Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 32:
 
Trải qua một buổi tối thứ Sáu mưa to, sáng sớm ngày thứ Bảy, ánh mặt trời trong vắt, bầu trời xanh ngọc như được gột rửa một tầng không.
 

Tần Khả theo thói quen thức dậy từ sớm.
 
Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, khi vợ chồng Ân Truyền Phương cùng Tần Yên còn chưa thức giấc, cô đã ngồi vào bàn bắt đầu tự học buổi sáng.
 
——
 
Mặc dù có cái nền là cơ sở đời trước cùng chỉ số IQ sẵn có, nhưng thi học sinh giỏi Toán là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc bao giờ, Tần Khả không dám lơ là, bất kể là vì món tiền thưởng kia, hay sau khi giành được giải thưởng cô có thể sẽ được cử đi học bồi dưỡng, đối với Tần Khả mà nói, những thứ này đều rất quan trọng.
 
Có lẽ do kinh nghiệm đời trước, Tần Khả rất dễ dàng tập trung chú ý làm gì đó, bước vào trạng thái cũng nhanh. Khác hẳn với bạn bè cùng trang lứa chỉ thích chơi đùa hiếu động, sự tập trung chính là yếu tố quan trọng nhất giúp cô đạt được thành tích ưu tú.
 
Buổi sáng trôi qua rất nhanh.
 
Khoảng 11 rưỡi trưa, ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ cửa mất kiên nhẫn.
 
“Xuống ăn cơm.”

 
Giọng nói lạnh lùng kèm theo chút căm ghét của Tần Yên rất không tình nguyện mà vang lên.
 
Từ sau trận cãi vã kia, suốt hai ngày nay Tần Yên cùng ba mẹ mình đã hoàn toàn không còn che dấu ác ý với cô nữa. Tần Khả nhìn ra được, bọn họ đang muốn dùng phương pháp bạo lực lạnh để ép cô khuất phục chịu nhượng bộ, thậm chí là cúi mình nhận sai.
 
Tần Khả ngồi trước bàn học, cười lạnh, gập sách lại.
 
... Nằm mơ.
 
Tối qua Cố Tâm Tình đã gọi điện báo cô rằng đã liên hệ được với mấy nơi thích hợp, tối chủ nhật tuần sau cô có thể tới ‘phỏng vấn’, chỉ cần qua, cô sẽ có bảo đảm về nguồn thu nhập nhất định.
 
Đến lúc đó, cô sẽ chuyển ra khỏi cái nhà này nhanh nhất có thể.
 
Nghĩ vậy, Tần Khả điều chỉnh lại nét mặt, đứng dậy ra ngoài.
 
Khi cô xuống tới phòng ăn, ba người nhà họ Tần đã bắt đầu động đũa. Thấy Tần Khả đi tới lên tiếng chào, chỉ có Tần Hán Nghị nâng mí mắt, xem như đã đáp lại.
 
Vẻ mặt Tần Khả không chút thay đổi, bình tĩnh ngồi vào chỗ mình, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
 
Ba người ai nói chuyện người nấy, không một ai để ý tới Tần Khả
 
Đến giữa bữa ăn, Tần Yên khẽ đá đá chân mẹ mình dưới gầm bàn, sau đó ngẩng lên nháy mắt ra hiệu cho bà.
 
Ân Truyền Phương hiểu ý, quay sang nói với Tần Khả.
 
“Khụ, Tiểu Khả, chiều nay con không bận gì phải không, nếu không bận gì thì đi cùng mẹ đến siêu thị đi, trong nhà cần mua ít rau củ.”

 
Tần Khả ngừng đũa.
 
Lát sau, cô ngẩng lên. “Con đã hẹn trước với thầy Hoắc hôm nay sẽ đi xem triển lãm mỹ thuật rồi, chiều nay sợ không kịp.”
 
Tần Yên lại vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Ân Truyền Phương.
 
Ân Truyền Phương nhíu mày, “Triển lãm mỹ thuật? Còn là với thầy giáo trong trường? Bây giờ con mới đang là học sinh lớp 10, làm mấy chuyện linh tinh vô bổ này làm gì? Chuyên tâm vào học hành quan trọng hơn, có biết chưa?”
 
“...”
 
Thấy Tần Khả không nói gì, Ân Truyền Phương lạnh mặt, “Bình thường không sai con làm gì, hôm nay kêu đi siêu thị với mẹ cũng không có thời gian??”
 
“Mai là chủ nhật, có thời gian.” Tần Khả ngước mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, “Hôm nay không được.”
 
“...!”
 
Ngữ khí của cô không nặng nề là bao, nhưng Ân Truyền Phương lại bị ánh mắt kia của cô dọa sợ, vài giây qua đi vẫn không thốt nên lời.
 
Chờ bà lấy lại tinh thần, còn muốn mở miệng nói gì đó, Tần Khả đã buông bát đũa.
 
“Con ăn xong rồi, về phòng trước.”
 
Ân Truyền Phương giận điên lên, quăng bát đũa sang một bên.
 
“Mày quay lại đây, có nghe thấy không!”
 
“...”
 
Tần Khả đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại, đi thẳng lên lầu.
 
Mãi cho đến lúc về phòng rồi, cô vẫn còn nghe thấy Ân Truyền Phương lớn tiếng la lối chửi rủa dưới lầu.
 
Ánh mắt cô âm trầm như đêm đen cuồn cuộn giông tố.
 
Mặt không cảm xúc đứng lặng tại chỗ hồi lâu, lát sau Tần Khả mới lấy di động ra, rũ mắt nhìn.
 
——
 
Ngày đó sau khi ra khỏi phòng tắm, cô có cảm giác dường như có người đã vào phòng mình... quả nhiên không phải ảo giác của cô.
 
Tần Yên hoặc Ân Truyền Phương, một trong hai người chắc chắn có ít nhất một người đã vào phòng cô.
 
Có lẽ là Tần Yên.
 
Cho nên chị ta mới muốn nhờ Ân Truyền Phương ngăn cản cô tới gặp Hoắc Cảnh Ngôn, thậm chí muốn nhờ bà giữ chân cô, để chị ta đi thay.
 

Tần Khả tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội này.
 
Cô cúi xuống nhìn thời gian, sau đó lập tức đứng dậy thu thập ba lô, rồi xuống lầu ra khỏi nhà họ Tần.
 
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa nhà, cách một đoạn rất xa, cô vẫn nghe thấy tiếng Tần Yên giận dữ cùng tiếng Ân Truyền Phương mắng mỏ từ trong sân truyền ra.
 
*
 
Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn đã hẹn thời gian cùng địa điểm gặp nhau tại quảng trường nghệ thuật Càn Thành.
 
Chỉ có điều hai người hẹn nhau vào hai rưỡi chiều, mà Tần Khả vì ra khỏi cửa sớm nên mới một giờ bốn lăm phút đã tới nơi.
 
Hôm nay vừa vào cuối tuần, lại thêm sự kiện triển lãm mỹ thuật, gần quảng trường nghệ thuật tấp nập người qua lại.
 
Tần Khả luẩn quẩn một hồi mới tìm được địa điểm mà Hoắc Cảnh Ngôn nhắc tới, gốc cây bạch quả cạnh hồ Nguyện ước của quảng trường nghệ thuật.
 
Dưới gốc cây có một chiếc ghế dài, lúc Tần Khả tới có một đôi mẹ con đang ngồi trên ghế. Dường như dạo chơi một hồi ở quảng trường nên mệt, người mẹ trẻ đang giữ chặt đứa nhóc nghịch ngợm không chịu ngồi yên. Thấy Tần Khả đi tới, người mẹ trẻ kia còn khẽ mỉm cười với cô.
 
Tần Khả cũng mỉm cười đáp lại.
 
“Lâm Lâm, chào chị đi.”
 
Người mẹ nắm tay đứa nhỏ chỉ về phía Tần Khả.
 
Tần Khả quay sang đối diện với đứa nhóc kháu khỉnh, cong mắt mỉm cười.
 
“Chào bé.”
 
“...”
 
Thằng nhỏ ngây người trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng trốn sau chân mẹ nó.
 
Người mẹ trẻ sửng sốt.
 
“Lâm Lâm? Chào chị đi, sao lại bất lịch sự như vậy?”
 
“...”
 
Ậm ậm ì ì nửa ngày, thằng nhỏ mới lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nặn ra một tiếng ‘chị’.
 
Tần Khả cười híp mắt thành vầng trăng non.
 
Được một lát thằng nhỏ lại chạy qua bên cạnh chơi, nó không chạy xa, chỉ chơi quanh quẩn trong khu trò chơi. Người mẹ trẻ có vẻ đã mệt rã rời, chỉ ngồi trên ghế dài nhìn đứa con ở phía xa xa, vừa cùng Tần Khả câu được câu chăng mà nói chuyện phiếm.
 

Qua hai phút, dưới tầm mắt người mẹ trẻ và Tần Khả, thằng bé hình như nói gì đó với nhóc bạn chơi cùng thoạt trông hơi to con hơn nó, sau đó thằng nhỏ vẻ mặt hơi kích động, còn ra sức đưa tay chỉ về phía mẹ mình cùng Tần Khả.
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Vốn cô còn tưởng mình nhìn nhầm, thế nhưng nhìn kỹ thêm một lát lại thấy đứa nhỏ trạc tầm mười hai mười ba tuổi kia đang nghiêm túc nhìn cô, sau đó lại cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình.
 
Tiếp đến, không đợi Tần Khả kịp phản ứng, thằng nhóc liền quay đầu chạy mất.
 
Tần Khả mờ mịt.
 
Không đến vài giây sau, đứa nhỏ kia chạy về, hưng phấn nói với mẹ mình, giữa chừng còn cẩn thận nhìn sang Tần Khả.
 
“Mẹ ơi, vừa rồi có một anh tìm chị gái xinh đẹp.”
 
Người mẹ trẻ sửng sốt, chưa kịp hiểu ý con, “Chị gái xinh đẹp gì?”
 
Đứa nhỏ giơ tay chỉ Tần Khả, thành thật mà nghiêm túc.
 
“Chị gái xinh đẹp.”
 
Cả người mẹ trẻ cùng Tần Khả đều ngây ra, sau đó người mẹ bật cười, khẽ cọ cọ chóp mũi nó.
 
“Trước giờ sao không thấy con miệng lưỡi ngọt như vậy hả, Lâm Lâm?” Nói xong, cô lại thấy hơi lạ, “Có phải nhận lầm người không, chị gái xinh đẹp đang ở đây đợi bạn, không cần tìm.”
 
Đứa nhỏ cuống lên, xua tay nói, “Không phải đâu không phải đâu, con có thấy mà!”
 
“Con thấy gì?”
 
“Cái vuông vuông...”
 
Thằng bé cố gắng giải thích, Tần Khả cũng chuyên chú lắng nghe, đúng lúc này, trước mặt cô chợt xuất hiện một cái bóng cao dài.
 
Tần Khả theo bản năng quay sang nhìn.
 
Vừa vặn đối diện với nụ cười nho nhã dí dỏm của Hoắc Cảnh Ngôn, “Tôi còn tưởng mình có thể làm một người đàn ông lịch thiệp tới sớm ba mươi phút, không ngờ lại gặp phải thục nữ còn tới trước hơn ba mươi phút đồng hồ.”
 
Tần Khả hoàn hồn, mỉm cười đứng dậy.
 
“Thầy Hoắc.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn rất thoải mái gật đầu, tiếp tục hỏi.
 
“Em đợi rất lâu rồi à?”
 
“Không ạ,” Tần Khả khẽ chớp mắt, nói dối, “Em cũng vừa mới tới.”
 
Nào ngờ còn chưa nói xong, đứa nhóc bên cạnh đã lập tức vạch trần cô.
 
“Mẹ ơi mẹ ơi.”
 
“Ơi?”
 
“Chị gái xinh đẹp gạt người.”
 
“...”

 
“Rõ ràng chị ấy đã đến rất rất là lâu rồi! Mẹ bảo, gạt người không phải là đứa trẻ ngoan!”
 
“...”
 
Người mẹ trẻ hơi ngại ngùng nhìn Tần Khả, Tần Khả càng thêm khó xử nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười đi tới trước mặt đứa nhỏ, ngồi xuống, đến khi đạt cùng độ cao với nó, anh mới mỉm cười lên tiếng:
 
“Cháu nhầm rồi, chị gái này là vì sợ chú xấu hổ nên mới nói vậy, cho nên chị ấy vẫn là đứa trẻ ngoan.”
 
“...”
 
Thằng nhỏ mờ mịt nhìn về phía mẹ mình.
 
Tần Khả lấy lại tinh thần sau chút xấu hổ nho nhỏ vì bị vạch trần, cô lên tiếng, “Thầy Hoắc, vậy chúng ta qua hành lang nghệ thuật bên kia nhé? Triển lãm chắc đang được chuẩn bị rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy, nói đùa: “Tôi là ‘kẻ tội đồ’ vì đã bắt học sinh của mình phải đợi ‘rất rất lâu’, cho nên quyền ra lệnh là của em, em nói gì tôi sẽ nghe theo đó.”
 
Tần Khả lộ ra ý cười nhàn nhạt.
 
“Vậy em dẫn đường nhé.”
 
“Được.”
 
“...”
 
Nhìn bóng hai người đi xa dần, người mẹ trẻ nhìn theo rất lâu rồi mới thu tầm mắt, cô mỉm cười lắc đầu, khẽ nhéo chóp mũi đứa nhỏ.
 
“Tuổi trẻ thật tốt, phải không, Lâm Lâm?”
 
Thằng bé hiển nhiên nghe không hiểu mẹ nó đang nói gì.
 
Chỉ là người mẹ trẻ kia rất nhanh chợt nhớ ra gì đó, tò mò hỏi, “Lâm Lâm, ban nãy con nói, anh trai đang tìm chị gái xinh đẹp, có phải người vừa rồi không?”
 
Thằng bé nhíu mày, lắc đầu.
 
“Đó là chú, không phải anh trai.”
 
Người mẹ trẻ nghe vậy thì thoáng sửng sốt.
 
“Con chắc chắn người đó đang tìm chị ấy à?”
 
“Vâng! Con thấy mà, trên cái mảnh giấy vuông vuông á, chị gái ở trên đó!”
 
Người mẹ trẻ ngẫm ngẫm, chợt bừng tỉnh, “Ý con là tấm ảnh?”
 
Đứa bé mừng hớn hở ra sức gật đầu.
 
Mà người mẹ trẻ thì lại ngẩn người.
 
——
 
Ban nãy khi nói chuyện, rõ ràng cô gái kia có nói đang đợi thầy giáo của mình, sao còn có ‘anh trai’ nào đang tìm cô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận