Chương 75: Mộng hồi (4)
Phòng ăn tại nhà chính Hoắc gia rộng rãi mà trống trải. Bàn ăn dài dằng dặc khiến Tần Khả có cảm giác mình và người kia ngồi cách hai đầu cực.
Nếu không phải do phòng ăn cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng nến cháy lép bép rất nhỏ cũng có thể nghe rõ, Tần Khả còn nghi ngờ lúc mình và người kia muốn nói chuyện còn phải hét lên mới được.
Dưới ánh nến, mặt nạ hồ ly che kín hết khuôn mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen sậm là lộ ra ngoài, nhưng lại bị hai khe cái mắt hồ ly cong cong che khuất, Tần Khả không thể thấy rõ.
Ngồi một lát, rốt cuộc cô không nhịn được nữa mà đứng dậy.
Trong phòng ăn không có người khác, ghế hai bên bàn ăn đã bị người hầu mang đi hết.
Do dự giây lát, Tần Khả gồng người xách lưng ghế của mình lên.
Người ngối đối diện đang im lặng xắt thịt bò bít tết, nghe thấy tiếng động thì hơi ngước mắt lên.
“... Cô muốn làm gì?”
“Chuyển ghế đó.”
Cô trả lời rất bình thản.
“...” Bàn tay cầm dao nĩa của hắn khựng lại, “Chuyển ghế làm gì?”
Cô nghe hắn hỏi thì bật cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong.
“Tất nhiên là chuyển lại ngồi gần anh hơn rồi.”
“...”
“Cách xa thế này, có khác gì dùng bữa một mình đâu?”
Nói rồi, Tần Khả lại quay đi, tiếp tục cố sức kéo lưng ghế.
Phong cách trang trí của phòng ăn cũng như cả biệt thự Hoắc gia đều giống nhau, thiết kế và chất liệu của ghế đều là loại rất phục cổ, mức độ mỹ quan thị giác tất nhiên không thấp, nhưng chỉ riêng một chiếc ghế cũng đã cao ngang ngửa với Tần Khả sau khi đã đứng lên, trọng lượng đáng sợ của nó chỉ nhìn thôi cũng đủ biết.
Tần Khả tốn sức suốt nửa ngày cũng chỉ làm cái ghế nhích được một ít.
Phía đầu bàn bên kia vang lên tiếng dao nĩa chạm mạnh lên mặt đĩa sứ.
Tần Khả quay đầu nhìn sang.
Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly cười híp mắt thân người khẽ cứng đờ, hiển nhiên tiếng động bất ngờ vừa rồi đã làm bại lộ tâm trạng của hắn lúc này.
Cảm nhận được ánh mắt cô, hắn cũng dứt khoát không che giấu nữa.
Đặt dao nĩa xuống, hắn cứng ngắc đi vòng qua bàn ăn, dừng lại kế bên cô.
“... Để tôi.”
Nghe từ khoảng cách gần sát, giọng nói của hắn càng thêm vài phần trầm khàn.
Tần Khả chớp chớp mắt.
Cô không lập tức tránh ra mà xoay người dựa lên lưng ghế cao, mỉm cười vui vẻ nhìn vào chiếc mặt nạ hồ ly.
Người đối diện cảm giác được bất thường.
“Không phải cô muốn...”
“Tôi còn nghĩ, anh sẽ không thèm chủ động để ý tôi cơ.”
“...” Người đàn ông lặng lẽ siết chặt nắm tay, tựa hồ đang cố gắng áp chế một loại cảm xúc nào đó, ngay cả đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cô hắn cũng không dám đối diện, chật vật dời tầm mắt.
Hắn trực tiếp vòng qua người cô đi tới phía sau chiếc ghế, cúi người xuống định di chuyển nó.
Nhưng một giây khi chiếc ghế sắp bị hắn nhấc lên, bất ngờ có một trọng lượng đè lên.
——
Cô bất ngờ áp đầu gối lên ghế, đè lên cánh tay hắn đang đỡ lưng ghế, ghé tới trước mặt hắn.
Sát ngay mặt nạ hồ ly, mặt cười rạng rỡ.
“...!”
Thân người hắn lập tức cứng đờ.
Mất vài giây mới lấy lại tinh thần hốt hoảng lùi ra sau, đồng thời mở miệng, giọng nói tràn đầy bực bội:
“Tần, Khả!”
Đến nước này, nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười vui sướng kia, hắn còn có thể không hiểu ra? Để hắn tới giúp cô chuyển ghế rõ ràng chỉ là một phần trong kế hoạch của cô!
“Anh dữ cái gì.”
Tần Khả cười càng thêm vui vẻ.
Hoắc Trọng Lâu muốn rút tay về nhưng lại bị cô nắm chặt lấy hai ngón tay.
Độ ấm của da thịt tiếp xúc cơ hồ khiến lồng ngực hắn nóng rẫy, lưu lại một dấu nung không cách nào xóa bỏ.
Trái tim Hoắc Trọng Lâu co rút đau đớn.
Ham muốn cùng khát vọng như con rắn độc điên cuồng dây dưa quấn lấy trái tim hắn mà gặm cắn, bên tai có vô số âm thanh ảo giác như đánh trống reo hò trên mỗi mạch máu, bắt hắn ra tay, bắt hắn hung hăng trừng phạt người con gái không biết sống chết trước mặt, để cho cô biết dám coi trời bằng vung mà trêu chọc mình sẽ có kết cục thế nào.
Xung quanh bốn bề vắng lặng, không ai dám tới quấy rầy, cho dù hắn ăn tươi nuốt sống cô trong này cũng chẳng ai biết đấy là đâu.
Là tự cô chui đầu vào rọ.
“Hoắc Trọng Lâu, anh đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói nhẹ như chuông vang lên bên tai kéo lý trí của hắn trở lại.
Tất cả những suy nghĩ vặn vẹo cùng tiếng gào thét rút nhanh như thủy triều.
Trước mặt hắn chỉ có một mình cô.
Tần Khả đang quỳ trên chiếc ghế trước mặt hắn, nắm tay hắn đặt trên lưng dựa ghế, ánh nến phía sau phác họa bóng người cô, cũng làm ngũ quan vốn đã xinh đẹp kia trở nên dịu dàng hơn.
Cô xinh đẹp như vậy.
Cô xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời... chứ không phải một kẻ cả đời này đã định phải vùng vẫy tuyệt vọng trong xó xỉnh tối tăm bẩn thỉu như hắn.
Hoắc Trọng Lâu thống khổ dằn xuống cảm xúc trong lòng, rũ mắt, giọng nói cũng lạnh đi.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Hoắc Trọng Lâu.” Tần Khả nghiêng đầu cười, lặp lại.
“Một tuần sau tôi sẽ là anh rể của cô.” Giọng hắn trầm lạnh khàn đặc, hờ hững đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh run, “Cô phải chú ý chừng mực, tôi không mong muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra làm ảnh hưởng tới hôn lễ.”
“...”
Tần Khả sửng sốt.
Trong mấy giây cô thất thần, hắn đã rút tay khỏi tay cô, cúi người, nhấc ghế khiêng thẳng sang bên kia.
Chiếc ghế được đặt xuống bên trái ghế chủ.
Tần Khả nhìn theo bóng lưng hắn trong vô thức.
Nếu không phải đã biết rõ chân tướng, chưa biết chừng cô cũng sẽ bị cái cớ đường hoàng này của hắn lừa gạt.
——
Tự đâm chính mình một nhát, người này bị ngốc hả.
Tần Khả âm thầm thở dài trong lòng.
“Cô có muốn ngồi nữa không đây?”
Hắn không quay lại, cứ thế quay lưng lại với cô mà lạnh giọng hỏi.
Tần Khả hoàn hồn, dường như vừa nghĩ đến gì đó, hai mắt lại cong lên.
Cô dọn chén dĩa của mình tới chỗ ngồi mới.
Liếc mắt sang bên cạnh, hắn đã ngồi trở lại chỗ mình, mắt nhìn thẳng tắp, ngay cả dư quang cũng không thèm liếc cô lấy một cái.
Tần Khả mỉm cười.
Cô đặt chén dĩa xuống, lại nhích ghế của mình tới gần hắn thêm chút nữa.
Động tác của người nào đó thoáng cứng ngắc một cái khó phát giác.
Tần Khả làm bộ như không thấy, mỉm cười ngồi xuống.
“Anh thích Tần Yên lắm hả?”
“...”
Dao nĩa vừa nhúc nhích lại một lần nữa cứng đờ giữa không trung.
Tần Khả nén cười.
Thầm đoán lời này của mình khiến Hoắc Trọng Lâu cảm thấy ghê tởm không nhẹ, cô rất thức thời không để hắn vắt óc tìm lý do lấp liếm mà tự mình nói tiếp.
“Chúng tôi mới đến Hoắc gia có một tuần, lập tức kết hôn ngay có phải hơi vội không?”
Rốt cuộc Hoắc Trọng Lâu cũng có chút phản ứng.
Hắn nâng ly rượu đỏ bên cạnh, nhấp một ngụm , “Đây là chuyện Hoắc gia định đoạt, ông Tần và bà Ân cũng đã đồng ý, cô là em gái, không có quyền lên tiếng.”
“...”
Đây là đang nhắc nhở cô đừng tiếp tục ngốc ngếch vì mấy kẻ ăn cháo đá bát nhà họ Tần nữa sao.
Tần Khả cười nghĩ.
Nhưng hắn không biết, lúc này trong lòng cô chỉ có một mình hắn thôi, cô chỉ nghĩ cho hắn, chứ hoàn toàn không quan tâm mấy kẻ kia sống chết ra sao.
Kỳ thực cô có thể đợi.
Chỉ một tuần mà thôi, cô chỉ cần đợi đến khi Tần Yên sợ hãi vì thấy dáng vẻ thật sự của hắn, đợi hai vợ chồng Tần Hán Nghị cầu xin mình thay Tần Yên gả vào nhà họ Hoắc, sau đó cô sẽ chấp nhận, đỡ được nhiều rắc rối.
Nhưng cô không muốn.
Cô không muốn hắn vì cô mà phải làm đến mức kết hôn với Tần Yên, nhất là sau khi đã biết tất cả sự thật, cô càng không đành lòng nhìn hắn vắt kiệt chút giá trị nhân sinh cuối cùng của bản thân vì cô.
Cô mong muốn một kết cục, không phải Tần Yên vứt bỏ hắn, mà là hắn chủ động đưa ra lựa chọn mà hắn muốn.
Tần Khả biết, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chân chính buông tha cho chính mình.
Đúng lúc này, phòng ăn vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào.”
“...”
Nhóm người hầu phụ trách thay thức ăn đẩy xe đồ ăn màu bạc vào, nhìn rõ người đang ngồi bên tay trái Hoắc Trọng Lâu, lập tức đồng loạt sửng sốt.
——
Tuy đã được Hoắc quản gia thông báo là em gái của hôn thê đại thiếu gia tối nay sẽ cùng dũng bữa với hắn, thế nhưng khi nãy rõ ràng đã xếp chỗ đối diện hai đầu bàn ăn, vì sao mới quay đi quay lại hai người đã ngồi cùng một chỗ, trông còn có vẻ rất thân mật...
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến gì đó, sau đó chợt lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu coi như mình không thấy gì hết, dè dặt cẩn thận đẩy xe đến trước bàn, giúp hai người đổi thức ăn đã lạnh.
Chú ý thấy phản ứng của họ, Hoắc Trọng Lâu nhíu mày.
Ban nãy bị cô xoay như chong chóng khiến đầu óc choáng váng, không ngờ lại thật sự chấp nhận để cô ngồi cạnh mình, hơn nữa còn là vị trí bên phía tay trái.
——
Tại Hoắc gia, vị trí bên trái từ trước tới nay luôn là vị trí của nữ chủ nhân trong nhà, quy tắc này vẫn được giữ qua các đời chủ nhân nhà họ Hoắc.
Mà Hoắc Trọng Lâu vừa rồi, không biết xuất phát từ tâm tư gì, hay hắn thực sự quên mất, đã không nghĩ ngợi gì mà đặt ghế của cô xuống bên tay trái mình.
Bây giờ muốn sửa lại cũng đã muộn.
Trước khi nhóm người hầu thay đĩa xong, chuẩn bị đẩy xe rời khỏi phòng, hắn lạnh lùng liếc mắt nhắc nhở một câu:
“Giữ mồm giữ miệng.”
“... Vâng, thưa thiếu gia Trọng Lâu.”
Nhóm người hầu bị dọa cứng người, mấy người đi cuối gần như cứng đờ tay chân mà rời khỏi phòng.
Cửa phòng ăn một lần nữa được đóng lại.
Hoắc Trọng Lâu thu lại tầm mắt, chợt thấy người con gái ngồi phía bên tay trái đang kéo má, vành mắt cong cong nhìn hắn cười.
Thân người hắn lại cứng đờ.
Vừa định giả bộ như không để ý, chợt nghe thấy cô mở miệng cười hỏi: “Xem ra họ rất sợ anh.”
Hoắc Trọng Lâu rũ mắt, giọng nói trầm lạnh.
“Cô cũng nên giống họ, học cách sợ tôi.”
“Vì sao?”
“...”
“Bởi vì anh là anh rể tương lai của tôi sao?”
“...”
Thấy hắn không chịu đáp lời, Tần Khả thầm nhíu mày, cuối cùng chỉ đành đổi hướng công kích.
“Vậy vì sao anh lại yêu cầu họ giữ mồm giữ miệng?”
“...”
Lần này rốt cuộc đã chạm phải đường dây cao thế nào đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn cô, “Tôi đã nhắc cô một lần, tôi không hy vọng có bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến hôn lễ một tuần sa...”
“Hoắc Trọng Lâu.”
“...” Bị cách gọi của cô ngắt lời, Hoắc Trọng Lâu sững người. Hắn chợt nhận ra mình không cách nào thốt ra những lời định nói, bởi vì người con gái ngồi kế bên không còn nở nụ cười vui vẻ với mình nữa, cô thu lại nụ cười, hơi rũ mắt, dường như đau lòng vì những lời của hắn.
Bầu không khí trong lòng tưởng chừng như ngưng trệ, yên lặng một lúc, cô lên tiếng hỏi, giọng nói rất khẽ:
“Anh chán ghét tôi vậy sao?”
“...!”
Hoắc Trọng Lâu siết chặt dao nĩa trong tay, gần như phải dùng toàn bộ lý trí mới ngăn chặn được câu phủ nhận suýt nữa đã buột miệng thốt ra.
Hắn cắn chặt răng, thấp giọng nói:
“Cô là... em gái của Tần Yên, tất nhiên tôi sẽ không... chán ghét cô.”
“Chỉ vì Tần Yên ư?”
Giọng cô hạ thấp tựa hồ mang theo chút nghẹn ngào, tầm mắt cúi thấp, cả khuôn mặt giấu dưới bóng mờ.
Hoắc Trọng Lâu nghiến chặt răng, xương gò má dưới lớp mặt nạ cũng khẽ run rẩy.
Tựa hồ vì sự im lặng của hắn mà càng thêm buồn bã, cô lặng lẽ buông dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy, giọng nói mang đầy mất mát, nhẹ đến mức như muốn tan ra.
“Tôi biết rồi... xem ra anh thật sự rất ghét tôi.”
Cô chậm rãi nghiêng người, dưới ánh nến bập bùng, vành mắt cô dường như hơi đỏ.
Trái tim Hoắc Trọng Lâu thắt lại, theo bản năng lập tức mở miệng nói: “Không phải...”
Lời sau đó còn chưa bật khỏi miệng, người con gái vốn đã xoay được nửa người bất ngờ cười phụt một tiếng.
“Thì ra là không ghét hả?”
Uyển chuyển hoạt bát, nào có vẻ buồn bã đau lòng như ban nãy?
“...?”
Hoắc Trọng Lâu còn đang sững sờ chưa kịp hoàn hồn, cô đã xoay người trở lại.
Sau khi quay lại cũng chưa ngồi xuống luôn mà đi thẳng tới bên cạnh ghế của Hoắc Trọng Lâu, chống đầu gối nghiêm túc nhìn vào đôi mắt giấu sau mặt nạ hồ ly cười híp mắt.
“Nếu không ghét, vậy thì là thích rồi?”
Hoắc Trọng Lâu: “...”
Dù đầu óc có chậm chạp hơn đi nữa, hắn cũng biết mình lại bị cô trêu chọc nữa rồi.
Nhưng lần này, Hoắc Trọng Lâu ngay cả tức giận cũng không có, chỉ im lặng trầm mặt nhìn cô.
“Tần Khả, cô đã quậy đủ chưa?”
“Ai nói tôi đang quậy?” Do dự giây lát, Tần Khả rũ mắt, hàng lông mi cong dài khẽ run run.
Dưới ánh nến, hai gò má cô dường như hơi ửng đỏ.
Cô nghiêng người về trước, nhẹ nhàng đặt lên vị trí đôi môi của chiếc mặt nạ hồ ly lạnh lẽo một nụ hôn.
Thân người Hoắc Trọng Lâu tức khắc cứng đờ.
Không đợi hắn kịp phản ứng, cánh tay mảnh khảnh đã vòng ra sau cổ, cô leo lên người hắn.
Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ.
“Hoắc đại thiếu gia.”
“Hay là... anh để em làm vợ bé đi?”