Chương 70:
Nhờ phúc Hoắc Tuấn ban, trong vòng một ngày ngắn ngủi, Tần Khả đã nổi tiếng khắp đại học A, tất cả nữ sinh toàn trường đều tò mò không biết người đã ‘hẫng’ mất hotboy của bọn họ là tiên nữ dáng vẻ ra sao.
Diễn đàn của trường đang thảo luận đến mức sôi nổi nhất, không biết ai từ phía hội học sinh nghe ngóng được tin tức:
Cô bạn gái của hotboy trường, không những là học sinh lớp bồi dưỡng dành giải nhất trong cuộc thi toán, trước khi nhập học người ta hãy còn là học sinh lớp 11.
Diễn đàn trường im thít vì thông tin này vài giây, sau đó lập tức ào ào náo nhiệt lên.
[Học sinh lớp 11, còn giành giải nhất cuộc thi toán học, mấy khóa rồi đại học A không có trường hợp nào như thế rồi thì phải?]
[Nghe nói là học sinh trường trung học phụ thuộc cách vách đó, tui có chạy đi nghe ngóng, em gái này ghê gớm lắm nha, những học sinh cùng tham gia cuộc thi toán học khác thành tích các môn còn lại cũng nhằng nhằng, mà em gái này thì khác nhé, từ sau khi nhập học, bất kể kỳ thi lớn nhỏ nào, tổng thành tích cũng đứng trong top ba toàn khối.]
[... Đó gọi là sự khác biệt.]
[Đây chính là lý do mà hotboy không thèm liếc mắt tới chúng ta đó hức hức hức, bởi vì chúng ta quá ‘cùi’.]
[Học hành giỏi thế, mặt mũi chắc cũng thường thôi]
[Phải đó, tui cũng nghĩ vậy.]
[1]
[2]
...
[Vừa vô tình bắt gặp trên đường, nhanh tay chụp được một tấm, không PS không chỉnh ảnh, mặt mũi ra sao mấy thím tự nhìn đi.]
[... Đệch.]
[Huhuhu thì ra tiên nữ mặt mũi xinh xắn, chân vừa dài vừa trắng, dáng người hoàn mỹ thật sự tồn tại trên đời ư]
[Có khen quá lên không thế? Đâu có đẹp đến mức ấy?]
[Phải, nhiều nhất cũng chỉ trung bình khá.]
[Cũng được mà.]
[Dám hỏi, mấy thím lầu trên nói người ta bình thường, mấy thím là thiên tiên xứ nào?]
...
Không bao lâu, hàng loạt bình luận trùng trùng hiện lên trong diễn đàn trường.
Có người ghen ghét đố kỵ Tần Khả, có người chế nhạo Hoắc Tuấn rồi nhảy lên gia nhập với đoàn quân thứ nhất, một bộ phận còn lại thì đứng nhìn hai bên cãi cọ, còn mình thì hớn hở ăn dưa.
Giữa màn gió tanh mưa máu, bất ngờ nhảy ra một bài viết:
[Mấy thím ở đây cãi nhau rách trời, hai trẻ có thèm quan tâm phản ứng của mấy thím không? Tự thẩm cái khỉ gì, xé cp cũng chẳng đến lượt các thím, huống hồ tui thấy cp này căn bản xé không nổi, các thím mau mau ai về nhà nấy thôi.]
Giọng điệu trào phúng hết sức, trong nháy mắt thành công kéo hết giá trị thù hận, tất cả mọi người đồng loạt chuyển hướng súng đạn nã sang bài viết này.
Nã súng một hồi không thấy chủ thớt ra mặt, các nữ sinh dứt khoát kéo nhau đi mở bài viết mới, cá xem khi nào thì Tần Khả bị đá.
Có người cá một ngày, có người cá một tuần, dài nhất thì cá một tháng.
Sau đó bắt đầu chờ đợi, chờ đợi...
Sau hai tháng, không thấy hai người chia tay, chỉ thấy Hoắc nam thần của bọn họ càng lúc càng dính người, ngày ngày trơ trẽn đi ngồi ké lớp bồi dưỡng của người ta.
Chiều gió trong các bài viết cũng càng ngày càng lệch.
[CP này cũng ngọt đó chứ...]
[Huhu tui cũng thấy vậy nè, cuối cùng cũng có người nói trước]
[Xin lỗi chủ thớt, tui phản đây, đôi này tui đẩy thuyền, là ngọt thật đó, ngày ngày đều phát đường.]
[Kể ra Hoắc Trọng Lâu cũng ‘cẩu’ quá đi! Vốn dĩ trong lòng tui cậu ta là loại hình đại ca trường học lạnh lùng hung ác! Thế mà dạo này chỉ cần trông thấy Tần Khả, nhất định sẽ thấy Hoắc Trọng Lâu lởn vởn quanh đó trong phạm vi bán kính 30 mét!]
[Cùng ý kiến với thím trên, hình tượng nam thần của tui đã vỡ, không, là hoàn toàn sụp đổ...]
Thấy mấy bình luận kiểu này mỗi lúc một nhiều, chủ thớt giận dữ, dứt khoát xóa bài, đồng thời để lại di ngôn dưới bài viết mới nhất:
[Má nó. Quyết tâm đu đến cùng, đu đến chết! Giờ tui không đợi Hoắc Trọng Lâu đá Tần Khả nữa, tui đợi Tần Khả đạp Hoắc Trọng Lâu rồi tui đến hốt!]
Vì thế, bài viết đã xóa, cái danh hào ‘đôi thần tiên quyến lữ đại học A’ dành cho Tần Khả và Hoắc Tuấn cứ thế nổi lên như một trò đùa.
Mà những người duy nhất không quan tâm sự tình phát triển trong trường, có lẽ cũng chỉ có hai đương sự mà thôi. Tần Khả không trọ trong trường, chỉ tới trường cùng Hoắc Tuấn vào ban ngày, cho nên gần như không tiếp xúc gì nhiều với sinh viên đại học A. Mấy bài viết trên diễn đàn trường cô cũng không rõ.
Còn Hoắc Tuấn, khi nam sinh cùng lớp giơ bài viết kia cho hắn xem, hắn liếc qua một cái rồi cười nhạt.
“Nếu Tần Tần nhà tôi nhẫn tâm đá tôi đi thì đã chẳng ở bên tôi rồi.”
Nam sinh nọ nghẹn họng, nhắc nhở: “Họ nói là cậu đá em ấy.”
Hoắc Tuấn: “...”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn người kia: “Cậu đang nói tiếng người đấy à?”
Nam sinh: “...”
Được rồi. Tôi biết hai người tình chắc hơn vàng rồi.
Toàn trường lại tiếp tục bị đút cẩu lương thêm một tháng nữa, cuối cùng kỳ nghỉ hè của đám cẩu độc thân rốt cuộc cũng tới.
Lớp bồi dưỡng bị tách ra, sau này sẽ ghép chuyên ngành với các sinh viên năm nhất thi đỗ vào đại học A khóa này, mà sau khi nghỉ hè kết thúc cũng sẽ chính thức bắt đầu năm nhất của Tần Khả.
Có điều Tần Khả còn phải tranh thủ hè trở lại Càn Thành một chuyến để xử lý một số vấn đề về hồ sơ học tập.
Hoắc Tuấn tất nhiên sẽ đi cùng.
Học sinh trường trung học Càn Đức cũng đã nghỉ hè, Tần Khả về trường làm thủ tục, không gặp bất cứ học sinh nào trong khuôn viên trường.
Cô làm xong thủ tục, trở ra cổng trường, lên xe, thấy Hoắc Tuấn đang ngồi trên ghế lái.
Tần Khả sửng sốt: “Tài xế đâu?”
“Anh kêu về trước rồi.”
“?”
“Em xong việc rồi chứ?”
“Ừm,” Tần Khả gật đầu, “Nhưng mà anh kêu tài xế về trước, vậy chúng ta...”
“Nếu em đã xong việc, vậy từ giờ trở đi sẽ là thời gian của thế giới hai người, giữ bóng đèn ở lại làm gì?” Hoắc Tuấn cười hỏi.
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn hắn, đang định mở miệng, di động cô bất ngờ rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị tên của Cố Tâm Tình.
“Em nghe điện thoại đã, là Tâm Tình.” Tần Khả ra hiệu cho Hoắc Tuấn một cái, sau đó lướt nghe máy.
Máy vừa kết nối, giọng nói kích động của Cố Tâm Tình đã xông vào tai:
“AAA Khả Khả cậu về rồi hả! Tớ vừa mở wechat mới thấy tin nhắn của cậu! Cậu đang ở đâu??”
“...” Tai Tần Khả lùng bùng vì tiếng hét của cô bạn, lát sau cô mới lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười: “Tớ đang ở cổng bắc trung học Càn Đức, vừa làm xong thủ tục.”
Dừng một lúc, cô lại hỏi: “Cậu thì sao? Nếu hôm nay không bận gì thì buổi trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm, đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi mà?”
Cố Tâm Tình lập tức ai oán: “Tớ cũng muốn lắm, nhưng hiện tại không thể thoát thân...”
“Hả?” Tần Khả ngẩn người, “Cậu đang ở đâu?”
“Tiệc liên hoan của lớp tinh anh...” Cố Tâm Tình nói, “Hoạt động ba lớp tinh anh Càn Đức cùng nhau tổ chức đó, cậu biết mà. Cái này cũng không khác mấy, tổ chức cho các anh chị khối 12, sau khi họ thi đại học xong khối 10 và 11 sẽ tổ chức tiệc chia tay...”
Tần Khả: “Hồi ở trường hình như tớ chưa từng tham gia tiệc liên hoan kiểu này?”
“Đó là bởi vì cậu rời trường gấp quá.” Nhắc đến chuyện này, Cố Tâm Tình càng thêm ai oán.
Tần Khả: “...”
Hồi đó không phải cô gấp, mà là người nào đó gấp.
Tần Khả đang nghĩ vậy, chợt nghe Cố Tâm Tình ở đầu bên kia hình như gặp ai đó.
“Vâng... đúng rồi ạ... là Tần Khả... Vâng ạ, thưa thầy, để em hỏi...”
Vài giây sau, Cố Tâm Tình hạ giọng thì thào nói:
“Khả Khả, thầy Tống nghe thấy tớ gọi điện cho cậu rồi... Thầy bảo nếu cậu có thời gian thì cùng tới luôn cho vui.”
Tần Khả sửng sốt: “Việc này...”
“Huhuhu tớ xin lỗi Khả Khả tớ không biết làm sao mà thầy Tống nghe thấy... nếu cậu không muốn tới, để tớ bảo với thầy cậu có việc nhé?”
Tần Khả lấy lại tinh thần, nói đùa: “Với cái giọng vừa rồi của cậu, thầy không nghe thấy mới lạ ấy?”
“Tớ ra hành lang nói mà... ai mà biết tự dưng đụng phải thầy Tống từ sau lưng tới...” Cố Tâm Tình rất oan ức, hỏi: “Vậy cậu có tới không?”
Trầm ngâm hai giây, Tần Khả bất đắc dĩ cười bảo: “Nếu thầy Tống đã nghe thấy, tớ mà không đến thì không hay cho lắm?”
“Hình như đúng là vậy.”
“Hơn nữa, dù sao thầy cũng là chủ nhiệm gần một năm của tớ, cũng phải tới hỏi thăm thầy chứ.”
“Ừ ừ! Tớ cũng có thể gặp cậu nữa, một công đôi việc! Tớ đợi cậu nhé!”
“...”
Cúp máy rồi, Tần Khả mới chợt nhớ ra ai đó, cô chột dạ nhìn Hoắc Tuấn đang ngồi ở ghế lái.
“Ừm... có chút việc nho nhỏ ngoài ý muốn.”
“Anh nghe thấy rồi.” Giọng hắn bình tĩnh không gợn sóng, “Anh đưa em đi, địa chỉ ở đâu?”
“...”
Tần Khả có chút bất ngờ.
Nhưng vì đang chột dạ, cô vẫn ngoan ngoãn báo ra địa chỉ.
Hoắc Tuấn khởi động xe, đi theo chỉ dẫn của thiết bị chỉ đường.
Chỗ kia cách Càn Đức không xa, đi khoảng hai con phố là tới.
Hoắc Tuấn theo biển chỉ dẫn tìm được bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Tắt máy, hắn ngả người ta ghế dựa phía sau, “Anh ở đây đợi, em đi đi.”
“Có lẽ sẽ hơi lâu một chút...”
“Không sao.”
“...”
Tần Khả muốn nói lại thôi, đưa tay chạm lên cửa xe. Nhưng trước khi mở cửa, cô lại dừng động tác, ngập ngừng rướn người qua khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ lái.
Cô nghiêng đầu hỏi: “... Anh giận à?”
“...” Người ngồi trên ghế lái không nói gì.
Hắn mặt không cảm xúc nhìn phía trước vài giây, sau đó đột ngột nghiêng mặt sang, đáp: “Không. Anh biết không phải ý định ban đầu của em, chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, anh có thể chấp nhận.”
Đôi đồng tử đen sậm thoạt nhìn thật sự rất bình thản.
Nhưng Tần Khả nhìn chằm chằm hắn hai giây, rũ mắt, hạ giọng xuống thật thấp: “Nhưng mà anh vẫn tức giận.”
“Anh không giận.” Hoắc Tuấn nói, “Anh sẽ không giận em...”
“Thực ra không cần phải như vậy, Hoắc Tuấn...”
Tần Khả ngước mắt nhìn hắn: “Em cảm nhận được, em đâu phải đứa ngốc.”
“...”
Thân người Hoắc Tuấn cứng đờ.
Hắn nâng mắt nhìn Tần Khả, chợt nghe cô khẽ khàng nói: “Từ ngày tỉnh lại, anh lúc nào cũng nhường nhịn em, làm gì cũng nghe theo ý em... Nhưng em không cần như vậy.”
“...” Hầu kết hắn khẽ chuyển động, giọng khàn khàn: “Vậy anh phải làm thế nào?”
“Cứ như trước kia là được.” Tần Khả nghiêm túc nhìn hắn, “Anh không cần phải che dấu cảm xúc tiêu cực trước mặt em, anh không cần lúc nào cũng nhẫn nhịn, anh có thể phát tiết chúng ra... Trước khi anh tỉnh lại em đã sớm tiếp nhận anh, thích anh rồi, không phải sao?”
“...” Hoắc Tuấn đăm đăm nhìn cô, không nói gì.
Khóe mắt Tần Khả cong lên.
“Em tiếp nhận và thích mọi thứ của anh, anh không cần vì em mà cắt bỏ chúng để hùa theo ý em, như vậy không phải là một ‘anh’ hoàn chỉnh.”
“Em thích Hoắc Tuấn, cho dù Hoắc Tuấn có khuyết điểm, em cũng vẫn thích. Cũng chỉ có như vậy mới gọi là thích, đúng không?”
“...”
Tần Khả nói xong, trong xe im lặng hồi lâu.
Chỉ có đôi mắt đen sẫm gần trong gang tấc là không hề an tĩnh, trong đôi mắt ấy là dòng cảm xúc ngồn ngộn, mãnh liệt cuộn trào.
Mãi lâu sau, cô mới nghe thấy Hoắc Tuấn đáp lời mình:
“Anh có thể phát tiết tất cả cảm xúc tiêu cực... cho em, phải không.”
Tần Khả chuẩn bị sẵn tâm lý, rồi gật đầu.
“Ừm.”
“...”
Sau đó cô thấy, người trước mặt đột nhiên tháo dây an toàn, mở cửa cạnh ghế lái, xuống xe.
Tần Khả ngơ ngác.
Giây tiếp theo cô theo bản năng mà rụt người về, định bỏ chạy bằng lối ghế sau.
Thế nhưng vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ổn định cơ thể, cửa sau đã bị Hoắc Tuấn kéo mở từ ngoài.
Hơi thở quen thuộc trên người Hoắc Tuấn mang theo cảm giác áp bách ập tới.
Tần Khả chưa kịp phản ứng, hai cổ tay đã bị khóa chặt, thân người bị kéo nghiêng về trước.
Hoắc Tuấn bất ngờ chui vào, cúi đầu, hơi thở nóng bỏng, gần như muốn hôn lên đôi môi cô.
Khoảng cách gần sát khiến Tần Khả ngại ngùng muốn nhắm chặt mắt. Giọng nói khàn thấp của Hoắc Tuấn vang lên:
“Hình như em hiểu lầm rồi, Tần Tần.”
“Hả?”
Tần Khả dè dặt mở ra một con mắt.
Mà dáng vẻ tinh nghịch hiếm thấy này chỉ khiến Hoắc Tuấn càng thêm mê đắm nhìn cô.
“Giận ư? Không đâu. Anh sẽ không bao giờ có cảm xúc tiêu cực với em, em nói anh đang chịu đựng và nhẫn nhịn, không sai, nhưng anh không phải đang nhẫn nhịn cảm xúc tiêu cực.”
“?”
Có lẽ khoảng cách quá gần khiến đại não Tần Khả chập mạch, nghe Hoắc Tuấn nói, cô không có phản ứng gì, chỉ mờ mịt ngẩng lên nhìn đối phương.
Trong không gian chật hẹp, tư thế ngẩng đầu đầy ái muội này chẳng khác gì mời hôn.
Hai mắt Hoắc Tuấn tối lại.
“Là em nói anh không cần phải nhịn đấy.”
Hắn rũ mắt, ánh mắt gắt gao dán lên hai cánh môi mềm mại, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên.
Vài phút sau.
Cửa sau chiếc xe hơi màu đen dưới hầm đột ngột bật mở.
Một cô gái với mái tóc dài và cổ áo hơi xộc xệch chật vật nhảy xuống.
“Em, em lên tìm Tâm Tình đây.”
“.”
Nhìn bóng lưng cô hốt hoảng bỏ trốn, sau cửa xe bỏ ngỏ, Hoắc Tuấn cúi đầu, bật ra tiếng cười khàn thấp. Lát sau, hắn khẽ nhướn mày, thong thả lấy ngón cái quệt qua góc môi.
Rồi hạ tay xuống nhìn.
——
Trên ngón tay trắng dính một ít máu.
Cổ họng Hoắc Tuấn bật ra tiếng cười khàn, hắn đóng cửa lại, ngồi dựa ra ghế, vòng tay ra sau gối đầu nhìn trần xe, ánh mắt lóe lên ý cười:
“Con thỏ nóng nảy... quả nhiên cũng sẽ cắn người.”
*
Tần Khả bước vào thang máy, ấn số tầng, lúc này mới thở phào một hơi, chậm rãi bình phục lại trái tim đập loạn do chạy nhanh.
Cạnh khoang thang máy có gắn gương phục vụ khách, Tần Khả sửa sang lại bộ dạng lộn xộn, vỗ vỗ cái má nóng rực của mình, hít sâu ba lần.
Trái tim rốt cuộc cũng bình ổn lại.
Đến nơi.
Thang máy vang lên tiếng ‘tinh’ khẽ nhắc nhở, Tần Khả vừa bước ra, chợt thấy di động rung lên.
Cô cúi đầu nhìn.
Là tin nhắn từ Hoắc Tuấn:
“Hiện tại em đã biết, anh vẫn luôn kiềm nén điều gì khi ở bên em rồi chứ?”
Tần Khả: “...!”
Lưu manh!
“AA Khả Khả cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Cách đó không xa, một giọng nói hồ hởi rối rít vang lên, Tần Khả chưa kịp hoàn hồn, người nọ đã ầm ầm chạy tới ôm chầm lấy cô:
“Oaoaoa Kha Khả tớ sắp nhớ cậu chết mất thôi! Cậu là cái đồ vô lương tâm, đi biệt suốt một năm không thèm về thăm tớ!”
Tần Khả hoàn hồn, cười khổ tạ lỗi: “Là tớ sai, cho nên giờ tới tìm cậu tạ tội nè?”
“Thế còn tạm chấp nhận.” Cố Tâm Tình vui sướng lùi lại một bước, “Chúng ta đi thôi, tớ phải xin thầy Tống ra đón cậu mới tranh thủ chuồn ra được đấy. Độ nổi tiếng của cậu chưa giảm tí nào nha, tớ vừa nói cậu sắp đến, đám con trai mắt sáng rực cả lên!”
Cố Tâm Tình nói rồi giơ tay kéo Tần Khả, vừa mới ngoái đầu lại, cô lập tức ngây người:
“Ấy, Khả Khả, mặt cậu sao đỏ thế này?”
Tần Khả: “...”
Cô chột dạ khẽ ho một tiếng: “Vì, vì nóng đó.”
“À à,” Cố Tâm Tình cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, “Tớ còn đang cảm thấy máy lạnh mở hơi lớn nữa cơ.”
“...”
Thấy Cố Tâm Tình không chút nghi ngờ mà tin ngay lời mình nói, đồng thời kéo mình đi, nhất thời Tần Khả càng thêm chột dạ.
Vài phút sau, Cố Tâm Tình đưa Tần Khả tới một gian phòng tiệc loại nhỏ.
Chủ nhiệm lớp Tống Kỳ Thắng đã đứng sẵn ở cửa, thấy Tần Khả và Cố Tâm Tình dắt nhau tới, thầy lập tức nở nụ cười: “Tần Khả.”
“Thầy Tống, đã lâu không gặp ạ.” Tần Khả lễ phép chào hỏi Tống Kỳ Thắng.
“Thầy nghe thấy em với Cố Tâm Tình gọi điện mới biết em về rồi.” Thầy cười hỏi: “Bài vở ở trung học phụ thuộc đại học A vất vả lắm phải không, sao giờ lại có thời gian trở về?”
Tần Khả: “Em về trường làm một ít thủ tục ạ.”
“Vậy à.” Tống Kỳ Thắng không tiếp tục truy vấn nữa, “Đừng đứng ngoài này nữa, mau vào chào mọi người một tiếng đi.”
“Vâng.”
Tống Kỳ Thắng đi trước, Cố Tâm Tình kéo Tần Khả theo sau.
Trong phòng xếp không ít bàn, một vài khuôn mặt quen thuộc có, lạ lẫm có, nghe tiếng ngoài cửa thì lục tục quay sang nhìn.
Tống Kỳ Thắng dừng bước, chỉ về phía sau: “Đây là Tần Khả khối 11, các em quen biết đúng không?”
“Nào chỉ là quen biết hả thầy!”
Một bàn nam sinh phía xa ồn ào nói:
“Em ấy là hotgirl cũ trường ta đó thầy!”
Tống Kỳ Thắng quét mắt qua: “Làm sao, tốt nghiệp cấp ba rồi thì nghĩ tôi không quản được các anh nữa đấy hả?”
Mọi người đều biết thầy chỉ đang đùa, không ai coi là thật, lại bắt đầu cười hề hề với nhau.
Cố Tâm Tình dẫn Tần Khả đến bàn của mình.
Người bên cạnh xếp một chiếc ghế cho Tần Khả, thêm một bộ bát đũa, nhưng nghĩ đến Hoắc Tuấn còn đang ở trong xe đợi mình, Tần Khả không động đũa.
“Không cần đâu, tớ đã ăn trưa rồi.”
Học sinh trên bàn đều là bạn học cùng lớp tinh anh cũ với Tần Khả, ban đầu còn có chút xa cách, nhưng có Cố Tâm Tình nhiệt tình làm nóng bầu không khí, không bao lâu mọi người cũng bắt đầu thân thiện lên.
Bạn học hiếu kỳ hỏi Tần Khả chuyện ở Tứ Cửu thành, Tần Khả cũng kiên nhẫn trả lời hết.
Không biết qua bao lâu, Tống Kỳ Thắng đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng chỉ còn lại học sinh ba lớp tinh anh ba khối, âm thanh càng ầm ĩ náo nhiệt.
Tần Khả vốn chỉ định lên đây chào Tống Kỳ Thắng một tiếng, nhân tiện gặp mặt Cố Tâm Tình, thấy thời gian đã qua kha khá, cô bèn nghiêng đầu khẽ nói vào tai Cố Tâm Tình: “Lát nữa tớ còn có chút việc, các cậu cứ ăn tiếp đi. Không phải mấy ngày nữa cậu muốn tới Tứ Cửu thành nghỉ hè sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ trò chuyện sau, nhé?”
“Cậu phải đi rồi à?” Cô Tâm Tình tiếc nuối hỏi. Hỏi xong lại nhìn không khí ầm ĩ trong phòng, thở dài: “Cơ mà ở đây cũng chẳng tán gẫu được... Vậy được rồi, tuần sau nhất định tớ sẽ đến Tứ Cửu thành tìm cậu!”
“Ừ.”
Tần Khả cười cong cong vành mắt, đứng dậy.
Cố Tâm Tình: “Tớ tiễn cậu.”
Hai người vừa rời kéo ghế, còn chưa kịp bước một bước, chợt nghe tiếng một nam sinh vang lên:
“Tần Khả, sao vừa đến đã đi rồi?”
“...”
Tần Khả khựng lại, đảo mắt nhìn qua.
Nhìn rõ nam sinh vừa lên tiếng, đáy mắt cô phủ lên chút mờ mịt. Người này cô không quen, miễn cưỡng nhờ trí nhớ tốt mới đoán được anh ta hẳn là học sinh lớp tinh anh khối 12 tốt nghiệp năm nay.
Nhưng cô chắc chắn, cô và người này chưa từng qua lại, thậm chí là chưa từng nói với nhau câu nào. Cho nên Tần Khả thực sự không hiểu, vẻ tự tin như kiểu cô sẽ đáp lại lời mình của người kia, rốt cuộc là từ đâu mà có.
Tần Khả đang tự hoài nghi có phải mình nhớ nhầm không, biết đầu cô và anh ta thực sự từng qua lại. Đúng lúc này Cố Tâm Tình ghé sát lại tai cô, không hề che giấu sự ghét bỏ trong giọng nói.
“Anh ta là học sinh lớp 12 khóa này, tên Phương Tư Thành, cậu không có ấn tượng cũng là bình thường, hồi trước ở trường cũng khiêm tốn lắm, lầm lũi ít nói. Thế rồi đợt thi đại học vừa rồi, anh ta là Trạng nguyên khối tự nhiên của Càn Thành. Cậu không thấy chứ, trước khi cậu đến, anh ta hếch mũi tận trời, nghĩ mình ghê gớm không ai bằng. Nói chuyện với nữ sinh cứ như hoàng đế tuyển phi không bằng. Hừ!”
“...”
Nghe Cố Tâm Tình nói, Tần Khả không khỏi nhoẻn miệng cười.
Có thể khiến một người tính tình xởi lởi như Cố Tâm Tình ghét, cho dù không thấy dáng vẻ lúc trước của Phương Tư Thành, chỉ kết hợp với câu hắn vừa nói, cô đại khái cũng đoán được người này là thuộc kiểu tiểu nhân đắc chí.
Nghĩ vậy, Tần Khả chỉ hơi hơi mỉm cười, không muốn để ý người này.
Dường như nhìn ra ý Tần Khả, anh ta đứng dậy ra khỏi bàn, bước nhanh tới.
“Tần Khả, đừng không nể mặt thế chứ... cùng ngồi xuống uống một ly, anh sẽ chia sẻ cho em kinh nghiệm học tập.” Phương Tư Thành cố ý ngừng một chốc, “À phải rồi, em không còn là học sinh Càn Đức nữa, chắc vẫn chưa biết anh là Trạng Nguyên của Càn Đức năm nay nhỉ.”
Nói rồi, Phương Tư Thành rất tự nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ đợi vẻ kinh ngạc tán thưởng của Tần Khả.
Nhưng anh ta không ngờ, Tần Khả nghe xong, vẻ mặt không một chút gợn sóng.
“Em nghe nói rồi, chúc mừng anh. Nhưng mà thật ngại quá, em vẫn chưa thành niên, không thể uống rượu.” Nói rồi, cô nghiêng mặt nhìn Cố Tâm Tình, “Vậy nếu không còn việc gì nữa, chúng ta...”
“Này, Tần học muội, em vội cái gì chứ!”
Phương Tư Thành trực tiếp bắt lấy cổ tay cô.
Sắc mặt Tần Khả nháy mắt lạnh lùng, giật tay mình khỏi tay đối phương, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Phương Tư Thành bị Tần Khả nhìn vậy thì hơi hoảng hốt, vô thức lùi về sau một bước, sau khi đã lấy lại tinh thần khó tránh khỏi thẹn quá thành giận.
“Cái con bé này, sao vui đùa một câu cũng không nổi thế hả?”
Anh ta cất cao giọng, cả phòng nhất thời yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Tần Khả không chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta:
“Anh này, chắc anh cũng hiểu một đạo lý: Vui đùa là giữa bạn bè với nhau, hơn nữa phải là hai bên cùng thấy vui mới gọi là vui đùa. Nó không phải cái cớ tùy tiện lấy để che đậy cho hành vi bất lịch sự!”
“Em...”
Bị Tần Khả chỉ trích, sắc mặt Phương Tư Thành lúc trắng lúc đỏ, nhưng lại không tìm được đường cãi lại. Qua một lúc sau, anh ta mới tìm lại được giọng nói, thu tay lại cười lạnh.
“Anh chỉ muốn kết bạn với em thôi, em cần gì phải nhạy cảm như thế?”
Tần Khả khẽ bật cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Không phải dạng người nào tôi cũng kết làm bạn.”
Nói rồi, Tần Khả xoay người định rời đi. Cô không kéo theo Cố Tâm Tình, cô sợ nếu lúc này mình đi cùng cậu ấy, chỉ sợ lát nữa kẻ tự cao tự đại kia sẽ giận chó đánh mèo lên Cố Tâm Tình.
Nhưng Phương Tư Thành căn bản không hề có ý thả cô đi.
“Em không muốn kết bạn với anh? Thế em kết bạn với dạng người nào?” Mặt Phương Tư Thành đỏ bừng, nhưng vẫn cố gằn ra một tiếng cười, “Với thằng lưu manh Hoắc Tuấn kia sao?”
“...!”
Thân người Tần Khả khựng lại.
Mà trong phòng, những người khác nghe thấy cái tên này, gần như mỗi người bày ra một biểu cảm.
Nhưng cũng có một số là ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Đó là học sinh của lớp tinh anh khối 10. Hồi mấy nhóc đó vào học, đừng nói là đàn anh Hoắc Tuấn ở khối 12 đã tốt nghiệp, ngay đến Tần Khả lúc đó cũng đã chuyển tới trung học phụ thuộc đại học A ở Tứ Cửu thành.
Danh tiếng Hoắc Tuấn vẫn còn đó, nhưng mấy đứa chưa từng gặp người thật, chỉ nghe nói anh này cực kỳ hung ác táo bạo, còn thì không ai biết anh ta với Tần Khả có quan hệ gì.
Điều này Phương Tư Thành tất nhiên biết rõ.
Cho nên sau khi nói xong anh ta bèn quay sang giữa trung tâm phòng, cười lạnh nói: “Mấy nhóc khối 10 không biết đúng không? Đàn anh Hoắc Tuấn nổi tiếng khắp Càn Đức, năm đó vì học muội Tần Khả của chúng ta, trùng quân nhất nộ vì hồng nhan, suýt nữa thì trực tiếp ném một nam sinh từ sân thượng tầng năm khu dạy học xuống.”
Anh ta cười cợt quay lại, ánh mắt vì ghen ghét mà vặn vẹo.
“Chậc chậc... ngầu lắm đúng không, nhưng giờ thằng đó ở đâu? Trại cải tạo thiếu niên? À không, đã thành niên rồi, chắc đang ngồi trong nhà giam nào xơi cơm công rồi không biết chừng?”
Nghe đối phương nhục mạ Hoắc Tuấn, Tần Khả không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cô quay phắt lại, tiến tới hai bước, ngay trước mặt bao nhiêu học sinh đang kêu lên hoảng hốt, cô túm lấy cổ áo hắn, siết chặt:
“Xin lỗi ngay!”
Phương Tư Thành sững người.
Trước kia ở trường anh ta là con mọt sách chính hiệu, tay trói gà không chặt, giờ bị người ta xách cổ, thiếu chút nữa bị ánh mắt hùng hổ của cô dọa sợ nhũn chân.
Qua vài giây anh ta mới lấy lại tinh thần, giơ tay túm lấy cổ áo mình, sắc mặt khó coi:
“Xin lỗi quái gì? Chẳng lẽ những gì tôi nói không phải sự thật?”
Trước mặt bao nhiêu đàn em khóa dưới, năm lần bảy lượt bị Tần Khả vả mặt, anh ta gần như đã thẹn quá hóa giận mà nổi điên:
“Không tin hỏi thử mấy đứa khối 11 12 xem, ai mà không biết thằng đó là cái dạng gì! Hồi còn ở trường nó coi trời bằng vung, không coi ai ra gì. Giờ sao, tốt nghiệp rồi, xã hội dạy nó làm người rồi phải không! Xem nó giờ còn huyênh hoang nữa không!?”
“...”
Tần Khả tức đến cực điểm, gần như nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ:
“Những lời này trước kia ở trước mặt Hoắc Tuấn anh không dám nói, giờ ở sau lưng anh ấy lại được thể khua môi múa mép. Phương Tư Thành phải không, anh cùng lắm mới chỉ là Trạng nguyên một tỉnh, anh nghĩ mình to lắm sao!?”
“...”
Phương Tư Thành biến sắc mặt mấy lần, cuối cùng nặn ra một nụ cười lạnh.
“Ai nói tôi không dám? Trước kia tôi chỉ là khinh thường không thèm dính dáng đến mấy loại như nó thôi, cho dù hôm nay Hoắc Tuấn đứng ngay trước mặt, tôi cũng...”
“Hử, ai gọi tôi cơ?”
Ngoài cửa phòng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cả đám nín thở nhìn sang.
Thiếu niên vẫn sáng sủa y như trong trí nhớ, lúc này đang đứng dựa người lên cửa, rũ mắt cười như có như không.
Khóe môi hắn nhếch lên.
“Có chuyện gì?”