Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 88: Hiện tại (4)
 
“Oa, Hoắc gia rộng quá đi mất?”
 

Kiểu Hiểu Vân lái chiếc xe nhỏ của mình, vừa cẩn thận giữ vô lăng lái chậm tốc độ, vừa ngó quanh ngó quất hai bên đường.
 
“Sang chảnh thật... biệt thự tư gia mà cứ như cái rừng mưa nhiệt đới. Tớ lớn bằng này tuổi đầu, giờ mới được thấy cái gọi ‘phi ngựa trong nhà’ trong truyền thuyết đấy.”
 
Tần Khả ngồi trên ghế phó lái, dở khóc dở cười.
 
“Cậu lái xe với tốc độ này, chi bằng dứt khoát dừng lại đi, tớ dẫn cậu đi thăm quan?”
 
“Hả? Vậy không hay lắm đâu?”
 
Kiều Hiểu Vân vô thức tiếp lời, nói xong mới sực hiểu ra là Tần Khả chỉ đang trêu mình thôi, cô ngượng ngùng: “Ôi chao tớ lần đầu thấy mà. Hơn nữa Khả Khả, ngày trước cậu với Hoắc Trọng Lâu kết hôn cũng không tổ chức một hôn lễ chính thức, nếu không khẳng định tớ đã được tới sớm trước vài năm rồi, đúng không?”
 
Tần Khả nhoẻn miệng cười, “Bây giờ tới chẳng phải cũng không muộn sao?”
 
“Kết hôn với gần ly hôn có thể giống...”

 
Kiều Hiểu Vân nhanh miệng, đại não không kịp ngăn cản, lời đã buột khỏi miệng, cô im bặt, giơ tay đánh bốp lên miệng mình một cái..
 
“Khụ, tớ nói giỡn thôi.”
 
Tần Khả cười nhìn cô, “Sao vậy? Không phải cậu bảo sẽ chiến đấu với tớ tới cùng sao? Sao giờ lại không nói nữa?”
 
Kiều Hiểu Vân bĩu môi: “Thì vốn dĩ... tớ rất là có tự tin. Nhưng trên đường tới đây tớ đã nghĩ, với thế lực của nhà họ Hoắc, nếu Hoắc Trọng Lâu mà muốn ly hôn với cậu thì đã chẳng kéo dài tới bây giờ, vậy nên anh ta...”
 
Kiều Hiểu Vân oán giận vỗ vô lăng, thở phì phò lẩm bẩm: “Tớ thấy anh ta rõ ràng đang ôm suy nghĩ ‘hồng kỳ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ màu tung bay’, nếu là thế thật, anh ta không chấp nhận ly hôn với cậu... vậy, vậy phải làm sao?”
 
Tần Khả khẽ cười.
 
“Chuyện mà tớ muốn làm, không ai ngăn cản được.”
 
Kiều Hiểu Vân bị một câu nói nhẹ bẫng này chấn động, mãi nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình, dựng ngón cái:
 
“Ngầu.”
 
“Lái xe cho tử tế đi.”
 
“Ừ.” Kiều Hiểu Vân quay lại. Trong xe yên tĩnh hồi lâu, chiếc xe vòng qua một đoạn rẽ, sau đó chầm chậm dừng lại trước tòa nhà chính. Nhìn quần thể kiến trúc nguy nga trước mặt, Kiều Hiểu Vân nuốt nước miếng, “Khụ, lỡ như, tớ nói là lỡ như nha... lỡ như Hoắc Trọng Lâu cứng rắn giữ cậu lại, ừm, bảo vệ vệ sĩ của Hoắc gia, chắc không ít đâu nhỉ?”
 
Tần Khả tháo dây an toàn, tiện tay vỗ vỗ lên ghế xe, cười nói: “Không phải còn con xe này của cậu sao? Cùng lắm thì cậu dẫn tớ chạy?”
 
“Hả??”
 
Kiều Hiểu Vân còn chưa hết kinh ngạc, Tần Khả đã mở cửa bên hông mà xuống xe.
 
Kiều Hiểu Vân vội vã tắt máy, rút chìa khóa xe, định xuống xe đuổi theo, chỉ là cửa xe vừa mở đã thấy một người mặc lễ phục đứng bên ngoài.
 
“Kiều tiểu thư, chìa khóa đưa cho tôi, tôi giúp cô lái xe vào bãi đậu.”
 
“À, vâng.”
 
Kiều Hiểu Vân ngây ngốc đưa chìa khóa xe cho người ta.
 
Mãi đến khi nhìn theo bóng xe mình đi mất, Kiều Hiểu Vân mới sực tỉnh.
 
“AA! Khả Khả! Công cụ bỏ trốn của chúng ta bị tịch thu rồi!”
 
“...”
 
Cách đó mấy mét, Tần Khả đau đầu quay lại nhìn cô trước ánh mắt kinh ngạc của người hầu.
 
Cô bất đắc dĩ đùa giỡn: “Tém tém lại, Hiểu Vân.”
 
“...!”
 
Kiều Hiểu Vân giật mình, vội vàng che miệng.
 
Cô cười ngốc một cái với hai anh chàng mặc lễ phục đứng đón khách, sau đó lúng túng chạy bước nhỏ tới, kéo Tần Khả đi lên bậc thềm...
 
“Khả Khả đi mau, mất mặt chết mất huhuhu.”
 
Tần Khả dở khóc dở cười, để mặc cô bạn kéo mình đi.
 
Trước cửa tòa chính, người hầu đứng hai bên cửa, thấy Tần Khả và Kiều Hiểu Vân tới thì đồng loạt cúi người.
 
“Tần tiểu thư, mừng cô về nhà.”
 
“...”
 
Tần Khả dừng bước, chỉ khẽ gật đầu, kéo theo Kiều Hiểu Vân đang ngây ngốc đi vào lối cửa được người hầu mở sẵn.
 
Đi qua huyền quan, vào đại sảnh.
 
“Khả Khả, sao bọn họ hình như... không hề bất ngờ khi thấy cậu về vậy?”
 
“...” Ánh mắt Tần Khả lóe lên, sau đó cô mỉm cười mở miệng: “Chắc là nhân viên bảo vệ ở cổng chính đã báo lên.”
 
“À à, ra là vậy.”
 
Kiều Hiểu Vân gật gù, mắt lại đảo một vòng, “Không phải nói là có tiệc à? Sao chẳng thấy khách khứa gì thế này, chỉ có mỗi người hầu?”
 
“Phòng tổ chức tiệc ở tầng hai. Đi theo hai lối cầu thang xoắn này là lên tới nơi.”
 
“Vậy chúng ta...”
 
Tần Khả cụp mắt, “Bên đó nhiều người quá, chúng ta tránh đi thì hơn.”
 
Kiều Hiểu Vân sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì, cô quay sang nhìn Tần Khả.
 
Im lặng giây lát, cô thở dài.
 
“Thực ra có lúc tớ cảm thấy cậu với Hoắc Trọng Lâu rất hợp nhau, sao lại đi đến nước như ngày hôm nay chứ...”
 
Tần Khả làm như không nghe thấy nửa câu sau, chỉ cười hỏi: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”
 
“Bởi vì... cảm giác cậu đối xử với những người khác rất lạnh nhạt, ừm, tất nhiên với tớ thì đỡ hơn nhiều, nhưng mà, đối với Hoắc Trọng Lâu, rất nhiều lúc tớ cảm thấy cậu đang dung túng anh ta quá mức, những nguyên tắc chưa bao giờ dao động cũng vì anh ta mà dần thỏa hiệp...”
 
Kiều Hiểu Vân ngượng ngùng sờ gáy.
 
“Cũng có thể là do tớ nghĩ nhiều.
 
Ánh mắt Tần Khả thoáng lóe lên.
 
Cô bật cười, không khẳng định hay phủ định lời Kiều Hiểu Vân nói, chỉ kéo cô bạn đi sang hướng hành lang bên trái.
 
“Chúng ta đi vòng qua lối này là có thể tránh được tầng hai...”
 
“Tần tiểu thư.”
 
Một giọng nói bất ngờ vang lên ngắt lời Tần Khả.
 
Tần Khả thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, là một khuôn mặt cô không quen, có lẽ là người hầu mới tuyển trong một năm rưỡi này, cũng có thể là trợ lý hay nhân viên của Hoắc Trọng Lâu ở công ty...
 
Thu lại suy nghĩ đang dần trôi xa, Tần Khả khẽ cười nhạt: “Có chuyện gì sao?”
 
“Tần tiểu thư muốn đi gặp thiếu gia Trọng Lâu phải không? Cậu ấy đang ở phòng tiệc tầng hai, nghe nói cô đã trở về, cậu ấy kêu tôi mời cô qua đó.”
 
“... Phòng tiệc?”
 
Tần Khả nhíu mày thật khẽ.
 
“Anh ấy muốn tôi lên phòng tiệc tầng hai gặp anh ấy? Ở đó không phải đang tổ chức tiệc sao?”
 
“Thiếu gia Trọng Lâu nói vậy ạ.”
 
Tần Khả: “Tôi không chuẩn bị đồ dự tiệc, không nên quấy rầy khách khứa thì hơn...”
 
“Tần tiểu thư,” Người nọ cười khổ, “Xin cô đừng làm khó tôi, tôi nhận mệnh lệnh của thiếu gia Trọng Lâu nhất định phải mời được cô lên đó, nếu cô không lên, có lẽ sẽ không gặp được cậu ấy ở đâu nữa đâu.”
 
“...!”
 
Tần Khả nghe xong sắc mặt vẫn nhàn nhạt bình thường, nhưng Kiều Hiểu Vân đã giận dữ nói:
 
“Muốn gặp Khả Khả thì kêu Hoắc Trọng Lâu tự mình xuống đây! Anh ta nghĩ mình là ai, Khả Khả là vợ chứ không phải cấp dưới, càng không phải người hầu của anh ta! Anh ta dựa vào cái gì mà bắt Khả Khả...”
 
“Hiểu Vân, không sao đâu.”
 
Tần Khả khẽ mỉm cười, không hề tỏ vẻ giận dữ, ánh mắt xẹt qua tia cảm xúc sâu xa không rõ.
 
“Nếu anh ấy đã muốn gặp trong phòng tiệc, vậy thì gặp trong phòng tiệc.”
 
“Khả Khả, cậu nhường nhịn Hoắc Trọng Lâu quá rồi!?”
 
Kiều Hiểu Vân tức đến mức siết chặt nắm đấm.
 
“Vậy mời hai vị tiểu thư theo tôi lên lầu.”
 
“...”
 
Tần Khả quay người khẽ vỗ lên tay Kiều Hiểu Vân an ủi, sau đó hai người đi theo người nọ lên phòng tiệc ở tầng hai.
 
Phòng tiệc ở nhà chính Hoắc gia gồm cửa chính và cửa hông. Tiệc hội bình thường thường không mở cửa chính, có chăng chỉ có những lần Hoắc lão gia hiếm hoi xuất hiện mới mở cánh cửa này nhằm phô trương địa vị của gia chủ nhà họ Hoắc.
 
Theo lẽ thường đáng lẽ Hoắc Trọng Lâu cũng phải đi từ cửa chính vào, nhưng hắn tùy hứng đã quen, lần nào cũng vào bằng cửa hông giống như các khách được mời tới.
 
Tần Khả ở Hoắc gia vài năm, chuyện này cô biết rõ.
 
Vì thế khi thấy người dẫn đường đi thẳng tới cửa chính phòng tiệc, còn ra hiệu cho hai người đứng hai bên mở cửa, chính Tần Khả cũng sững sờ.
 
“Anh...”
 
Dường như đã sớm đoán được, người nọ quay người lại, đứng tránh qua một bên nhường đường.
 
Anh ta khom người hành lễ, đưa tay hướng về phía cánh cửa lớn đang chậm rãi mở ra.
 
“Tần tiểu thư, mời.”
 
Mà sau khi cửa lớn mở ra, những lời còn lại chưa kịp nói của cô đã không còn cơ hội thốt ra nữa. Nghe thấy động tĩnh, khách khứa trong phòng đều ngừng cuộc trò chuyện, lần lượt phóng ánh mắt nhìn qua.
 
Cuối cùng tập trung lên hai bóng người xuất hiện sau cánh cửa, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân.
 
Kiều Hiểu Vân lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm, tay chân cứng đờ lóng ngóng, theo bản năng trốn ra sau lưng Tần Khả.
 
Động tác của cô khiến thần trí của Tần Khả quay trở lại.
 
Cô phức tạp nhìn người trẻ tuổi đang làm động tác cúi mời, âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, “Đi thôi.” Cô hạ giọng nói với Kiều Hiểu Vân bên cạnh mình.
 
Kiều Hiểu Vân căng thẳng: “Phải, phải vào thật sao?”
 
Tần Khả bất đắc dĩ: “Trốn tránh cũng không được, không vào thì còn cách nào khác?”
 
“...”
 
“Hay là tớ hô một hai ba, chúng ta cùng cắm đầu chạy xuống lầu?”
 
Kiều Hiểu Vân: “...”
 
Kiều Hiểu Vân nhỏ giọng lầm bầm: “Thế thì hèn quá?”
 
Tần Khả bật cười. Cô đặt tay lên eo Kiều Hiểu Vân: “Thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng đầu, đi thôi.”
 
“... Ừ, đi! Lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng đi với cậu!”
 
Được Tần Khả khích lệ, Kiều Hiểu Vân đã nêu cao ngọn cờ hy sinh vì lý tưởng quang vinh.
 
Tần Khả mỉm cười, cùng Kiều Hiểu Vân sánh bước vào phòng.
 
Phòng tiệc của nhà chính rất rộng, hai bên là khu bày rượu nước tự phục vụ, ở giữa là ngọn đèn sáng rực, những bức tường trắng bóng như gương.
 
Khi thấy cửa chính được mở ra, các khách mời đã không hẹn mà cùng dạt sang hai bên tạo thành một con đường trống kéo dài thẳng tới cửa chính.
 
Trong số những khách mời đang tách sang hai bên, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân nghe thấy tiếng xì xào rất khẽ nổi lên:
 
“Hai người này là ai, ăn mặc tùy tiện như vậy mà xông vào đây?”
 
“Không quen biết, không phải là vào nhầm phòng đấy chứ?”
 
“Sao có thể? Nơi này là Hoắc gia, ai cũng có thể vào nhầm được à? Lại còn nhầm tận phòng này?”
 
“Cũng đúng.”
 
“Mọi người không thấy hai cô gái này đi từ cửa chính vào à, tôi tới Hoắc gia tham gia tiệc tối mấy lần rồi, chỉ duy nhất một lần thấy ngài Hoắc đi từ cánh cửa đấy ra thôi. Đó là cánh cửa chỉ chủ nhân nơi này mới được đi qua.”
 
“Chủ... chủ nhân?”
 
“Ôi, hình như tôi nhớ đến một người.”
 
“Nhìn tuổi cô ấy, có lẽ là thật rồi...”
 
“Hả? Các anh nói ai cơ? Sao mà thần bí như vậy... Hai cô gái này tuổi tác còn trẻ măng, hình như tôi chưa gặp bao giờ?”
 
“Chưa gặp bao giờ là đúng rồi. Vị phu nhân hiện tại của Hoắc gia, vợ của tiểu Hoắc gia... mấy yến tiệc lớn thế này, mấy ai mà có diễm phúc thấy mặt?”
 
“??”
 
“Ý các anh là, cô gái này chính là người vợ mà Hoắc Trọng... khụ, tiểu Hoắc gia cưới mấy năm trước!?”
 
“Trời...”
 
Thân phận của Tần Khả càng lúc càng được nhiều người đoán trúng đồng thời truyền tai cho những người khác, chẳng mấy chốc cả phòng tiệc đã dậy lên tiếng xì xào nghị luận.
 
Nhưng về tổng thể thì vẫn coi như yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng.
 
Dù sao thì gần hai năm trước, tin đồn vợ chồng Hoắc Trọng Lâu bất hòa, hôn nhân đổ vỡ đã sớm lan truyền khắp Tứ Cửu thành, trong số bọn họ cũng ít có người từng được thấy phu nhân Hoắc gia, cho nên rốt cuộc vì sao cô lại xuất hiện vào lúc này, mọi người đều rất tò mò.
 
Lát sau, mọi người đã hoàn toàn dạt sang hai phía.
 
Trước mặt Tần Khả, một vòng nhỏ bốn người duy nhất không tránh ra. Một đôi nam nữ đứng hơi chếch quay lưng lại với Tần Khả.
 
Trước mặt họ, người đàn ông mặc tây trang, vóc người cao gầy, giữa ngón tay kẹp ly rượu champagne, khuỷu tay ôm ấp một cô người mẫu xinh đẹp gợi cảm.
 
Không biết có phải vì nghe được động tĩnh, vốn đang nói chuyện với người trước mặt, hắn đột nhiên chậm rãi ngước mắt, liếc mắt nhìn qua.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Bước chân Tần Khả khựng lại, dừng bước.
 
Qua giây lát, cô dời tầm mắt, mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ ngồi trong vòng tay hắn.
 
Khuôn mặt diễm lệ, thân hình đầy đặn nở nang, Tần Khả có cảm giác người này hơi quen mắt, có lẽ là cô người mẫu có chút tiếng tăm.
 
Cô im lặng ngầm đưa ra phán đoán.
 
Thấy hai người đều im lặng, lòng hóng chuyện của khách khứa sắp không để đè nén được nữa.
 
“Tình huống gì đây? Tình cũ tình mới gặp nhau, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
 
“Nói tình cũ tình mới không đúng đâu, dù gì người ta cũng là phu nhân chân chính của nhà họ Hoắc, còn cô minh tinh kia, ha.”
 
“Không, các anh thật sự nghĩ là cô ta có thể coi như phu nhân chân chính của nhà họ Hoắc sao? Ngay cả một cái hôn lễ chính thức cũng chẳng có, lúc trước đính hôn cũng chỉ có tí bọt nước, tôi nghĩ tiểu Hoắc gia căn bản chẳng để cô ta vào mắt đâu? Nếu không thì sao lại không thèm kiêng nể gì mà chơi bời suốt hai năm qua, còn dám dẫn cô người mẫu kia về lộ mặt trong yến hội của gia tộc?”
 
“Cũng đúng.”
 
“Nghe nói là cô bé lọ lem không có bối cảnh gì, thật đáng thương, còn chưa đấu với tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục bên ngoài, chính bản thân đã bị quên đến phương nào rồi.”
 
“Lại còn không có bối cảnh? Vậy thì càng không đấu được với Hoắc gia, ấm ức cũng chỉ có thể nuốt xuống thôi...”
 
Nghe rõ những lời bàn tán kia, Kiều Hiểu Vân đã tức tới nỗi sắc mặt trắng bệch, mà đương sự đứng bên cạnh cô vẫn hoàn toàn bình thản.
 
Dưới ánh mắt của mọi người trong phòng, Tần Khả một lần nữa cất bước.
 
Một đoạn cuối cùng này, nhiều nhất cũng chỉ cách mười mấy bước chân.
 
 
Nên rất nhanh, cô đã đứng trước mặt Hoắc Tuấn.
 
Hai người lại nhìn nhau.
 
Đôi đồng tử trong mắt Tần Khả khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng đảo mắt nhìn khuôn mặt người nọ.
 
Phòng tiệc yên tĩnh tịch mịch, giọng cô vang lên thật khẽ, có chút huyễn ảo.
 
“Đã lâu không gặp.”
 
“...!”
 
Đôi đồng tử Hoắc Tuấn mãnh liệt chấn động, tựa như đau đớn đến run rẩy, bao cảm xúc chôn giấu sâu trong đáy mắt đen sâu thẳm cuộn trào dữ dội.
 
Lát sau, hắn dời ánh mắt, trầm giọng cười, cổ họng phát ra giọng nói khàn đặc:
 
“Phải, đúng là... đã, lâu, không, gặp.”
 
Hoắc Tuấn mỉm cười nhìn Tần Khả, ánh mắt góc cạnh sắc lạnh như băng.
 
“Anh còn cho là, cả đời này em sẽ không về nữa.”
 
Tần Khả im lặng, rồi khẽ nói:
 
“Là đi học bồi dưỡng một năm rưỡi, em đã nói với anh rồi.”
 
“Vậy lúc đó anh có nói với em rằng, nếu ngày đó em vứt bỏ anh mà đi, vậy mãi mãi đừng trở về nữa.” Hoắc Tuấn trầm giọng.
 
“...??”
 
Kiều Hiểu Vân kinh ngạc nhìn Tần Khả. Cô không biết Hoắc Tuấn từng buông lời tàn nhẫn như vậy.
 
Hơn nữa, cách dùng từ ‘vứt bỏ’ này, nghe thế nào cũng thấy... đáng thương.
 
Kiều Hiểu Vân đang miên man suy nghĩ, chợt thấy Tần Khả ngập ngừng mở miệng:
 
“Anh nghiêm túc sao? Em cho rằng anh tức nên mới nói vậy.”
 
Kiều Hiểu Vân nghẹn lời: “...”
 
Liếc nhìn khuôn mặt lạnh như sắt của Hoắc Tuấn, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, kéo góc áo Tần Khả, hạ giọng xuống thật thấp gần như là rít qua kẽ răng: “Bao nhiêu người đang nhìn kìa chị tôi ơi... Cho dù cậu nghĩ vậy thật cũng đừng có nói ra chứ...”
 
Hoắc Tuấn lạnh lẽo liếc mắt nhìn Kiều Hiểu Vân một cái, sau đó tầm mắt lại trở về trên người Tần Khả.
 
Khóe miệng hắn kéo lên một nụ cười lạnh băng.
 
“Vậy bây giờ em còn trở về làm gì?”
 
“...”
 
Tần Khả nhìn hắn.
 
Hai người đối mắt vài giây, Tần Khả không trả lời câu hỏi của hắn, mà khẽ hỏi: “Cô ấy là ai?”
 
Vừa nói, Tần Khả lại nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang ngồi trong vòng tay Hoắc Tuấn.
 
Giây phút câu hỏi này cất lên, khách khứa trong phòng đồng loạt hít vào một hơi lạnh, nhưng ngay sau đó, tất cả mọi thanh âm đều bị đè xuống.
 
Ai nấy đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của Hoắc Tuấn.
 
Hoắc Tuấn cười nhạt.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đăm đăm vào Tần Khả.
 
“Dù sao anh cũng phải có người bầu... à, giới thiệu với em, đây là bạn gái anh mới quen hôm nay.”
 
“?!”
 
Hai mắt Kiều Hiểu Vân trừng lớn thiếu điều bật khỏi tròng.
 
Cô thật sự không ngờ, người đàn ông ngày trước yêu thương Tần Khả đến mức nào, giờ lại ở trước mặt bao nhiêu người mà nói ra lời như vậy.
 
Kiều Hiểu Vân tức điên lên.
 
“Hoắc, Trọng, Lâu! Anh con mẹ nó...”
 
“Hiểu Vân.”
 
Tần Khả nhàn nhạt nói, giọng nói lại lạnh lẽo tới cực điểm.
 
Trái tim Kiều Hiểu Vân run lên, gần như theo bản năng mà dừng lại, “Nhưng mà, Khả Khả...”
 
Tần Khả kéo cô lại.
 
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tuấn, “Anh vừa hỏi em, trở về làm gì?”
 
“Phải.”
 
Mặt Hoắc Tuấn đanh lại không cảm xúc.
 
“Nếu đã vứt bỏ anh, vậy còn trở về làm gì, chúng ta ai đi đường...”
 
“Ly hôn đi.”
 
“......!”
 
Tựa như một quả bom không hề báo trước mà nổ trung trong đại sảnh phòng tiệc, sau khi nghe rõ lời này, tất cả mọi người đồng loạt sững sờ.
 
Mà Hoắc Tuấn chịu ảnh hưởng nặng nhất.
 
Tai hắn ù đi, đại não nhói lên nhức nhối, qua lúc lâu mới dần nguôi bớt.
 
Hắn ngẩng đầu, tròng mắt trắng hằn đầy những tia máu ghê người. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười dữ tợn.
 
“Em nói... gì?”
 
Giọng hắn khàn đặc, vừa dứt lời đã hất người phụ nữ trong lòng sang một bên, sấn bước lên trước. Tần Khả đứng đó nở nụ cười nhàn nhạt, Hoắc Tuấn vòng tay ra sau gáy kéo cô tới trước mặt mình.
 
Hắn cúi đầu, ánh mắt dữ tợn.
 
“Em, nói, lại, lần, nữa?”
 
Kiều Hiểu Vân và khách khứa sợ ngây người.
 
Nhất là Kiều Hiểu Vân, người đang đứng cách đó gần nhất. Cô chưa từng trông thấy dáng vẻ như lúc này của Hoắc Tuấn, ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo như ác ma bước ra từ địa ngục, ngay cả nụ cười cũng mang vị tanh của máu.
 
Thậm chí cô hoài nghi, chỉ cần Tần Khả nói sai một từ thôi, người đàn ông kia sẽ trực tiếp bóp gãy cái cổ yếu ớt trong tay.
 
Nhưng dù dưới tình huống kinh hãi như vậy, Kiều Hiểu Vân vẫn nghe thấy tiếng bạn mình bật cười thật khẽ.
 
“Em nói, ly hôn đi.”
 
“???”
 
Kiều Hiểu Vân không kịp ngăn lại, cô sợ tới điên rồi.
 
Mà Tần Khả dường như hoàn toàn không cảm nhận thấy sinh mạng mình đang gặp nguy hiểm, cô bâng quơ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang sợ hãi run rẩy sau lưng Hoắc Tuấn.
 
Sau đó cánh môi hồng cong lên, cô nhìn người trước mặt, mỉm cười.
 
“Không phải bạn gái mới sao? Nghe nói trước đây anh cũng có không ít... Anh nói ai đi đường nấy? Vậy anh còn làm gì đây, khiến cả hai cùng chán ghét nhau sao?”
 
Tần Khả cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
 
Cô nhìn vào mắt hắn, nhìn đôi đồng tử run lên vì mỗi câu mỗi chữ mình thốt ra, giống như nhận hết một dao lại thêm một dao.
 
Nhưng dao này không có chuôi.
 
Mỗi lần đâm hắn, chảy trên lưỡi dao chính là máu của cô.
 
Đau nhưng sảng khoái.
 
Cảm giác nghẹn ý trong lồng ngực khiến cô hít thở không thông cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán.
 
Tần Khả thu lại nụ cười.
 
“Giấy kết hôn chắc vẫn còn ở Hoắc gia, cho nên em trở lại lấy. Hôm nay đã muộn rồi, vậy thì để ngày mai, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay sáng mai chúng ta sẽ ra cục dân chính là thủ tục ly hôn...”
 
‘Rắc’ một tiếng.
 
Đồng tử Tần Khả mãnh liệt co rút, vài vị khách gần đó cũng hốt hoảng kêu lên sợ hãi.
 
——
 
Bàn tay phải cầm ly champagne của Hoắc Tuấn dần buông lỏng, những mảnh vỡ từ ly thủy tinh bị bóp nát ghim sâu vào lòng bàn tay hắn. Máu tươi chảy dọc theo đường chỉ tay, rơi xuống sàn sứ trắng lóa mắt, lát sau đã tụ thành một vũng máu đỏ khiến người ta kinh hãi.
 
Ánh mắt từ đầu tới cuối luôn trầm lạnh bình tĩnh của Tần Khả rốt cuộc cũng hiện ra tia sợ hãi cũng hoảng loạn, cô muốn cưỡng chế ép nó xuống, nhưng thanh tuyến run rẩy đã bán đứng cảm xúc thật trong lòng cô...
 
“Hoắc Tuấn, anh...”
 
“Em muốn ly hôn, được thôi.”
 
Hoắc Tuấn cười khan ngắt lời cô, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy.
 
Hắn giơ tay, lòng bàn tay be bét máu. Những mảnh thủy tinh găm sâu vào thịt loang loáng lóe lên.
 
“Em chọn một mảnh, cắt xuống chỗ này.”
 
Hoắc Tuấn chỉ tay lên động mạch cổ, ngón tay thấm đẫm máu tươi vạch lên cần cổ trắng một đường máu nhàn nhạt.
 
Hắn nhìn cô, đáy mắt là ý cười dữ tợn.
 
“Trút sạch số máu còn lại trong người tôi đi, Tần Khả, rồi tôi sẽ ly hôn với em, tôi sẽ thả em đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui