Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 7: Giao lưu văn nghệ (3)
 
Điều kiện vật chất của khu huấn luyện quân sự rất đầy đủ, ba khối mỗi khối có riêng một khu, mỗi lớp lại chiếm hai cái kí túc xá to đùng.
 
Mà đợt học quân sự tháng của trung học Càn Đức nhiều năm đã thành truyền thống, cũng tự lập ra quy định bất thành văn: Ba khu A, B, C lần lượt ứng với khối 10, khối 11, và khối 12; Bên trong, xếp bắt đầu từ lớp tinh anh, nam nữ mỗi lớp chia ra hai kí túc xá.

 
Khu 001C.
 
Là kí túc của nam sinh lớp tinh anh khối 12.
 
Ngoài kí túc là một sân cát rộng, ở khu huấn luyện quân sự toàn nền xi măng là thứ rất hiếm thấy, ngoại trừ trong nhà ăn, những nơi khác căn bản không thể thấy được, gió thổi chầm chậm cát vàng bay đã trở thành cảnh tượng thường thấy nơi đây.
 
Cũng may hôm nay gió không lớn, chỉ là ánh mặt trời rất gay gắt.
 
Cửa kí túc vừa vặn đối diện với hai thanh xà kép, nam sinh mặc áo phông trắng quần dài xám ngồi phía trên một trong hai thanh xà, chân hơi gập, quần dài ôm lấy đường cong đôi chân thon gọn, một chân gác lên chân đi bốt còn lại.
 
Mũ lưỡi chai chụp lên phần tóc mái đen mang cảm giác biếng nhác, bóng râm phủ xuống một phần khuôn mặt, rơi trên làn da trắng muốt, sáng rực như ánh mặt trời.
 
Trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều phải mặc quần áo tập huấn quy củ, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng nọ càng thêm bắt mắt.
 

Trong kí túc xá số chẵn khu C dành cho nữ sinh, trước cửa mỗi phòng gần như đều có người đang âm thầm lén lút hoặc công khai nhìn về phía này.
 
“Ôi... Tao sắp chết nóng ở đây mất.”
 
Kiều Cẩn ngồi trên một thanh xà kép, nóng như một con chó Pug. “Không có điều hòa thì cũng thôi đi, phòng học đến thứ vật chất đơn giản nhất như quạt điện cũng không nốt! Đây mà là khu tập quân sự à, địa ngục trần gian thì đúng hơn ấy??”
 
Kiều Du cũng khổ không nói nên lời.
 
Cậu ta ngẩng lên, nhìn nam sinh trên xà đơn.
 
“Tuấn ca, chúng ta không về thật à?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn giơ tay lấy mũ bóng chày xuống, thời tiết nóng nực thế này cũng khiến hắn hơi bực bội.
 
Nhưng nhớ tới cô gái nhỏ trong bộ váy trắng, chút bực bội sốt ruột này lại bị một loại khô nóng khác bao phủ. Đôi môi mỏng khẽ cong, Hoắc Tuấn nhíu mày cười.
 
“Không về.”
 
“...”
 
“Bớt làm mấy chuyện khoa trương. Đợi một tháng quân sự kết thúc rồi về.”
 
Kiều Du: “...”
 
Kiều Cẩn ngồi dưới đất xém thì bật khóc: “Anh ơi, ông anh thân ái của tôi ơi, đợt tập quân sự hồi lớp 10 11 đều đã ‘làm mấy chuyện khoa trương’ rồi, sao đến lớp 12 lại đột nhiên thay đổi, nhất định phải tới góp vui mới chịu?”

 
Hoắc Tuấn không trả lời.
 
Kiều Cẩn cũng không mong nhận được câu trả lời từ hắn. Hồi nghỉ hè đã thống nhất với nhau là sẽ không tới khu tập quân sự, thế mà ngay hôm trước khi bắt đầu đợt tập huấn Hoắc Tuấn lại thay đổi chủ ý, hỏi kiểu gì cũng không ra đáp án.
 
Kiều Cẩn đang chuẩn bị nói gì đó, chợt một cục đá từ bên cạnh bay tới. Cậu ta ngẩng đầu, sau đó theo động tác ra hiệu của người vừa ném cục đá- Kiều Du- nhìn về hướng bên cạnh.
 
Sân nền kí túc xá trường học tạm thời rất thấp, muốn từ sân tập tới lối đi phải bước xuống bảy tám bậc thang.
 
Dưới ánh mặt trời chói mắt, cô gái mặc đồng phục quân sự bước qua bậc thang, tiến về phía bọn họ.
 
“... Tần Khả?”
 
Kiều Cẩn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, ngước lên nhìn người đang ngồi trên xà đơn.
 
Thiếu niên vừa giơ tay nhấc mũ lưỡi chai đón ánh nắng thân người chợt khựng lại.
 
“...”
 
Lát sau, hắn cúi đầu, đôi mắt chăm chú, đồng tử đen sẫm nhìn xuống.
 
Tần Khả dừng bước cạnh hai thanh xà.
 
Kiều Cẩn cách cô gần hơn, cậu ta cười hề hề, vịn lan can đứng dậy, nói: “Để tôi đoán xem, ban nãy Tuấn ca mắt cũng không chớp từ chối Tần Yên, giờ em gái Tần Khả của chúng ta lại tới, chậc, này là muốn ăn chết Tuấn ca à.”
 
Mũ lưỡi chai từ trên xà ném xuống, rơi sau ót Kiều Cẩn.
 
Hoắc Tuấn liếm khóe môi, cười nhạo.
 
“Ai là em gái cậu?”
 
Kiều Cẩn: “Khụ, nói sai rồi, là em gái Tần Khả của Tuấn ca.”
 
“Cút sang một bên.”
 
Kiều Cẩn nhún vai, cong lưng vòng qua thanh xà kép, tụ một chỗ với Kiều Du đang khoanh tay đứng bên đầu kia, thì thà thì thầm rồi cười rộ lên.
 
Hoắc Tuấn bám vào thanh xà đơn, nhảy xuống.
 
Góc áo thiếu niên căng lên vì gió. Ánh nắng đem hơi thở tươi mát vị bạc hà cùng hương bồ kết quyện vào nhau, thành một hương vị vương vấn bên cánh mũi.
 
Đợi Tần Khả hoàn hồn, Hoắc Tuấn đã đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống. Đôi đồng tử đen sẫm giống y như thân người cao lớn của chủ nhân nó, đều mang một loại cảm giác áp bách.
 
Tần Khả lẳng lặng lùi lại nửa bước.
 
Cô nhấc chiếc túi trong tay đưa tới trước mặt hắn, “Cảm ơn.”
 
“...”

 
Mí mắt Hoắc Tuấn rũ xuống, nhìn lướt qua.
 
Bàn tay trắng nõn tinh tế lộ ra dưới ánh mặt trời gay gắt, khiến người ta không khỏi lo lắng liệu đôi tay ấy có bị ánh mặt trời gây thương tổn.
 
Ngập ngừng hai giây, cuối cùng hắn vẫn đưa tay đón lấy, lấy thứ đồ bên trong ra.
 
Một chiếc áo khoác đen mỏng.
 
Khóe môi Hoắc Tuấn nhếch lên.
 
Hôm ở bar trước kỳ nghỉ hè, hắn đã sớm biết chiếc áo này bị cô mang đi mất trong lúc hoảng hốt.
 
Hắn rũ mắt, thấp giọng cười.
 
“Tôi còn tưởng, cái áo này sẽ bị em ném thẳng vào một cái thùng rác nào đó.”
 
Bọn Kiều Cẩn Kiều Du từ nãy đã trông thấy chiếc túi, lúc này cũng tò mò ngó qua. Thấy rõ chiếc áo khoác Hoắc Tuấn cầm trong tay, Kiều Cẩn châm chọc.
 
“Không phải ném vào thùng rác xong lại lôi ra đấy chứ? Tuấn ca mắc bệnh ưa sạch sẽ nặng lắm.”
 
“...”
 
Trái tim Tần Khả vô thức căng thẳng.
 
Nói tới mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, Hoắc Trọng Lâu cũng...
 
Cô lắc đầu, vất suy nghĩ không đáng tin lại vừa gợi lên trong đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Áo đã giặt sạch rồi.”
 
Hoắc Tuấn trầm mặc mấy giây, chợt hỏi: “Em giặt?”
 
“... Ừm.”
 
“Tự, tay?”
 
Vừa nói, ánh mắt hắn nhìn đầy ý vị sâu xa, dán lên mười ngón tay thon thả trắng bóc yếu ớt của cô.
 
Tần Khả: “...”
 
Đề tài này hình như đang đi hơi xa, nên trực tiếp nói với hắn hay mau chóng đổi sang chuyện khác.
 
Tần Khả siết chặt đầu ngón tay, mở miệng: “Hôm nay trước khi lên xe, anh có nói với tôi một câu.”
 
“...”
 
Thân người Hoắc Tuấn sựng lại.

 
Hắn nâng tầm mắt, hơi nheo mắt nhìn cô, ánh mắt ấy mang cảm giác xâm lược cực mạnh, khiến Tần Khả có cảm giác như mình là con mồi đang bị theo dõi.
 
Cô lặng lẽ hít vào một hơi, “Anh nói, tôi đã cứu anh, anh sẽ báo đáp tôi.”
 
Hoắc Tuấn vẫn im lặng không lên tiếng. Cứ như vậy nhìn cô chăm chú phải đến chục giây, sau đó mới bất chợt bật cười, cúi đầu.
 
“Em muốn gì? Nhớ suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một.”
 
Ngừng một lát, ngay khi Tần Khả sắp mở miệng, hắn lại thấp giọng, thanh âm bị đè xuống trầm khàn.
 
“Chỉ một cơ hội. Bất kể em muốn gì... tôi cũng đều thỏa mãn.”
 
Nói xong hắn đứng thẳng người, nhìn cô đầy vẻ sâu xa.
 
Mắt Tần Khả chợt lóe.
 
Nhưng cô không hề do dự.
 
“Đệm đàn cho tiết mục tối nay, chỉ chuyện này thôi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, thanh toán sòng phẳng.”
 
Hoắc Tuấn nhìn chăm chăm cô hai giây.
 
“Thanh toán sòng phẳng?”
 
“Ừm.”
 
“... Được.”
 
Hắn liếm hàm răng, thấp giọng cười, đồng thời đè xuống sự hung tàn nơi đáy mắt.
 
*
 
Khi thấy Hoắc Tuấn đi theo sau Tần Khả bước vào, cả phòng hoạt động bất chợt yên tĩnh.
 
Trong khoảnh khắc mọi tiếng ồn đều biến mất, xung quanh lặng ngắt như tờ.
 
Đến tận khi hai người lại gần, các thành viên trong ban văn nghệ mới chậm rãi hoàn hồn. Trưởng ban văn nghệ lúng túng nở nụ cười, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Khả, thoáng ngập ngừng, rồi lại nhìn về phía nam sinh thần thái nhàn tản biếng nhác sau lưng cô.
 
“... Anh Tuấn, học sinh mới không hiểu chuyện, lỡ gây chuyện, còn làm phiền anh phải tới đây.”
 
Hoắc Tuấn cười trào phúng, không nói một lời.
 
Ánh mắt mọi người nhìn Tần Khả không vì Hoắc Tuấn im lặng mà biến mất. Ngông cuồng tới mức gần như lãnh đạm, đây mới là Hoắc Tuấn mà bọn họ quen biết.
 
Cũng vì thế, bọn họ càng không thể hiểu nổi: Rốt cuộc Tần Khả làm sao mà mời được Hoắc Tuấn tới?
 
Trưởng ban cố nén sự kinh ngạc trong lòng, mỉm cười nói với Tần Khả: “Tần học muội, lần này cũng làm phiền em rồi. Hứa Trung Khải đã đợi em lâu rồi đó, hai người mau chóng làm quen nhạc đi...”
 
“Em kêu tôi tới, không phải để đệm đàn cho em?”
 
Một giọng nói chợt vang lên đánh gãy lời trưởng ban, thế nhưng mọi người không một ai dám lộ ra vẻ mặt bất mãn.
 
Ngay đến trưởng ban văn nghệ cũng vội vã quay người lại nhìn Hoắc Tuấn.
 
Mà ánh mắt hắn vẫn chỉ chăm chăm không chớp nhìn Tần Khả.

 
Tần Khả vốn đang chuẩn bị rời đi thì dừng bước.
 
Dưới những ánh nhìn chú mục vào mình, cô chỉ có thể đè nén cảm xúc, nhẹ giọng đáp: “Tôi có bạn đệm đàn cho mình, cần anh đệm cho là một tổ khác.”
 
“...”
 
Góc môi hắn nhếch lên.
 
Nhiệt độ trong đôi đồng tử đen sẫm nháy mắt lạnh xuống...
 
“Tần Khả, em coi tôi là chó mà sai sử sao?”
 
“...”
 
Mọi người cứng đờ.
 
Tần Khả nghẹn lời, trong lòng không rõ vì sao lại cảm thấy bực bội, khó hiểu quay đầu lại nhìn Hoắc Tuấn.
 
Không cần nói cũng biết hắn đang tức giận, nhưng Tần Khả thậm chí còn không biết hắn phát điên vì cái gì.
 
Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của hắn cũng đang ghìm chặt trên người cô.
 
Màu sắc trong đôi mắt trầm xuống.
 
Càng nhìn càng thấy đẹp. Không phải sắc đẹp quá kinh diễm, chỉ là mỗi phân mỗi tấc đều theo đúng ý hắn, ngay đến độ cong của hàng lông mi cũng khiến hắn không cách nào kiềm chế được...
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn tối sẫm lại.
 
Mấy giây sau, hắn cúi đầu, phát ra tiếng cười trào phúng.
 
“Được.”
 
“Tôi nhận thua.”
 
Hắn khẽ liếm ngạc trên, nâng mắt.
 
“Nhưng dây xích chỉ được ở trong tay em, Tần Khả.”
 
“...”
 
Loại ánh mắt tựa như đã từng quen biết đó khiến thân người Tần Khả thoáng cứng ngắc.
 
Hoàn hồn lại, muốn nhìn kỹ, nhưng nam sinh đã thu lại cảm xúc ban nãy, quay trở lại với dáng vẻ xa cách biếng nhác.
 
Hắn nhìn sang trưởng ban văn nghệ đang đứng ngây ra nãy giờ.
 
“Muốn tôi giúp cũng được.”
 
Trưởng ban văn nghệ chần chừ, “Anh Tuấn, ý anh là...”
 
Hoắc Tuấn lộ ra nụ cười hung tàn.
 
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Khả.
 
“Tôi chỉ muốn cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận