Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 89: Hiện tại (5)
 
Vài chục giây qua đi, những người khác mới hoàn hồn.
 

Nhóm người hầu Hoắc gia hốt hoảng, có người vội vã chạy đi lấy hòm cứu thương tới, song lại nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám tiến lên.
 
——
 
Mặt mũi Hoắc Tuấn lúc này đanh lại khiến người ta sợ hãi, bọn họ rất sợ đại thiếu gia nhà mình, thời điểm đặc thù như lúc này lại càng không dám thở mạnh.
 
Quản lý nhóm người hầu sống tại Hoắc gia đã nhiều năm, năm nay đã ngoài năm mươi, nghe thấy tin tức cũng vội vàng chạy tới phòng tổ chức tiệc. Ông đón lấy hộp cứu thương từ tay người hầu mới tới chưa được hai năm, sau đó dè dặt tiến lại gần hai người, nhìn bàn tay thấm đầy máu tươi của Hoắc Tuấn, lông mày gắt gao nhíu chặt.
 
Ông do dự nhìn thoáng qua Hoắc Tuấn, sau đó nhẹ giọng, bất đắc dĩ đến cực điểm mà quay sang nói với Tần Khả:
 
“Phu nhân à, cô nhượng bộ thiếu gia Trọng Lâu đi.”
 
Người khác đã lên tiếng khuyên can, Tần Khả cũng chuẩn bị nhượng bộ.
 
Làm to chuyện trước mặt bao nhiêu khách khứa thế này vốn cũng không phải ý định của cô, giờ lại gần như ép buộc mà bị ép đi tới nước này.

 
Ngay từ đầu cô không nên lên đây theo lời Hoắc Tuấn, cô phải biết rằng bản thân không thể so đọ với hắn về độ điên... điên tới mức ngay cả mạng sống cũng không cần.
 
Tần Khả thở dài, rũ mắt.
 
“Chuyện này để sau hãy nói, anh xử lý vết thương trước đi đã.”
 
Đáng tiếc người trước mặt cô đây, không phải người biết cái gì gọi là ‘một vừa hai phải’.
 
Nghe Tần Khả nói xong, Hoắc Tuấn bật cười. Bàn tay hắn đặt sau cổ cô, mới đầu không hề gồng lên thô bạo, lúc này lại dấn cô sát lại gần hắn.
 
Khoảng cách giữa hai người vốn đã chẳng có bao nhiêu, hiện tại hô hấp nóng rực của đối phương gần trong gang tấc.
 
“Để sau hãy nói?... Em quyết tâm muốn ly hôn với anh sao?”
 
Tần Khả không có thói quen làm cử chỉ thân mật trước mặt bao nhiêu người, huống hồ sau lưng còn có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Cô khẽ nhíu mày giãy ra:
 
“Anh...”
 
Cô vừa mở miệng, ánh mắt người đối diện tối sầm lại, hắn cúi xuống hôn lên môi cô.
 
Như sợ cô chạy mất, ngay cả những mảnh thủy tinh đang đâm trong tay hắn cũng không màng tới, cánh tay hắn giữ lấy eo cô, hoàn toàn giữ chặt cô trong ngực.
 
Hoắc Tuấn mặc kệ những người khác nghĩ thế nào.
 
Ngay cả khi khách khứa xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bán tán, hắn vẫn không thèm quan tâm, một mực cúi đầu hôn người trong lòng. Xâm chiếm, cướp đoạt, những cảm xúc tích tụ suốt mười tám tháng qua, giây phút này đã không còn nén lại được nữa mà phá ngục xông ra ngoài.
 
Dưới ánh nhìn chằm chằm của bao nhiêu người, dây thần kinh xấu hổ của Tần Khả bị mài mòn đến tận cùng.
 
Không nhịn được nữa, cô mạnh mẽ giãy thoát.
 
Cho đến khi một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên.
 
Cả phòng tiệc một lần nữa chìm trong im lặng.
 
Chính Tần Khả cũng sững người. Lòng bàn tay nóng rát, cùng dấu hằn dần đỏ trên da mặt trắng bóc của người đối diện, tất cả đều chứng minh cho hành vi ‘bạo hành’ vừa rồi của cô.
 
——
 
Trước mặt bao nhiêu người đánh Hoắc Tuấn một bạt tai, cho dù chỉ là vô tình gây ra trong lúc giãy giụa, Tần Khả cũng không khỏi thầm mắng bản thân một tiếng.
 
Những người khác càng kinh hãi muốn chết.
 
Tận mắt trông thấy hành động điên cuồng của người kia, nếu hắn có triệt để kích động mà làm ra hành động đáng sợ gì, bọn họ cũng không hề bất ngờ.
 
Thế nhưng bọn họ thực sự không ngờ, sau khi nhận lấy một bạt tai, Hoắc Tuấn chỉ nhíu mày, sau đó coi như chưa xảy ra chuyện gì, vẻ mặt không hề có dấu hiệu bạo phát.
 
Hắn quay lại, mặt mày rầu rĩ.
 
“Thế này cũng vô dụng... trừ khi anh chết.”
 
Hai mắt hắn hoa lên, thân người lảo đảo ngã về phía trước, trực tiếp ngã lên người Tần Khả, Tần Khả theo bản năng giơ tay đỡ lấy hắn.
 

Người hầu hốt hoảng tới đỡ.
 
Người nào đó dù mất máu vẫn còn không cam tâm mà ghé sát lại tai cô: “Anh không... ly hôn. Không ly hôn...”
 
Tiếng nỉ non yếu ớt mà đầy cố chấp, một chút cứng rắng cuối cùng của Tần Khả cũng mềm xuống.
 
Cô bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa cái đầu đang chôn trong hõm vai mình:
 
“Ừ, không ly hôn.”
 
“Tần Tần...”
 
Hoắc Tuấn cố gắng chống đỡ nghe được câu trả lời, lúc này đã thỏa mãn thả lỏng tinh thần, khẽ nỉ non một tiếng rồi ngất đi.
 
Thấy Hoắc Tuấn đã ngất xỉu, nhóm người hầu căng thẳng cuối cùng cũng thở phào một tiếng, giờ thì không cần cố kỵ gì nữa. Mọi người ùa lên, người cõng hắn, người đi gọi bác sĩ, người tiến hành xử lý khẩn cấp... Mỗi người một việc, không hề rối loạn.
 
Trước khi rời đi theo nhóm người hầu, Tần Khả bắt gặp Hoắc Cảnh Ngôn nghe tin đuổi tới.
 
“Thầy Hoắc,” Cô bất đắc dĩ nói: “Phần còn lại của bữa tiệc... nhờ thầy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cười đáp:
 
“Ừ, tôi đã có chuẩn bị rồi, em đi chăm sóc Trọng Lâu đi.”
 
Tần Khả gật đầu rồi đuổi theo.
 
Hoắc Cảnh Ngôn lại chợt lên tiếng: “Khả Khả, em hiểu Trọng Lâu đấy, những việc cậu ấy từng trải qua hồi nhỏ, đối mặt với chuyện tương tự, cậu ấy sẽ đưa ra lựa chọn cách giải quyết không giống người thường... nhưng cậu ấy sẽ không làm thương tổn em.”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
 
“Tất nhiên em rất hiểu anh ấy.”
 
Khi nghe Kiều Hiểu Vân nhắc đến chuyện tin đồn và ảnh chụp, cô đã lờ mờ đoán được rồi. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không kiềm chế được bản thân mà đôi co với hắn.
 
Tần Khả thở dài, “Hôm nay em bồng bột quá.”
 
“Không đâu. Em đã bao dung cậu ấy lắm rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn lắc đầu, rồi lại cười nói:
 
“Có điều... Trọng Lâu có một mặt trẻ con ấu trĩ, đứa trẻ sẽ lấy việc làm đau chính mình để giữ người nó yêu. Mà đó cũng là nơi dễ chịu thương tổn nhất.”
 
Tần Khả sững người, cô quay đầu lại.
 
Hoắc Cảnh Ngôn không nhìn cô, chỉ mỉm cười nói nốt một câu:
 
“Cậu ấy chỉ lộ mặt ấy cho một mình em thôi. Vất vả cho em rồi, Khả Khả.”
 
Sau đó rời đi.
 
Tần Khả ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Hoắc Cảnh Ngôn rời đi, không chần chừ lâu, cô xoay người đuổi theo nhóm người hầu.
 
*
 
Khi Hoắc Tuấn mở mắt tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ. Trước mặt là cửa sổ sát đất, bóng tối quen thuộc bao trùm trong phòng ngủ của chủ gia tộc. Trăng đêm nay sáng hơn hẳn ngày thường, mặt trăng tròn đầy long lanh như nhuốm đầy hơi nước, không biết có thể soi tỏ bóng ai.
 
Đầu Hoắc Tuấn hơi đau, hắn dời tầm mắt, vô thức muốn đưa tay lên xoa huyệt thái dương.
 
Ngay sau đó cơ thể cũng phản ứng lại, bàn tay phải chết lặng nhói lên đau đớn.
 
Cơn đau khiến ý thức hắn tỉnh táo hơn.
 
Trong thoáng chốc, đoạn ký ức trước khi ngất xỉu chợt hiện về, thân người Hoắc Tuấn cứng đờ.
 
——
 
Màn đêm này rất quen thuộc, nhưng không phải màn đêm của những đêm uống say bí tỉ tỉnh lại trong một năm qua.
 
Chí ít, nếu cơn đau này là thật, vậy người ấy trở về, chắc hẳn cũng là thật.
 
Hoắc Tuấn sực nhớ ra.
 
Không kịp nghĩ ngợi, hắn chống tay gắng gượng ngồi dậy, ngay cả đôi dép bông dưới sàn cũng không kịp đeo, vội vàng chạy ra cửa phòng, kéo mở.
 

Sau đó bước chân chợt khựng lại.
 
Gian ngoài phòng ngủ, bóng đèn sát đất cạnh sopha màu xám lạnh đang bật, ánh đèn vàng dịu tựa như chiếu ra một đóa hoa trà mi trong đêm tối.
 
Ánh sáng cùng cái bóng đan xen, rơi lên thân người người con gái đang nằm vùi trên sopha.
 
Người con gái đang khép mắt, nhưng hiển nhiên giấc ngủ rất nông, hoặc thậm chí là cô không hề ngủ. Hoắc Tuấn vừa bước ra cô đã mở mắt, ngẩng đầu nhìn sang.
 
“... Anh tỉnh rồi?”
 
Cô dụi mắt, với điều khiển bật đèn phòng ngoài, đồng thời còn chỉnh ánh sáng ở mức dìu dịu.
 
Cô đứng dậy: “Bác sĩ nói anh mất nhiều máu, có cháo để trên mặt tủ đầu giường cho anh, anh đã ăn chưa?”
 
Tới trước mặt Hoắc Tuấn, Tần Khả dừng bước, cô nhíu mày nhìn xuống bàn chân hắn.
 
“Sàn lạnh, anh lại đang bị thương, đừng có bất cẩn như vậy.”
 
Cô đi vòng qua người hắn.
 
“Em vào lấy...”
 
“Không lạnh.”
 
Cổ tay bất ngờ bị nắm lấy, Tần Khả bị hắn ôm vào lòng.
 
Hoắc Tuấn gắt gao ôm chặt cô trong lòng, nhiệt độ cùng hơi thở quen thuộc khiến vành mắt hắn cay xè. Hắn vùi đầu vào giữa làn tóc mềm, thanh âm nghèn nghẹn giọng mũi.
 
“Tần Tần.”
 
Cô khẽ lên tiếng đáp lại: “Hử?... Không nổi điên nữa?”
 
“Tần Tần...”
 
“Ừm.” Như được con thú nhỏ hung hăng cào một cái xong lại cọ cọ làm nũng, trái tim Tần Khả mềm nhũn như nước. Cô đưa tay lên vỗ vai hắn trấn an: “Em ở đây.”
 
Được an ủi khiến Hoắc Tuấn càng thêm tủi thân. Trên người đang mang thương tật, lại thêm lâu ngày không được gặp người thương, một mặt mềm mại cùng yếu đuối nhất trong lòng bị hắn phô ra hoàn toàn: “Tần Tần... Có phải em không muốn trở về nữa không, em chỉ muốn nhân cơ hội vứt bỏ anh phải không?”
 
“Em không có.” Tần Khả bất đắc dĩ, dịu giọng đáp lời.
 
“Em còn đòi ly hôn với anh.”
 
“...”
 
Tần Khả không biết phải làm sao với hắn, cuối cùng cô cong khóe mắt, im lặng nở nụ cười.
 
“Trong thời gian em ở nước ngoài, tin đồn và ảnh chụp của anh với những cô gái khác, có phải thật không?”
 
Hoắc Tuấn nghẹn lời. Nửa ngày sau mới rì rầm nói:
 
“Ảnh là do anh thuê người mẫu và nhiếp ảnh chụp. Tin đồn cũng là giả, mấy tiêu đề chính hay phụ trên báo đều là một tay anh soạn, anh muốn lừa em trở về.”
 
“Ừ.” Nghe hắn giải thích, Tần Khả hoàn toàn không bất ngờ, hiển nhiên cô đã đoán được từ trước, “Em cũng vậy, tức giận là thật, nhưng nói muốn ly hôn là giả, vì quá tức giận, em muốn cho anh một bài học.”
 
“... Vậy tức là em tha thứ cho anh rồi?”
 
Tần Khả nhoẻn miệng cười.
 
“Sao lại bẽn lẽn như vậy? Chẳng giống anh chút nào, khí thế trong bữa tiệc đâu rồi? Nhất là khi anh giới thiệu cô bạn gái mới ấy, không ai dám phản bác.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn siết cánh tay, ôm cô càng chặt chẽ hơn.
 
Tần Khả bật cười, “Được rồi, vụ này ngày mai em tính sổ với anh, bây giờ thì... anh là bệnh nhân, mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
 
“Vậy còn em.”
 
“Em á?” Tần Khả lùi lại nửa bước, “Tay anh đang bị thương, em ở đây không tiện, em sẽ qua phòng khách...”

 
Chưa dứt lời, người mới một giây trước còn đang ‘ngoan ngoãn’ giây sau đã không nói hai lời, cúi người ôm ngang Tần Khả lên.
 
“Không được đi, em phải ở đây với anh.”
 
“...”
 
Còn đang chớp mắt ngơ ngác, Tần Khả đã bị Hoắc Tuấn ôm vào phòng ngủ.
 
*
 
Sáng hôm sau.
 
Trong phòng ăn tại nhà chính.
 
Hoắc Tuấn và Tần Khả ngồi cạnh nhau. Người nào đó hôm qua nổi điên tự làm vậy khiến cánh tay phải tàn phế, lúc này đang sung sướng ngồi bên Tần Khả hưởng thụ sự chăm sóc tận tình.
 
Vì tình cảnh hỗn loạn hôm qua mà Kiều Hiểu Vân không kịp quay về, tối qua cũng phải ngủ lại Hoắc gia. Cô được người hầu đưa tới nhà ăn muộn hơn một chút.
 
Thấy hai người hoàn toàn không có dáng vẻ như nước với lửa đòi ly hôn như hôm qua, Kiều Hiểu Vân không khỏi hoài nghi chuyện hôm qua liệu có phải là một giấc mộng.
 
Ngồi xuống bàn ăn một hồi lâu, cô vẫn còn chưa thoát khỏi nỗi hoài nghi với hiện thực, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai người.
 
Tần Khả giúp Hoắc Tuấn cắt sandwich xong, đặt đĩa xuống trước mặt hắn, sau đó cô quay sang nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Thầy Hoắc, sao không thấy chị Ngôn An ở nhà ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngồi đối diện hai người, nghe cô hỏi thì khẽ mỉm cười.
 
“Trường em ấy tổ chức hoạt động, hai tuần nay em ấy phải đi công tác. Cũng may em ấy không có nhà, chứ nếu thấy trận ầm ĩ của hai đứa tối qua, chắc em ấy sẽ làu bàu cả sáng.”
 
Tần Khả thử tưởng tượng, khẽ run lên: “Không, chắc phải cả ngày.”
 
Cô và Hoắc Cảnh Ngôn lại nói với nhau thêm vài câu, Hoắc Tuấn ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, sau khi quăng cho Hoắc Cảnh Ngôn ánh mắt hình viên đạn mấy lần nhưng không có kết quả, hắn dứt khoát thả tay, cái dĩa trong tay trái rơi xuống sàn.
 
Vang lên một tiếng thanh thúy.
 
Người hầu đứng cạnh vội đổi cho hắn cái mới.
 
Người nào đó không hề cảm thấy áy náy.
 
“Tần Tần.”
 
“Hử? Làm sao vậy?” Tần Khả vội quay đầu sang, “Tay đau sao?”
 
“Tay trái không có sức, em đút anh đi.”
 
Tần Khả: “...”
 
“...” Ngay cả Hoắc Cảnh Ngôn luôn tỏ ra bình thản nghe vậy cũng bị nghẹn một cái, mất một lúc anh mới mở miệng: “Thiếu gia Trọng Lâu, ở đây còn có khách, cậu chú ý hình tượng.”
 
Được Hoắc Cảnh Ngôn nhắc nhở, Hoắc Tuấn mới chú ý tới Kiều Hiểu Vân đang ngồi hóa đá một bên.
 
Im lặng hai giây, Hoắc Tuấn quay sang nhìn Tần Khả.
 
“Tần Tần, hôm qua cô ta mắng anh.”
 
Tần Khả: “.”
 
“...!?”
 
Kiều Hiểu Vân bị sặc một ngụm sữa bò, vất vả đè lại cơn ho khan, cô giận điên lên, không thèm để ý hắn có là ông chủ của mình hay không, cô nhìn Tần Khả:
 
“Khả Khả, vị nhà cậu bị thương hỏng đầu luôn rồi à?? Những lời chính miệng anh ta nói tối qua cũng không nhớ nữa đúng không! Cậu nuông chiều anh ta quá rồi!”
 
Tự nhiên bị kẹp giữa hai người, Tần Khả đáng thương chớp mắt vô tội.
 
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Ngôn lên tiếng giảng hòa.
 
Anh mỉm cười, nhìn Kiều Hiểu Vân: “Những lời tối qua là cậu ấy cố tình.”
 
Kiều Hiểu Vân: “?”
 
“Khả Khả mới ra nước ngoài không lâu đã có truyền thông bắt đầu đưa tin bóng gió. ‘Thay vì để đám người ngoài kia bịa đặt sinh sự, chi bằng chính mình nắm chiều hướng dư luận’. Đây là nguyên văn lời thiếu gia Trọng Lâu đã nói.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn lại nói:
 
“Có điều, có người ít nhiều cũng muốn mượn chuyện này để khích Khả Khả về nước.”
 
Kiều Hiểu Vân nghẹn họng, nhưng vẫn theo bản năng mà đáp trả: “Nếu vậy tối qua Khả Khả đã về rồi, vì sao anh ta còn làm chuyện kia, lại còn nói những lời như vậy?”
 
“Đó là vì muốn chọc giận Khả Khả.”
 
Tần Khả sững người. Chuyện này cô thật sự không ngờ tới.
 

“Vì sao?”
 
“...”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Có muốn chia sẻ ‘kịch bản’ ban đầu của cậu không, Trọng Lâu?”
 
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó coi như không nghe thấy mà ngoảnh mặt đi.
 
Kiều Hiểu Vân hiếu kỳ: “Kịch bản? Lại còn có kịch bản? Kịch bản gì cơ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nói đùa: “Khá phức tạp, tính tùy cơ ứng biến tương đối cao. Nếu phải tổng kết ra thì, đại khái chính là Khả Khả nổi giận, sau đó sẽ tạt rượu hoặc cho cậu ấy một bạt tai, cuối cùng cậu ấy sẽ mềm giọng dỗ dành.”
 
Kiều Hiểu Vân: “...??”
 
Hoắc Cảnh Ngôn giải thích: “Mục đích chính là cho phu nhân nhà họ Hoắc một cái chính danh, vì trong giới những lời bàn tán Khả Khả là cô bé lọ lem có rất nhiều. Có điều nếu muốn lí giải lối tư duy của cậu ấy thì khó lắm, tôi chỉ suy đoán là: đại khái để cho tất cả khách khứa biết, người vợ có thể bắt cậu răm rắm nghe lời, kẻ nào có tư cách lên tiếng chỉ chích?”
 
“...”
 
Kiều Hiểu Vân không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cô nhìn Hoắc Tuấn.
 
Hoắc Tuấn đang giả vờ câm điếc.
 
Tần Khả đang nhớ lại: “Thảo nào tối qua em nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao em lại không cẩn thận đánh trúng anh. Thì ra là anh cố tình chịu đòn?”
 
“...” Hoắc Tuấn lạnh lùng quắc mắt Hoắc Cảnh Ngôn một cái, “Anh không có, anh ta nói bậy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn bật cười: “Có điều, kế hoạch này của thiếu gia Trọng Lâu tuy có hơi quanh co, nhưng hiệu quả thu được không tệ.”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe.
 
Hắn biết bữa tiệc tối qua do một tay Hoắc Cảnh Ngôn kết thúc, cho nên anh quả thực biết được phản ứng của các khách mời.
 
Nhịn vài giây, cuối cùng hắn ho khan một tiếng, hỏi: “Bọn họ nói gì?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn buồn cười.
 
“Nói nhiều lắm, không ít người bị bộ dạng tối qua của cậu dọa sợ chết khiếp. Tóm lại... bây giờ tại Tứ Cửu thành sợ là không ai không biết, gia chủ hiện tại nhà họ Hoắc, yêu vợ điên cuồng, cố chấp đến mức gần như biến thái.”
 
Tần Khả nghe xong cũng thấy mệt tim, mà Hoắc Tuấn thì lại bật cười.
 
“Rất tốt.”
 
Tần Khả: “... Tốt chỗ nào?”
 
Hoắc Tuấn: “Sau này sẽ không còn tên đàn ông nào dám đứng gần em trong vòng một mét.”
 
Tần Khả: “...”
 
Cô quay đầu nhìn.
 
——
 
Qủa nhiên, ngay cả người hầu trong nhà cũng đứng cách cô rất xa.
 
Cô quay lại, nghĩ một lúc, đột nhiên cười hỏi: “Vậy anh cũng sẽ không còn ‘bạn gái mới’ nữa, không thấy tiếc à?”
 
Hoắc Tuấn hiếm thấy mà nghẹn họng một lần, hắn lập tức thu lại dáng vẻ dương dương đắc ý, bày ra bộ dạng bệnh nhân ốm yếu.
 
Còn kéo kéo tay Tần Khả.
 
Tần Khả cười rút tay lại.
 
“Bớt giả bộ đi.”
 
Hoắc Tuấn: “Chúng ta tổ chức hôn lễ lại, được không?”
 
Tần Khả: “Hả? Vì sao? Nghe rất phiền phức.”
 
“...”
 
“Tỏ ra đáng thương cũng vô dụng.”
 
“Tần Tần...”
 
“Haha được rồi được rồi, anh đừng làm rộn, ngứa... được rồi mà, kết hôn thì kết hôn...”
 
“...”
 
Kiều Hiểu Vân nghệt mặt ra, tức giận nuốt cơm.
 
——
 
Rốt cuộc vì sao cô phải ngàn dặm xa xôi chạy tới đây ăn một nồi cơm chó vào sáng sớm hả??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận