Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 5: Giao lưu văn nghệ (1)
 
Vừa thấy Hoắc Tuấn, Tần Khả gần như muốn bỏ chạy theo bản năng.
 
Tiếc là đã không kịp nữa.

 
Hoắc Tuấn vốn đang nói gì đó với nam sinh đi bên cạnh, lúc này đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía học sinh đứng đầu hàng.
 
Tần Khả đứng ngay đầu tiên thân người thoáng cứng đờ, lập tức hạ tầm mắt. Nhưng cảm giác có ánh mắt ghim trên người mình vẫn vô cùng mạnh mẽ.
 
Người mở miệng trước tiên là Kiều Cẩn, cậu ta cười hì hì tiến lại cạnh thầy Tống Kỳ Thắng.
 
“Thầy Tống, dù sao chúng ta cũng là thầy trò với nhau, cho chúng em đi nhờ một chuyến, yêu cầu này chắc không quá đáng đâu thầy nhỉ?”
 
Tống Kỳ Thắng nhíu mày, “Xe lớp cậu đâu?”
 
“Đi rồi ạ.”
 

“...”

 

“Cái này không trách bọn em được, bọn em cũng chỉ đến muộn có hai tiếng thôi, người ta lại tưởng bọn em không đi nữa, cho nên lái xe đi trước rồi.”
 
Vẻ mặt Kiều Cẩn còn cực kỳ oan ức.
 
Tống Kỳ Thắng đã sớm tỏng mấy anh công tử nổi tiếng khắp trường này, cho nên cũng lười dây dưa, trực tiếp vung tay.
 
“Lên đi.”
 
Kiều Cẩn vâng dạ, sau đó quay lại, cợt nhả làm bộ làm tịch khom người với các em nữ sinh mới vào trường đang xếp hàng bên trái:
 
“Lady first.”
 
Hai người phía sau dừng bước, Kiều Du không nhịn được cười giơ chân đạp mông Kiều Cẩn: “Có anh Tuấn ở đây, anh bớt làm màu đi. Có làm màu thế chứ làm màu nữa các em ấy cũng chả nhìn anh đâu.”
 
Kiều Cẩn: “...”
 
Đây là sự thật.
 

Bắt đầu từ lúc Hoắc Tuấn xuất hiện, tiếng rì rào trò chuyện của mấy cô nhóc tân sinh đột nhiên nhỏ đi thấy rõ. Ngay đến Cố Tâm Tình từ đầu luôn lải nhải liên hồi bên tai Tần Khả cũng ngậm miệng lại.
 
Ánh mắt bọn họ, hoặc công khai hoặc lén lút, đều đặt trên người thiếu niên dẫn đầu với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
 
——
 
Mà người nọ vừa xuất hiện không bao lâu, ánh mắt đã luôn nhìn chăm chăm về một hướng.
 
Tần Khả cố gắng cúi đầu thật thấp.
 
Cố Tâm Tình nghi hoặc: “Tần Khả, cậu xem... có phải Hoắc Tuấn đang nhìn về phía chúng ta không?”
 
Tần Khả: “Không phải, cậu nhìn nhầm rồi.”
 
Cố Tâm Tình: “?”
 
Cố Tâm Tình: “Vậy à...”
 
“Không lần chần nữa, hàng nam dãy ngoài cùng bên phải, lên xe. Những hàng sau lần lượt nối đuôi.”
 
Tống Kỳ Thắng cất giọng.
 
Lúc này tụi học sinh mới lục tục hoàn hồn, theo hàng một nối đuôi lên xe.
 
Thời gian chầm chậm trôi, trái tim treo ngược trên cao của Tần Khả cũng dần hạ xuống.
 
Tin đồn Hoắc Tuấn thích cô chỉ truyền qua mấy người với nhau, hoàn toàn không đáng tin. Vả lại người kia căn bản không tiếp xúc gì với cô, chưa biết chừng qua đợt nghỉ hè, Hoắc Tuấn đã chẳng còn nhớ cô là ai rồi.
 
Tự an ủi bản thân như vậy xong, tâm tình Tần Khả bình tĩnh lại không ít, cô nối đuôi với nam sinh cuối cùng của hàng trước, dẫn hàng của mình đi về phía cửa xe.
 
Nhóm nam sinh đã lên xe hết, Tần Khả vừa đi tới cách cửa xe khoảng một hai mét, người con trai từ đầu tới cuối đứng im bên cạnh cửa đột nhiên cử động.
 
Hắn nhích về trước một bước, vừa vặn chắn mất nửa bên cửa xe.
 
Đôi môi mỏng khẽ nhếch.
 
“Cô bé ngoan.” Chính là nụ cười cùng giọng nói quen thuộc khiến người ta dâng lên cảm giác bất an giống lần đầu hai người gặp mặt trong trí nhớ, “Hôm ở bar, em nói đúng, em đã cứu tôi một mạng.”
 
“...”
 
Tần Khả mấp máy miệng, “Không cần khách khí.”
 

Cảm nhận thấy những ánh mắt hiều kỳ từ phía sau bắn tới, Tần Khả một lần nữa cất bước, tính đi vòng qua Hoắc Tuấn lên xe.
 
Nhưng ngay khi sắp lướt ngang qua vai nhau, người nọ lại bỗng dưng xoay người, đứng chắn ngay trước hướng cô đi.
 
“Tôi nhất định——”
 
Khoảng cách nháy mắt bị kéo lại sát rạt.
 
“Sẽ báo đáp thật tử tế.”
 
Âm cuối kết thúc bằng một tiếng cười nhẹ, người nọ quay lưng, bước lên xe trước Tần Khả.
 
Bên cạnh, Kiều Cẩn Kiểu Du dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Tần Khả, sau đó cũng lên theo.
 
Tần Khả cứng ngắc đứng tại chỗ hai giây rồi mới nhấc chân lên xe.
 
Đáy lòng thầm than một tiếng.
 
——
 
Nếu lần nữa quay lại buổi tối hôm đó, trước khi cứu Hoắc Tuấn, có lẽ cô sẽ do dự năm phút đồng hồ.
 
*
 
Ngồi xe bus xóc nảy hai giờ, tụi học sinh khối 10 cuối cùng cũng tới địa điểm tập huấn quân sự ở ngoại ô Càn Thành.
 
Nơi này vốn là nơi một quân khu dùng để luyện binh, bắt đầu bị bỏ trống từ mấy năm trước, mỗi năm đều cho các trường học phụ cận Càn Thành mượn để tập quân sự.
 
Địa điểm tập quân sự thường cách xa khỏi thành phố, về cơ bản được sông núi bao quanh, bốn phía đều là thôn xóm. Muốn rời khỏi nơi này chỉ có một đại lộ  duy nhất đi qua cổng lớn của khu, mà một tháng huấn luyện tại đây, học sinh trung học Càn Đức đều phải theo quy củ của quân đội, một trong số đó chính là cấm tự tiện rời khỏi khu huấn luyện.
 
Đàn anh đàn chị khối 11 12 đều đã nếm trải qua ít nhất một tháng huấn luyện quân sự, lại đến sớm hơn tân sinh, ai nấy ung dung thong dong tự tiến vào kí túc xá tạm thời.
 
Vì thế khi nhóm tân sinh khối 10 tới, cả khu huấn luyện rộng lớn vắng tanh không một bóng người.
 
Sân tập huấn bị xe bus cuốn lên cát bụi đầy trời, đám tân sinh mặt như khổ qua, miễn cưỡng bước xuống xe.
 
Thầy tổng phụ trách cầm loa đứng trên bục thoạt nhìn được dựng rất qua loa bên cạnh sân tập huấn, dùng loa khàn khàn sạt sạt rống lên với đám học sinh đang cúi đầu ủ dột:
 
“Các lớp, kiểm kê nhân số, theo số thứ tự đi vào kí túc xá!”

 
 Học sinh lớp tinh anh rất có tinh thần sẵn sàng vì cả năm học phía trước, gần như dùng tốc độ nhanh nhất xếp hàng ngay cạnh xe bus lớp mình.
 
Đợi cả lớp xếp hàng ngay ngắn xong, xe bus cơ bản đã trống không, lúc này ba người kia mới đủng đỉnh bước xuống.
 
Thầy phụ trách trẻ tuổi của lớp tinh anh khối 10 đang đứng cạnh xe, thấy vậy thì nhướn mày.
 
“Ba em kia, sao giờ mới...”
 
Giọng thầy chợt khựng lại. Nhìn rõ diện mạo ba người vừa xuống, khí thế ban nãy của thầy lập tức xẹp đi một ít.
 
Tần Khả đứng cách gần nhất không chút hoài nghi nghĩ, biểu cảm vừa thoáng qua trên mặt thầy phụ trách có thẻ khái quát bằng mấy từ ‘khổ không sao kể xiết’.
 
Thầy phụ trách tay đỡ thắt lưng bước tới, hạ giọng hỏi, “Sao mấy cậu lại xuống từ xe của khối 10?”
 
“... Ấy, thầy Hách?”
 
Kiều Cẩn tập trung nhìn, vui vẻ đáp, “Năm nay thầy lại phụ trách tân sinh lớp tinh anh ạ? Có duyên ghê, ba đứa chúng em bị lưu ban rồi thầy ạ.”
 
Mặt thầy Hách đen như đít nồi.
 
Kiều Du cũng cười: “Anh, đừng dọa thầy Hách nữa.”
 
Kiều Cẩn: “Ha ha, đùa thầy tí thôi, đừng căng thế. Kí túc xá tạm thời của lớp tinh anh khối 12 năm nay vẫn là tòa 001 và 002 khu C chứ ạ?”
 
Thầy Hách rất miễn cưỡng mà ừ một tiếng, đáp lại.
 
Thầy thoáng e dè nhìn Hoắc Tuấn đang đứng phía sau, hắn đội mũ lệch che nửa khuôn mặt. Lúc sau thầy mới quay đầu đi.
 
“Khối 11 12 đã tập trung ở kí túc làm vệ sinh từ sớm rồi, mấy cậu cũng mau về đội đi.”
 
Kiều Cẩn Kiều Du nhìn nhau cười, chuẩn bị đi.
 
Thế nhưng vừa quay đầu lại thấy Hoắc Tuấn đang đi về hướng khác.
 
Tần Khả trơ mắt nhìn Hoắc Tuấn đi tới trước mặt mình.
 
Trước mặt thầy phụ trách vẻ mặt sửng sốt cùng cả lớp lặng ngắt như tờ.
 
Hoắc Tuấn dừng bước. Hắn cao hơn cô chừng hai mươi phân, đứng trước mặt cô hoàn toàn là từ trên cao nhìn xuống, hàng mi che khuất đôi đồng tử đen sẫm uể oải rũ xuống.
 
Ánh mắt ấy khiến Tần Khả bất an.
 
Cứ thế nhìn chăm chú cô tầm hai ba giây, Hoắc Tuấn đảo mắt rời đi, bật cười thật khẽ.
 
“... Tối gặp.”
 
Nói rồi xoay người bỏ đi.

 
Tần Khả: “...”
 
... Đồ điên.
 
Hai phút sau, Tần Khả mới hiểu ý câu nói kia của Hoắc Tuấn.
 
“Giao lưu văn nghệ là truyền thống mỗi tháng của trại huấn luyện, được tổ chức vào đêm đầu tiên của tháng huấn luyện quân sự.” Tống Kỳ Thắng mặt không cảm xúc nói, “Mỗi năm đều do hội học sinh của trường phụ trách, khối 10 phụ trách biểu diễn tiết mục, thời gian chuẩn bị buổi chiều và tối.”
 
Tống Kỳ Thắng lấy ra một tờ bảng biểu từ sau lưng.
 
“Dựa theo thông tin cá nhân các em điền trên cột ‘sở thích sở trường’ trước khi nhập học, hội học sinh đã chọn ra mỗi lớp vài em... tôi đọc tới tên ai, người đó đứng ra khỏi hàng.”
 
Tần Khả rũ mắt.
 
Cô nhớ rất rõ, trong bảng thông tin cá nhân cô chỉ điền hai chữ: đọc sách. Cô không hề lo lắng chuyện hội học sinh sẽ chọn mình lên bục biểu diễn một đoạn đọc ngẫu hứng.
 
Trừ khi bọn họ điên hết cả đám.
 
Tống Kỳ Thắng: “Cố Tâm Tình, Tần Khả...”
 
Tần Khả: “?”
 
Học sinh điền có sở trường nghệ thuật trong lớp tinh anh ít đến thảm thương, đến cuối cùng cũng chỉ có bốn người.
 
Tần Khả do dự một lát, cuối cùng mở miệng hỏi: “Thưa thầy, cột sở trường sở thích em điền là đọc sách, có phải bên hội học sinh nhầm lẫn gì không ạ?”
 
Tống Kỳ Thắng chau mày quay lại, sau khi nhìn rõ Tần Khả ánh mắt mới thoáng thả lỏng.
 
“Em là Tần Khả?”
 
“Vâng.”
 
“Tình huống của em hơi đặc biệt. Phó trưởng ban văn nghệ hội học sinh, học sinh khối 11, Tần Yên là chị gái em phải không? Em ấy nói em có sở trường về vũ đạo cho nên đã tự mình tiến cử em.”
 
“...”
 
Tần Khả thờ ơ rũ mắt.
 
Đời trước vào thời gian này, trước khi sửa nguyện vọng vào trường nghệ thuật, vũ đạo của cô căn bản đều không được trải qua huấn luyện bài bản, điệu múa rối tinh rối mù.
 
Mà Tần Yên là người hiểu rõ nhất.
 
——
 
Tần Yên muốn cô xấu mặt.
 
Trước mặt toàn trường... và Hoắc Tuấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận