Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 77: Mộng hồi (6)
 
Tần Khả giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, trước mắt vẫn lưu lại tàn cảnh trong giấc mơ khi nãy...
 

Dưới một gốc cây trong khu rừng nhỏ sau góc trường Càn Đức, hắn nhắm chặt hai mắt, dựa người lên thân cây, di dộng trong tay rơi xuống đất, đụng phải lọ thuốc rỗng.
 
Cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân khiến Tần Khả không thở nổi.
 
Cô ôm chặt hắn, nước mắt chảy dài bên má.
 
“Hoắc Trọng Lâu...”
 
Đây chính là kết cục của anh ấy sao?
 
Nếu cô không tới, người này sẽ kết thúc cuộc đời của mình như vậy, không lưu lại chút hạnh phúc cùng hi vọng nào cho bản thân ư?
 
Nhớ lại những cảnh tượng vội vàng vụt qua trong mơ, trái tim cô đau đớn nghẹt thở.
 
Cô vừa giận dữ vừa đau lòng, cắn lên cổ người trước mặt.

 
Nhưng hai cánh tay cô càng ôm chặt hắn, giống như sợ sẽ như trong mơ, bản thân chỉ có thể trơ mắt tuyệt vọng nhìn hắn chết đi mà không giúp được gì, càng không cứu được hắn.
 
Cả người Hoắc Trọng Lâu cứng ngắc, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đẩy cô ra.
 
Đúng lúc này, cảm giác được động tĩnh, hắn ôm chặt cô vào lòng, chếch người nhíu mày nhìn sang.
 
Phương Húc Thăng dựa lên khung cửa, không hề có cảm giác hổ thẹn khi bị bắt quả tang đứng nhìn trộm.
 
“Chủ tịch Hoắc, tình cảm của anh rể với cô em vợ... đúng là chắc như vàng, nhỉ?”
 
Nghe thấy giọng nói lạ, lí trí đang luẩn quẩn trong mơ của Tần Khả cuối cùng cũng trở lại. Cô vội vàng đẩy hắn ra một chút, đưa tay lau đi nước mắt dưới cằm.
 
Cô hơi hốt hoảng mà ngẩng lên, tầm mắt lướt qua vai Hoắc Trọng Lâu, nhìn thấy Phương Húc Thăng đang đứng trước cửa.
 
Hai người đối mắt nhìn nhau.
 
Phương Húc Thăng thoáng sững người.
 
Lúc ở dưới lầu chỉ vội vàng lướt qua, anh ta không kịp chú ý dung mạo của cô, bây giờ nhìn kỹ mới biết cô quả thực là mỹ nhân hiếm thấy, nhất là dáng vẻ sau khi khóc càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
 
Phương Húc Thăng xưa nay là kẻ xuồng xã trong quan hệ nam nữ, Hoắc Trọng Lâu biết rõ tính này của anh ta. Cảm giác được ánh mắt anh ta nhìn Tần Khả lâu hơn ba giây, sắc mặt Hoắc Trọng Lâu trầm xuống.
 
“Cậu ra ngoài đợi tôi.”
 
“...”
 
Nghe ra ý tứ đuổi khách không chút khách sáo trong lời hắn, Phương Húc Thăng gãi gãi mũi, tiếc nuối xoay người ra khỏi phòng. Trước khi đi còn tri kỷ giúp hai người đóng cửa lại.
 
Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu hơi giận dữ.
 
Hắn quay người lại, nhìn người con gái trong lòng lúc này đã lau sạch nước mắt.
 
“Vừa rồi em làm sao thế?”
 
Tần Khả hơi do dự, vì bị gợi nhớ lại giấc mơ kia mà hàng lông mi khẽ run rẩy.
 
Cô rũ mắt.
 
“Không có gì... chỉ là em mơ thấy ác mộng.”
 
“Ác mộng?” Hoắc Trọng Lâu nhíu mày, “Ác mộng gì?”
 
Tần Khả đảo mắt.
 
Trong giây lát, cô đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, một lần nữa ngẩng lên nhìn hắn.
 
Cô lộ ra chút ý cười.
 
“Mơ thấy anh thật sự cưới Tần Yên làm vợ, em giật mình tỉnh giấc.”
 
Hoắc Trọng Lâu: “...”
 
Biết đây không phải lời nói thật, nhưng Hoắc Trọng Lâu vẫn bị nghẹn họng, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút cảm xúc kỳ quái.
 
Nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chú ý thấy động tác của mình và cô lúc này quá mức thân mật, hai mắt hắn trầm xuống.
 
Hắn ôm cô lên giường, sau đó lùi lại.
 
“Cô có thể ở đây nghỉ ngơi. Lát nữa tôi còn có việc, cô nghỉ ngơi xong thì có thể đi bất cứ lúc nào.”
 
——
 
Không còn sốt ruột cùng lo lắng như ban nãy nữa, giọng hắn lại khôi phục vẻ lạnh lẽo khắc chế như bình thường.
 
Nói xong, không cho Tần Khả cơ hội ngăn cản, hắn đã xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.
 
Bóng dáng trông như chạy trối chết.
 
Tần Khả nhíu mày, xuống giường xỏ dép, chuẩn bị đuổi theo.
 
Chỉ là vừa tới cánh cửa ngăn cách giữa gian ngoài và gian trong, chạm tay lên tay nắm cửa, cô chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông lạ mặt ban nãy từ ngoài vọng vào, mang theo chút trêu chọc:
 
“Ban nãy là ai nói với tôi chỉ có thể làm anh rể của cô gái kia, mặt đau không?”
 
Tần Khả khựng lại, dỏng tai lên nghe.

 
“...”
 
Bên ngoài, Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng quét mắt nhìn Phương Húc Thăng.
 
“Tôi chỉ là anh rể của cô ây. Ban nãy cô ấy mơ thấy ác mộng, tôi quan tâm không được ư?”
 
“Chậc chậc, thật không ngờ nha chủ tịch, không ngờ có một ngày cậu lại vì một cô gái mà cố tỏ ra cậy mạnh, lại còn tự lừa mình dối người đến mức này?”
 
“...”
 
“Cậu nói tôi nghe xem, rốt cuộc cậu có nỗi khổ gì hả, cứ nhất quyết phải cưới chị gái của người cậu yêu? Ở Tứ Cửu thành này có gia tộc nào dám ép cậu liên hôn hả?”
 
“Cậu nghĩ nhiều rồi, chuyện cưới gả là quyết định của một mình tôi, không ai can thiệp được.”
 
Giọng Hoắc Trọng Lâu trầm lạnh.
 
“Nếu không còn việc gì nữa, cậu về đi. Sau này có chuyện gì thì tới công ty tìm tôi, đừng tới đây nữa.”
 
“Đừng chứ,” Phương Húc Thăng bật cười, “Tôi còn chưa nói xong đâu, sao cậu đã vội đuổi khách rồi.”
 
“... Cậu còn muốn nói cái gì?” Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng nhìn anh ta.
 
Phương Húc Thăng ghé lại, hạ thấp giọng, vui vẻ nói: “Nếu cô gái này với cậu chỉ là quan hệ anh rể em vợ thuần túy, cậu không có hứng thú với cô ấy, chỉ một lòng muốn cưới chị gái cô ấy thôi, chúng ta lại là bạn bè... vậy chi bằng đã thân càng thêm thân, chúng ta làm anh em cọc chèo!”
 
Cả người Hoắc Trọng Lâu cứng lại.
 
Im lặng vài giây, Hoắc Trọng Lâu bỗng giơ tay xách cổ áo Phương Húc Thăng, ‘rầm’ một tiếng ấn anh ta lên tường.
 
“Tôi cảnh cáo cậu, Phương Húc Thăng, đừng con mẹ nó có suy nghĩ gì với cô ấy, cô ấy không giống đám đàn bà xung quanh cậu!”
 
“Hahahaha...”
 
Phương Húc Thăng bị túm cổ áo cũng không hề tức giận, thậm chí còn cười ngặt nghẽo.
 
“Hoắc Trọng Lâu, cậu mau kiếm cái gương mà coi ánh mắt mình lúc này, chẳng khác gì bảo bối nuôi dưỡng hơn mười năm bị người ta rình mò. Cậu nói cậu là anh rể của cô ấy, lừa quỷ đấy à??”
 
“...”
 
Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu trầm xuống, ném anh ta sang một bên.
 
Hắn quay sang nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, ánh mắt phức tạp.
 
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động.
 
Giống như không có người.
 
Sắc mặt Hoắc Trọng Lâu u ám, quay sang hung hăng lườm Phương Húc Thăng.
 
“Không phải cậu muốn uống rượu sao.”
 
Nói rồi hắn đã tự mình xoay người, sải bước ra phía cửa.
 
Phương Húc Thăng sửa sang lại cổ áo, đang chuẩn bị đi, chợt nghe trong phòng có tiếng động khe khẽ.
 
Anh ta hơi khựng lại, giả bộ không phát hiện, cất cao giọng nói với Hoắc Trọng Lâu đã đi trước...
 
“Này, không phải cậu sắp kết hôn sao? Lúc này mà lại ra ngoài uống rượu tìm gái xinh có vẻ không hay lắm đâu?”
 
Ngoài cửa vọng lại một tiếng mắng chửi mơ hồ không rõ.
 
Phương Húc Thăng đạt được mục đích, đắc ý liếc mắt về phía cánh cửa phòng trong, sau đó mỉm cười rời đi.
 
Vài giây sau.
 
Cánh cửa được mở ra, người con gái sau cửa hơi nghiêm mặt, đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng siết chặt nắm tay chạy nhanh ra ngoài.
 
*
 
Tài xế thắng xe gấp.
 
Trên con đường xanh rợp bóng cây trong trang viên biệt thự Hoắc gia, người con gái mặc váy trắng đứng chắn giữa đường.
 
“Thiếu... thiếu gia Trọng Lâu.”
 
Tài xế dè dặt quay đầu lại nhìn về ghế sau.
 
Phương Húc Thăng ôm tay cười vui sướng khi thấy người gặp họa, người đàn ông ngồi cạnh sắc mặt âm trầm.
 
“Bảo cô ấy đi.”
 
“... Vâng.”
 
Tài xế không dám cãi lại, chỉ đành tháo đai an toàn xuống xe khuyên giải.
 
Trong xe.
 
Phương Húc Thăng bật cười, “Đừng giả bộ nữa, chủ tịch.”
 
“...”
 
Hoắc Trọng Lâu không nói gì, lạnh lùng liếc nhìn Phương Húc Thăng.
 
Phương Húc Thăng vẫn cười cợt: “Thật ra cậu đã biết, nhất định cô ấy sẽ đuổi theo phải không?”
 
“...”
 

“Nếu không, cậu sẽ không đeo cái mặt nạ tức cười này đâu. Những người khác thấy thế nào cậu trước giờ chưa từng quan tâm, chỉ coi như đàn kiến dưới chân thôi, không phải sao?”
 
Phương Húc Thăng xoa cằm.
 
“Cho nên chắc chắn cậu cũng biết, là cô ấy không dễ thuyết phục như vậy phải không?”
 
Gần như ngay lúc Phương Húc Thăng vừa dứt lời, tài xế cũng chạy tới, đầu đầy mồ hôi cúi người xuống cạnh cửa sổ xe.
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, tiểu thư Tần Khả... cô ấy không chịu tránh đường.”
 
Huyệt thái dương Hoắc Trọng Lâu giật giật.
 
Hắn siết chặt nắm đấm.
 
——
 
Những suy nghĩ u ám ích kỷ nhất trong lòng gần như đã bị Phương Húc Thăng vạch trần hết.
 
Phương Húc Thăng nói không sai. Từ tận đáy lòng hắn biết cô nhất định sẽ đuổi theo. Nếu không muốn bị cô chắn đường, hắn có cản ngàn vạn cách.
 
Cô có thể đứng chắn trước đầu xe hắn, chỉ vì chính hắn cũng muốn thấy cô xuất hiện trước mặt mình.
 
Hoắc Trọng Lâu còn đang khổ sở đấu đá trong lòng, Phương Húc Thăng đã cười sảng lảng, vẫy tay với tài xế.
 
“Anh lên xe đi, để tôi khuyên.”
 
Tài xế dè dặt nhìn Hoắc Trọng Lâu.
 
Thấy hắn không có ý phản đối, lúc này tài xế mới áy náy cười nói: “Vậy làm phiền cậu.”
 
Phương Húc Thăng xua tay.
 
Anh ta mở cửa xuống xe, đi thẳng tới chỗ cô.
 
Hoắc Trọng Lâu nhìn chằm chằm hai bóng người phía trước, bàn tay đặt trên gối siết chặt.
 
Hắn đang cật lực khắc chế chính mình không làm ra chuyện gì thiếu lý trí, đúng lúc này lại trông thấy Phương Húc Thăng và Tần Khả kẻ trước người sau đi tới.
 
Phương Húc Thăng mở cửa hàng ghế sau, cười híp mắt với người sau lưng:
 
“Tiểu thư Tần Khả, mời vào.”
 
“Cảm ơn.”
 
Tần Khả cúi người lên xe.
 
Phương Húc Thăng đắc ý cười một cái với người trong xe, sau đó ngồi vào ghế phó lái.
 
Hoắc Trọng Lâu: “...”
 
Trong bầu không khí im lặng đến chết chóc, tài xế cố căng da đầu khởi động máy.
 
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi biệt thự.
 
Từ lúc Tần Khả lên xe, Hoắc Trọng Lâu nhìn sang bên cạnh lấy một lần, lúc này bất ngờ lại mở miệng: “Cô chạy ra làm gì?”
 
Trong xe còn hai cái bóng đèn sáng quắc, tài xế có thể bỏ qua, nhưng Phương Húc Thăng từ đầu tới cuối luôn trưng ra vẻ xem kịch hay, Tần Khả tất nhiên không thể làm ra mấy cử chỉ thân mật với Hoắc Trọng Lâu.
 
Ngập ngừng giây lát, cô lấy một cái cớ có thể coi như chính đáng.
 
“Em nghe nói anh định ra ngoài uống rượu, chị Tần Yên không có ở đây, vậy em... sẽ giúp chị ấy trông chừng anh, không để anh dây dưa với mấy cô gái khác.”
 
Âm cuối cô nghiến răng nghiến lợi mà nói, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
 
Thân người Hoắc Trọng Lâu thoáng cứng đờ.
 
Hắn thực sự không ngờ Tần Khả sẽ lấy lý do này để đối phó với mình, nhưng ngẫm lại lý do này quả thực rất hợp tình hợp lý.
 
Mặc kệ cô có ý định quấy rối hay không, cuối cùng Hoắc Trọng Lâu vẫn quyết định im lặng.
 
Xe đưa ba người tới bãi đỗ ngầm của một Club tư nhân tại Tứ Cửu thành.
 
Ra khỏi bãi đỗ, Phương Húc Thăng ngựa quen đường cũ trực tiếp quẹt thẻ VIP, dẫn Hoắc Trọng Lâu và Tần Khả vào thang máy.
 
Trước khi cửa thang máy đóng lại.
 
Phương Húc Thăng xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, cũng không nhìn hai người phía trước, chỉ nhìn bên ngoài, cười hỏi:
 
“Cơ hội hối hận cuối cùng đấy, chủ tịch, cậu muốn lên thật hả?”
 
Hoắc Trọng Lâu lạnh giọng, “Đóng cửa.”
 
Phương Húc Thăng nhún vai, vừa định ấn nút, một bóng người nhỏ nhắn đã vụt lướt qua trước anh ta, ấn nút đóng cửa.
 
Cửa thang máy đóng lại.
 
Thang máy đi lên.
 
Tần Khả cơ mặt cứng ngắc, không cảm xúc quay đầu lại nhìn hắn.
 
Phương Húc Thăng muốn tới thả lỏng, tất nhiên đã thông báo với Club từ sớm.
 

Vừa ra khỏi thang máy đã có người tươi cười tiến tới giúp cả ba cởi áo khoác.
 
“Phương thiếu, đã mấy ngày cậu không tới chỗ chúng tôi rồi.”
 
Người đi đầu cười tủm tỉm:
 
“Phải, cũng vì mấy nay gặp phải tên chủ nô vô lương tâm.” Phương Húc Thăng ngoái đầu lại, “Này, người tới cùng tôi chính là đại thiếu gia nhà họ Hoắc, chọc cậu ta tức giận, hậu quả là gì chắc anh nghe nói rồi phải không?”
 
“...”
 
Quản lý Club đang tươi cười nghe thế thì cả người cứng đờ, theo bản năng nhìn ra sau lưng Phương Húc Thăng.
 
Lọt vào mắt là một mặt nạ hồ ly cười híp mắt.
 
Quản lý: “...?”
 
Cũng may quản lý này là người tai mắt nhanh nhạy, chuyện về đại thiếu gia họ Hoắc anh ta cũng đã nghe qua, sự nghi hoặc dừng lại trên mặt không tới một giây, lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.
 
“Thì ra là Hoắc thiếu, ngưỡng mộ đã lâu. Mời hai vị đi theo tôi... ừm, cô gái này là...?”
 
Thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn từ sau lưng hắn đi ra, quản lý triệt để ngây người... Nghe nói hôm nay Phương Húc Thăng sẽ tới, biết rõ sở thích của anh ta cùng bạn bè, quản lý đã sắp xếp trước mấy người mẫu nữ tới bồi rượu, nào ngờ anh ta lại tự mang người nhà tới??
 
Phương Húc Thăng cười vòng tay qua vai quản lý, “Đó là mỹ nhân nhà Hoắc thiếu, đừng có nhìn linh tinh kẻo Hoắc thiếu xẻo mắt anh đi đấy.”
 
Quản lý hoàn hồn, chỉ đành cười cười lấy lòng.
 
Lát sau, quản lý dẫn ba người tới trước cửa phòng đã đặt trước.
 
“Phương thiếu, mấy người bạn của cậu đã tới trước rồi.”
 
“Ừ, tôi biết rồi, vất vả cho anh.”
 
Phương Húc Thăng nhét tiền boa cho anh ta, sau đó vẫy người ta đi, tự mình mở cửa.
 
Tiếng nhạc được tường cách âm ngăn lại bỗng chốc bổ thẳng vào màng nhĩ.
 
Cả đời trước lẫn đời này, đây là lần đầu tiên Tần Khả tới nơi như thế này, không khỏi sửng sốt ngây người.
 
Phương Húc Thăng đã sải bước đi vào.
 
“Cô chắc chắn muốn vào cùng?”
 
Nơi này ồn ào hơn dự đoán, Hoắc Trọng Lâu trầm mặt, quay lại nhìn người con gái đang đứng kế bên.
 
Tần Khả siết chặt đầu ngón tay.
 
Vài giây sau, cô nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy kiên định.
 
“Anh không về, em cũng không về.”
 
“... Tùy cô.”
 
Hoắc Trọng Lâu xoay người vào phòng.
 
Trong ghế lô là Phương Húc Thăng cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu của anh ta, còn cả mấy cô người mẫu được gọi tới tiếp rượu.
 
Chiếc mặt nạ của Hoắc Trọng Lâu khiến không ít người sửng sốt bật cười, nhưng sau khi Phương Húc Thăng nói ra cái tên Hoắc gia, nhất thời cả đám không cười nổi nữa.
 
“Đại thiếu gia nhà họ Hoắc mà cũng dẫn tới được.” Một cô người mẫu ngồi bên trái Phương Húc Thăng ôm lấy cánh tay anh ta, vừa dùng bộ ngực căng đầy cọ cọ như có như không, vừa cười nũng nịu: “Phương thiếu, anh thật tài giỏi.”
 
“Chỉ giỏi nói ngọt.”
 
Phương Húc Thăng tới nơi này càng như cá gặp nước mà lộ rõ bản tính lãng tử.
 
“Ấy, Phương thiếu, cô gái này này là ai?”
 
Trong đám hồ bằng cẩu hữu của Phương Húc Thăng có một người từ đầu tới cuối luôn nhìn chăm chăm Tần Khả, anh ta quay sang hỏi Phương Húc Thăng, vẻ mặt đầy mong đợi.
 
“Cô gái này á?” Phương Húc Thăng cười thần bí, “Cô gái này là em gái của hôn thê của Hoắc đại thiếu gia. Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì nên tới chơi cùng.”
 
Phương Húc Thăng vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được ánh mắt Hoắc Trọng Lâu lạnh băng quét tới.
 
Những người còn lại đồng loạt bày ra vẻ mặt cổ quái, trong phòng yên tĩnh vài giây.
 
——
 
Anh rể đi chơi tối, còn dẫn theo cô em vợ tương lai??
 
Mọi người còn đang chưa biết nên phản ứng ra sao, Phương Húc Thăng đã đảo mắt, vỗ vỗ tay người mẫu ngồi bên phải mình, cười nói:
 
“Hoắc đại thiếu gia lần đầu tới đây, cưng ra uống với cậu ta hai ly, nhớ dỗ cho cậu ấy vui vẻ, không được làm mất mặt anh đâu đấy.”
 
“Vâng, Phương thiếu cứ yên tâm.”
 
Cô người mẫu thoạt nhìn tuổi cũng không lớn uốn éo eo nhỏ đứng dậy, thướt tha đi tới góc cuối sopha.
 
Hoắc Trọng Lâu ngồi ở sát rìa ngoài.
 
“Hoắc thiếu.”
 
Giọng cô ta như bị bóp méo, cả người mềm nhũn ngồi xuống sát bên cạnh Hoắc Trọng Lâu.
 
Cô ta nhấc hai ly rượu trên bàn, mỉm cười dán lên người Hoắc Trọng Lâu: “Ngài gọi em Vãn Vãn là được rồi, ly đầu tiên để em tiếp ngài, có được không?”
 
“...”
 
Từ lúc bước chân vào phòng tới giờ Hoắc Trọng Lâu không nói một lời. Ngay cả lúc này hắn cũng chỉ lạnh nhạt làm một bức tượng điêu khắc, ánh mắt âm trầm nhìn sang bên cạnh.
 
——
 
Người con gái theo hắn vào cố chấp đứng một bên. Lần đầu tiên tới nơi thế này, trông cô vừa cảnh giác lại vừa lóng ngóng.
 
Hoắc Trọng Lâu cũng y như tự ngược, kiềm chế không nhúc nhích, im lặng nhìn xem khi nào thì cô không nhẫn nhịn được nữa mà rời khỏi hắn.
 
Hai người im lặng nhìn nhau.
 
Tần Khả không hề có ý thoái lui, ngược lại đáy mắt càng lúc càng thêm kiên định.
 
Cuối cùng Hoắc Trọng Lâu đè lại tia âm ngoan quyết tuyệt trong mắt. Hắn đưa tay nhận lấy ly rượu của cô người mẫu kia, một ngụm uống cạn, sau đó ngả người ra sopha, đồng thời kéo cô người mẫu kia vào lòng.
 
Mùi hương xa lạ vừa xộc tới, ánh mắt Hoắc Trọng Lâu lập tức lạnh xuống vài độ, gần như muốn đẩy cô ta ra ngay lập tức, nhưng nghĩ đến người con gái còn đang đứng cách đó vài mét, hắn cứng ngắc vài giây, cuối cùng vẫn cố gắng dằn cảm giác ghê tởm kia xuống.
 
Cô người mẫu kêu thất thanh một tiếng, sau đó thì không giãy giụa nữa, dựa vào khuỷu tay hắn cười rộ lên:

 
“Hoắc thiếu, sao ngài lại thô lỗ như vậy.”
 
“...”
 
Hoắc Trọng Lâu rũ mắt, con ngươi im lặng đè nén bực bội.
 
Cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ quái, cô người mẫu hơi do dự, cuối cùng vẫn nâng ly rượu lên, hết sức chuyên nghiệp mà dỗ Hoắc Trọng Lâu uống thêm ly thứ hai.
 
Chỉ là ly thứ hai còn chưa cầm tới, bất chợt một cái bóng phủ xuống trước mặt hai người.
 
Cô người mẫu khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
 
Cô gái theo Hoắc Trọng Lâu tới dù không trang điểm nhưng lại xinh đẹp và sạch sẽ hơn bất kỳ ai trong số họ, lúc này đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phủ một tầng băng mỏng.
 
“Phiền chị tránh ra.”
 
Thanh âm cũng lạnh lẽo như mang theo vụn băng.
 
Những người khác trong phòng hoặc công khai hoặc lén lút đều mang theo chút hứng thú xem náo nhiệt, lúc này thấy mâu thuẫn thật sự nổi lên thì đồng loạt hạ thấp giọng, lục tục quét mắt nhìn sang.
 
Cô người mẫu thoáng do dự, sau đó cười nói:
 
“Cô bé này, ngồi đây vốn không phải ý của chị, mà là ý của Phương thiếu và Hoắc thiếu, hay là em hỏi họ thử xem có muốn chị tránh ra hay không?”
 
“...”
 
Ánh mắt Tần Khả lướt ngang, nhìn sang người đàn ông đang im lặng nãy giờ.
 
Ngừng một lát, khóe miệng Tần Khả kéo lên một nụ cười, nhưng trong đôi đồng tử trong suốt lại không hề có chút ý cười.
 
“Anh... rể.”
 
Cô cắn răng gằn từng chữ.
 
“Bảo chị ta tránh ra.”
 
“...”
 
Hoắc Trọng Lâu im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
 
Tất cả giãy giụa cùng khắc chế đã rút sạch khỏi con ngươi đen sậm, chỉ còn sự bình thản đến lạnh người.
 
Ẩn sâu trong đó, dường như đang nung nấu sự hung bạo điên cuồng.
 
Đối diện năm giây.
 
Hoắc Trọng Lâu bật cười khô khốc.
 
Tiếng cười bị lửa thiêu đốt vang lên trong căn phòng có chất lượng cách âm cực tốt, có cảm giác khủng bố rợn người, ngay cả cô người mẫu ngồi cạnh hắn cũng do dự mà bỏ tay xuống.
 
“Cô thật sự thích tôi?”
 
Hắn cười xong, khàn giọng hỏi.
 
Những người khác bỗng chốc ánh mắt thay đổi.
 
Mà người con gái đứng cách đó gần nhất vẫn hết sức bình tĩnh.
 
“Em thích anh.”
 
“... Được.”
 
Ly thủy tinh trong tay hắn bất ngờ bị hắn hung hăng đập xuống giữa phòng, ‘choang’ một tiếng, vỡ vụn.
 
Mấy cô người mẫu sợ hãi co rụt người lại.
 
Hoắc Trọng Lâu thu tay lại, giật phăng mặt nạ xuống.
 
Lộ ra khuôn mặt bị lửa thiêu đốt.
 
Dữ tợn khủng bố.
 
“Cô lặp lại lần nữa...”
 
Hắn cười gằn, đôi mắt hằn đầy tơ máu, đó là sự đau đớn khi vừa tự tay hủy đi hết mọi hy vọng của chính mình.
 
“Cô, thích, tôi?!”
 
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
 
Ngay chính Phương Húc Thăng cũng sợ ngây người, mất một lúc mới lấy lại tinh thần, nhíu mày.
 
——
 
Anh ta đã đánh giá thấp sự quan tâm mà Hoắc Trọng Lâu dành cho cô gái này, bằng không anh ta tuyệt đối sẽ không mạo muội dùng buổi tối hôm nay để thăm dò.
 
Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn.
 
Người con gái đối diện dường như cũng bị dọa sợ, đứng lặng người tại chỗ.
 
Hoắc Trọng Lâu không muốn thấy vẻ mặt khiếp sợ cùng chán ghét của cô, hắn lạnh lùng rũ mắt.
 
Bên tai không một tiếng động, cô sững sờ đứng ngốc tại chỗ, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười mỉa mai tự giễu.
 
“... Nhìn đủ rồi, thì cút. Trước khi tôi với chị gái cô kết hôn, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi...”
 
Giọng nói đột nhiên im bặt.
 
Cổ áo sơ mi của Hoắc Trọng Lâu bất ngờ bị túm lấy.
 
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
 
Chỉ kịp thấy bóng người nhỏ bé của Tần Khả phủ phục người xuống, mang theo vầng sáng chói mắt sau lưng.
 
——
 
Không biết ai phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Tần Khả kéo cà vạt hắn, trực tiếp đè Hoắc Trọng Lâu còn đang ngơ người xuống lưng ghế sopha xốp dày rộng, mạnh mẽ cắn lên khóe môi hắn.
 
“Em thích anh, Hoắc Trọng Lâu.”
 
“Đây sẽ là lần cuối cùng em nói câu này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận