Chương 82: Mộng hồi (11)
Thấy rõ khuôn mặt kia, Tần Khả gần như theo bản năng mà giơ tay bắt lấy cổ tay nó.
Đứa bé ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ mờ mịt nhìn Tần Khả, hoàn toàn không có địch ý như đối với những người lớn khác hay với đám trẻ kia, thậm chí nó còn không giãy giụa cũng không phản kháng.
Người phụ nữ trung niên nét mặt bối rối, thấy vậy thì nặn ra nụ cười:
“Ôi, thằng bé ngốc này cũng biết ai nói phải nghe hả?”
“...”
Xưng hô mang ý tứ vũ nhục rõ ràng khiến Tần Khả nhíu mày. Cô liếc nhìn bà tỏ ý không vui, thấy bà lại đưa tay ra trước, cô bèn lên tiếng ngăn lại:
“Đứa bé này giao cho tôi đi. Đưa nó đi với bộ dạng này, người ngoài nhìn vào lại tưởng Hoắc gia là hang hùm miệng cọp, một đứa trẻ bé tí cũng đánh thành thế này.”
Người phụ nữ trung niên nghe ra Tần Khả đang không vui, bà vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vẫn là tiểu thư Tần Khả suy nghĩ chu toàn.”
Tần Khả vừa định quay đi, chợt một đứa bé hô toáng lên: “Thằng ngốc câm này là kẻ cắp! Chị không được mang nó đi!”
“...” Tần Khả lạnh mặt. Đứa bé này cả người ăn mặc phong phanh bẩn thỉu, nào có giống như giấu giếm đồ vật gì?
“Em ấy trộm gì của em, nói đi. Nói ra chị đền cho em!’
Thằng bé sợ sệt liếc nhìn mấy đứa còn lại một cái, rồi sau đó mới gân cổ lên nhưng không dám nhìn vào mắt Tần Khả.
“Nó... nó, nó trộm đồ chơi của chúng em.”
“Đúng!” Lập tức có đứa khác phụ họa, “Đồ chơi của tụi này mất rồi, nhất định là nó lấy trộm!”
“...”
Tần Khả lạnh lùng nhìn sang người phụ nữ trung niên.
“Cô cũng nghĩ vậy ư?”
Người phụ nữ trung niên cười khổ, “Chắc chắn không phải, thằng bé này từ qua tới giờ chưa được ăn gì, làm gì có sức mà đi trộm đồ chơi?”
Sắc mặt Tần Khả lúc này mới khá hơn.
“Nếu đã vậy, mấy đứa nhóc ngỗ nghịch này phiền cô dạy lại, nếu còn để chuyện như ngày hôm nay xảy ra, đừng trách thôi báo lại với Hoắc quản gia, không cho bọn chúng ở đây nữa.”
“Vâng vâng, Tần tiểu thư yên tâm! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa đâu!”
“...”
Tần Khả gật đầu.
“Em đi theo chị nhé.” Cô nhẹ giọng nói với đứa bé kia một câu, sau đó mới dắt nó về, vẻ mặt phức tạp.
Đi khỏi tầm mắt của đám trẻ kia, Tần Khả có chút ngạc nhiên liếc nhìn đứa bé mới chỉ cao tới ngang thắt lưng mình.
Cô cứ nghĩ ít nhiều gì nó vẫn sẽ giãy giụa hoặc bài xích không chịu theo mình.
Không ngờ nó lại ngoan ngoãn như vậy, không hề còn dáng vẻ hung dữ như hổ cắn người khi nãy, ngược lại giống như con mèo hoa được thuần dưỡng.
Trong lòng Tần Khả vừa rối rắm vừa kỳ quái, người hầu đi theo phía sau rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến lên trước thấp giọng hỏi: “Tiểu thư Tần Khả, cô định dẫn nó về sao?”
Tần Khả gật đầu: “Ừ, ít nhất cũng để mọi người tắm táp với cho nó ăn cơm đã. Cô không nghe thấy vừa rồi người kia nói, từ qua đến giờ nó chưa được ăn gì à.”
Người hầu do dự liếc nhìn đứa bé bẩn thỉu đang lầm lũi cúi đầu, “Chuyện này không cần phiền cô đâu.”
Tần Khả chợt ngừng bước.
Tất nhiên cô biết. Nhưng khi nhìn khuôn mặt chẳng khác nào bản chibi của Hoắc Tuấn, cho dù nó bẩn thỉu bụi bặm, cả người nhếch nhác không chịu nổi, nhưng cô vẫn không yên tâm giao cho người khác.
Huống hồ, chỉ cần không phải cô mù hoặc trên đời lại có chuyện trùng hợp đến mức này, nhìn vào khuôn mặt kia, nếu không phải là con riêng của cha Hoắc Trọng Lâu thì cũng là con riêng của hắn.
“...”
Nghĩ vậy, Tần Khả vô thức cau mày.
Nếu thật sự là vế sau...
Vậy cô không biết mình phải dùng thái độ gì để đối mặt với Hoắc Trọng Lâu nữa.
“Bỏ đi,” Tần Khả lười nghĩ tiếp, “Cứ dẫn nó về đã rồi tính.”
“Vâng, tiểu thư Tần Khả, mọi việc nghe theo cô sắp xếp.”
*
Tần Khả ‘thám hiểm rừng sâu’ nửa buổi sáng, chiến lợi phẩm là được một ‘con khỉ đất’ lấm lem mang về phòng.
Dặn người hầu chuẩn bị trước thức ăn đơn giản có lợi cho dạ dày, sau đó kêu người kiếm hai bộ quần áo đứa bé tuổi này có thể mặc, rồi Tần Khả mới trao đứa bé cho một người hầu khác vừa được gọi tới.
“Anh mang nó đi tắm một cái nhé, cứ dùng phòng tắm của tôi.”
Người hầu vâng dạ, kết quả chưa được nửa phút đã nhăn nhó chạy ra, “Tiểu thư Tần Khả, thằng bé kia, nó không cho tôi đụng vào!”
Tần Khả vừa ngồi xuống bàn đọc sách nghe vậy thì sửng sốt, đứng dậy.
“Anh làm gì nó hả?”
“Tôi có làm gì đâu, tôi vừa vào nó đã trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt gầm gừ như sói con, lạnh lùng quét khắp người tôi, tôi vừa giơ tay ra nó đã làm như kiểu muốn xông lên cắn tôi vậy!”
“...”
Tần Khả nhíu mày đi sang bên đó.
Khi nãy theo cô trở về rõ ràng nó rất ngoan ngoãn yên lặng, không ho he một tiếng, thật sự chẳng khác nào đứa ngốc, sao lại hung dữ như người này nói?
Tần Khả đẩy cửa kính mờ phòng tắm, thấy đứa bé kia quần áo vừa bẩn vừa ướt đang ôm gối ngồi co ro trong góc phòng.
Mái tóc ướt đẫm bết lại, dán lên thái dương và mặt nó. Bùn đất đã tan bớt lộ ra nước da trắng bóc.
Đôi con ngươi đen nhánh giống hệt người nọ, hoặc có lẽ vì là trẻ con nên tròng mắt nó có vẻ đen hơn, màu đen trầm nặng như muốn nuốt cả linh hồn người ta vào trong. Nó không nói chuyện, chỉ ôm gối rúc người trong góc, hai mắt cũng rũ xuống, hàng lông mi dài mảnh bị nước làm ướt khẽ run run giữa làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm, tựa như động vật nhỏ họ mèo đi lạc, đáng thương khiến người khác đau lòng.
Tần Khả quay đầu nhíu mày nhìn người hầu đứng sau.
“Đâu có dữ đâu? Có phải anh... thôi, để tôi.”
Người hầu oan uổng muốn chết, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Thấy Tần Khả đi vào trong, anh ta vội vàng ngó vào cửa phòng tắm nhìn. Tần Khả đã ngồi xuống trước mặt đứa bé, cũng không để ý cả người nó còn đang lấm lem bùn đất, cô đưa tay ôm nó dậy.
Đứa bé có vẻ vô cùng sợ hãi, vừa chạm tới nó lập tức rúc vào lòng Tần Khả, ngoan ngoãn ôm chặt, còn dựa đầu lên vai cô.
Đến lúc này nó mới hơi ngước mắt lên.
Vẫn là khuôn mặt tròn tròn của trẻ con, nhưng vẻ đáng thương tội nghiệp trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cả đôi mắt đen nhánh và ngũ quan tuấn mỹ mới nảy nở đều không còn chút cảm xúc.
Nó lạnh lùng liếc mắt nhìn người hầu đang đứng ngoài cửa.
“...!”
Người hầu run lẩy bẩy.
Thay đổi sắc mặt không tới hai giây, thật sự khiến anh ta sởn gai ốc.
——
Thế, thế này mà là trẻ con bảy tám tuổi!?
Người hầu sợ chết khiếp, vội vã quay đầu chạy ra ngoài.
Ra tới cửa thì đụng phải hầu gái đang đứng đó, vừa nghe nói Tần Khả muốn tự mình tắm cho đứa bé, cô vội vàng chạy vào.
“Tiểu thư Tần Khả, hay là để tôi làm cho! Chuyện này sao phiền đến cô được?”
Tần Khả đang thử độ ấm của nước trong bồn, nghe vậy thì ngoái đầu lại: “Không cần đâu, hình như em ấy hơi sợ người lạ.”
Vừa nói xong Tần Khả cũng thoáng sững người. Đáng lẽ ra đối với đứa bé này cô cũng là người lạ mới đúng, vì sao nó lại không sợ cô?
Bởi vì cô cứu nó ư?
Tần Khả khó hiểu, nhưng cũng lười suy nghĩ thêm. Nửa ngày không thấy phía sau có động tĩnh gì, cô ngoảnh lại, thấy hầu gái đứng ấp a ấp úng như không biết phải phải mở miệng thế nào.
Tần Khả ngẫm nghĩ một lúc, chợt hiểu ra. Cô cười nói: “Cô đang nghĩ linh tinh gì đó, thằng bé mới có mấy tuổi, còn mấy năm nữa mới đến tuổi dậy thì cơ.”
Cô hầu gái lúc bấy giờ mới ngượng ngùng gật đầu.
Tần Khả: “Phải rồi, đã báo với Hoắc quản gia chưa?”
“Đã báo rồi, chắc một lát nữa Hoắc quản gia sẽ tới ạ.”
“Ừm, chuyện này không nói với ai khác đấy chứ?”
“Tiểu thư Tần Khả yên tâm, cô đã dặn dò, tôi nhất định sẽ không nói với người khác đâu ạ.”
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi. Đừng quên đóng cửa phòng tắm nhé, tránh cho đứa bé bị lạnh.”
“Vâng, tiểu thư Tần Khả.”
*
Lúc Hoắc Cảnh Ngôn chạy tới phòng Tần Khả thì trông thấy một đứa bé đang ngồi trên giường, cả người được bọc trong khăn tắm, mái tóc dài ngang vai ướt đẫm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy khuôn mặt với đường nét ngũ quan cực giống Hoắc Tuấn, Hoắc Cảnh Ngôn vẫn không khỏi ngỡ ngàng dừng bước.
Mà lúc này, đứa bé cũng nghe thấy động tĩnh, ánh mắt vừa cảnh giác vừa lạnh như băng quét qua, thậm chí không thèm che dấu vẻ xa lạ cùng địch ý.
“...”
Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc mình đắc tội đứa bé này lúc nào?
Hoắc Cảnh Ngôn còn đang nghi hoặc, đứa bé trên giường như cảm nhận được gì đó, lập tức thu lại địch ý mà rũ hai mắt, khôi phục lại dáng vẻ an tĩnh vô hại như khi anh vừa vào cửa.
Gần như cùng lúc, Tần Khả từ phòng trong đi ra, vừa đi vừa lau tóc.
——
Ban nãy tắm cho đứa bé làm cả người cô cũng dính đầy bùn đất, cô tắm táp đơn giản rồi ra, cũng vì lo đứa bé ở trong phòng một mình sẽ sợ hãi.
“Hoắc quản gia.”
Trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn, Tần Khả bỏ khăn bông trong tay xuống, “Đây chính là đứa bé mà tôi nói với anh.”
Hoắc Cảnh Ngôn nói: “Tôi thấy rồi, đúng là rất giống.”
“Vậy...?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lóe lên, không kiêng kỵ gì mà hỏi thẳng: “Tần tiểu thư nghĩ sao?”
Tần Khả: “Nếu không phải trùng hợp, vậy khẳng định đứa bé này có quan hệ huyết thống với Hoắc Trọng Lâu, có thể là cha con, hoặc anh em.”
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ: “Nếu là bảy tám năm trước, thiếu gia Trọng Lâu vẫn đang là học sinh, hơn nữa sau vụ tai nạn ngoài ý muốn kia... Tiểu thư Tần Khả nghi ngờ cậu ấy?”
“Tôi không nghi ngờ anh ấy khi ở trạng thái bình thường, nhưng ngộ nhỡ... chuyện gì cũng có ngoại lệ chứ?”
“Không có ngoại lệ.” Hoắc Cảnh Ngôn nói chắc như đinh đóng cột, “Khoảng thời gian đó tôi đã về nước chăm sóc thiếu gia Trọng Lâu theo yêu cầu của ngài Hoắc, cho nên tôi rất chắc chắn.”
Lòng Tần Khả nhẹ bẫng gần như muốn bay lên, nhưng ngoài mặt vẫn không hề thả lỏng, “Vậy... cậu bé này là con của...”
Xuất phát từ lòng kính trọng đối với người bề trên, Tần Khả rốt cuộc không có nói hết nửa câu sau.
Hoắc Cảnh Ngôn nói thẳng: “Theo như bản đối chiếu nhanh của tôi với hành trình của ngài Hoắc mấy năm đó, khả năng này cũng cực kỳ nhỏ bé.”
Tần Khả: “...”
Cô giơ ra một ngón tay: “Vậy tỷ lệ cũng là một phần sáu tỷ, hay là nhân bản vô tính?”
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ: “Tôi sẽ mau chóng cho điều tra rõ chuyện này.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
“Có điều, tôi nghe ý của hầu gái khi nãy tới truyền lời, tiểu thư Tần Khả không định nói chuyện này cho thiếu gia Trọng Lâu biết sao?”
“Cũng không phải không nói, chỉ là không biết phải nói như thế nào.”
Tần Khả đau đầu day day ấn đường.
“Tôi cũng đâu thể đẩy đứa bé này tới trước mặt anh ấy, nói không phải con thì cũng là em trai anh ấy?”
“...”
Vừa nghĩ tới tình huống có khả năng xảy ra sau đó, Hoắc Cảnh Ngôn cũng hơi đau đầu.
Im lặng giây lát, anh gật đầu.
“Vậy cứ theo ý của tiểu thư Tần Khả, tôi sẽ giúp cô giấu thiếu gia Trọng Lâu. Cũng nhờ cô hỏi han đứa bé kia lai lịch của nó.”
“Trên đường về tôi có thử rồi, không có tác dụng.” Tần Khả bất đắc dĩ nói, “Đứa bé này không thể nói chuyện, có vẻ nó cũng hoàn toàn không nhớ mình từ đâu tới.”
“Vậy thì đau đầu rồi.”
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ, ánh mắt mang ý tứ sâu xa nhìn đứa bé đang ngồi trên giường. Từ đôi con ngươi đen nhánh kia anh chỉ thấy một khoảng không trắng xóa.
Mất trí sao...
Hoắc Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, nói: “Nếu có được thông tin chính xác, tôi sẽ lập tức thông báo.”
“Vâng, làm phiền Hoắc quản gia.”
“Tần tiểu thư khách sáo rồi, đây vốn là chuyện tôi nên làm.”
“Hoắc quản gia bận gì cứ đi trước đi, đứa bé này để tôi chăm sóc.”
“Được.”
Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi ra cửa.
Đi tới cửa phòng, do dự giây lát, anh dừng bước, quay đầu lại.
Thấy Tần Khả đang ôm đứa bé xuống giường, vừa nói gì đó, vừa dẫn nó tới trước bàn bày các loại cơm cháo tốt cho tiêu hóa.
Nhìn nét mặt, hiển nhiên Tần Khả không hề phòng bị đứa bé này.
Nhưng...
Nhớ lại ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng lúc anh vừa vào cửa, trong lòng Hoắc Cảnh Ngôn thoáng do dự.
Thật sự là anh nghĩ nhiều sao?