Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 41:
 
Kết thúc bữa tối, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An theo kế hoạch sẽ lên máy bay trở về Tứ Cửu thành. Bốn người tạm biệt nhau trên đường phố Càn Thành.
 

Trước khi lên xe, Ngôn An còn ra vẻ uy hiếp mà ‘cảnh cáo’ Hoắc Tuấn: “Hoắc thiếu gia, chị với Tần Khả vừa gặp đã thân, giờ em ấy đã coi như em gái của chị rồi, nếu chị mà biết cậu làm gì có lỗi với em ấy...” Cô cười, “Lòng báo thù của phụ nữ đáng sợ lắm đấy.”
 
“Cái này tôi có thể làm chứng.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn giúp Ngôn An mở cửa xe, đoạn ngoái đầu lại nói với Tần Khả: “Lòng báo thù của chị Ngôn An em mãnh liệt vô cùng.”
 
“...”
 
Ánh mắt Ngôn An sắc lẹm phi qua.
 
Qua hai giây cô mới phẩy phẩy tay, “Bỏ đi, hôm nay sinh nhật anh, em không tính toán.”
 
Hai người lại cười đùa với nhau thêm mấy câu, rồi Ngôn An mới ngồi vào xe.
 
Hoắc Cảnh Ngôn lặng lẽ thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt ngưng đọng, nhìn về phía Hoắc Tuấn.

 
“Cậu còn nhớ, cậu đã đáp ứng gì với tôi không?”
 
“?” Tần Khả ù ù cạc cạc, cũng quay sang nhìn hắn.
 
Vốn Hoắc Tuấn còn lười để ý, thấy ánh mắt cô quét tới mới hời hợt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, “Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn hài lòng, tầm nhìn lại chuyển sang bên cạnh.
 
“Tần Khả, Tứ Cửu thành tập trung rất nhiều trường tốt, cơ hội nhiều, tiền đồ rộng lớn, đợi em thi đỗ tới đó thì tiếp tục làm ‘học sinh’ của tôi nhé.”
 
Tần Khả xúc động, gật đầu một cách chân thành.
 
“Thầy Hoắc, em sẽ không để thấy phải thất vọng đâu.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn ở một bên thấp giọng hừ một cái.
 
Giống như con chó dữ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cào móng xuống đất chuẩn bị xồ ra đuổi khách.
 
Hoắc Cảnh Ngôn liếc nhìn hắn, mỉm cười như có như không, sau đó lên xe.
 
Trước khi đóng cửa, anh lại nhìn Tần Khả.
 
“Vacxin phòng dại, nhớ thường xuyên tiêm cho nó.”
 
Tần Khả ngẩn người.
 
Lát sau mới hiểu ra, cô bất đắc dĩ kéo người con trai bên người lại, “Tạm biệt thầy, tạm biệt chị Ngôn An.”
 
“Ừ, tạm biệt.”
 
Xe lăn bánh rời đi.
 
Đèn đuôi xe mau chóng dung nhập vào màn đêm của Càn Thành.
 
Tần Khả thu lại tầm mắt. Cô định rút cánh tay đang giữ chặt hắn lại, chợt đầu ngón tay bị nắm lấy, người nọ đã nắm ngược lại tay cô.
 
Tần Khả không hề bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn người con trai kế bên, “Đã khuya rồi, tôi phải về. Sáng mai còn có chút việc.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn vốn còn muốn nói gì đó, nghe thấy câu cuối cùng thì ánh mắt chợt lóe. Sau đó, hắn không phản bác lại như cô nghĩ, chỉ nói: “Tôi đưa em về.”
 
“Tự tôi có thể đi về.” Tần Khả dùng ngón tay tự do chỉ về phía trước, “Tôi dọn ra khỏi nhà Tần Yên rồi, bây giờ đang trọ trong xóm trọ sinh viên gần trường, cách nơi này không xa.”
 
“Tôi tiễn em.” Hoắc Tuấn hạ mắt nhìn cô, đôi đồng tử đen sẫm thoáng chút ánh sáng, “Tôi nhất định phải đưa em về.”
 
“...”
 
Tần Khả không làm sao được, chỉ đành gật đầu.
 
Đường đi trùng hợp phải đi qua con phố sau trường trung học Càn Đức, vì là cuối tuần nên con đường thấp thoáng có tiếng ồn ào của người qua lại, nhưng không quá náo nhiệt.
 
Gần tới cuối phố, đi qua tấm biển đề quán Hell Bar, bước chân Tần Khả chợt ngừng lại, dường như bị gợi nhớ lại kí ức nào đó.
 
Hoắc Tuấn cũng chú ý tới.
 
“Có muốn vào không?”
 
“...”
 
Tần Khả ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức lắc đầu, “Không.”
 
Hoắc Tuấn: “Không thích những nơi thế này?”
 
“... Ừm,” Do dự một chốc, Tần Khả đáp thật lòng, “Tôi không thích những chỗ ồn ào.”
 
“Vậy ngày đó vì sao em lại tới.”

 
“...”
 
Tần Khả ngẩn người, rất nhanh hiểu ra Hoắc Tuấn là đang nhắc tới buổi tối trước kì nghỉ hè, cô im lặng giây lát.
 
Hoắc Tuấn khẽ nhướn mày, “Em hoàn toàn là vì muốn báo cho tôi biết tôi sẽ bị người ta mai phục, cho nên mới tới Hell?”
 
Tần Khả chần chừ, sau đó chầm chậm gật đầu.
 
Người con trai nhìn cô, không nói gì nữa.
 
Cảm xúc trong đôi đồng tử đen sẫm cuộn trào ghê gớm, trong lòng Tần Khả vang lên hồi chuông cảnh báo, cô định lùi về sau, nhưng lại bị hắn bất ngờ nắm chặt cổ tay.
 
------
 
Hoắc Tuấn cúi người, nhanh như cắt hôn nhẹ lên khóe môi cô.
 
Bóng người trên đường lay động, Tần Khả thiếu chút bị hắn dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì bực mình nhìn hắn.
 
“Anh có thể đừng đột nhiên... như vậy ở nơi công cộng không?”
 
“Đột nhiên thế nào?”
 
Hoắc Tuấn thấp giọng cười, đầu mày khóe mắt đều che giấu không được sự vui sướng khi hiện thực được thỏa mãn.
 
“...” Tần Khả cắn môi dưới, không để ý hắn nữa, quay đầu đi về phía trước.
 
Hoắc Tuấn vẫn đang nắm chặt tay cô không buông, cũng bước theo cô.
 
......
 
Xóm trọ sinh viên nằm cuối con hẻm cực kỳ an tĩnh.
 
Đèn đường như những con đom đóm trốn sau tán lá, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng say đắm, lá cây bị gió đêm lay động, ánh đèn cũng vì thế mà dao động theo.
 
Con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
 
“Đến rồi.”
 
Tần Khả dừng lại trước cửa khu trọ vẫn đang để ngỏ, quay lại nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Anh cũng về đi. Có điều muộn thế này rồi, anh có bắt được xe không?”
 
Hoắc Tuấn cười, “Nếu tôi không bắt được, em sẽ giữ tôi ở lại phòng em ngủ hả?”
 
Tần Khả: “...”
 
Cơ mặt Tần Khả thoáng cứng lại, “Tôi không đùa với anh, trên lầu vẫn còn phòng trống, anh có thể nói với chủ nhà một tiếng...”
 
“Không cần.” Hoắc Tuấn quay đầu lại, nhìn phía cuối con hẻm nơi hai người vừa đi qua. Như ứng theo lời hắn, một chiếc xe hơi bật đèn pha từ từ dừng lại. Hắn quay lại, nói: “Có xe đón tôi rồi.”
 
Tần Khả thoáng ngây người.
 
Vậy nãy giờ hai người phải đi qua một con phố dài mới tới nơi...
 
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Hoắc Tuấn khàn giọng bật cười.
 
“Tôi chỉ mong đoạn đường này không có điểm cuối, hoặc đi tới cùng trời cuối đất, đi tới chết cũng được.”
 
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn hắn.
 
Ánh mắt hắn lại nhìn ra mấy khu nhà trọ sinh viên sau lưng cô, “Vì sao không ở nhà nữa?”
 
“...”
 
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Tần Khả mất hai giây mới kịp hoàn hồn, khẽ đáp: “Không có gì, chỉ là xảy ra chút mâu thuẫn. Vả lại trọ ở đây rất thuận tiện.”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày.
 
“Điều kiện quá kém.” Hắn quét mắt một vòng, “Độ an toàn cũng không cao.”
 
Tần Khả: “Thoải mái là được.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn nhìn cô thật sâu, cuối cùng không nói gì.
 
“Em vào nhà đi, mai còn phải dậy sớm mà?”
 
Tần Khả đang định gật đầu, chợt sửng sốt, “Sao anh biết mai tôi phải dậy sớm?”
 
“...” Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe, đáy mắt lướt qua chút lúng túng hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu, “Vừa rồi em nói sáng mai có chút chuyện.”
 
Tần Khả: “Nhưng tôi không hề nói sáng mai phải dậy sớm?”
 
“Vậy thì anh đoán trúng rồi.”
 
Hoắc Tuấn nhìn cô, bình tĩnh nói.
 
Trong lòng Tần Khả thoáng chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, cô gật đầu, “Vậy... ngủ ngon.”
 
“Ừ, ngủ ngon.”

 
Cô xoay người vào trong.
 
Đến khi thấy cô chào hỏi bác gái ở tầng một, tiếp đó bóng người biến mất sau lối cầu thang, Hoắc Tuấn mới chậm rãi xoay người, rời khỏi con hẻm.
 
*
 
Sáng hôm sau Tần Khả thức dậy rất sớm.
 
----
 
Đây là ngày đầu tiên đi gia sư của cô, cô rất coi trọng bài giảng sáng nay, vì thế tối qua trước khi đi ngủ đã nhẩm lại một lượt.
 
Ăn bữa sáng đơn giản ở nhà ăn của khu trọ, sau đó tới trạm bus gần nhất bắt xe, đi tới điểm bus gần căn biệt thự kia.
 
Khoảng một tiếng sau, cô đã tới nơi.
 
Hẳn là bảo vệ đã được thông báo từ trước, Tần Khả không tốn một lời đã được cho vào khu biệt thự.
 
Lần này mở cửa đón cô vẫn là người phụ nữ trung niên thoạt nhìn rất giống giáo viên chủ tổng phụ trách kia.
 
“Cô Tần đến sớm quá.”
 
Không biết có phải do đã kí hợp đồng hay không, Tần Khả cảm thấy thái độ người nọ đối với mình rõ ràng không còn xa cách cứng nhắc như lần trước nữa, nụ cười trên mặt cũng hiền hòa hơn nhiều.
 
Tần Khả cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu với người nọ.
 
“Chào cô, cô gọi cháu là Tần Khả được rồi.”
 
“Được, cô Tần Khả, mời đi theo tôi.”
 
“...”
 
Tần Khả bất đắc dĩ, cũng không dây dưa việc sửa lại xưng hô của đối phương nữa, chỉ cam chịu mà theo vào biệt thự.
 
Tần Khả vốn tưởng đối phương sẽ dẫn mình lên thư phòng lầu ba để chuẩn bị cho bài giảng, không ngờ đi một lúc, người phụ nữ trung niên kia lại dẫn mình tới phòng ăn.
 
Bàn ăn được làm từ chất gỗ tốt nhất, màu sắc ánh sáng đều vô cùng bắt mắt. Trên bàn bày biện một bộ bát đũa chén đĩa tinh xảo, trong đĩa là bữa sáng thịnh soạn với đầy đủ màu sắc hương thơm.
 
Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, “Đây là...?”
 
“Đây là bữa sáng chúng tôi chuẩn bị cho cô Tần Khả. Những món này nghiêm ngặt dựa trên sở thích và sở ghét mà cô nói lần trước, cô Tần Khả có thể yên tâm dùng bữa.”
 
“Không phải,” Tần Khả dở khóc dở cười, “Cháu đã ăn sáng rồi. Với cả cô không cần phiền phức vậy đâu, cháu chỉ tới làm gia sư thôi...”
 
“Đảm bảo vấn đề ăn uống sức khỏe của cô Tần Khả mới đảm bảo được hiệu quả dạy học, điều này chúng tôi hiểu rất rõ.” Người phụ nữ trung niên mỉm cười áy náy với Tần Khả, “Lúc trước không nói rõ ràng với cô Tần Khả, đây là do chúng tôi sơ sót, sau này khi cô tới dạy, ba bữa của cô Tần Khả chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”
 
“...”
 
Tần Khả vẫn đang chìm trong trạng thái kinh ngạc.
 
Người phụ nữ khẽ cúi người: “Cô Tần Khả dùng bữa tự nhiên. Dùng bữa sáng xong cô cứ đi thẳng lên thư phòng tầng ba là được, ‘học sinh’ của cô sẽ đợi cô ở đó.”
 
Nói rồi, đối phương lại gật đầu hành lễ thêm lần nữa, rồi mới xoay người rời đi.
 
Mãi đến khi người phụ nữ trung niên đi rồi, Tần Khả mới hoàn hồn.
 
Cô nghi hoặc ngồi xuống trước bàn ăn.
 
Nếu lần trước cùng Cố Tâm Tình tới ký hợp đồng thuận lợi trăm bề, thì lần này, cô đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ đối phương đang có mưu đồ gì đó bất chính.
 
-----
 
Suy cho cùng, không có chuyện gì tự dưng niềm nở, không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc. Lời này mặc dù đôi khi vẫn có chút phiến diện, nhưng xét trong phần lớn trường hợp vẫn có cái đúng của nó.
 
Hơn nữa, cô vốn cho rằng người phụ nữ trung niên này là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Ít nhất thì lần trước tới, trước khi ký hợp đồng người nọ luôn cố ý hoặc vô ý khiến cô có suy đoán như vậy; Nhưng lần này, đối phương dường như đã dùng hành động thực tế chứng minh, có vẻ người nọ chỉ đảm nhiệm chức vụ gì đó như quản gia trong nhà.
 
Nói đến quản gia...
 
Tần Khả giật mình.
 
Nhưng cô nhanh chóng phủ nhận suy đoán vừa thoáng qua trong đầu.
 
Chưa nói tới suy đoán ấy hoàn toàn chỉ là suy đoán đơn thuần, không hề có bằng chứng cùng lý do, ngày đó trước khi ký hợp đồng, khi bị cô hỏi, người phụ nữ trung niên kia đã trả lời rõ ràng người cô sẽ dạy là con gái.
 
“... Nhất định là mình suy nghĩ nhiều.”
 
Tần Khả tự nhủ thầm một câu. Cô bưng lên bát cháo nóng hổi trước mặt, dùng chiếc muỗng tinh xảo xúc cháo ăn.
 
Dù sao cũng là ý tốt của chủ nhà, nếu không động tới chút nào thì không được hay cho lắm.
 
Ăn một ít cháo, Tần Khả không thể không công nhận nhà này sở hữu một đầu bếp tuyệt đỉnh, hoặc không thì cũng là địa điểm tốt để mua đồ ăn sáng. Ăn xong, cô đứng dậy, đi lên thư phòng ở tầng ba.
 
Cửa thư phòng là kiểu cửa đôi phong cách cổ điển, trông đơn giản, dày nặng, cũng may không cần cô phải đẩy, một cánh cửa đã được mở sẵn từ trước.
 
Xuất phát từ lễ tiết, Tần Khả vẫn khẽ gõ cửa một cái, sau đó mới tiến vào phòng.

 
Theo tiếng bước chân Tần Khả, sau chiếc bàn học đặt phía sườn đông phòng, một cô bé với khuôn mặt ngoan ngoãn trộm ngẩng đầu lên. Cô ngồi trên chiếc ghế sopha, cây đèn đặt cạnh, dùng vẻ mặt tò mò nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả quét mắt qua tấm rèm dày che vừa dày vừa nặng, có vẻ là màn chắn sáng chuyên dụng, ánh sáng chiếu vào thư phòng cô thấy lúc trước, hiện tại bị che kín, một tia ánh sáng cũng không lọt nổi.
 
Nguồn sáng duy nhất chính là cây đèn sát đất bên thư án.
 
Giống với phong cách bài trí của căn phòng, hình dạng cây đèn kia cũng mang hơi hướng phục cổ, thân đèn bằng đồng cổ, dưới ánh đèn vàng dịu như phản chiếu ra ánh nước nhu thuận.
 
Thật kỳ lạ.
 
Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Khả.
 
Không biết liệu có phải do cô quá nhạy cảm: Tần Khả có cảm giác cô bé thoạt trông ngoan ngoãn an tĩnh ngồi trên sopha kia rất không đồng nhất với căn phòng này.
 
Mặc dù nghĩ vậy, cô vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi.
 
“Chào cậu, mình là gia sư của cậu, mình tên Tần Khả.”
 
“... Chào cậu.”
 
Cô bé chần chừ thoáng chốc rồi mới mở miệng.
 
Giọng nói rất nhẹ, tựa hồ có chút không thoải mái cùng ngại ngùng.
 
Tần Khả cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, hỏi:
 
“Vì sao cậu không kéo rèm, căn phòng hơi ngột ngạt, có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả học tập.”
 
Cô bé im lặng giây lát, cứng ngắc mở miệng:
 
“Bởi vì mình không thích ánh sáng.”
 
“?”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Giọng cô bé rất phẳng lặng, không gợn sóng, cũng không có chút ngữ điệu nào: “Mình thích bóng tối, nó khiến mình có cảm giác an toàn.”
 
“...”
 
Tần Khả rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Cô mỉm cười, đặt balo lên bàn, “Không sao, chúng ta có thể học trong môi trường mà cậu thấy thoải mái.”
 
Lại hàn huyên với cô bé thêm vài phút, rồi hai người mới bắt đầu đi vào bài giảng chính.
 
Tần Khả dựa theo kế hoạch bài giảng đã soạn sẵn, trước tiên hệ thống lại những kiến thức toán đã học trong sách giáo khoa hồi kì một, sau đó mới bắt đầu đi vào làm bài tập cụ thể.
 
Theo thời gian biểu là học một tiếng, nghỉ mười lăm phút, xong ca học tiếp theo được nghỉ ba mươi phút, ca học thứ ba lại nghỉ mười lăm phút.
 
Một buổi sáng tổng cộng có 4 ca học.
 
Trong thời gian ba mươi phút nghỉ giữa giờ, người phụ nữ trung niên tới gõ cửa thư phòng, mang hoa quả tươi theo mùa đến cho hai người.
 
“Học thế nào rồi?”
 
Người phụ nữ trung niên hỏi cô bé ngồi sau bàn học, trong giọng nói mang theo sự thân mật khó phát giác.
 
Cô bé dường như rất sợ bà, len lén nhìn Tần Khả một cái, rồi mới thấp giọng nói: “Rất tốt ạ...”
 
Người phụ nữ trung niên đã quen với vẻ lén lút sợ sệt của cô bé, quay sang nhìn Tần Khả.
 
“Cô Tần Khả, Toán là điểm yếu của nó, khiến cô nhọc lòng rồi.”
 
“...”
 
Tần Khả vừa nhận lấy hồng trà bà đưa, tầm nhìn rời khỏi khói nóng bốc lên từ tách trà, cô ngẩng đầu, trong lòng dường như có điều suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo đáp: “Không đâu ạ, đây là việc cháu nên làm. Hơn nữa...” Nhìn sang cô bé bên cạnh, cô nói tiếp: “Kiến thức nền của bạn ấy tốt hơn nhiều so với cháu nghĩ, tính cách có vẻ cũng không đến mức khiến các gia sư khác tức chết mà bỏ đi.”
 
Tần Khả đùa đùa mà nói một câu, thế nhưng người phụ nữ trung niên nghe vậy trong mắt lại thoáng lóe lên ánh sáng.
 
Hiển nhiên bà rất bất ngờ, lời mình vô tình nhắc tới lúc trước không ngờ lại bị Tần Khả nhớ đến tận giờ. Nhưng rất nhanh, bà đã che đi cảm xúc không tự nhiên vừa thoáng qua trên mặt.
 
Bà mỉm cười, lại nhìn sang cô bé ngồi phía sau bàn học, ánh mắt mang chút nghiêm nghị.
 
“Phải chăm chỉ theo cô giáo học, nghe chưa?”
 
“... Vâng.”
 
Cô bé nhút nhát gật đầu.
 
Đợi người phụ nữ trung niên đi rồi, Tần Khả mới làm như vô ý mà xoay sang hỏi: “Bà ấy là quản gia nhà cậu à? Cậu sợ bà ấy lắm hả?”
 
“...”
 
Cô bé trầm mặc giây lát rồi mới cúi đầu khẽ đáp: “Ừ, bà ấy là quản gia của biệt thự này, chỉ là hơi nghiêm khắc đối với vấn đề học hành...”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe sáng.
 
Cuối cùng cô vẫn không nói gì, đợi qua thời gian nghỉ thì tiếp tục bài học.
 
...
 
Buổi sáng nhanh chóng kết thúc.
 
Gần tới trưa, người phụ nữ trung niên lại tới gõ cửa thư phòng, đồng thời cầm theo một tập tài liệu tới.
 
Tần Khả vừa kết thúc ‘công việc’, đang thu dọn sách vở bỏ vào balo, chợt thấy trước mặt mọc ra một tập tài liệu mới cứng còn thơm mùi dầu mực.
 
“... Đây là?”
 
Tần Khả tò mò cầm lên, vừa lật xem vừa hỏi.
 
“Đây là hợp đồng bổ sung với bản hợp đồng lúc trước,” Người phụ nữ trung niên mỉm cười, “Nếu cô Tần Khả hài lòng với điều kiện trên hợp đồng, chỉ cần ký tên mình xuống phía dưới là được.”
 
“Hợp đồng bổ sung?”
 
Tần Khả lặp lại từ này với vẻ hiếu kỳ, đồng thời nhanh chóng lướt xem một lượt hai trang hợp đồng mỏng.

 
Một phút sau, cô xem xong hợp đồng, kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang đứng trước bàn, “Trên hợp đồng nói, để thuận tiện cho việc giảng dạy, để tôi ở lại biệt thự?”
 
“Phải, cô Tần Khả, trải qua một buổi sáng lên lớp, chủ của tôi đã quyết định thêm vào điều khoản mới này. Cậu ấy đánh giá cao khả năng gia sư của cô.”
 
“...”
 
“Hơn nữa theo chúng tôi tìm hiểu được, cô Tần Khả gần đây đã rời khỏi nhà ra ngoài ở riêng, như vậy sẽ không lo lắng bị người nhà phản đối. Sau này mỗi khi cô đến trường sẽ do tài xế của biệt thự đưa đi đón về. Điều kiện là mong cô Tần Khả có thể tăng nửa tiếng đến một tiếng gia sư vào mỗi buổi tối, tất nhiên, phí dạy thêm giờ chúng tôi vẫn dựa trên giá dạy một tiếng lúc trước để trả cho cô Tần Khả.”
 
Tần Khả im lặng trong chốc lát, vẻ mặt dần trở nên vi diệu.
 
Tần Khả cười khẽ, “Chắc cô biết, điều kiện mà chủ của cô đề ra vô cùng kỳ quái, thậm chí có chút vô lý chứ?”
 
“...” Ánh mắt người phụ nữ trung niên thoáng rục rịch, nhưng ngay sau đó bà cúi đầu, cất giọng áy náy: “Chủ tôi chỉ muốn bảo đảm thành tích của Linh Linh một cách tốt nhất.”
 
“...”
 
Nghe vậy, Tần Khả quay sang nhìn cô bé vẫn đang yên tĩnh ngồi cạnh tay mình.
 
“Cậu ấy tên Linh Linh à. Vậy cháu có thể hỏi, chủ của cô có quan hệ gì với Linh Linh không?”
 
“Cái gì?”
 
“Quan hệ.” Tần Khả lặp lại một lần, mỉm cười quay đầu lại, “Theo cảm giác của cháu, cô với Linh Linh mới có quan hệ huyết mạch thật sự... Kiểu như mẹ con? Mà cô lại nói mình là quản gia của biệt thự. Cháu thực sự không hiểu, người chủ thế nào sẽ đặc biệt mời gia sư tới dạy cho con gái của quản gia, hơn nữa còn lo liệu cơm ngày ba bữa cùng sinh hoạt hằng ngày cho gia sư... Còn nữa.”
 
Tần Khả đứng dậy, dưới sắc mặt khẽ biến của người phụ nữ trung niên, cô hướng tới cánh cửa đơn trong góc thư phòng.
 
“Cô Tần Khả...”
 
Người phụ nữ trung niên tựa hồ có chút hoảng, vội vàng lên tiếng muốn ngăn cô lại.
 
Tần Khả dừng ngay trước cánh cửa, quay lại mỉm cười ôn hòa.
 
“Cháu có thể gặp chủ của cô, hoặc là nói, người đang đứng phía sau cánh cửa này không?”
 
Người phụ nữ trung niên vẫn tận lực giấu giếm, “Tôi không hiểu cô Tần Khả đang nói gì...”
 
Tần Khả bất đắc dĩ nói: “Nền tảng của Linh Linh vô cùng tốt, chẳng cần tới gia sư như cháu, hơn nữa tính tình cậu ấy cũng chẳng khó chịu không nghe lời như cô nói; Với cả, theo cảm nhận của cháu trong một buổi sáng tiếp xúc với cậu ấy, căn phòng bí bách này hoàn toàn không giống với tính cách của cậu ấy, cậu ấy không phải chủ nhân thực sự của thư phòng này... Điểm quan trọng nhất là, Linh Linh không giỏi che giấu. Trong thời gian giảng bài, cháu để ý thấy Linh Linh hình như đeo một cái tai nghe bluetooth ở bên mà cháu không nhìn thấy. Hơn nữa, suốt cả buổi sáng, cậu ấy nhìn về phía cánh cửa này ít nhất mười hai lần.”
 
Nói tới đây, Tần Khả ngừng lại, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Cần cháu nói tiếp không ạ? Dù sao những chi tiết kỳ lạ trong chuyện này có rất...”
 
Lời còn chưa dứt.
 
Cánh cửa trước mặt Tần Khả đột ngột mở ra.
 
Thiếu niên mặc đồ ở nhà bất ngờ xuất hiện, khẽ cúi người, khuôn mặt gần như ghé sát tới trước mặt Tần Khả.
 
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng dọa cô giật thót một phen.
 
Cô phản xạ có điều kiện mà lùi về sau, nhưng vừa dịch được nửa bước đã bị thiếu niên trước mặt dùng một tay kéo trở lại.
 
Dưới tác dụng của quán tính từ động tác ấy, cô càng bị kéo lại gần hơn, sát đến mức gần như sắp đụng trúng xương quai xanh xinh đẹp nổi bật dưới cổ áo ngủ để mở.
 
Mặt Tần Khả nóng bừng, cuối cùng cũng hoàn hồn.
 
Cô tức đến nghiến răng: “... Hoắc, Tuấn.”
 
------
 
Người con trai trước mặt ngoại trừ Hoắc Tuấn thì còn có thể là ai?
 
“Hình như em không bất ngờ chút nào,” Ở khoảng cách gần như vậy, tiếng cười của thiếu niên mang theo chút khàn khàn dễ nghe, “Làm sao em đoán được?”
 
Tần Khả: “Tối qua tôi vừa nói hôm nay có việc, anh đã lập tức đoán được tôi phải dậy sớm, hơn nữa cũng không hỏi gì nhiều, trừ khi chính anh đã biết chuyện tôi đi gia sư.”
 
Tần Khả ngừng lại, cơ mặt căng cứng liếc nhìn hắn.
 
“Hơn nữa, có người chủ nào đầu óc bình thường lại lúc thì đưa điều kiện này, sau lại đưa điều kiện nọ, còn muốn gia sư tới ở lại biệt thự?”
 
“Ồ, thật thông minh.” Hoắc Tuấn không hề keo kiệt cất lời tán thưởng, nói xong lại bật cười: “Nếu em thông minh hơn, hẳn là phải biết không nên vạch trần. Như vậy có lẽ tôi sẽ vì bảo toàn bí mật này mà không tính tới việc phải làm sao để em ký tên vào bản hợp đồng này.”
 
Tần Khả nhìn hắn.
 
“Bản hợp đồng trước không có quy định tôi nhất định phải chấp nhận những điều kiện và hợp đồng bổ sung của chủ thuê.”
 
“Cho nên,” Hoắc Tuấn rũ mắt, dùng đôi đồng tử đen nhánh nhìn cô, “Em không muốn ký?”
 
Tần Khả im lặng.
 
Qủa thật cô có hơi bài xích ‘đề nghị’ này của Hoắc Tuấn, suy cho cùng đời trước cô đã có một đoạn kí ức ám ảnh sâu sắc. Đó là những ngày tháng đen tối không ánh sáng, sau khi đôi chân bị tàn phế, cô bị Hoắc Trọng Lâu giam cầm trong biệt thự.
 
Giống như một con búp bê, hoặc một thứ công cụ không hề có tự do hay giá trị sinh mệnh đáng nói.
 
Khoảng thời gian ấy, cô không chỉ một lần từng nghĩ đến cái chết, muốn dứt khoát rời khỏi cái thế giới đã khiến cô mất hết lưu luyến cùng hi vọng.
 
Cũng trong khoảng thời gian đó, cô được Hoắc Cảnh Ngôn - người cha, người anh đã dẫn lối cho cô thoát khỏi tuyệt cảnh tối tăm nhất, ảm đảm nhất của sinh mệnh.
 
Sống trong biệt thự của Hoắc Tuấn cũng chẳng khác nào dẫm lên vết xe đổ của đời trước. Vừa nghĩ tới đó trong lòng cô đã không rét mà run.
 
Nhưng khi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt không có vẻ cố chấp đến điên cuồng như Hoắc Trọng Lâu, cô lại không nỡ buông lời từ chối.
 
“Em đang nghĩ gì?” Hoắc Tuấn hỏi.
 
Chần chừ giây lát, cô lại đổi thành một lý do nhẹ nhàng hơn: “Thù lao mà tôi nhận từ anh có thể coi như công sức gia sư cho Linh Linh đổi lấy, nhưng nếu tôi vào nhà anh ở, anh nghĩ người khác sẽ đánh giá thế nào về tôi?”
 
“Đánh giá thế nào?”
 
“...” Tần Khả bất đắc dĩ, dứt khoát nói thẳng, “Bọn họ sẽ nghĩ tôi bị anh bao dưỡng.”
 
“Bao dưỡng?”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn thoáng qua ý cười.
 
Độ cong khóe miệng hắn cũng nhếch lên hai ba phần đầy khó hiểu:
 
“Vì sao không thể là tôi bị em ‘thuần dưỡng’?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận