Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 86: Hiện tại (2)
 
Trên đường trở về khách sạn, đa số thời gian chỉ nghe Lữ Ý Nồng ríu rít một mình.
 

“Tiểu Khả, bạn trai cậu đẹp trai ghê á, có phải anh ấy là minh tinh không?”
 
“... Không.” Tần Khả ngồi trên ghế phó lái bất đắc dĩ tiếp lời, liếc nhìn Hoắc Tuấn đang đích thân lái xe.
 
Lữ Ý Nồng nghe thế thì cười tươi rói: “Í, không phải sao? Đẹp trai vậy mà không đi làm minh tinh thì thật đáng tiếc! Nhưng mà cậu cũng yên tâm thật đấy, vừa nãy ở sân bay tớ thấy bao nhiêu người nhìn bạn trai cậu. Nếu tớ là cậu, chắc chắn tớ sẽ giấu kín bạn trai đi rồi.”
 
“Ha...”
 
Tần Khả ngoài mặt cười, trong lòng lại không chút cảm xúc
 
Cô gái học nghiên cứu sinh cùng trường Lữ Ý Nồng rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa, khẽ lấy tay chọc chọc cô ta.
 
Lữ Ý Nồng dịch người tránh sang bên cạnh, “Ôi ôi, ngứa! Cậu đừng chọc, tớ có máu buồn đấy.”
 
“...”

 
Cô bạn ngượng ngùng thu tay lại.
 
Lữ Ý Nồng đảo mắt nhìn trong xe, “Oa, cái tay vịn này sờ lên thích thật, là da thật hả? Lại còn có cả tủ lạnh di động nữa? Chiếc xe này đắt lắm hả Tiểu Khả?”
 
Tần Khả không muốn nói chuyện nữa.
 
Nhưng ngại mặt mũi giáo viên hướng dẫn, cũng không thể trực tiếp đuổi người xuống xe. Giọng cô hơi cứng:
 
“Tôi cũng không rõ.”
 
“Chắc chắn là không rẻ đâu,” Lữ Ý Nồng cảm thán, “Bạn trai cậu chắc còn nhỏ hơn tụi mình nhỉ? Trẻ như vậy đã có xe riêng rồi, hâm mộ gh...”
 
“Thuê đấy.”
 
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
 
Tất cả mọi người ngơ ngác.
 
Lữ Ý Nồng ngây người một lúc sau đó vội ngẩng đầu nhìn về phía ghế trước, “Hả? Cậu nói gì cơ?”
 
 “...”
 
Đôi đồng tử đen sẫm lạnh nhạt nhìn qua kính chiếu hậu.
 
“Xe này, là thuê. Tôi là sinh viên nghèo, không mua nổi.”
 
Mọi người: “...”
 
Tần Khả sửng sốt giây lát, quay sang nhìn ghế phó lái, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ. Thấy người nọ bộ dạng đường hoàng nghiêm túc, cô cũng nhịn không được muốn cười.
 
Lữ Ý Nồng lấy lại tinh thần, “Ôi, bạn trai Tiểu Khả thật biết cách nói giỡn. Rõ ràng quần áo cùng giày cậu mặc trên người toàn là mẫu mới của Givenchy năm nay, tổng cộng lại chắc cũng phải mấy vạn nhỉ? Sao lại là sinh viên nghèo được hahaha...”
 
Tần Khả lẳng lặng liếc mắt nhìn.
 
Cô còn không chú ý thấy Hoắc Tuấn mặc đồ hiệu gì, mà Lữ Ý Nồng mới chỉ gặp mặt chốc lát đã nhận ra rõ ràng.
 
Tần Khả hiếu kỳ không biết Hoắc Tuấn sẽ đáp lại thế nào, chợt nghe người bên cạnh lười nhác nói.
 
“À, tối qua mới mua ở mấy sạp hàng ngoài chợ đấy, do chất vải tốt chăng?”
 
Nói ra là câu hỏi, nhưng ngữ điệu thờ ơ hời hợt.
 
Nói phét không chớp mắt.
 
Tần Khả rũ mắt cười.
 
Vừa cười xong, chợt nghe người bên cạnh lại lười nhác nghiêng người qua nói:
 
“Tần Tần, tiền tiêu vặt của anh hết rồi, lát nữa về khách sạn em cho anh thêm nửa tháng nữa nhé.”
 
Quần chúng ngồi sau xe: “...”
 
Tần Khả: “?”
 
Cô cho hắn tiền tiêu vặt lúc nào, sao cô không biết?
 
Lữ Ý Nồng cười khô khan: “Cậu, tiền tiêu vặt của cậu còn phải xin Tần Khả?”
 
Lần này đến cả liếc kính chiếu hậu hắn cũng lười, biếng nhác nói: “Phải, không phải tôi là tiểu bạch kiểm(*) sao?”
 
(*) Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ngon dzai, công tử bột, hoặc trai bao.
 
“......”
 
Lần đầu thấy một ‘tiểu bạch kiểm’ thẳng thắn như vậy, bốn người ở ghế sau đồng loạt hóa đá.
 
Nếu không phải người nào đó đang diễn quá nhập tâm, Tần Khả chắc đã không nhịn được mà bật cười.
 
Sau câu nói đó, đoạn đường về sau trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
 
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ ngầm của khách sạn gần biển.
 
Tranh thủ lúc bốn người kia xuống xe trước, Hoắc Tuấn đột nhiên cởi dây an toàn, cúi người kéoTần Khả đang định xuống xe trở lại ghế.
 
Hắn kề sát tai cô, giọng nói rì rầm mang theo chút bất mãn ai oán.
 
“Bạn với bè gì thế này?”
 
Tần Khả không biết phải làm sao, có cảm giác như bị một con chó lớn liếm lên cổ rồi còn làm nũng, cô nhịn không được cười rộ lên: “Đã bảo không phải bạn rồi, quen biết trong hội thảo nghiên cứu của giáo viên hướng dẫn của em. Thầy đã lên tiếng, em cũng hết cách, chỉ đành dẫn họ theo.”
 
Hoắc Tuấn hừ nhẹ một tiếng.
 
“Ban nãy em không thèm nói giúp anh.”
 
“... Nói gì hả?” Tần Khả vô tôi chớp mắt.
 
Hoắc Tuấn sầm mặt nhìn cô.
 
“Đứa con gái kia muốn ngủ với anh.”
 
Tần Khả ngây người, động từ này làm tim gan phèo phổi của cô đều run lên.
 
“Anh nghĩ quá lên h...”

 
Hoắc Tuấn lạnh nhạt nhìn cô.
 
“Trước khi lên xe cô ta cọ cọ vào ống quần anh, nếu không phải cô ta theo em tới, anh đã đá cô ta xuống xe rồi.”
 
Tần Khả sửng sốt, “Cọ ống quần anh?” Cô thật sự không chú ý thấy chuyện này, chẳng trách khi nãy Hoắc Tuấn lại nói những lời kia.
 
Đến khi ngẫm hiểu động tác kia làm ám chỉ cái gì, vẻ mặt cô lạnh đi thấy rõ.
 
——
 
Hồi mới quen biết Tần Khả đã chẳng thích nổi Lữ Ý Nồng, không biết ngại mà quấn lấy cô hỏi đông hỏi tây, cô đã thấy phiền lắm rồi, thật không ngờ cô ta còn lén làm loại chuyện kia sau lưng Tần Khả.
 
Mà bên này, Hoắc Tuấn đã đóng cộp câu kết luận:
 
“Cho nên, em phải bảo vệ anh đó.”
 
Tần Khả: “...”
 
Hoắc Tuấn đưa tay giúp cô tháo đai an toàn, đẩy cửa sườn bên cạnh ghế phụ, sau đó mới xoay người xuống xe bằng lối của mình.
 
“Tớ vừa mới tra rồi, tầng hai có một nhà hàng buffet tự phục vụ, nghe nói sang chảnh lắm! Trưa nay chúng ta tới đó ăn nhé!”
 
Lữ Ý Nồng cười rạng rỡ, chạy tới ngoắc tay Tần Khả cứ như hai người tình cảm tốt lắm.
 
“Đi thôi Tiểu Khả! Bữa trưa nay tớ mời, coi như cảm ơn hai cậu đã cho chúng tớ đi nhờ xe!”
 
“Không cần...”
 
Tần Khả còn chưa nói xong đã bị cô ta kéo đi.
 
Các cụ bảo đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại, mặc dù rất muốn đẩy người bên cạnh ra, nhưng thấy nụ cười xán lạn tươi rói kia, Tần Khả cũng chỉ có thể nhịn xuống.
 
Sáu người đi thang máy lên nhà hàng tự phục vụ ở tầng hai. Phục vụ dẫn họ tới bàn sáu người cạnh cửa sổ, ý tưởng ngồi tách ra của Tần Khả chết từ trong trứng nước.
 
Trước mặt mỗi người là tôm hùm cùng thịt bò bít tết phần một người ăn làm món chính.
 
Tần Khả chốc chốc lại ngước mắt nhìn Hoắc Tuấn ở đầu đối diện. Ở chung với người này mấy năm, cô hiểu rất rõ một số thói quan nhỏ nhặt của hắn, trong đó có thói kén chọn đồ ăn.
 
Thuở bé Hoắc Tuấn sống cực khổ, thói quen kén ăn là do sau này về Hoắc gia, Hoắc Thịnh Phong mời thầy dạy tới ‘huấn luyện’ mà ra. Theo như lời đầu bếp Michelin mà Hoắc gia đặc biệt mời về, có đòi hỏi khắt khe về mỹ thực là một trong số những tố dưỡng mà người sống trong giới thượng lưu cần có.
 
Tần Khả không dám gật bừa, nhưng cô biết, Hoắc Tuấn bị giày vò suốt gần hai mươi năm trong cuộc sống như vậy, vị giác đã sớm bị chiều hư.
 
Chất lượng đồ ăn của nhà hàng này không thấp, nhưng vẫn kém xa tiêu chuẩn đồ ăn thường ngày của Hoắc Tuấn.
 
Tần Khả cắt một miếng bò bít tết nhỏ, đưa lên miệng.
 
Lát sau cô nhíu mày.
 
Thịt bò loại thường, quá lửa... Tóm lại, chắc chắn Hoắc Tuấn ăn không quen.
 
Nghĩ vậy xong, Tần Khả lại ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn bạnh ra, mặt không cảm xúc lấy dầu nĩa chọc chọc miếng thịt bò.
 
Dường như từ độ đàn hồi của miếng thịt phán đoán được điều gì, hắn dứt khoát chuyển hướng nĩa sang đĩa salad sứ bên cạnh.
 
Tần Khả đang định mở miệng nói, chợt cảm giác thấy Lữ Ý Nồng ngồi cạnh dùng khuỷu tay chạm chạm vào mình.
 
“Tiểu Khả này, bạn trai cậu hình như không thích ăn cơm Tây tự phục vụ hả? Tớ thấy cậu ấy chỉ chọn salad, có phải là không biết dùng dao nĩa không?”
 
“...”
 
Tần Khả cau mày.
 
Mặc dù cô ta vừa nói vừa cười, nhưng Tần Khả cũng nghe ra ý cười nhạo cùng khinh thường trong lời cô ta, hiển nhiên Lữ Ý Nồng đã coi những lời Hoắc Tuấn nói trên xe là thật.
 
Tần Khả hạ dao nĩa trong tay xuống, đang định mở miệng.
 
“Cái này gọi là ăn kiêng.”
 
“?”
 
Tần Khả quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người phía sau.
 
Người con trai lười biếng rũ mắt, ánh nắng nhẹ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhảy nhót trên mái tóc hắn, vòng qua hàng mi dài, cuối cùng tạo thành bóng râm nho nhỏ như hình cánh quạt trên làn da trắng bóc, đẹp như một bức tranh.
 
Nói xong câu kia, dường như Hoắc Tuấn còn cảm thấy chưa đủ.
 
Hắn chống khuỷu tay, lười nhác hất cằm.
 
“Giảm béo, chỉ có thể ăn salad.”
 
“...”
 
Lữ Ý Nồng mất mấy giây mới khôi phục sắc mặt, “Cậu giữ dáng tốt như vậy, thì ra còn cả ăn kiêng nữa. Nhưng mà rất ít nghe nói con trai giảm béo...”
 
“Tôi khác, tôi là tiểu bạch kiểm mà.”
 
Hoắc Tuấn nói như chuyện đương nhiên.
 
“...”
 
Tần Khả tận mắt nhìn thấy một cậu phục vụ vừa ngại ngùng lướt qua đột nhiên thảng thốt quay đầu lại.
 
Mà người nào đó vẫn trưng ra khuôn mặt tuấn tú, dõng dạc nói hươu nói vượn.
 
“Chúng tôi làm nghề này phải cạnh tranh ghê lắm, Tần Tần nhà tôi có nhiều lựa chọn, lúc nào tôi cũng thấy lo ngay ngáy trong lòng.”
 
Tần Khả: “...”
 
Anh cứ chém tiếp đi.
 
Một cô gái ít nói trên bàn nghe thế thì sặc ho khù khụ, những người khác vẻ mặt phức tạp một lời khó tả, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả: “...” Không phải đâu, tôi không có vậy, anh ấy nói điêu.
 
Lúc ở trên xe thì im lặng không nói, giờ muốn phủ nhận cũng đã muộn, Tần Khả quyết định ném quách cái sĩ diện đi, mặt không cảm xúc ăn đồ ăn của mình, giả bộ không nghe thấy người nào đó đang trợn mắt nói dối.
 
Đáng tiếc dù cô đã giả câm giả điếc, lại có người cố tình không cho cô như ý:
 
“À, Tiểu Khả này, tớ quên mất chưa hỏi, cậu với bạn trai quen nhau ở đâu thế?”
 
Tần Khả lầm bầm: “Trường cấp ba.”
 
“Í? Vậy chắc hẳn cậu ấy vẫn còn đang đi học rồi?” Lữ Ý Nồng cười hỏi, “Cậu ấy học trường nào thế?”
 

“...”
 
Tần Khả ngẩng đầu phía đối diện. Người nào đó sau một hồi bốc phét thì đã chẳng còn bao nhiêu hứng thú với bữa trưa cùng những người này, lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
 
Hắn chẳng thèm quan tâm những người khác nghĩ gì.
 
Nhưng Tần Khả không thích. Cô không thích ánh mắt mỉa mai khinh thường của hai nam sinh còn lại trên bàn khi nhìn Hoắc Tuấn, nó khiến cô cảm thấy không thoải mái.
 
“... Anh ấy học cùng trường tôi.”
 
Giọng cô cũng lạnh nhạt y như người nào đó.
 
Bốn người khác sửng sốt, “Cùng, cùng trường? Đại học A sao?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn dường như cũng hơi bất ngờ, tầm mắt rời khỏi ngoài cửa.
 
Tần Khả cụp mắt, cười nhạt.
 
“Phải, đại học A, khoa Kinh tế.”
 
“...!”
 
Không khí trên bàn ăn rơi vào sự im lặng chết chóc.
 
Bốn người bọn họ đều lớn hơn Tần Khả mấy tuổi, nhưng suốt dọc đường vẫn đối xử với Tần Khả như bạn bè đồng lứa, nguyên nhân chủ yếu là vì bối cảnh học vấn của cô.
 
Đại học A là trường đại học tốt nhất trên cả nước, chỉ nói riêng độ khó khi thi vào và chất lượng sinh viên, sinh viên chính quy của trường còn ghê gớm hơn nghiên cứu sinh nhiều. Bốn người họ cho dù có là nghiên cứu sinh cũng chưa chắc đã thi vào được hệ chính quy của đại học A.
 
Hơn nữa dù không phải sinh viên đại học A bọn họ cũng rất rõ, khoa Kinh tế là khoa vương bài của đại học A, độ khó để vào được khoa này cũng là cao nhất, như vậy người này từ đầu tới giờ luôn tự xưng là tiểu bạch kiểm...
 
Vẻ mặt mấy người phức tạp khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ.
 
Hoắc Tuấn một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, hắn im lặng giây lát: “Thi bừa thôi.”
 
Mọi người: “......” 750 điểm thi bừa được 75 điểm hay 700 điểm? Tin cậu có mà điên!
 
Hoắc Tuấn cũng tự biết lời này của mình không có tính thuyết phục, im lặng thêm vài giây, hắn ném nồi trở lại:
 
“Chủ yếu là nhờ Tần Tần nhà tôi dạy tốt.”
 
Mọi người: “?”
 
Hoắc Tuấn bình tĩnh thành thục nói: “Mấy người không biết hả?” Biểu cảm kinh ngạc cực kỳ có lệ, “Tần Tần hồi lớp 11 tham gia thi học sinh giỏi toàn quốc đạt giải nhất, được cử lên đại học A học bồi dưỡng đó.”
 
“?!”
 
Ánh mắt cả đám đồng loạt quay đi.
 
Thành công dời lực chú ý.
 
Tần Khả nhìn Hoắc Tuấn đầy bất đắc dĩ.
 
“Hai cậu... thật trâu bò.” Đáy mắt Lữ Ý Nồng xẹt qua tia đố kỵ.
 
Một cô gái khác lại đùa giỡn tán thưởng: “Qủa nhiên thiên tài chỉ yêu thiên tài thôi nhỉ? Sau này hai cậu kết hôn, con sinh ra chẳng phải sẽ có chỉ số thông minh nghịch thiên sao?”
 
Hoắc Tuấn nghe vậy thì nhíu mày.
 
“Không cần con.”
 
Lần này cả Tần Khả cũng hơi bất ngờ, vì cô nghe ra trong lời hắn không hề có ý đùa cợt, cả ngày hôm nay hắn chưa từng nghiêm túc như thế.
 
Cô ngạc nhiên nhìn sang Hoắc Tuấn.
 
Mà bên cạnh, Lữ Ý Nồng đã lên tiếng hỏi thay cô: “Vì sao vậy, trẻ con đáng yêu mà?”
 
“Ai yêu?” Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc liếc cô ta một cái, sau đó lại nhìn sang Tần Khả, “Tần Tần nhà tôi yêu một mình tôi là được rồi.”
 
“... Eo, hai người sến thế.”
 
Hai cô gái trên bàn bật cười, mà Tần Khả chỉ muốn che mắt thở dài.
 
——
 
Bọn họ đều cho rằng Hoắc Tuấn đang nói tình thoại, chỉ có mình Tần Khả là biết rõ, lòng chiếm hữu biến thái của Hoắc Tuấn lại lên cơn rồi, lúc nói câu kia hắn đang nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn được nữa.
 
*
 
Hòn đảo này là thánh địa du lịch nổi tiếng, nhất là khi vào hạ cũng là mùa du lịch, mỗi buổi tối đều sẽ tổ chức đốt lửa trại bên bờ biển.
 
Đêm nay cũng vậy.
 
Vừa qua bữa tối, Tần Khả nhận được cuộc gọi liên hoàn của Lữ Ý Nồng, cô nàng nhiệt tình háo hức mời Tần Khả và bạn trai tham gia tiệc đốt lửa trại tối nay.
 
Tần Khả muốn từ chối, lý do ‘muốn nghỉ ngơi’ cô tìm không dưới năm cái, nhưng Lữ Ý Nồng thực sự có một bộ da mặt dày đủ ‘kiên cố’, giống như ngoại trừ trở mặt, còn không không cho Tần Khả bất cứ cơ hội từ chối nào.
 
Tần Khả còn đang do dự, Lữ Ý Nồng đã chạy thẳng lên phòng tìm bọn họ.
 
Tần Khả khóc không ra nước mắt, quỳ bên mép giường, giơ di động cho Hoắc Tuấn xem.
 
“Anh cho cô ta số phòng hả?”
 
“Anh nghĩ cô ta hỏi ở quầy lễ tân.” Hoắc Tuấn nhìn thoáng qua, nhếch khóe môi, “Cùng nhau xuống từ một chiếc xe, còn cùng nhau ăn trưa, cô ta chỉ cần lấy cơ là bạn của chúng ta, nhân viên lễ tân chắc chắn sẽ giúp.”
 
Tần Khả còn đang muốn nói gì đó, ngoài phòng xép đã vang lên tiếng chuông cửa.
 
Tần Khả: “...”
 
Tần Khả: “Chắc bọn họ tới rồi.”
 
Hoắc Tuấn nhướn mày, “Thật sự không muốn đi à?”
 
“Ừm.” Tần Khả thoi thóp nằm bò ra giường.
 
Hoắc Tuấn mỉm cười, “Anh có ý này.”
 
“...”

 
Tần Khả uể oải nhìn hắn, vài giây sau, cô bắt đầu cảnh giác: “Anh cười như vậy làm em thấy nghi ngờ cái chủ ý này của anh đấy.”
 
Hoắc Tuấn cũng quỳ một gối trên giường, ghé lại gần mặt cô, rũ mắt cười như có như không.
 
“Ừ, anh sẽ nói với bọn họ, chiều nay chơi hăng quá, em không xuống giường được cho nên không thể đi tham gia tiệc đốt lửa trại buổi tối, thế nào?”
 
Tần Khả: “...”
 
Thoắt cái, mặt Tần Khả đỏ bừng tới tận mang tai.
 
“Hoắc Tuấn anh không biết xấu hổ à.”
 
Cô thẹn quá thành giận nhảy xuống giường, chạy nhanh ra cửa.
 
Một mình trong căn phòng không một bóng người, Hoắc Tuấn khẽ tặc lưỡi, vừa buồn cười vừa tiếc nuối mà ngồi thẳng dậy.
 
So với việc dùng cái lý do khiến mình không dám ra ngoài gặp người kia, cuối cùng Tần Khả vẫn quyết định xuống lầu.
 
Hoắc Tuấn tất nhiên cũng kè kè đi theo.
 
“Tiểu Khả, tớ nghe lễ tân nói phòng của hai cậu là phòng tổng thống hả, một buổi tối cũng phải mất mấy vạn tệ, hai cậu xa xỉ quá đi!”
 
“...”
 
Đầu Tần Khả lại bắt đầu đau.
 
Người xa xỉ nhất lúc này đang làm mặt lạnh tanh đứng một bên bốc phét: “Tần Tần chi tiền, tôi phụ trách làm tiểu bạch kiểm.”
 
“.”
 
Hiện tại về cơ bản Tần Khả đã có thể bình tĩnh tiếp thu mấy lời nhăng cuội của hắn.
 
Đáy mắt Lữ Ý Nồng xẹt qua tia ghen ghét đố kỵ, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa: “Ôi, lúc trước nhìn không ra, thì ra Tiểu Khả còn là cô gái xinh đẹp lắm tiền tài giỏi!”
 
Tần Khả vẫn giữ nụ cười mỉm.
 
Cả đường hời hợt đối phó cho xong, cuối cùng sáu người cũng tập hợp dưới lầu.
 
Tiệc đốt lửa trại đang đến hồi náo nhiệt.
 
Một nhóm những người không quen biết nhau ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ca hát nhảy múa trên mặt cát mềm.
 
“Chúng ta cũng qua đó đi! Nhớ là nam nữ phải cách nhau nha, vậy mới vui!”
 
Lữ Ý Nồng nói rồi, một tay nắm tay bạn trai, tay còn lại rất tự nhiên mà hướng về phía Hoắc Tuấn.
 
Tần Khả liếc mắt nhìn thấy thì khẽ nhíu mày, vừa mở miệng định nói, chợt thấy Hoắc Tuấn đưa tay dùng ngón trỏ nhấc cằm cô, ánh mắt cực dữ.
 
“Không được nắm tay tên con trai khác, nhìn cũng không được.”
 
Tần Khả hơi sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười.
 
Cô vỗ nhẹ bàn tay hắn, “Em biết rồi, không nắm.”
 
Nói rồi, cô quay sang nhìn phía bên cạnh Hoắc Tuấn. Lữ Ý Nồng giơ tay với vào khoảng không, lúc này đang chật vật che giấu vẻ ngượng ngùng trên mặt, cố gắng giữ nụ cười: “Tiểu Khả, hai cậu giữ kẽ thế, chỉ chơi thôi mà...”
 
“Ngại quá, chúng tôi không thích chơi như vậy.”
 
Cô nở nụ cười, giọng nói cùng ánh mắt lại lạnh lẽo như vầng trăng trên trời.
 
Sáng tỏ mà lạnh lẽo.
 
Lữ Ý Nồng lần đầu thấy Tần Khả tỏ thái độ như vậy thì không khỏi sững sờ, sau đó lập tức gượng cười: “Ôi không chơi thì không chơi, mọi người chỉ đùa với nhau thôi mà, cậu đừng vì chút chuyện cỏn con mà tức giận.”
 
“Chút chuyện cỏn con thế này, đương nhiên tôi sẽ không để bụng.”
 
Tần Khả như ngầm ám chỉ gì đó, sau đó cô cười nhạt.
 
“Mọi người cứ chơi đi, chúng tôi ngồi xem là được rồi.”
 
Nói rồi, không cho đối phương có cơ hội mở miệng, Tần Khả đã kéo tay Hoắc Tuấn, quay đầu đi tới một chỗ ít người.
 
Lữ Ý Nồng cứng đờ sắc mặt đứng im tại chỗ, dường như rất không cam tâm, cô ta trừng mắt gắt gao nhìn theo bóng lưng hai người.
 
“Được rồi Ý Nồng, họ đã không muốn chơi thì chúng ta cũng đừng ép buộc nữa.”
 
Cô gái học cùng trường với Lữ Ý Nồng đi tới nói.
 
Lữ Ý Nồng thu lại vẻ đố kỵ trên mặt, bày ra vẻ mặt ấm ức tủi thân: “Rõ ràng tớ có ý tốt mời họ, cậu thấy thái độ của Tần Khả ban nãy không, cậu ấy thật quá đáng...”
 
Cô gái nọ mở miệng như định nói gì, cuối cùng lại nuốt trở lại, sửa miệng: “Vậy thì kệ họ, chúng ta tự chơi thôi.”
 
“...”
 
Lữ Ý Nồng có chút không cam tâm phóng tầm mắt nhìn.
 
Giữa màn đêm sáng bừng bởi ánh lửa trại, bóng người con trai áo trắng càng lúc càng xa dần, màu áo sơ mi như cắt rời ánh lửa thành những đốm sáng loang lổ trong tầm mắt, chỉ sót lại một dáng người cao ráo lạnh lùng.
 
Nếu cô cũng có được...
 
Lữ Ý Nồng dậm chân, tức tối xoay người đi, “Đi thôi đi thôi.”
 
*
 
Tiệc đốt lửa trại náo nhiệt rôm rả, đi đến đâu cũng không tránh khỏi tiếng nói cười rộn rã bên kia.
 
Tần Khả và Hoắc Tuấn tay trong tay, sóng vai chậm rãi đi trên bờ cát mịn, ngang qua những người lạ muôn hình muôn vẻ, dạo hết một vòng rồi lại một vòng.
 
Mãi đến khi miệng khô lưỡi khô, Hoắc Tuấn liếc thấy một cửa hàng tiện lợi ở một góc bãi cát.
 
“Anh đi mua hai chai nước.”
 
“Em đi với anh nhé?”
 
“Không cần đâu. Em ngồi đây nghỉ lát đi, anh đi một lát rồi về.”
 
“Ừm.”
 
Tần Khả gật đầu, mắt nhìn theo bóng hắn đi xa.
 
Đèn trong tiệm tạp hóa sáng bừng, tựa như tách thành hai thế giới với tiệc đốt lửa trại ngoài kia.
 
Lấy hai loại nước Tần Khả quen uống, Hoắc Tuấn đi tới quầy tính tiền, sau đó xoay người rời đi. Vừa mới quay người, chợt một bóng người đứng chắn ngay trước mặt hắn.
 
Lữ Ý Nồng.
 
Nhìn thấy cô ta, đáy mắt Hoắc Tuấn xẹt qua một chút mất kiên nhẫn cùng hung dữ nhàn nhạt.
 
Lười nói chuyện với cô ta, hắn nghiêng người vòng qua.
 
“Đừng đi vội thế.” Lữ Ý Nồng mỉm cười chặn trước mặt hắn.
 
Hoắc Tuấn lạnh mặt, “Có chuyện gì?”
 
Tròng mắt Lữ Ý Nồng xoay chuyển như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng dứt khoát nói thẳng:
 
“Cậu thật sự là tiểu bạch kiểm được Tần Khả bao dưỡng?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, “Liên quan đếch gì đến cô.”
 

Lữ Ý Nồng biến sắc mặt.
 
Thấy hắn lại định rời đi, cô ta không kịp suy nghĩ, lập tức giơ tay bắt lấy cổ tay hắn.
 
“Cô ta cho cậu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cậu nhiều hơn!”
 
Hoắc Tuấn hất tay cô ta ra, cơn giận cuồn cuộn nơi đáy mắt, cuối cùng hắn gằn ra một nụ cười lạnh lùng chán ghét.
 
“Cô có thể cho bao nhiêu?”
 
Lữ Ý Nồng sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, đắc ý khoái trá.
 
“Cậu ở với tôi một đêm, tôi cho cậu một vạn.”
 
“... Một vạn?”
 
Hoắc Tuấn cười lạnh, đáy mắt hung ác trào phúng.
 
Hắn nhăn mày, đè xuống sự mất kiên nhẫn mà móc tay vào túi quần lấy ra một hộp danh thiếp, tùy tiện rút ra một tấm.
 
“Gọi điện cho người này.”
 
“Đây là cái...”
 
“Tôi cho cô mười vạn, cút xa ông đây một chút.”
 
Nói rồi, Hoắc Tuấn ném tấm thẻ đen, xoay người rời đi.
 
“......”
 
Lữ Ý Nồng tức đến nỗi sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
 
Đứng cứng ngắc tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cô ta vẫn chầm chậm cúi người nhặt tấm danh thiếp kia lên.
 
Mặt thiếp chỉ có ba hàng chữ vàng nhỏ.
 
Nhưng tên công ty và tên của ‘trợ lý chủ tịch’ ở phía sau khiến đồng tử trong mắt Lữ Ý Nồng kịch liệt co rút.
 
Hoắc thị...
 
Đó là công ty lớn hàng đầu mà không có người bình thường nào đám mơ tưởng vào được.
 
Nhưng làm sao hắn lại có danh thiếp của trợ lý chủ tịch Hoắc thị, lại còn dễ dàng kêu cô gọi...
 
[Đây là bạn trai tôi, anh ấy họ Hoắc.]
 
“!!”
 
Trước cửa hàng tiện lợi bên bờ biển bất ngờ vang lên tiếng một cô gái kêu lên thất thanh. Trước ánh mắt mờ mịt của mọi người, cô ta che miệng quỳ thụp xuống nền cát.
 
*
 
Bên kia.
 
“Gặp người kia hả?”
 
Tần Khả nhận lấy nước Hoắc Tuấn đưa, khẽ hỏi.
 
“Ừ.” Hoắc Tuấn xoa xoa tóc mai rũ trước trán, đáy mắt có chút bực bội, “... Đã giải quyết xong rồi, đi thôi.”
 
Nghĩ một lát, Tần Khả gật đầu cười nói, “Ừ. Chúng ta qua bên kia.”
 
“Ừ.”
 
Tần Khả và Hoắc Tuấn sóng vai đi qua từng tốp khách du lịch, vốn muốn tìm một nơi không người, nhưng bờ biển lớn như vậy, đi đâu cũng có tiếng người huyên náo. Cứ thế bước đi, hai người đã đi tới bờ cát ướt gần nước biển.
 
Đến chỗ nước biển chỉ có thể chạm tới đầu ngón chân, Tần Khả và Hoắc Tuấn dừng lại.
 
“Hay là chúng ta... ngồi đây một lát đi?”
 
Cô quay đầu trưng cầu ý kiến người nọ. Nương theo ánh trăng cùng ánh đèn cách đó không xa, cô nhìn thấy một đôi mắt đen láy.
 
Người sau lưng vẻ mặt bình đạm, từ đầu tới cuối ánh mắt luôn dõi theo cô.
 
“... Ngồi đi.”
 
Hoắc Tuấn thu lại ánh mắt, dứt khoát ngồi lên mặt cát.
 
Tần Khả đang định ngồi xuống cạnh hắn, bất ngờ bị Hoắc Tuấn nắm tay kéo xuống.
 
Cô không kịp phòng bị, cả người mất trọng tâm, khẽ kêu lên một tiếng sau đó ngã vào lòng Hoắc Tuấn.
 
Kẻ khởi xướng đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, hắn giơ tay đón cô vào lòng.
 
Chân Tần Khả đặt trên mặt cát giữa hai chân hắn, nửa người trên bị hắn ôm chặt trong lòng.
 
Hơi thở nóng rực hòa cùng gió biển mát nhẹ, hắn khẽ cười, thổi nhẹ vành tai cô.
 
“... Ngồi ở đây.”
 
Hốt hoảng ban đầu qua đi, Tần Khả khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, càng  nhiều hơn là dung túng.
 
“Anh tiền trảm hậu tấu.”
 
“Ừ thì tiền trảm hậu tấu.” Bên tai vang lên giọng cười khe khẽ.
 
Tần Khả bất đắc dĩ, ngước mắt nhìn lên.
 
Màn đêm cùng dải ngân hà trải rộng trước tầm mắt. Giữa rùng trùng điệp điệp núi non cuối chân trời treo một mặt trăng sáng tỏ, ánh trăng bập bềnh trải trên mặt biển một con đường ánh sáng, lan đến tận mũi chân cô.
 
Tần Khả hơi cuộn đầu vai trước gió biển.
 
“Lạnh sao?”
 
Người phía sau nhíu mày hỏi, cánh tay vòng trước người cô càng siết chặt hơn.
 
Tần Khả thả lỏng cơ thể, lắc đầu.
 
Im lặng giây lát, cô khẽ cười: “Chỉ là vừa đột nhiên cảm thấy như bản thân vừa sắp rơi xuống biển. Sợ có cơn sóng ập tới... em không biết bơi.”
 
Hoắc Tuấn ghé sát tai cô, hạ giọng xuống thật thấp, ánh trăng đêm nay dịu dàng đến lạ, tựa như muốn rúc vào lòng người, “Không phải còn có anh ở đây sao?”
 
Tần Khả cố ý chọc hắn, đùa giỡn: “Cho dù anh có là Phelps, bơi trong biển lại còn phải mang theo một người nữa, anh bơi được bao xa?”
 
Hoắc Tuấn khẽ cười.
 
“Cho dù không cứu được em, ít nhất anh cũng có thể cùng chết với em chứ?”
 
“...” Tần Khả sững người.
 
“Vậy nên em không cần sợ, Tần Tần.”
 
Vẫn là nụ cười khàn khàn, Hoắc Tuấn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô, “Cho dù sóng biển cuốn em xuống biển sâu, anh cũng sẽ theo em.”
 
“Thiên đường, địa ngục, dù hai bàn tay trắng hay yên giấc ngàn thu... bất kể ở đâu anh cũng sẽ theo em. Tần Tần, anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình.”
 
Tần Khả sững người hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
 
Cô nhấc tay ôm lấy cánh tay đang vòng trước người mình của Hoắc Tuấn, đặt lên má cọ cọ.
 
“Ừ.”
 
“Em cũng sẽ không bao giờ bỏ anh, Hoắc Tuấn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận