Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 59:
 
 Tần Khả vốn cho rằng, người bài xích trở về nhà cũ Hoắc gia nhất phải là mình, thế nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, từ sau khi trở về từ nhà cũ, người trở nên kỳ lạ không phải cô, mà là Hoắc Tuấn.
 

Nhưng hiện tại đã gần sát cuối kỳ hai năm hai, thời gian học phân bố dày đặc, còn hận không thể chiếm dụng luôn cả thời gian hít thở của sinh viên. Hơn nữa, việc được cử đi học không những cần thành tích thi đua, còn cần phải nộp đủ loại giấy tờ cùng phỏng vấn, chính bản thân Tần Khả cũng bận sứt đầu mẻ trán, thật sự không bớt được thời gian để quan tâm hỏi han Hoắc Tuấn.
 
Trạng thái bận rộn cuống cuồng ấy cuối cùng cũng kết thúc vào cuối tháng, trước khi hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An được tổ chức. Lý do không gì khác, chính là việc đăng ký nhập học đã hoàn tất, tên của Tần Khả cùng vài anh chị khối 12 được dán lên bảng thông báo, biểu dương trước toàn trường.
 
Là trường hợp đặc biệt duy nhất của khối 11, học sinh tốt nghiệp loại ưu, người đầu tiên ‘thoát khỏi bể khổ’ - Tần Khả được chủ nhiệm lớp tổ chức một buổi động viên, chia sẻ kinh nghiệm học tập với các bạn học sinh chuẩn bị bước chân vào khối 12 đầy cam go.
 
Tần Khả bất đắc dĩ nhận lời.
 
Nhưng với một điều kiện ‘trao đổi’, sau khi buổi chia sẻ động viên kết thúc, cô xin phép được rời trường sớm.
 
Tần Khả hiện giờ đã là học sinh tốt nghiệp trước thời hạn, giáo viên chủ nhiệm tất nhiên cũng không bó buộc cô nữa, cho nên cũng đồng ý.
 
Kết thúc buổi động viên, Tần Khả lập tức rời trường, bắt xe về thẳng biệt thự.
 
Cô muốn khoe bất ngờ này với Hoắc Tuấn ngay lập tức.

 
Cùng nhau học ở đại học A...
 
Hoắc Tuấn đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi.
 
Thế nhưng vừa về tới biệt thự, cô lại bắt gặp người mà cô không ngờ tới nhất ở ngay trước cửa...
 
Xuống xe, trông thấy cô gái kia được người giúp việc tiễn ra cửa, cô đứng ngây người tại chỗ.
 
Người nọ dường như cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ cười nói:
 
“Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi, Tần tiểu thư.”
 
Tần Khả hoảng hốt hoàn hồn, gật đầu đáp: “... Chào chị.”
 
Cô gái trẻ hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Em vẫn nhớ chị à?”
 
“Vâng.” Tần Khả ngập ngừng: “Lần trước chúng ta gặp nhau ở Càn Thành. Chị là bác sĩ tâm lý của Hoắc... Hoắc Trọng Lâu, phải không ạ?”
 
Người nọ vui vẻ gật đầu, mái tóc nầu mềm theo động tác của cô mà khẽ lay động.
 
“Thật vui vì em vẫn còn nhớ. Nhưng có một điểm em nói sai rồi, chị là bác sĩ tâm lý của Hoắc Tuấn, không phải bác sĩ tâm lý của thiếu gia Hoắc Trọng Lâu.”
 
Tần Khả ngẩn người.
 
Tần Khả là người thông minh nhạy bén, ngay lập tức hiểu ra ý tứ trong lời đối phương. Người trước mặt đã lập tức phủi sạch quan hệ với Hoắc Trọng Lâu.
 
Khác biệt rất lớn so với lần gặp mặt trước kia.
 
Bác sĩ tâm lý trẻ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Khả, nhoẻn miệng cười nói:
 
“Lần trước khiến tiểu thư Tần Khả nảy sinh hiểu lầm, chị rất xin lỗi. Nhưng chị đã đáp ứng với thiếu gia Trọng Lâu, không chủ động tiết lộ thân phận của mình, cho nên đành uyển chuyển bảo em đi hỏi cậu ấy.”
 
Tần Khả ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao chị phải làm vậy?”
 
“Rất đơn giản, vì chị là bác sĩ tâm lý, chỉ làm những việc có lợi đối với bệnh tình của bệnh nhân.”
 
“Ý chị là...”
 

“Nếu thiếu gia có thể toàn tâm toàn ý trải lòng với tiểu thư Tần Khả, nhất định sẽ trợ giúp rất lớn cho bệnh tình. Có điều dường như cậu ấy rất xem trọng suy nghĩ của em đối với cậu ấy, cho nên không muốn chữa trị theo cách này.”
 
Bác sĩ tâm lý trẻ ngừng nói, lộ ra nụ cười mỉm đúng mực.
 
“Vì thế chị chỉ làm đúng trong phạm vi chức trách, đạo đức nghề nghiệp của mình, giữ khoảng cách nhất định với người có quan hệ mật thiết nhất với bệnh nhân, như vậy sẽ giúp tình trạng của bệnh nhân thuyên giảm.”
 
“...”
 
Tần Khả trầm mặc giây lát, nói thẳng: “Nếu tình trạng của anh ấy thuyên giảm, chị đã không xuất hiện ở đây?”
 
Nhắc đến việc này, người nọ tỏ ra rất bất đắc dĩ.
 
“Theo liệu trình trị liệu tâm lý mà chị ghi chép, bệnh tình của thiếu gia Hoắc Tuấn quả thực đã thuyên giảm, nhưng thời gian gần đây không biết xuất hiện nhân tố gì khiến cậu ấy bị kích thích...”
 
“Nhân tố gì ạ?”
 
Lần này không đợi đối phương nói xong, cô đã gấp gáp hỏi dồn.
 
Bản thân cô cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng trong cảm xúc của Hoắc Tuấn mấy ngày qua, vì thế nghe bác sĩ tâm lý nói vậy, cô lập tức muốn tìm hiểu cặn kẽ.
 
“Chị rất tiếc.” Cô gái trẻ bất lực lắc đầu, “Trước mắt chị vẫn chưa xác định được căn nguyên, chỉ đành dựa vào một số phương pháp trị liệu cơ bản giúp thiếu gia Trọng Lâu giảm bớt trạng thái lo âu.”
 
Tần Khả: “Chữa trị như vậy có hiệu quả không ạ?”
 
“...”
 
Bác sĩ tâm lý không đáp, cũng không tỏ rõ thái độ.
 
Có hiệu quả hay không, còn phải tiếp tục theo dõi trạng thái tâm lý của Hoắc Tuấn mấy ngày kế tiếp mới biết được.
 
Tần Khả hít sâu một hơi, kiềm chế cơn sốt ruột trong lòng, sau đó cô khẽ gật đầu với người kia.
 
“Chị vất vả rồi. Nếu cần gì chị cứ nói với em, em sẽ tích cực phối hợp để chữa trị cho anh ấy.”
 
“...”
 
Bác sĩ tâm lý nhìn Tần Khả một cách vi diệu, lát sau mới mỉm cười thần bí: “Ừ. Nhưng mà chị không vất vả, người vất vả nhất là em đấy, tiểu thư Tần Khả.”
 
“?”
 
Không đợi Tần Khả mở miệng hỏi, đối phương đã khẽ mỉm cười và gật đầu với cô một cái, sau đó xoay người lên xe, rời đi.
 
Nhìn chiếc xe hơi đen chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, Tần Khả đứng lặng một hồi, được người giúp việc gọi mới giật mình hoàn hồn.
 
Cô đưa ánh mắt phức tạp nhìn lên tầng hai biệt thự, sau đó cất bước vào trong.
 
...
 
Bên trong biệt thự.
 
Bước chân vào phòng Hoắc Tuấn ở tầng hai, Tần Khả không hề ngạc nhiên khi thấy tấm mành dày nặng cùng màn chắn sàng đều khép lại.
 
Chỉ là khác với lần trước, lần này ngay cả một ngọn đèn sát đất cũng không thắp.
 
Vừa từ ngoài hành lang ngập nắng tiến vào căn phòng tối tăm, hai mắt Tần Khả nhất thời chưa thích ứng kịp, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ đành dựa vào trí nhớ mà mò mẫm.
 
Cô nhớ, bên này là sopha cùng bàn trà, bên kia là bàn đọc sách, với cả...
 
Bàn tay đang quờ quạng trong bóng tối bất ngờ bị một bàn tay khác nắm lấy.
 

Xung quanh tối đen làm cô theo bản năng bật ra tiếng kêu kinh hãi, tiếp đó trọng tâm cơ thể bị một lực kéo nghiêng đi, thân người mất thăng bằng ngã nghiêng về trước.
 
‘Bộp’ một tiếng.
 
Tần Khả ngã vào một lồng ngực nóng bỏng.
 
Năm ngón tay mảnh khảnh lúc trước mở rộng cố mò mẫm chướng ngại vật trong phòng, lúc này lòng bàn tay cô cũng đang mở lớn hết cỡ dán lên ‘thứ’ bên dưới.
 
Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt từ phần da thịt tiếp xúc truyền về đại não, trung khu thần kinh lập tức báo cho cô biết cô đang chạm vào thứ gì, mặt Tần Khả tức khắc đỏ bừng.
 
“Anh... sao anh không mặc áo?”
 
Thiếu niên bị cô ngã lên người cũng không rên một tiếng, cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn:
 
“Người đột nhiên chạy vào là em mà nhỉ? Anh đang ở trong phòng ngủ, vì sao phải mặc áo?”
 
“...”
 
“Với cả em có chắc, anh chỉ không mặc áo không?”
 
“.....”
 
Tần Khả gần như sắp bị mấy lời trêu chọc của người kia nướng chín.
 
Cô cắn môi dưới, nhịn tức chuẩn bị bò dậy, nhưng dưới thân người này thật sự không có chỗ này để cô chống làm điểm đỡ. Vất vả mò mầm trong bóng tối một hồi, lúc sau mò đến thành sopha, không ngờ lại bị người dưới thân thong thả giơ tay bắt trở về, một lần nữa ấn lên người hắn.
 
“Sờ đi đâu? Trật rồi.”
 
“...!”
 
Tần Khả xấu hổ không thôi, đầu ngón tay cuộn tròn. “Anh để em xuống trước đã...”
 
“Không cho. Là tự em nhào lên, là lại đòi xuống, em nghĩ người anh là chỗ nào hả?”
 
“...!”
 
Nếu không phải đang ở trong bóng tối, Tần Khả hoài nghi giờ phút này mặt mình hẳn là đã đỏ như máu.
 
Người này... sao người này lại vô sỉ như thế, lời xấu hổ như vậy cũng nói ra được?
 
Bác sĩ tâm lý...
 
Mất công cô lo lắng vô cớ, người này đúng là phải cần bác sĩ tâm lý, nhưng là để trị bệnh khác mới đúng?
 
Dường như biết cô thẹn quá thành giận, rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng biết điều, không đặt tay cô lên lồng ngực trần trụi của mình nữa.
 
Trêu ghẹo đủ rồi, hắn thu tay lại, đặt tay gối sau đầu, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm người con gái đang nằm rạp trên người mình.
 
——
 
Không sai, chính là nhìn chằm chằm.
 
Khác với Tần Khả, thị lực Hoắc Tuấn nhìn trong đêm cực tốt.
 
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã chẳng hạnh phúc gì, có thói quen nhốt mình trong phòng không ánh sáng, cũng dần quen với việc nhìn trong bóng tối. Vì thế căn phòng tối này hoàn toàn không gây khó khăn gì cho Hoắc Tuấn.
 
Cũng tức là, ngay từ khi cô bước chân vào phòng, hắn đã nghiêm túc dõi theo cô, giống như bây giờ.
 

Vốn sau khi nghe lời đề nghị của bác sĩ tâm lý, hắn đã nghĩ sẽ tạm thời kiềm chế khát vọng của mình đối với cô, tạm thời không làm gì cô cả.
 
Nhưng khi thấy Tần Khả giơ tay bất lực lần mò trong bóng tối, suýt chút nữa đi lướt qua mình, Hoắc Tuấn lại kiềm chế không được mà ra tay.
 
Giây phút kéo cô vào lòng, đáy lòng hắn bật ra tiếng than thở:
 
Qủa nhiên.
 
Kiềm nén và khắc chế, đối với hắn quá mức giày vò.
 
Không cần gì khác, chỉ cần ôm Tần Khả mà hắn thích, hắn tâm tâm niệm niệm, siết chặt cô trong lòng... hắn đã thỏa mãn hơn bao giờ hết.
 
Nhưng...
 
Hoắc Tuấn nghĩ đến điều gì đó, hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt. Đúng lúc này, Tần Khả sau một hồi chật vật thoát khỏi kìm kẹp, đỡ lưng dựa sopha bò dậy, khẽ giọng mở miệng:
 
“Em vừa gặp bác sĩ tâm lý.”
 
“Ừ.”
 
Tính theo thời gian Tần Khả bất ngờ trở về, Hoắc Tuấn không bất ngờ với kết quả này. Hắn cũng biết, Tần Khả nhất định có lời muốn nói.
 
Hắn im lặng. Trong bóng tối nơi mà cô không nhìn thấy, hắn tham lam ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, nhìn cô ngập ngừng nhíu mày, tựa như đang rối rắm suy nghĩ xem phải nói thế nào mới không làm hắn thấy tổn thương.
 
Dáng vẻ chau mày rối rắm ấy khiến lòng Hoắc Tuấn ngứa ngáy như có từng hàng kiến bò lên, khiến hắn muốn kéo cô trở lại, nhưng lần này là đè cô xuống dưới, giữ chặt, hung hăng ngậm mút môi cô, hôn đến khi cô rên rỉ xin tha mới thôi...
 
Ánh mắt hắn càng ngày càng trầm, đến một điểm nhất định, suy nghĩ nguy hiểm ấy bị hắn bóp chặt trong lòng.
 
Hắn mất tự nhiên dời tầm mắt, cổ họng đè nén một tiếng ho khan.
 
Mà Tần Khả từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm suy nghĩ, không hề phát giác những thay đổi cùng ‘nguy hiểm’ từ bên cạnh quét tới.
 
Im lặng chừng mười mấy giây, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm lên tiếng:
 
“Hoắc Tuấn, anh có thể cho em biết, vì sao anh đột nhiên lại tìm bác sĩ tâm lý đến không?”
 
“...”
 
Đáp lại cô là bóng tối cùng sự im lặng kéo dài.
 
Tần Khả bất an vặn vẹo đầu ngón tay: “Nếu anh thực sự không muốn nói cũng không sao... Nhưng nếu anh không ngại, em muốn nghe anh nói, em hy vọng mình có thể giúp đỡ, chứ không phải chỉ đứng một bên nhìn, không làm được gì cả.”
 
Như vậy cô sẽ rất lo lắng.
 
Giống như tận mắt thấy hắn đứng bên mép vực, nhưng lại không có cách nào kéo hắn trở về.
 
Tính cách của Tần Khả khiến cô khó lòng thốt ra những lời tâm tình thân thiết.
 
Nhưng cô không biết, ngay lúc này, trong bóng tối, tất cả cảm xúc của mình đều viết hết lên mặt. Chính điều này đã khiến Hoắc Tuấn vốn không định mở miệng thay đổi suy nghĩ.
 
Vì thế, sau hồi lâu yên tĩnh, đến khi Tần Khả gần như buồn bã mà từ bỏ, bên tai cô chợt vang lên giọng nói khàn khàn.
 
“... Ảo giác.”
 
“?” Tần Khả ngây người, cuống quýt quét mắt trong bóng tối, lò dò tiến về phía người con trai mà cô chỉ nhìn được bóng dáng mơ hồ, “Anh nói gì?”
 
Sau đó cô nghe hắn khe khẽ thở dài một tiếng, nụ cười như có như không.
 
“Anh bất đầu xuất hiện ảo giác, Tần Tần.”
 
“...!”
 
Trong lòng Tần Khả chợt căng thẳng.
 
Trái tim chợt co rút khiến cô đau đến mức mặt mày trắng bệch.
 
Nếu thật sự là ảo giác...
 
Vậy bất kể là bệnh tinh thần hay bệnh tâm lý, đều cho thấy tình trạng đã hơi nghiêm trọng, thậm chí vượt qua giai đoạn can thiệp trị liệu, cần phải dùng thuốc và các thiết bị máy móc để áp chế bệnh tình...
 

Tần Khả vô thức cắn môi, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt hoảng hốt miên man suy nghĩ, chính mình lại không hề cảm thấy đau đớn.
 
Trong bóng tối, thiếu niên vẫn duy trì tư thế gối đầu lên cánh tay, nhìn cô không nhúc nhích.
 
Qua vài giây, thiếu niên rũ mắt.
 
Khóe môi lặng lẽ cong lên.
 
Nhưng khác với những lần trước, nếu bật đèn, Tần Khả sẽ thấy nụ cười trên mặt hắn lúc này, là cười khổ.
 
——
 
Hắn vốn cho rằng, khi nghe mình thốt ra sự thật dọa người này, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là muốn bỏ trốn.
 
Suy cho cùng, ngay từ đầu, cô là bị hắn nửa ép buộc qua lại với mình, tránh không được nên mới phải ở bên hắn... Vì thế hắn cho rằng, biết được bệnh tình của hắn đã đến mức này, cô sẽ muốn chạy càng xa càng tốt.
 
Nhưng không.
 
Giây phút ấy, trên mặt cô chỉ có buồn rầu, lo lắng, khổ sở... rất nhiều cảm xúc hỗn độn quyện vào nhau, nhưng lại không hề có vẻ sợ hãi cùng xa cách như hắn nghĩ.
 
Lúc không được chạy thì chạy loạn khắp nơi; lúc được chạy thì...
 
“Hoắc Tuấn, em chữa cùng anh! Nhất định anh sẽ khỏe lên!”
 
Nhìn cô dùng sức nắm chặt tay hắn, đôi môi cắn chặt, giống như dù bản thân cũng không tin nhưng vẫn cố hết sức trấn an hắn.
 
“...”
 
Hoắc Tuấn khẽ cười.
 
Rốt cuộc hắn vẫn không kiềm chế được, một lần nữa giơ tay ra, kéo người con gái mò mẫm mãi mới ngồi xuống được sopha, kéo cô ngã xuống.
 
Lần này Tần Khả đã có đề phòng trước, nhưng cổ tay chỉ hơi cứng đờ khi vừa bị hắn chạm vào, sau đó bèn thả lỏng để mặc hắn kéo tới trước người.
 
Khoảng cách gần sát.
 
Hô hấp nóng hổi gần trong gang tấc.
 
Hắn lấy ngón tay xoa nhẹ cằm cô, để cô không tiếp tục chà đạp hai cánh môi đã sắp trắng bệch của mình nữa.
 
Sau đó, hắn nâng đầu hôn lên.
 
“Tần Tần, là lỗi của anh.”
 
Trong hơi thở nóng bỏng, ý thức của Tần Khả rối tinh rối mù vì nụ hôn nhẹ nhàng liếm cắn trên môi, bên tai khẽ vang lên câu nói của Hoắc Tuấn.
 
Cô vô thức bật ra một tiếng nghi vấn.
 
Đáp lời cô là một tiếng cười càng thêm khàn thấp: “Vốn dĩ anh còn cho rằng em rất thông minh... Hồi đó, chỉ có mình em biết phải tránh anh càng xa càng tốt... Nhưng giờ xem ra, anh sai rồi.”
 
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đứng dậy, nắm cổ tay cô, sau đó xoay người đè cô xuống sopha.
 
Hắn chống thân, từ trên cao nhìn xuống.
 
Tần Khả bất ngờ bị đổi vị trí còn đang ù ù cạc cạc: “... Hoắc Tuấn?”
 
Hoắc Tuấn không đáp lời.
 
Hắn cúi người, mạnh mẽ hôn lên môi cô, tựa như đang phát tiết những hung hăng cùng cảm xúc tiêu cực... Cuối cùng, mọi thứ lại trở về bình tĩnh.
 
Hắn mệt mỏi rúc vào cổ cô, hít lấy hương thơm thanh mát tỏa ra từ những sợi tóc, cười khổ nghẹn ngào:
 
“Hình như anh điên thật rồi, Tần Tần...”
 
Cô im lặng đầy cam chịu.
 
Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, mười ngón giao nhau.
 
“Em cùng anh, được chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận