Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 45:
 
Màn xuất hiện của Tống Thanh Trác rất có khí thế của thiếu gia Tứ Cửu thành ăn chơi trác táng.
 

Cánh cửa đôi bị vệ sĩ hắn đẩy ra, người của tổ đạo diễn thế mỏng lực yếu bị ngăn lại phía sau, Tống Thanh Trác nhấc chân tiến vào phòng.
 
Cùng lúc, nửa câu ‘vì sao tôi không thể vào’ kia cũng rào rào rơi xuống.
 
Khí thế hùng hổ dọa người.
 
Mọi người trong phòng cũng rất nể mặt mà lập tức yên lặng.
 
Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo non nớt của cậu nhị thiếu gia nhà họ Tống, trong đầu Tần Khả chợt vụt qua một vài mảnh kí ức vụn vặt. Lúc trước cô cảm thấy cái tên ‘nhị thiếu gia nhà họ Tống’ này rất quen, dường như đã từng gặp ở đời trước, thì ra không phải ảo giác, người này quả thật cô từng gặp qua.
 
Lục lại kí ức đã có chút mơ hồ, Tần Khả nhớ mang máng, hình như mình và đối phương từng có duyên gặp mặt một lần.
 
Thời gian đó Hoắc Trọng Lâu vẫn chưa đến mức phát rồ, cô cũng chưa bị giam cầm trong ngôi biệt thự kia của nhà họ Hoắc. Trong một party tổ chức tại nhà chính Hoắc gia, vị Tống nhị thiếu nổi tiếng ăn chơi này trái ôm phải ấp còn không biết ngượng, rong ruổi khắp bữa tiệc, như con bướm hoa phong lưu thành tánh.
 
Khi đó Tần Khả dù chưa hoàn toàn bị hạn chế tự do nhưng vẫn phải chịu một số yêu cầu trói buộc của Hoắc Trọng Lâu. Ngoại trừ đứng trên tầng hai nhìn các vị khách trẻ đi lại khắp bữa tiệc, cô cũng chỉ có thể dạo quanh vườn hoa sau nhà.

 
Còn về việc xuất hiện tại bữa tiệc, đó là cấm địa mà Hoắc Trọng Lâu không cho phép cô đặt chân tới. Những năm bị gả vào nhà họ Hoắc, chẳng có mấy người được thấy dáng vẻ phu nhân nhà họ Hoắc rốt cuộc trông ra làm sao, này cũng là do cái thói độc chiếm của Hoắc Trọng Lâu mà thành.
 
Lần đó, ở vườn hoa, Tần Khả trùng hợp gặp phải Tống Thanh Trác.
 
Thậm chí cô còn không biết mình đã làm gì mà lại bị Tống Thanh Trác nhắm trúng.
 
Sau đó thì...
 
Tần Khả nhíu mày. Cô rũ mắt.
 
Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì; cô chỉ nghe người giúp việc trong nhà thì thầm bàn tán với nhau, nói Hoắc Trọng Lâu đánh gãy một chân Tống Thanh Trác.
 
Nói tóm lại, cô với cái người tên Tống Thanh Trác này là nghiệt duyên.
 
Tránh được thì tránh.
 
Trong lúc Tần Khả suy nghĩ, Tề Điềm đột nhiên ra vẻ ‘bất ngờ’ mà thấp giọng kêu lên một tiếng, giống như sợ người ta không biết mình và Tống nhị thiếu gia có quan hệ thân mật không bằng. Cô ta đứng dậy chạy về phía Tống Thanh Trác, thân mật ôm lấy cánh tay đang đút trong túi quần tây của hắn, khẽ cọ cọ như con mèo nhỏ ngọt ngào đáng yêu.
 
“Nhị thiếu, sao anh lại tới?”
 
Ngay cả giọng nói cũng ngọt ngấy hơn bình thường.
 
Trong phòng.
 
Vẻ mặt Lăng Sương càng lạnh thêm, sự chán ghét trong mắt như sắp lộ hẳn ra; July vẫn mở to mắt vô tội, giống như hoàn toàn không hiểu tình huống đang diễn ra trước mắt; Cố Vân Thành thì vẫn im lặng như cũ, sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì.
 
Giữa căn phòng yên lặng, Tống Thanh Trác để Tề Điềm ôm cánh tay mình, cười đến là phóng túng: “Chẳng phải vì anh nghe nói có kẻ dám cướp mất đặc quyền của bảo bối nhà mình, cho nên mới tới chống lưng cho em hay sao?”
 
“...”
 
Không khí trong phòng cứng lại.
 
Sắc mặt những người trong tổ đạo diễn vô cùng khó coi, hiển nhiên chính họ cũng không ngờ Tống Thanh Trác lại không nể mặt đến mức này.
 
Trái lại Tần Khả không hề bất ngờ. Nhớ lại những chuyện đời trước, tất nhiên cô cũng nhớ tới cái danh ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ của vị thiếu gia nhà họ Tống ở Tứ Cửu thành này. Vì tình nhân trên giường dù chỉ một tiếng, hắn có thể làm ra loại chuyện thế này, căn bản không có gì lạ.
 
Tề Điềm nghe Tống Thanh Trác nói thì như mở cờ trong bụng.
 
Nhưng ngoài mặt vẫn bẽn lẽn xấu hổ.
 
“Dù sao cũng là em ấy dùng thực lực của mình dành được, mặc dù em cũng sắp giải ra rồi, nhưng cũng không thể nói là của em được...”
 
Ánh mắt Tống Thanh Trác quét một vòng qua ba người đang ngồi trên sopha.
 
Khóe miệng nhếch lên, cười như có như không, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm.
 
“Ai mà thông minh như vậy?”
 
“Nghe nói là học sinh xuất sắc của một trường cấp ba trọng điểm.” Tề Điềm nũng nịu, chỉ cho Tống Thanh Trác thấy Tần Khả đang đứng cạnh tấm bảng.
 
Mắt Tống Thanh Trác lướt qua.
 
Sau đó chợt sững lại.
 
Trong phòng bất chợt trở nên yên tĩnh.
 
Tống Thanh Trác không nói gì, những người khác tất nhiên cũng sẽ không lên tiếng để mà rước lấy xui xẻo. Nhưng thời gian hắn nhìn Tần Khả càng lâu, nụ cười trên mặt Tề Điềm càng khó duy trì.
 
Cô ta âm thầm cắn răng, trong lòng bắt đầu hối hận khi nãy mình nhắn tin gọi Tống Thanh Trác tới. Thời gian gần đây hắn chiều chuộng cô quá mức, khiến cô suýt thì quên mất rằng, mình cũng chỉ là thứ ‘đồ chơi’ trong vô số món đồ chơi đã qua tay hắn.
 
Một đứa con gái sạch sẽ, khiến cô ta vừa thấy cũng phải ngỡ ngàng, một đứa con gái sạch sẽ như vậy dù có bị Tống Thanh Trác nhìn trúng... cũng là chuyện bình thường.
 
Ngay khi lòng Tề Điềm đang nóng như lửa đốt, chợt nghe thấy Tống Thanh Trác nheo mắt bật cười, nói:
 
“Cô là người cướp mất đặc quyền của bảo tối nhà tôi?”
 
“...”
 
Trái tim Tề Điềm chợt thả lỏng.
 
Xem ra Tống Thanh Trác cũng không hứng thú với Tần Khả nhiều lắm...
 
Thấy nghiệt duyên tránh cũng tránh không thoát, Tần Khả dứt khoát ngẩng lên, hướng mắt về phía đối phương.
 
Cô lạnh nhạt liếc Tề Điềm đang đứng sau lưng Tống Thanh Trác một cái, sau đó tầm mắt lại rơi lên người nhị thiếu gia nhà họ Tống.
 
Ngừng một lát, cô đưa tay gõ gõ lên tấm bảng bên cạnh.
 
Bên trên là hàng chữ thanh nhã đều đặn bằng phấn.
 
“Đây là bài thơ do tôi giải ra, phần thưởng của trò chơi, tất nhiên cũng là của tôi.”
 
“...”
 
Ý cười trên mặt Tống Thanh Trác tan đi.
 
Ánh mắt hắn mang chút nguy hiểm nhìn người con gái trước mặt, đôi đồng tử trong suốt sạch sẽ như hai viên bảo thạch, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
 

Tống Thanh Trác đã gặp qua nhiều cô gái, cho nên hắn biết rất rõ, những kẻ luôn bày ra đủ loại dáng vẻ trước mặt hắn, cảm xúc chân thật trong lòng rốt cuộc là gì.
 
Tỷ như, người trước mặt.
 
——
 
Ánh mắt cô nhìn hắn chỉ có lạnh lùng cùng xa cách.
 
Không phải sợ hãi.
 
Tựa như tiên nữ trong mắt không nhiễm một hạt bụi trần, đang rũ mắt nhìn con kiến bẩn thỉu bò ra từ bùn đất.
 
“!”
 
Hô hấp hắn tựa như bị sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt. Ánh mắt hắn nhìn cô càng thêm nguy hiểm, sắc mặt cũng trầm xuống thấy rõ.
 
Kiểu con gái mang sự lạnh nhạt cao ngạo từ trong xương cốt thế này, sạch sẽ như tờ giấy trắng không dính bụi trần... khiến người ta muốn siết chặt trong lòng bàn tay, hoặc đè xuống dưới thân, tùy tiện phóng túng, triệt để vấy bẩn.
 
Tống Thanh Trác cười gằn.
 
“Nếu tôi nhất định muốn lấy đặc quyền này thì sao?”
 
“...”
 
Người của tổ đạo diễn đứng một bên rốt cuộc không nhịn được nữa.
 
Anh chàng phụ trách chủ trì lúc nãy nhíu mày đứng ra, hạ giọng khuyên giải: “Tống thiếu, cái đặc quyền này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, anh hà tất phải làm khó một học sinh? Cô bé này mới lên lớp 10, tính tình thẳng thắn, anh đừng tính toán với em ấy...”
 
“Mới lên lớp 10?”
 
“Hử?”
 
“...” Tống Thanh Trác mất kiên nhẫn nhìn anh trai tổ đạo diễn, hỏi: “Cậu nói cô ta mới lên lớp 10?”
 
Anh giai: “...”
 
Hóa ra tôi nói nhiều như vậy, anh chỉ nghe được mỗi một câu.
 
Chửi thầm một tiếng xong, anh chàng cũng không dám dông dài, vội gật đầu cười đáp, “Phải. Anh tha thứ cho em ấy nhé?”
 
“Cô ta chính là người lần trước tổ chương trình các cậu trình báo kinh phí, muốn mời học bá thật từ trường cấp ba trọng điểm tới?”
 
Anh giai: “...” Anh chàng đã hoàn toàn bỏ cuộc việc hỏi đáp hai hướng, cam chịu khuất phục trước chủ nghĩa tư bản vạn ác, tự giác đảm nhiệm vai trò cái máy trả lời, bất lực gật đầu đáp, “Phải, chính là em ấy.”
 
Nghe xong, ánh mắt Tống Thanh Trác nhìn Tần Khả càng thêm sâu xa.
 
Nhìn chằm chằm một lúc, thấy cô từ đầu đến cuối chỉ bình thản rũ mắt đứng đó, Tống Thanh Trác kiềm lòng không đậu mà nhếch khóe miệng.
 
Hắn hếch cằm lên.
 
“Cậu nói với cô ấy, đặc quyền này tôi nhất định phải lấy.”
 
Anh giai nhíu mày: “Tống thiếu, làm vậy có phải bắt nạt nhi đồng rồi không?”
 
“Bắt nạt? Cái này mà là bắt nạt?” Tống Thanh Trác cười lạnh, “Cậu có tin tôi trực tiếp rút vốn, cho tổ chương trình các người húp gió không hả?”
 
“...”
 
Anh chàng tổ đạo diễn đi đường nào cũng khó xử, chợt nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
 
“Cho chị ta đi.”
 
“?”
 
Anh chàng sửng sốt nhìn sang.
 
Người con gái vừa lên tiếng lúc này đã đi tới cạnh sopha, ngồi trở lại.
 
“Chỉ là một cái đặc quyền mà thôi, tôi không để bụng.”
 
Vẻ mặt cô nhìn bọn họ an tĩnh như đoạn ghi hình lúc trước, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt.
 
“Có phải muốn quay lại đoạn trả lời câu hỏi không? Tôi phối hợp, tiếp tục đi.”
 
Anh chàng tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
 
Tề Điềm cũng trào phúng nhìn Tần Khả.
 
Giả vờ là học bá cao ngạo cái gì, không phải cũng khuất phục dưới đặc quyền sao?
 
Cô ta vừa nghĩ vậy, chợt cảm thấy ánh mắt Tần Khả nhìn mình.
 
Đôi đồng tử trong suốt như có thể nhìn thấu những suy nghĩ vặn vẹo dưới đáy lòng cô ta.
 
Hai người nhìn nhau hai giây.
 
Tần Khả cười nhạt: “Đừng hiểu lầm. Tôi không sợ chị, chỉ là lo làm chậm trễ thời gian ghi hình thôi. Tôi chỉ có thời gian một ngày rưỡi, sáng thứ Hai còn phải về trường đi học, hi vọng có thể đúng giờ kết thúc ghi hình, không làm lỡ mất việc học của tôi.”
 
“...”
 
Mặt Tề Điềm đỏ bừng, tức đến mức khó lòng duy trì nụ cười trên mặt.
 
“À.”
 
Như nghĩ tới điều gì, Tần Khả vừa mới cúi đầu, lúc này lại ngẩng lên, nhìn về phía Tống Thanh Trác.
 
“Nhị thiếu thần thông quảng đại, tất nhiên tôi đấu không lại rồi. Nếu chê tôi vướng tay vướng chân, anh dựa theo hợp đồng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho tôi, tôi lập tức rời đi ngay, tuyệt không hai lời.”
 
Nói xong, cô im lặng, không chớp mắt nhìn Tống Thanh Trác.
 
Giống như đang đợi hắn mở miệng đuổi người.
 
Tề Điềm tràn ngập chờ mong, vội vàng len lén giật giật góc áo hắn.
 
Thế nhưng Tống Thanh Trác lại làm như không biết, chỉ nhìn chằm chằm Tần Khả.
 
Qua một lúc, hắn chợt bật cười ra tiếng.
 
“Tôi không phải người độc đoán đến thế đâu, sau này em sẽ biết.”
 
Hắn rút tay khỏi cái ôm của Tề Điềm, thâm trầm liếc mắt nhìn Tần Khả, sau đó quay đầu rời đi.

 
“Quay cho tốt, ‘bảo bối’, đợi mọi người ghi hình xong, tôi sẽ lại đến chúc mừng.”
 
Cả phòng lặng ngắt.
 
Trước khi bắt đầu quay trở lại, mọi người mới dần khôi phục lại bình thường, duy chỉ có Lăng Sương ngồi kế bên Tần Khả là dùng ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn cô.
 
——
 
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng câu ‘bảo bối’ cuối cùng của Tống Thanh Trác, giọng điệu khác hẳn vẻ cợt nhả lúc trước.
 
Giống như... Không phải đang gọi Tề Điềm, mà là gọi một người khác.
 
Buổi trưa sóng gió trôi qua, từng người về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó nhóm Tần Khả lại bị tổ đạo diễn gọi điện xách ra khỏi cửa.
 
Lần này trực tiếp tập trung trên xe.
 
Anh giai hồi sáng không thấy đâu nữa. Không biết có phải sự xuất hiện của kim chủ khiến anh ta bị tổn thương tâm lý hay không, người chủ trì buổi chiều đã đổi thành Kiều Nam mà Tần Khả quen biết.
 
Vừa lên xe đã bắt đầu ghi hình, trước ống kính máy quay, cảm xúc của các khách mời cũng coi như thu bớt lại. Tề Điềm không thể hiện địch ý quá mức rõ ràng, Tần Khả cũng lười tính toán với cô ta.
 
Kiều Nam vừa lên xe đã bắt đầu giới thiệu quy tắc với mọi người.
 
“Chủ đề tập đầu tiên của ‘show học bá’ là ‘Văn học’. Các bạn nhất định phải nhớ kỹ, biết đâu nó lại có ích cho các bạn khi ‘trả bài’ đấy.”
 
“Tiếp theo, chúng ta sẽ phân chia thân phận cho các khách mời. Quy tắc cụ thể của nhiệm vụ sẽ phân biệt dựa theo thân phận của các bạn. Trước tiên, mời khách mời lúc trưa giành được đặc quyền tiến lên lựa chọn thân phận của mình.”
 
Kiều Nam ngừng lại, ý tứ sâu xa mà nhìn Tần Khả.
 
Cô cũng là người của tổ đạo diễn, tất nhiên cũng đã nghe nói màn náo loạn xảy ra hồi trưa. Có điều kim chủ ở trên, ai dám làm gì. Kiều Nam chỉ hi vọng cô bé mình dẫn dắt không chịu phải cú shock gì.
 
Cũng may, hiện tại trông Tần Khả ngoại trừ hơi không có tinh thần ra thì hết thảy vẫn như thường.
 
Tề Điềm bước lên trước.
 
Cô ta không hề cảm thấy hổ thẹn vì mình đoạt mấy đặc quyền của Tần Khả, trước ống kính vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười xinh đẹp.
 
“Em phải chọn thế nào ạ?”
 
Kiều Nam lập tức hoàn hồn, lục lọi túi, lấy ra một cái ống thẻ.
 
Nhìn thấy đạo cụ, Tề Điềm sửng sốt, mà July ở phía sau thì mặt mũi mếu máo:
 
“Tôi là người theo thuyết vô thần, mọi người không thể như vậy được.”
 
Kiều Nam liếc nhìn July một cái.
 
Rõ ràng, trong số những người mới còn thô này, July chính là người có tính giải trí mạnh nhất, độ hài hước và diện mạo đều có, như vậy rất dễ để tổ hậu kỳ cắt nối biên tập những cảnh hài hước sau này.
 
Tề Điềm chớp chớp mắt nhìn Kiều Nam.
 
“Không phải nói em có đặc quyền chủ động lựa chọn sao? Thế này thoạt nhìn đâu có quyền chủ động gì ạ.”
 
“Tất nhiên là chủ động rồi.” Kiều Nam lật ngược năm cái thẻ trong ống lại, trên đầu mỗi thẻ đều có khắc hai chữ, “Bọn họ là rút bừa, còn bạn là được chủ động chọn.”
 
Tề Điềm tò mò tiến lên trước.
 
Theo chỉ dẫn của tổ đạo diễn, cô đọc những chữ mình thấy trước ống kính.
 
“Tội phạm.”
 
“Người mù.”
 
“Thượng đế.”
 
“Con hát.”
 
“Kẻ ngu dốt.”
 
Đọc xong, Tề Điềm ngơ ngác nhìn Kiều Nam. Kiều Nam đáp trả cô ta bằng một ánh mắt vô tội.
 
“Gợi ý chỉ có bấy nhiêu, Tề Điềm, bạn chọn đi.”
 
Tề Điềm đắn đo rối rắm trước năm cái thẻ thật lâu, cuối cùng lựa chọn ‘Thượng đế’.
 
Dù sao thì trong năm thẻ, chỉ có thẻ này trông có vẻ là nhân vật chính diện.
 
Thấy Tề Điềm chọn chiếc thẻ kia, đáy mắt Kiều Nam lộ ra ý cười, nhưng nhạt đi rất nhanh. Cô đảo đầu bốn chiếc thẻ còn lại, chắc chắn cả bốn đầu chữ đều được xoay xuống dưới rồi, cô quay đi lắc đều một lượt, sau đó quay người trở lại.
 
Kiều Nam mỉm cười nhìn bốn người.
 
“Giờ, các bạn có thể lên chọn rồi.”
 
July dường như vẫn chưa rút hồn khỏi cái tín ngưỡng vô thần luận của mình, cậu bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn Tần Khả và Lăng Sương.
 
“Ưu tiên nữ trước.”
 
Bị đôi mắt cún con nhìn chằm chằm, Tần Khả có cảm giác anh chàng lớn hơn mình hai tuổi lúc này chẳng khác nào em trai đang nhìn chị gái.
 
Cô mỉm cười bất đắc dĩ, quay sang nhìn Lăng Sương.
 
Lăng Sương không hề khách sáo, trực tiếp đứng lên.
 
Lưỡng lự một lát, Lăng Sương rút ra một chiếc thẻ.
 
Tần Khả theo sau, tiện tay rút một que.
 
Tiếp đến là Cố Vân Thành và July.
 
Kiều Nam: “Mời bốn bạn giơ chiếc thẻ trong tay ra.”
 
Bắt đầu từ người rút đầu tiên, sắc mặt Lăng Sương trông không mấy dễ nhìn:
 
Lăng Sương - [Kẻ ngu dốt]
 
Tần Khả - [Tội phạm]

 
Cố Vân Thành - [Người mù]
 
Jully - [Con hát]
 
Giống với Tề Điềm - người trước đó chọn thẻ thượng đế, sau khi lấy thẻ về tay, ai nấy đều bày ra khuôn mặt ngơ ngác.
 
Chỉ có Tần Khả, cô nhìn chằm chằm phần đỉnh nơi khắc chữ, như có điều suy nghĩ.
 
Kiều Nam thay mặt tổ đạo diễn vỗ tay: “Được rồi, thẻ thân phận các bạn đều đã nhận được rồi. Tiếp theo sẽ bắt đầu trò chơi đầu tiên của tập một. Bây giờ, mời các khách mời đeo lên bịt mắt, chuẩn bị tách ra.”
 
Cả đám ngẩn ra.
 
Lăng Sương chủ động lên tiếng hỏi: “Không phải nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa phát sao?”
 
Kiều Nam nở nụ cười thần bí.
 
“Đến nơi rồi, các bạn sẽ biết.”
 
Cả đám: “...”
 
Câu này rất giống lời thoại của boss cuối phim trinh thám bí ẩn, khiến trong lòng mỗi người đều nổi lên một loại dự cảm không tốt.
 
July là người đầu tiên ghé đầu qua: “Ý họ là, đây là chương trình kiểm tra trình độ học bá phải không?”
 
Cố Vân Thành: “Ừ.”
 
Lăng Sương: “Nhưng tôi có cảm giác mọi chuyện không đơn giản vậy đâu, cứ thần bí kiểu gì.”
 
Tề Điềm: “Lát nữa phải chia ra hả? Đi một mình tôi sợ lắm.”
 
Tần Khả: “.”
 
Cô là người duy nhất không lên tiếng, những người khác đều chú ý tới cô.
 
Ánh mắt bốn người đồng thời nhìn sang, thấy Tần Khả vẫn đang nhìn thẻ của mình mà xuất thần.
 
Lăng Sương coi như là người thân thiết với Tần Khả nhất.
 
Cô chủ động bắt chuyện với Tần Khả, “Em đang lo lắng với thẻ của mình à? Cơ mà thẻ của em đúng là thảm thật... ừm, cũng có thể [kẻ ngu dốt] của chị mới là thảm nhất.”
 
Tần Khả nghe thế thì ngẩng lên.
 
Do dự một lát, cô mở miệng hỏi: “Em có thể mượn thẻ của mọi người xem một lát không?”
 
Mọi người sửng sốt, sau đó thì lần lượt đồng ý.
 
Tề Điềm không mấy vui vẻ, cô ta không muốn cho Tần Khả thêm bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước ống kính, nhưng hiện giờ đang ghi hình, những người khác đều đồng ý cả, nếu cô ta không đồng ý, sau này khán giả sẽ nhìn ra địch ý của cô đối với Tần Khả.
 
Nghĩ vậy, Tề Điềm vẫn miễn cưỡng đưa chiếc thẻ của mình ra như ba người còn lại.
 
Tần Khả liếc nhanh một vòng.
 
July hiếu kỳ hỏi: “Em có phát hiện gì hả?”
 
“Cũng không biết cái này có tính không.” Tần Khả chìa tay ra, chỉ vào phần đỉnh có khắc chữ, “Trên dưới mỗi từ đều có dấu ngoặc.”
 
“...”
 
Mọi người sửng sốt.
 
July hùa theo, nhìn xuống: “Thật này.”
 
Tề Điềm rốt cuộc không nhìn nổi nữa, cô ta bĩu môi, sau đó giả vờ nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
 
“Trời ạ, có gì lạ đâu, đánh dấu ngoặc vào đại từ xưng hô, cái này bình thường mà.”
 
Cố Vân Thành gật đầu.
 
Mặc dù Lăng Sương không thích Tề Điềm, nhưng hiển nhiên cô cũng công nhận điều này.
 
Phản ứng có mọi người giống nhau, Tần Khả nuốt những lời định nói trở lại.
 
Mặc dù cô nghĩ, dấu ngoặc có chút kỳ lạ này có thể ý gì khác...
 
Mọi người đều có suy nghĩ, vì thế không chú ý thấy:
 
Tổ đạo diễn ngồi trước xe nhỏ giọng trò chuyện, nghe thấy lời Tần Khả thì không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kinh ngạc mà đầy thán phục nhìn cô.
 
*
 
Không lâu sau, xe dừng lại, năm khách mời đeo bịt mắt không lọt sáng lần lượt được hai người dẫn đường bên cạnh đưa tới ‘địa điểm nhiệm vụ’ của mình.
 
Đến khi đi được một quãng khá xa, Tần Khả vẫn có thể nghe thấy kiếng kêu sợ hãi của Tề Điềm và July từ sau lưng truyền tới.
 
Mà trên thực tế, Tần Khả hiện tại đã bắt đầu có chút hứng thú, chương trình này có vẻ còn thú vị hơn cô tưởng nhiều.
 
Khoảng hai phút sau, Tần Khả dường như tiến vào một căn phòng, sau đó rốt cuộc cũng được thông báo dừng lại.
 
Cô tháo bịt mắt xuống, thấy mình đang đứng trong một căn phòng mang phong cách cổ trang: bên tay phải cô là chiếc giường trải chăn gấm thêu, buông màn sa, bên trái là chiếc bàn tròn cùng ghế tròn màu nâu đỏ.
 
Tần Khả nhanh gọn quét mắt qua một lượt khắp phòng, cuối cùng nhìn vào hai người khác trong phòng.
 
Một người là cameraman đi theo cô, người vẻ mặt lúng túng còn lại là người qua đường Giáp của tổ đạo diễn.
 
Tần Khả giật mình, “Anh vừa mới nói gì ạ?”
 
“...” Người qua đường Giáp xấu hổ đưa mảnh giấy trong tay cho cô, “Tôi nói là, đây là nhiệm vụ đầu tiên của khách mời.”
 
“À, vâng.”
 
Tần Khả đưa tay nhận lấy.
 
Mở thẻ nhiệm vụ, cùng lúc loa mà tổ đạo diễn giấu đâu đó trong phòng cũng vang lên.
 
“Tiếp theo sẽ đọc bối cảnh câu chuyện.”
 
“Câu chuyện kể về một phú hộ tại Giang Nam thời X, trong nhà có một thê một thiếp. Một ngày nọ, vị tiểu thiếp kia bị trường kiếm đâm sau lưng, máu chảy đầy sàn, vết thương quá nặng mất máu mà chết, chính thất phu nhân nằm ngất xỉu ngay bên cạnh, cửa sổ và cửa chính đều bị khóa chặt, nghi vấn nặng nề bao trùm khắp phủ...”
 
“Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ chung: Các bạn hãy dựa theo đầu mối về thân phận để xác định thân phận của mình.”
 
Tần Khả: “...?”
 
Tiếng loa yên lặng vài giây, Tần Khả nhận ra những người khác trong phòng cũng đang có cùng một nghi vấn: “Hình như chưa nói có những thân phận nào mà, hết rồi ạ?”
 
Người qua đường Giáp tổ đạo diễn cười ngượng ngùng, gật đầu với Tần Khả tỏ ý khẳng định.
 
Tần Khả: “...”
 
Tần Khả: “Không phải nói là làm bài kiểm tra năng lực học bá sao? Sao lại như điều tra phá án thế này?”
 
Người qua đường Giáp: “Cuối cùng vẫn phải nộp bài.”
 
Tần Khả: “Thế bây giờ là gì ạ?”
 
Người qua đường Giáp: “... Coi như điền họ tên với số báo danh đi.”
 
Tần Khả: “...”

 
Được rồi.
 
Xem ra không giãy giụa được gì nữa, Tần Khả chỉ đành đi vòng quanh căn phòng quan sát trước.
 
Trước tiên cô kiểm tra chỗ cửa phòng. Cửa sổ cũng theo phong cách cổ trang, hình như đã bị khóa từ bên ngoài, có vẻ ngoại trừ dùng ghế phá cửa thì không còn cách nào để rời khỏi đây nữa. Tần Khả suy nghĩ hai giây, quyết định từ bỏ suy nghĩ nguy hiểm này.
 
Cô quay lại trong phòng, ngồi lên một cái ghế gỗ tròn, ánh mắt đảo nhanh đánh giá căn phòng.
 
Lúc này, cô chợt nhớ lại lời Kiều Nam nói với mình lúc trước: trong quá trình quay, nếu ở một mình, nhớ phải ‘giao lưu’ với cameraman - đại diện cho khán giả - nhiều một chút.
 
Anh chàng cameraman đang đứng cách cô rất gần, thấy cô im lặng mãi thì cũng bắt đầu sốt ruột thay cô, máy quay trong tay gần như sắp dí sát vào mặt Tần Khả.
 
Tần Khả đành đứng lên, mặt nghiêng với ống kính, vừa quan sát căn phòng vừa lặng lẽ nói ra phân tích của mình.
 
Cô đi tới chiếc giường, vươn tay thử sờ tấm chăn gấm thêu trên giường, khẽ nói: “Từ chăn đệm và bộ đồ uống trà trên bàn có thể thấy, chỉ cần không phải ekip lắm tiền, vậy đây chắc chắn là phòng của chủ nhân ngôi nhà này.”
 
Cô lại đi tới trước bàn trang điểm cạnh giường, cẩn thận quan sát đồ vật trên bàn.
 
“Hoa vàng, son phấn,... Chắc hẳn đây là phòng nữ nhân, hoặc đàn ông có sở thích mặc đồ khác giới.”
 
“... Phụt.”
 
Người qua đường Giáp của tổ ekip đã thông báo xong nhiệm vụ, nhưng lại không thể rời khỏi ‘căn phòng kín’, vốn đang ngoan ngoãn đứng giả làm không khí, nghe thấy câu suy luận vô cùng có lý này của Tần Khả thì nhịn không được mà cười sặc ra một tiếng.
 
Anh ta thầm nghĩ, cô bé người mới này thật có khiếu hài hước, sau đó quay lại, chợt thấy khách mời kia đang bày ra vẻ mặt khó hiểu nghiêm túc nhìn mình chằm chằm.
 
Qua hai giây, cô nghiêm mặt xoay người lại.
 
Cùng lúc khẽ giọng nói với ống kính: “Từ phản ứng của ekip, có thể loại trừ đi khả năng thứ hai. Nhưng tôi nghĩ, nếu tổ ekip nghiêm túc hẳn cũng phải tính đến hết tất cả khả năng mới phải...”
 
Tần Khả nói câu này không nhìn ống kính mà hơi nghiêng người đi, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét nghiêm túc, rõ ràng không hề có ý đùa giỡn.
 
Về sau đoạn này được tổ hậu kỳ biên tập hết vào phần công chiếu, không sót một chữ. Hơn nữa, hậu kỳ còn thêm vào một đoạn phụ đề đặc sắc:
 
[Ekip: ... Hay em làm đi??]
 
Làn sóng hút fan điên cuồng trong con đường giải trí kiếm cơm của bạn học Tần Khả cũng chính thức bắt đầu sau khi cảnh quay này được công chiếu.
 
Mà Tần Khả lúc này đương nhiên không thể dự đoán được những gì diễn ra sau khi chương trình lên sóng, cô vẫn đang nghiêm túc làm công tác điều tra của mình.
 
Kiểm tra bàn trang điểm một lượt mà không có thêm phát hiện gì, Tần Khả đi tới phía đồ đạc còn lại trong phòng, ngoại trừ bốn thứ giường, bàn trang điểm và bộ bàn ghế gỗ tròn.
 
Án thư.
 
Mặt bàn xếp chồng năm cuốn sách, các những cuốn sách được đóng rất có cảm giác phục cổ.
 
Tần Khả tò mò cầm lên, tùy tay lật xem.
 
“?”
 
Cô ngẩng đầu nhìn người qua đường Giáp của tổ ekip.
 
“Sách này không có chữ.”
 
Người qua đường Giáp vừa bị cảnh cáo qua tai nghe vì sai lầm khi phát ra tiếng, lúc này im lặng như gà, thấy Tần Khả chủ động bắt chuyện, anh ta vội bịt miệng mình, tỏ vẻ mình hoàn toàn vô tội.
 
Tần Khả thất vọng mà thu hồi tầm mắt.
 
Nhìn cuốn sách trống rỗng trên tay vài giây, hai mắt Tần Khả chợt sáng bừng.
 
“Có cách rồi.”
 
Cô hưng phấn đi tới chính giữa căn phòng, cameraman cũng tò mò đi theo.
 
Thấy cô xách ấm trà trên bàn lên rồi quay lại.
 
“...”
 
Người qua đường Giáp đứng cạnh cửa trừng lớn mắt, trong lòng thấp thoáng có một loại dự cảm không hay.
 
Sau đó anh ta tận mắt chứng kiến dự cảm của mình thành sự thực...
 
Tần Khả mở trang đầu tiên của cuốn ‘thiên thư không chữ’ ra, vẩy nước trong ấm trà lên.
 
Người qua đường Giáp tổ ekip hít vào một tiếng: “...”
 
Tần Khả nhìn chăm chú nửa ngày, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.
 
Cuối cùng, thử nghiệm thất bại, cô khôi phục lại khuôn mặt không cảm xúc, bỏ ấm trà trong tay xuống. Cô đặt cuốn sách sang một bên, rồi tiếp tục kiểm tra hai ba quyển còn lại.
 
Kiểm tra xong, ở trang cuối cùng của mấy cuốn ‘thiên thư không chữ’, cô phát hiện một trang viết kín chữ.
 
Hai mắt cameraman sáng bừng.
 
Thế nhưng người lấy được trang giấy kia là Tần Khả thì lại không hề tỏ ra vội vã muốn xem. Cô nhìn bức thư trước mặt lặng lẽ thở dài, sau đó mới cầm cả bức thư và cuốn ‘thiên thư không chữ’ vẫy vẫy trước ống kính.
 
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc:
 
“Thực ra có thể dùng dung dịch phenolphthalein viết chữ lên giấy, sau đó dùng dung dịch kiềm để làm chữ hiện ra, đây là phương pháp khá đơn giản. Nếu muốn tạo ra hiệu quả kinh dị còn có thể thay bằng phương pháp khác, ví dụ như nghệ và dung dịch kiềm có thể làm hiện ra màu đỏ, thêm acid có thể biến thành màu xanh lục, cuối cùng dùng nước phèn chua sẽ khiến chữ biến mất. Như vậy sẽ tăng độ khó lên một ít.”
 
“...”
 
Anh chàng người qua đường Giáp đứng trong góc phòng vuốt mặt.
 
Anh ta có dự cảm, cô bé người mới này sẽ kéo tổ ekip bọn họ cùng ‘hot’.
 
Mà trên thực tế, sau khi đoạn này được chiếu, khán giả cũng cười rồ mà nã bình luận:
 
[Hahahahahahaha tui đang coi chương trình dạy học cấp tốc của tổ đạo cụ hả??]
 
[Ekip đã cảm nhận được sự khinh bỉ từ học bá chưa!]
 
[Ekip: ... Xin lĩnh giáo, cáo từ!]
 
[Ekip thảm nhất lịch sử, có một không hai]
 
[Ekip: Mời mời mời, chúng tôi thoái vị nhường chỗ cho người tài]
 
[Chị gái học bá: Tôi cảm thấy IQ của tôi bị sỉ nhục.]
 
[Chị gái học bá: Tôi thường vì IQ quá cao mà không cách nào hòa nhập được với cái ekip này.]
 
[...]
 
Không thể dự đoán trước tương lai, Tần Khả lúc này đã bắt đầu mở bức thư.
 
Xem lướt qua vài giây, cô quay sang nhìn ống kính, ánh mắt vì hưng phấn mà sáng rực lên lần nữa.
 
Khán giả đều đang suy đoán xem cô đã thấy gì, chợt nghe thấy cô lên tiếng, trong giọng nói lần đầu tiên trong toàn bộ chương trình lộ vẻ vui mừng rõ rệt.
 
“Là cổ văn.”
 
Sau đó khu bình luận rơi vào vài giây im lặng quỷ dị.
 
Tiếp đó là cùng một dòng bình luận chạy khắp màn hình:
 
[Ngày đó, trong mắt học bá, tôi nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình và thần (đầu chó.jpg)]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận