Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 9: Giao lưu văn nghệ (5)
 
Đèn còn chưa sáng, âm nhạc đã nổi lên trước.
 

Tiết tấu của khúc《Croatian rhapsody》ngay từ những nốt đầu tiên đã đánh trúng tất cả các học sinh, mọi người theo bản năng nín thở, sân tập luyện vốn hơi ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh không một tiếng động.
 
Một chùm sáng rọi xuống, chiếu lên trung tâm sân khấu.
 
Một cô gái nhỏ nhắn mảnh dẻ mặc váy biểu diễn màu trắng nằm rạp trên sàn sân khấu. Theo tiếng nhạc cất vang, ngón tay tác động cổ tay, cổ tay tác động cánh tay, cánh tay tác động lên thân thể, vòng eo chầm chậm lắc lư đứng dậy...
 
Khi thân người cô theo động tác múa mềm dẻo dần dựng thẳng, tiếng đàn dương cầm cũng bất ngờ vang lên, hùng hồn mà da diết, tựa hồ như khói thuốc súng ngập tràn, bầu trời âm u, màn mưa giăng kín, vạn vật bị nuốt gọn... chỉ còn duy nhất làn váy trắng tinh, tựa như một đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt vô danh giữa lửa đạn chiến tranh loạn lạc, chậm rãi nở rộ dưới lớp bụi đất tàn dư của khói đạn và khe đá nứt...
 
Khoan thai trầm thấp qua đi, tiết tấu thanh thoát mạnh mẽ bất chợt nổi lên, thiếu nữ váy trắng ở trung tâm sân khấu cũng bắt đầu cất điệu múa, đôi chân thon dài dựng thẳng, mũi chân chạm nhẹ trên mặt đất, làn váy trắng theo động tác xoay người mà gợn sóng, như một cây dù trắng tinh xoay tròn, động tác nhanh như bay, chuẩn xác tinh tế giẫm lên mỗi nhịp đàn, làn váy lay động trên không trung như lưu lại tàn ảnh khiến lòng người mê loạn.
 
Thiếu nữ đang nhảy múa ngẩng cao cằm, ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp mà cao quý, tựa như ẩn chứa không cam tâm cùng giãy giụa, điệu múa của cô đẹp đến mê người, hòa cùng nhịp đàn xúc động đến ngây ngất, phẫn nộ cùng giãy giụa trong tiếng đàn, tiết tấu trào dâng phát tiết, tất cả đều được cô gái mảnh mai yếu đuối chuyển hóa thể hiện một cách nhẹ nhàng lưu loát.
 
Tiếng đàn ngày càng nhanh mạnh dồn dập, nhịp chân của người biểu diễn cũng càng lúc càng nhanh, nỗi niềm tuyệt vọng bi thương từ dáng  múa của cô bao trùm lên cả sân khấu và ánh đèn, tựa như khói lửa chiến tranh đốt cháy mọi thứ trong tầm mắt, một tia hy vọng không cam lòng nhất của sinh mệnh từ trong tuyệt vọng dựng dục, như ca như khóc, trong cái bi tráng hết sức ưu nhã, một tia nhiệt huyết cuối cùng cô cố sức dùng toàn lực nắm lấy——
 
Đến điểm cao trào nhất, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

 
Mà ngay khoảng khắc đó, bóng dáng yếu đuối kia tựa như cũng bị thứ gì đánh trúng, lập tức ngừng lại giữa không trung.
 
Qua vài giây, tiếng đàn chậm rãi êm dịu lại cất lên.
 
Thiếu nữ đứng giữa sân khấu lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau đó với một tư thái tuyệt mỹ mà tuyệt vọng, chầm chậm vô lực ngã trên mặt đất.
 
Giống như một tia sinh mệnh cuối cùng đã mất đi.
 
Ánh đèn tối đi, âm nhạc dừng hẳn.
 
Hết thảy quay trở lại yên tĩnh.
 
“...”
 
Sân tập huấn mấy nghìn người ước chừng chìm trong mười giây tĩnh lặng.
 
Mười giây qua đi, tiếng vỗ tay sấm dậy như làn sóng điên cuồng bất ngờ trào dâng, lan tràn khắp sân tập.
 
Cùng lúc đó.

 
Sau phía cánh gà.
 
Tần Yên choáng váng, không dám tin nhìn chằm chằm về phía khán đài, ánh mắt như muốn đâm thủng tầng tầng lớp màn che dày nặng. Cô không thể tin nổi, tiếng vỗ tay gần như muốn điên cuồng của toàn trường, làm sao có thể là dành cho Tần Khả?
 
Rõ ràng vũ đạo của nó kém xa cô!
 
Chẳng lẽ...
 
Ánh mắt Tần Yên căng thẳng, đầu ngón tay cũng bất chợt nắm chặt. Đúng, nhất định là vì Hoắc Tuấn, tràng vỗ tay này là dành cho Hoắc Tuấn, khúc《Croatian rhapsody》cô đã từng nghe rất nhiều người chơi, nhưng ngoại trừ bản gốc, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như bị đánh trúng linh hồn, da gà da vịt cũng nổi cả lên.
 
Nhất định là vì Hoắc Tuấn...
 
“Tần Yên!”
 
Một giọng nói kích động bất chợt kéo ý thức Tần Yên trở về, cô vội vàng sực tỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy trưởng ban văn nghệ kích động chạy tới.
 
“Tần Khả đúng là bảo bối! Sao em không sớm đề cử em ấy hơn! Nếu biết trước em ấy có thực lực như vậy, phần múa dẫn đầu của tiết mục trước cũng nên để cho em ấy mới đúng!”
 
“...!”
 
Tần Yên cứng ngắc cả người.
 
Nửa ngày sau cô mới lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi: “Ban nãy em... không có ra khán đài. Tiểu Khả,” Tần Yên trúc trắc mở miệng, “Tiểu Khả nhảy tốt lắm ạ?”
 
“Nào chỉ tốt thôi đâu!”
 
Trưởng ban văn nghệ kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng, trên trán cũng nổi cả gân xanh:
 
“Phải gọi là hoàn mỹ! Thực lực Tần Khả không hề thua kém quán quân của giải đấu lớn, bảo bối như vậy, hai chị em em đúng là giỏi giấu, thế mà lại không lộ ra tí ti phong thanh nào??”
 
“Hoắc Tuấn cũng là chân nhân bất lộ tướng! Trời ạ, vừa nãy có một khoảnh khắc, anh nhắm mắt lại gần như còn tưởng nam thần Maksim nhập vào người rồi cơ!”
 
“Tần Khả phối hợp với Hoắc Tuấn đúng là tuyệt đỉnh! Anh hoàn toàn bị cuốn theo, da gà da vịt nổi rần rật không ngừng!”
 
“Đúng đó, em cũng không dám tin luôn, hai người họ là lần đầu hợp tác thật hả?”
 
“Trưởng ban ơi, mau chiêu mộ đi! Để hai người họ vào ban chúng ta, em không thể chờ được muốn xem càng nhiều lần hợp tác của hai người nữa rồi!”
 
“Ha ha em kích động đến điên luôn rồi à, trước chưa nói tới Tần Khả, nhưng em xác định có ai dám đi chiêu mộ anh Tuấn vào ban?”
 

“...”
 
Càng ngày càng nhiều người của ban văn nghệ vì màn biểu diễn xuất sắc cuốn hút mà tụm lại với nhau, mỗi người một câu khen ngợi màn hợp tác vũ đạo cùng đệm đàn gây chấn động toàn trường khi nãy.
 
“...”
 
Nghe những lời trầm trồ tán thưởng liên tiếp ập vào tai, Tần Yên cười so với khóc còn khó coi hơn.
 
Ngón tay cô siết càng lúc càng chặt.
 
Sao có thể như thế...
 
Học kỳ trước khi nghỉ hè, cô còn từng trông thấy Tần Khả nhảy múa, trình độ rõ ràng chỉ là một đứa mới học có thiên phú về thân thể chứ không hề có chút kỹ xảo.
 
Nó sao có thể giỏi như lời mọi người nói được? Thậm chí... thậm chí dường như chính cô còn thua xa nó??
 
Vừa nghĩ tới điều này, vẻ mặt Tần Yên liền có chút vặn vẹo.
 
“Này, Tần Yên, cậu đi đâu thế?”
 
“Tớ...” Tần Yên bị gọi lại, nụ cười trên mặt cứng ngắc, cô ta vẫy tay nói, “Tớ đi chúc mừng Tiểu Khả.”
 
“À à, nên mà, cậu đi đi.”
 
“Ừ.”
 
Tần Yên bước nhanh về phía phòng thay đồ.
 
*
 
Bên ngoài phòng thay đồ sau cánh gà.
 
“Hai người phối hợp với nhau phải nói là quá hoàn mỹ!” Cố Tâm Tình kích động túm lấy Tần Khả, hưng phấn tới mức hai mắt cũng sáng bừng lên.
 
“Nhất là cái đoạn cuối cùng đó, tiếng đàn tự dưng im bặt, cậu cũng bất ngờ dừng theo, trong nháy mắt tớ cảm thấy như hô hấp mình cũng ngừng luôn ấy, đoạn ngã xuống tiếp theo đúng là một kết thúc hoàn mỹ, trong clip dạy nhảy không có đúng không? Làm sao hai người nghĩ ra hay thế!”
 
Tần Khả bị lắc chóng cả mặt.
 

Đến khi nghe tới câu cuối cùng, Tần Khả ngước mắt nhìn người con trai một tay đút túi quần đứng cạnh chỗ xếp dụng cụ sân khấu lung tung bừa bãi cách đó không xa.
 
Dường như cảm nhận được ánh mắt cô nhìn tới, hắn bất ngờ ngẩng lên lên đối diện với ánh nhìn của cô.
 
Qua vài giây, Hoắc Tuấn hướng cô lộ ra nụ cười nhạt pha lẫn chút xấu xa.
 
Tần Khả lảng đi, bất đắc dĩ nói: “Không phải bọn tớ thiết kế đâu.”
 
Cố Tâm Tình đang kích động chợt khựng lại, “... Hả? Tức là sao?”
 
Tần Khả: “Lúc đó là sai sót của Hoắc Tuấn, nguyên nhân cụ thể tớ cũng không rõ, tự nhiên anh ta dừng đàn.”
 
Cố Tâm Tình: “...”
 
Cố Tâm Tình trợn mắt, “Sau đó hai người liền tâm ý tương thông phối hợp làm một đoạn có thể gọi là tiết mục hạ màn hoàn mỹ kia?!”
 
Tần Khả nhíu mày, sau đó nửa như trêu đùa mà mở miệng nói.
 
“Cách dùng câu ‘tâm ý tương thông’ này của cậu tớ thật sự không dám tán đồng bừa bãi.”
 
“Ôi mẹ ơi, Khả Khả, cậu đã là nữ thần trong lòng tớ rồi! Đây là phản ứng với kinh nghiệm thần thánh gì thế!”
 
Cố Tâm Tình kích động chạy đi.
 
“Không được, tớ nhất định phải truyền màn cứu nguy thần thánh này ra ngoài!”
 
“Này...”
 
Tần Khả vươn ra một cánh tay với vào khoảng không.
 
Không đợi cô kịp ngăn cản, Cố Tâm Tình đã co chân chạy mất như điên.
 
Lát sau, Hoắc Tuấn đi tới trước mặt Tần Khả.
 
Hắn nhướn mày nhìn cô, “Sau kỳ nghỉ hè, có vẻ em đã thay đổi rất nhiều.”
 
“...!”
 
Tần Khả đang tính ứng phó cho qua nghe vậy thân người chợt phát run, vô thức ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn.
 
Chỉ là Hoắc Tuấn không chú ý thấy.
 
Hắn đang nghiêng người nhìn lên sân khấu, trên đó đã đổi sang tiết mục tiếp theo, thế nhưng trước mắt hắn dường như vẫn lưu lại dáng múa uyển chuyển xinh đẹp, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ... so với sự vụng về hắn bắt gặp khi trước hoàn toàn khác biệt.
 
“Trước khi nghỉ hè, chúng ta... quen biết sao?”
 
Tần Khả cưỡng ép bản thân bình tĩnh, vẻ mặt hơi cứng ngắc, hỏi.
 

Hoắc Tuấn xoay người lại.
 
Hắn nheo mắt, trong đôi đồng tử đen sẫm chợt lóe lên một thứ cảm xúc khó phân rõ.
 
“Là tôi biết em.”
 
“?”
 
Tần Khả ngẩn người.
 
Hoắc Tuấn: “Cuối mùa hè năm ngoái, tôi thấy em nhảy trong khu rừng nhỏ phía Tây Nam trường.”
 
Hắn dừng lại, khẽ cười.
 
“Vừa khóc vừa nhảy, xấu ớn.”
 
Tần Khả: “...”
 
Cho dù kí ức đó đã cách cô rất nhiều năm, nhưng cô vẫn biết ngày mà Hoắc Tuấn đang nói tới là ngày nào - chính là ngày giỗ của cha mẹ ruột của cô.
 
Đời trước mỗi khi tới ngày ấy, cô đều sẽ tìm một góc yên tĩnh một mình nhảy múa, hi vọng hai người ở trên trời có thể trông thấy.
 
Chỉ là đời trước đến tận lúc chết cô cũng không hề hay biết...
 
Hoắc Tuấn thế nhưng cũng từng trông thấy.
 
——
 
Hoặc là nói, cho đến buổi biểu diễn ngày hôm nay, hắn đã dõi theo cô bao nhiêu năm rồi?
 
“Em đang nghĩ tới ai?”
 
Một giọng nói bất ngờ vang lên gần sát bên tai.
 
Tần Khả hoàn hồn, ngước mắt, thấy sắc mặt Hoắc Tuấn không biết đã trầm xuống từ lúc nào.
 
Cảm xúc trong đôi mắt đen sậm càng thêm hung ác.
 
Hắn cúi người ép sát cô lên cánh cửa phòng thay đồ, gân xanh trên trán gồng lên.
 
Giọng nói cũng trầm thấp u ám hơn:
 
“Ngày hôm đó em vì ai mà khóc... Tần Khả?”
 
Tần Khả: “...”
 
Lại thế nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận