Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 57:
 
Sảnh chính yên lặng hồi lâu.
 

Sau khi xác nhận là mình không hề nghe nhầm, Hoắc Tuấn nhìn vào đôi mắt bồn chồn của Tần Khả, cơ mặt cứng đờ.
 
Hiển nhiên hắn cũng bị cái ‘giả sử’ thần kỳ này làm cho ghê tởm không nhẹ.
 
Nhịn vài giây, hắn nhẫn nại mở miệng: “Sao anh lại kết hôn với...?”
 
Tần Khả chớp chớp mắt vô tội.
 
Kỳ thực sau khi hỏi xong, cô đã bắt đầu hối hận... nhìn tình hình này, có lẽ mức độ chán ghét của Hoắc Tuấn đối với Tần Yên cũng không thua kém cô là bao.
 
Nhưng cô nhớ rõ, đời trước, Hoắc gia cao không thể với kia hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tần, cho nên hôn ước ấy tất nhiên cũng chỉ có thể là do bên Hoắc gia chủ động đề ra.
 
Do dự giây lát, rốt cuộc Tần Khả cũng dè dặt mở miệng.
 
“Ừm... thực ra em có mơ một giấc mơ.”

 
“?” Ánh mắt Hoắc Tuấn có chút nguy hiểm, “Đừng bảo là, em mơ thấy anh với cô ta kết hôn đấy nhé.”
 
“...”
 
Tần Khả lại chớp mắt vô tội, cô đắn đo lựa từ để nói: “Trong mộng... hơi khác hiện tại.”
 
“Khác chỗ nào?”
 
Chần chừ một lát, Tần Khả quyết định lược bớt đoạn Hell bar, nói ra sẽ rất dễ khiến hắn nghi ngờ. Đối mặt với một Hoắc Tuấn tâm tư nhạy bén, Tần Khả cũng không dám tự chui đầu vào lưới.
 
Vì thế sau khi suy nghĩ giây lát, cô nói:
 
“Trong mơ, em không vào học hệ cấp ba của trung học Càn Đức, mà vào trường cấp ba nghệ thuật của Càn Thành. Chúng ta không quen biết nhau... Cho tới khi em tham gia một đoàn phim theo sự sắp xếp của nhà trường, bên đó họ có cảnh quay cần tới vũ đạo. Đúng hôm đó đoàn phim cách vách có quay cảnh cháy nổ, vì sai sót kỹ thuật mà dẫn tới hỏa hoạn, em bị nhốt trong biển lửa.”
 
Ngừng một lát, cô dè dặt nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Anh đã cứu em. Nhưng anh bị hủy dung... giọng nói, dung mạo, tất cả đều bị hủy.”
 
Nói xong, Tần Khả gần như đã quên mất mục đích ban đầu của mình, cô trầm mặc, bất an quan sát sắc mặt Hoắc Tuấn.
 
Tới giờ cô vẫn không ngừng nghĩ tới một chuyện, đời trước Hoắc Tuấn hẳn đã hối hận đến nhường nào. Vì cứu cô, hắn hủy đi tất cả mọi thứ của mình... Vốn đã từng có một nhân sinh rực rỡ như hiện giờ ở đại học A, nhưng tất cả đã bị ngọn lửa kia thiêu đốt sạch sẽ.
 
Nếu chuyện ấy xảy ra lần nữa, vậy hắn...
 
Không đợi Tần Khả nghĩ xong, bên tai chợt vang lên tiếng cười trầm thấp.
 
Tần Khả ngây người, buồn bực ngẩng lên nhìn hắn.
 
“Làm sao anh còn cười được?”
 
Thiếu niên trước mặt rũ mắt, con ngươi đen nhánh hơi sáng lên, mang theo ý cười không hề che dấu.
 
“Giờ anh mới biết, thì ra oán niệm của em đối với tướng mạo anh lại nặng như vậy, ngay cả trong mơ cũng phải hủy đi mới yên tâm?”
 
Tần Khả ngơ ngác, chưa bắt kịp mạch não của tên điên này.
 
Mấy giây sau, nhìn ánh mắt như đang ám chỉ điều gì của Hoắc Tuấn, cô mới sực hiểu ra. Rõ ràng Hoắc Tuấn cho rằng cô đang ghen vì hắn rất được chào đón ở đại học A.
 
Tần Khả hết đường chối cãi.
 
“Không phải, em chỉ là...”
 
“Thực ra không cần phiền phức như vậy.” Hoắc Tuấn cúi người, chống tay lên bức tường sau lưng cô, cố tình khiến ngữ khí và khoảng cách dừng ở điểm ái muội nhất, rồi mới cười bật cười mở miệng: “Nếu em không thích, muốn vẽ muốn rạch thế nào tùy em.”
 
“...!”
 
Tần Khả cứng người.
 
Nhìn cảm xúc chìm nổi trong đôi đồng tử đen sẫm gần ngay gang tấc, Tần Khả có cảm giác, Hoắc Tuấn không phải đang nói giỡn. ‘Tên điên’ này, thật sự cảm thấy nếu như có thể làm cô yên tâm, dù phải rạch mặt cũng không sao cả.
 
“... Hoắc, Tuấn!”
 
Tần Khả hoảng lên.
 
“Được rồi, anh đùa thôi.”
 
Hoắc Tuấn đứng thẳng người, giống như chỉ vừa nói một câu đùa giỡn không ảnh hưởng đại cục.
 
Hắn lùi lại nửa bước, rũ mắt nhìn cô, cười như có như không.
 
“Trong giấc mơ của em, diện mạo, giọng nói của anh đều bị hủy, rồi sao nữa? Em thương hại anh nên quyết định gả cho anh hả?”

 
“...”
 
Tần Khả bị hắn trêu chọc, hai má đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
 
Ánh mắt cô hơi ảm đạm, rũ mắt.
 
“Anh bỏ đi. Không nói với em bất cứ điều gì... Trước khi em tỉnh lại anh đã đi rồi. Anh biến mất rất lâu rất lâu, cho tới tận khi em thành niên, anh đột nhiên xuất hiện... Lúc đó anh đã bị hủy dung, em trong giấc mơ không nhận ra đó là anh, cũng không biết là anh cứu em, anh nói anh là Hoắc Trọng Lâu, rồi lại nói muốn cưới Tần Yên làm vợ. Còn muốn đón tất cả người nhà họ Tần tới Tứ Cửu thành.”
 
Tần Khả cố lấy dũng khí nói liền một hơi tới đây thì dừng lại.
 
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn, định mở miệng hỏi, lại không khỏi sửng sốt. Hoắc Tuấn dường như đang thất thần.
 
“... Anh sao vậy?”
 
Nghe tiếng cô hỏi, Hoắc Tuấn mới hoàn hồn.
 
Hắn lập tức bật cười khô khốc.
 
“Không có gì, chỉ là giấc mơ này của em rất chân thực, hoặc nên nói, không ngờ em đã hiểu anh đến mức này rồi?”
 
“?” Tần Khả mờ mịt nhìn hắn, “Gì cơ?”
 
Hoắc Tuấn: “Nếu ngay từ đầu anh đã chưa từng tiếp xúc chính thức với em, như vậy sau khi cứu em, chắc chắn anh sẽ không xuất hiện lại trước mặt em nữa, ít nhất thì sẽ tuyệt đối không lấy thân phận Hoắc Tuấn.”
 
Hô hấp cô nghẹn lại, đồng tử co rút.
 
Cô kiềm chế phản ứng của chính mình, không muốn khiến Hoắc Tuấn cảm nhận được sự khác thường của cô, sau đó mới dè dặt khẽ hỏi: “Vì sao?”
 
“Em nói xem.”
 
Hoắc Tuấn đùa đùa hỏi ngược lại: “Anh đã nói rồi, từ trước buổi tối hôm đó ở Hell bar, anh đã ‘biết’ em rồi. Anh cũng từng nói, trong mắt anh, em của ngày đó xinh đẹp trong trẻo như ngọc, tinh khiết không tạp chất. Anh sẽ không kéo em vào xó xỉnh dơ bẩn này của mình.
 
Hoắc Tuấn dừng một lát.
 
“Cho nên nếu anh thật sự đã cứu em, vậy chắc hẳn vì không thể nào chấp nhận được việc em vì báo ơn nên mới chịu ở bên anh. Như vậy anh sẽ cảm thấy như em chỉ đang bố thí, thương hại anh mà thôi.”
 
Tần Khả cắn răng, viền mắt ướt nước: “Nhưng anh vì cứu em nên mới...”
 
Nói được một nửa, chợt nhận ra mình thất thố, cô cuống quýt dừng lại.
 
Cũng may Hoắc Tuấn chỉ ngạc nhiên nhìn cô, rồi bật cười bảo: “Giấc mơ này ảnh hưởng tới em nặng nề như vậy?”
 
“...”
 
Tần Khả trầm mặc giây lát, gật đầu.
 
Hoắc Tuấn: “Vậy sau đó, em nói anh không có tiếp xúc gì với em nữa, nhưng sau khi em vừa thành niên lại chủ động tìm đến nhà họ Tần, còn nói muốn cười Tần Yên?”
 
“... Ừm.”
 
Hoắc Tuấn chỉ cho là một câu chuyện vui đùa, hắn thuận theo tâm lý cô, tiếp tục hỏi: “Ồ, vậy ở trong mơ, quan hệ của em cùng người nhà họ Tần thế nào?”
 
Tần Khả lắc đầu, cười tự diễu: “Trong mơ, bọn họ lừa gạt em mơ mơ hồ hồ mà ký vào giấy đồng ý chuyển nhượng di sản, sau đó hẫng đi tất cả mọi thứ ba mẹ để lại, cũng xé rách lớp mặt nạ lộ ra bộ mặt thật, còn muốn trực tiếp đuổi em ra khỏi nhà họ...”
 
Cô dừng lại.
 
Như nghĩ tới điều gì, cô ngẩng đầu ngờ vực nhìn Hoắc Tuấn.
 
Nụ cười của hắn càng thêm phóng túng.
 
“Trong giấc mơ của em, anh đã yêu em đến vậy cơ à, Tần Tần?”
 
Hắn cười, xoay người bước đi.
 
“Nếu anh là Hoắc Trọng Lâu trong giấc mơ đó, dù sao tất cả những thứ có khả năng khiến anh hạnh phúc đều bị hủy hết rồi, vì sao không dùng những thứ có thể lấy làm lợi thế ra giúp em chứ?”
 
“...”
 
Vì quay người đi, hắn không nhìn thấy trong một thoáng ấy, vành mắt cô gái đứng bên góc tường đã đỏ lên.
 
Cô siết chặt ngón tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không khiến cô cảm thấy đau đớn.
 
Hoắc Tuấn xoay người đi rót ly nước vẫn không hề phát giác, tiếp tục bâng quơ nói:
 
“Nếu Tần gia đã làm vậy, tất nhiên anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá, không buông tha bất cứ kẻ nào, anh sẽ dằn vặt họ tới cuối đời, dù chết cũng phải kéo theo bọn họ xuống địa ngục trước tiên.”
 
Hắn ngừng lại, cười khan.
 
“Chỉ có như vậy, bọn họ mới đền hết tội với em, đúng không.”
 
“Anh thì sao.”
 
“...”

 
Bàn tay vừa cầm ly nước chợt khựng lại, Hoắc Tuấn lúc này đã nhận ra cảm xúc cô lên xuống bất ổn, hắn theo bản năng mà nhíu mày, lập tức quay người lại.
 
“Em sao vậy?”
 
Thế nhưng vừa xoay lưng lại, hắn chỉ thấy một Tần Khả hai mắt đã đỏ bừng, cô thậm chí không muốn, cũng không có lòng che giấu nữa.
 
Cô nghiến răng nghiến lợi, nước mắt ven theo gò má chảy xuống:
 
“Còn anh thì sao hả, Hoắc Tuấn? Anh dỡ bỏ từng mảnh từng mảnh cuộc sống của mình, cho tất cả lên cân, rồi dùng chúng đổi lấy bình an và hạnh phúc của em... Nhưng còn anh thì sao, anh phải sống thế nào!?”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày càng chặt.
 
Hắn đặt ly nước xuống, bước nhanh lại, lau đi giọt nước mắt trên má cô, nhưng nước mắt cô tựa như vòi nước hỏng van, từng hàng lệ trong suốt thi nhau chảy xuống.
 
Cô khóc đến mức vành mắt cùng chóp mũi đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuấn thấy cô thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình, hắn luống cuống như con sư tử bất an, nhưng lại không biết phải làm gì.
 
“Em đừng khóc, chỉ là một giấc mơ thôi.”
 
“... Nếu là thật thì sao, anh sẽ lựa chọn con đường khác chứ!?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn trầm mặc.
 
Tất nhiên hắn sẽ không chọn con đường khác. Hắn có thể đoán được tiền căn hậu quả trong giấc mơ của Tần Khả là bởi vì dưới đáy lòng hắn có một cảm giác quen thuộc lạ thường. Chính cảm giác quen thuộc ấy nói với hắn, hắn sẽ làm như vậy.
 
Không chút do dự.
 
Từ sự im lặng của hắn, Tần Khả đã có được đáp án mình muốn.
 
Cô giận dữ cắn chặt răng, trái tim đau đớn như muốn nổ tung.
 
“Anh là tên điên... Hoắc Tuấn, anh đúng là tên điên.”
 
Tần Khả đầu cũng không quay lại mà chạy thẳng lên lầu.
 
Cô chạy vào phòng mình, tựa như sau lưng có hồng thủy mãnh thú truy đuổi. ‘Sầm’ một tiếng, cô đóng chặt cửa phòng.
 
Vô lực dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cô ôm lấy đầu gối, cuối cùng nhịn không được lặng lẽ khóc nức nở.
 
Cô biết những thứ đuổi theo mình là gì.
 
Đó là sự đau lòng, tự trách cùng tội lỗi gần như muốn nuốt chửng cô.
 
Những cảm xúc ấy mãnh liệt ập tới, cô như bị chúng bức điên.
 
Thì ra đây mới là sự thật.
 
Thì ra đây mới là sự thật bị che giấu dưới vẻ ngoài cùng giọng nói hung ác dữ dằn, mà đứa ngu ngốc là cô chưa bao giờ trông thấy.
 
——
 
Là trái tim dù đã bị xé thành mảnh nhỏ vẫn điên cuồng yêu cô, vì cô, không giữ lại chút gì cho mình.
 
Mà cô, vĩnh viễn cũng không thể đền bù lại được.
 
*
 
Từ sau hôm đó, tinh thần của Tần Khả luôn không vui vẻ.
 
Cho tới tận cuối tuần, hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An gần kề, là phù dâu phù rể, Hoắc Tuấn và Tần Khả phải đến sớm để thử đồ.
 
Kể ra Hoắc Thịnh Phong cũng rất coi trọng đứa con nuôi này của mình. Địa điểm tổ chức hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đến cuối cùng đã quyết định tổ chức lại nhà cũ Hoắc gia.
 
Theo lý mà nói, đây là đãi ngộ mà chỉ mình Hoắc Tuấn mới được hưởng, nhưng lại bị Hoắc Cảnh Ngôn trưng dụng trước. Không ít người hầu trong nhà bắt đầu rỉ tai nhau, nói có phải ngài Hoắc ngứa mắt đứa con trai về nước mà không ló mặt tới một lần, cho nên mới mượn chuyện này ra oai phủ đầu với Hoắc Trọng Lâu.
 
Lúc nghe được lời bàn tán này, hai nhân vật chính được nói tới đang đứng ngoài ban công tầng hai, im lặng.
 
Người hầu đi ngang qua hiển nhiên không biết lời mình nói đã bị nghe thấy, rất tự nhiên mà đi xuống lầu. Lúc bấy giờ ngoài ban công mới vang lên tiếng cười nhạt.
 
“Tôi thấy đề nghị này được đấy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngước mắt nhìn sang, “Đề nghị gì cơ?”
 
Hoắc Tuấn duỗi tay chống lên lan can làm bằng bạch ngọc, hướng mắt ra xa nhìn trang viên nhà cũ Hoắc gia trải dài ngút tầm mắt, cười lạnh.
 
“Kêu ông già giao gia sản lại cho anh, đừng có quấn lấy tôi nữa.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nghe vậy cũng cười.

 
“Đừng nằm mơ nữa, cái gì là của cậu, cậu chạy không thoát đâu. Hơn nữa, cho dù bản thân cậu không ngại vất vả khổ cực, nhưng cậu nhẫn tâm bắt Tần Khả chịu tội cùng cậu sao?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn vỗ vỗ bả vai Hoắc Tuấn.
 
“Cậu cũng biết, không tiền không quyền là việc đáng sợ nhất trên thế giới này. Cho dù cậu có thể dựa vào nỗ lực của mình đạt được, nhưng vốn dĩ có thể an nhiên mà hưởng thụ, vì sao cứ phải kéo theo em ấy chịu tội cùng?”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày.
 
Nhưng cuối cùng vẫn không phản bác lại.
 
Thấy Hoắc Tuấn không muốn nói sâu về vấn đề này nữa, Hoắc Cảnh Ngôn bèn nói lảng sang chuyện khác.
 
“Dạo này cậu với Tần Khả thế nào?”
 
“Không phiền anh quan tâm.”
 
“Cậu là con nhím à.” Hoắc Cảnh Ngôn tức đến bật cười, quay đầu lại nhìn hắn, “Hôm nay lúc hai người tới tôi đã thấy là lạ rồi, sao thế, cãi nhau à?”
 
“...”
 
Hoắc Cảnh Ngôn tinh như cáo, chỉ một câu đã nhéo đúng chỗ đau của Hoắc Tuấn mấy ngày nay.
 
Đầu mày hắn nhíu lại càng chặt.
 
“Hai ngày trước em ấy mơ một giấc mơ, sau đó hình như vì chuyện trong mơ mà giận dỗi tôi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngạc nhiên, lập tức lắc đầu cười hỏi.
 
“Cậu xác định chủ ngữ tân ngữ của câu này không bị đảo lộn?”
 
“...”
 
“Thì tại, nghe kiểu gì cũng thấy rất có thể là chuyện mà cậu sẽ làm.”
 
“.”
 
Hoắc Tuấn lạnh lùng liếc xéo Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Anh bật cười, lát sau mới khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt, khôi phục tư thái của một người thầy.
 
“Thế rốt cuộc giấc mơ đó thế nào, tôi hòa giải giúp hai người.”
 
“... Không cần.”
 
Hoắc Tuấn lạnh nhạt rút tầm mắt khỏi người anh.
 
Hoắc Cảnh Ngôn bình tĩnh cười bảo:
 
“Tâm tư của các nàng, tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều đấy. Thực sự không cần?”
 
“...”
 
“Cho dù em ấy tiếp tục giận dỗi cậu, cậu cũng không cần biết nguyên do?”
 
“...”
 
Hai phút sau, Hoắc Cảnh Ngôn đã moi được phần lớn thông tin về giấc mơ từ miệng Hoắc Tuấn.
 
Nghe hắn kể xong, Hoắc Cảnh Ngôn nhịn không được bật cười.
 
“Tần Khả hiểu cậu đến mức nào mới có thể mơ được giấc mơ như vậy?”
 
Hoắc Tuấn không nói gì, hừ lạnh.
 
“Nhưng mà, chắc cậu hiểu lầm em ấy rồi.”
 
Hoắc Tuấn: “?”
 
“Em ấy không phải đang giận dỗi cậu, mà là giận chính bản thân mình.” Hoắc Cảnh Ngôn giảng giải, “Người yêu cầu quá cao với bản thân thường mắc thói xấu này. Khi em ấy cảm thấy mình làm sai chuyện gì đó, nhưng lại không cách nào bù đắp lại, em ấy sẽ có hành vi tự trừng phạt bản thân về mặt tinh thần, thậm chí cho dù hành động ấy là trong vô thức.”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày, “Ý anh là, em ấy đang tự trách?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn gật đầu.
 
Trong lòng Hoắc Tuấn nổi lên nghi hoặc, “Chỉ là một giấc mơ, lại không liên quan tới em ấy, em ấy đâu làm sai chuyện gì.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhún vai, nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ.
 
“Cái này cậu phải hỏi em ấy rồi. Có điều cậu nói đúng, đây chỉ là một giấc mơ, Tần Khả là người lí trí, em ấy để ý một giấc mơ như vậy, đúng là rất kỳ lạ.”
 
Hoắc Tuấn đang định nói gì đó, đúng lúc này trong biệt thự có người tới ban công, gõ cửa kính nói:
 
“Thưa thiếu gia Trọng Lâu, Hoắc quản gia, cô dâu và phù dâu đã thử đồ xong, hai người có muốn qua nhìn không ạ?”
 
“...”
 
Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn nhìn nhau, cả hai im lặng, một trước một sau rời khỏi ban công.
 
Phòng thử đồ chia ra hai nơi.
 
Vừa lên cầu thang tầng ba đã có hai nhân viên trang điểm dẫn hai người đi hai hướng khác nhau.
 
Trên đường đi tới phòng thử đồ, nhân viên hóa trang dè dặt quan sát vị thiếu gia nhà họ Hoắc chỉ xuất hiện trong lời đồn, đồng thời nhỏ giọng giới thiệu:
 
“Theo yêu cầu của ngài Hoắc, hôn lễ của Hoắc quản gia và tiểu thư Ngôn An sẽ tổ chức theo kiểu Trung, vì vậy phong cách thiên hướng cổ điển, đồ cưới của cô dâu chú rể cũng vậy.”
 

“Kiểu Trung?” Hoắc Tuấn hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức thả lỏng người, nói: “Em ấy mặc kiểu gì cũng đẹp.”
 
“...” Nhân viên hóa trang nghẹn lời, rồi nhanh nhảu tiếp lời, “Tiểu thư Tần Khả đúng là rất đẹp, mới tuổi này đã có phong thái như vậy, mai này khẳng định sẽ rất mê người.”
 
“.”
 
Vừa nói xong, nhân viên hóa trang chợt cảm thấy cổ lạnh toát. Anh ta mờ mịt ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy vị thiếu gia mà bọn họ chưa từng gặp mặt đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
 
“Còn mê người hơn cả cô dâu?”
 
Nhân viên hóa trang hoàn hồn, cười lấy lòng: “Sao vậy được, cô dâu mới là nhân vật chính, chúng tôi hiểu mà. Thiết kế trang phục của cô dâu là đặc biệt...”
 
“Tôi không quan tâm cô dâu thế nào, đó là việc của Hoắc Cảnh Ngôn.”
 
Hoắc Tuấn bắn ánh nhìn lạnh buốt về phía nhân viên hóa trang, “Nhưng tôi rất ghét việc gã đàn ông khác nhìn chằm chằm lên em ấy. Tôi nói vậy, anh hiểu không?”
 
Nhân viên trang điểm: “...”
 
Nhìn ánh mắt này, nếu có kẻ dám nói không hiểu, vị Hoắc thiếu gia hung hãn này rất có khả năng sẽ ngắt đầu kẻ đó.
 
Nhân viên trang điểm tức khắc thành chân chó: “Hiểu ạ hiểu ạ.”
 
Sau đó thì không ai nói gì nữa.
 
Cuối cùng cũng dẫn Hoắc Tuấn tới ngoài phòng thử đồ của Tần Khả, nhân viên trang điểm dừng bước, từ sâu đáy lòng thở phào một hơi, cảm thấy may mắn như bản thân vừa sống sót sau tai nạn.
 
Hít sâu một hơi, nhân viên trang điểm trưng ra khuôn mặt tươi cười:
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, tiểu thư Tần Khả đang ở bên trong.”
 
Nói rồi, anh ta nhấc tay định đẩy cửa.
 
Sau đó bị giọng nói lạnh như băng sau lưng giữ lại.
 
“Không cần anh vào.”
 
Nhân viên trang điểm: “...”
 
Anh ta lặng lẽ thu tay lại, “Tôi không vào, tôi đứng ngoài này đợi hai vị.”
 
Chờ Hoắc Tuấn đẩy cửa vào, cửa phòng khép lại, nhân viên trang điểm mới khổ sở quay đầu nhìn trợ lý đang đứng bên cạnh mình, cất ra nghi vấn từ nội tâm:
 
“Anh mày trông giống gã quỷ đói háo sắc bất lương lắm hả?”
 
“...” Trợ lý “?”
 
Trong phòng.
 
Hoắc Tuấn đứng ngoài cửa quét mắt quanh phòng, chưa thấy người đâu. Hắn dứt khoát xoay người đi thẳng vào gian trong.
 
Cửa gian trong mở hé, Hoắc Tuấn đẩy cửa tiến vào, người con gái đang đứng cạnh cửa sổ sát đất cũng nghe tiếng mà quay lại.
 
Trên người cô mặc bộ váy đỏ tươi.
 
Hoa văn tinh tế làm nổi bật thân hình mảnh mai, mái tóc cũng được thiết kế tạo kiểu riêng, vấn hờ nhẹ nhàng, điểm một đóa hoa diễm sắc trên búi tóc đen tuyền.
 
Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, váy đỏ tươi rực rỡ...
 
Hoắc Tuấn vừa nhích người về trước, khung cảnh trước mắt chợt choáng váng.
 
Hắn hốt hoảng nhìn lại.
 
Gian phòng trước mắt đột nhiên thay đổi, sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ cũng biến thành màn đêm. Vừa mở cửa phòng, màu đỏ như lửa tràn ngập tầm mắt.
 
... Giống như phòng tân hôn.
 
Chiếc giường lớn phủ ga giường tơ lụa đồng màu đỏ rực rỡ, ánh đèn chiếu lên hồng sa tỏa ra ánh sáng mông lung. Trên giường, người con gái mặc váy cưới đỏ tươi, run rẩy ôm lấy hai chân.
 
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên.
 
Mái tóc đen dài trượt xuống cần cổ trắng nõn, đôi con ngươi đen nhánh trong suốt đong đầy nước mắt, sợ hãi run rẩy nhìn hắn.
 
Tần Khả.
 
“!!”
 
Hoắc Tuấn mãnh liệt hít vào một hơi, lùi về sau nửa bước.
 
Ảo ảnh trước mắt rút đi như thủy triều.
 
Những thứ vừa rồi biến mất hết.
 
Không có phòng tân hôn, không có mành sa đỏ sẫm, không có người con gái mặc váy cưới mà nước mắt đầm đìa, sợ hãi run rẩy dưới ánh đèn phòng nhập nhằng.
 
Chỉ có Tần Khả đang đứng bên cửa sổ.
 
Dường như thấy lạ vì phản ứng của Hoắc Tuấn, cô xách váy phù dâu đi tới.
 
“Hoắc Tuấn? Anh làm sao thế?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn nhíu chặt lông mày.
 
Hắn cũng muốn biết.
 
Rốt cuộc mình bị làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận