Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 91: Mang thai
 
Hôn nhân của Tần Khả và Hoắc Tuấn yên ổn bước qua tám năm thử thách, nhưng con cái thì mãi vẫn chưa thấy bóng. Hoắc Thịnh Phong quanh năm vân du nước ngoài cũng phải sốt ruột gọi điện về hỏi thăm động tĩnh, nhưng lại bị một câu “muốn sinh thì tự đi mà sinh’ của thằng con trai chặn họng.
 

Đối với chuyện này, thái độ của Hoắc Tuấn vô cùng kiên quyết. Tất cả những người có tiếng nói trong Hoắc gia, kể cả Hoắc Cảnh Ngôn đều lên tiếng khuyên giải, nhưng không một ai lay động được Hoắc Tuấn. Từng thùng Durex vẫn đều đặn được chuyển tới Hoắc gia.
 
Tần Khả không tỏ thái độ gì đối với chuyện này. Đối với cô, sinh con đẻ cái không phải giai đoạn bắt buộc trải qua trong đời người. Trên thực tế, Tần Khả cũng cảm thấy, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, một cá thể vi mô không phải cứ nhất thiết phải làm một việc gì mới được gọi là có cuộc sống hoàn mỹ.
 
Vì thế Hoắc Tuấn không muốn, cô cũng nghe theo. Nhưng cô cũng uyển chuyển nhắc nhở hắn rằng, dụng cụ tránh thai không thể đảm bảo hiệu quả 100%, cô có thể tiêm hoặc uống thêm thuốc tránh thai để hỗ trợ, mỗi lần nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuấn đều đè cô xuống giường hôn đến không còn sức nói chuyện: “Thứ kia không tốt cho cơ thể, em không được dùng.” Lần nào hắn cũng nói như vậy.
 
Qua thời gian dài, quả thực không xảy ra sai sót, Tần Khả cũng không nhắc lại nữa.
 
Đến khi Hoắc Tuấn qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con nỗi dõi, trong giới bắt đầu truyền nhau lời đồn thổi.
 
Có người nói vị phu nhân nhà họ Hoắc là nhân tài hàng đầu về khoa học kỹ thuật tiên tiến, từng ngoài ý muốn bị thương trong một dự án nghiên cứu, ảnh hưởng đến chức năng sinh sản. Hơn nữa sau sự kiện nào đó, cái danh gia chủ hiện tại nhà họ Hoắc yêu vợ thành cuồng đã truyền khắp giới thượng lưu, vì vợ mà chấp nhận không con cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
 
Tần Khả nghe người hầu trong nhà tức giận bất bình nói đến tin đồn kia thì chỉ cười cười cho qua, cũng lười quản, nhưng Hoắc Tuấn thì không làm được. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần Khả cũng có thể khiến hắn phát điên. Ngẫu nhiên trong một lần yến tiệc nghe có người khua môi múa mép, tiểu Hoắc gia thân thể tôn quý mặc kệ hết mặt mũi địa vị, xắn tay đập cho kẻ đó một trận ngay tại chỗ, chẳng khác gì lưu manh.
 
Đánh xong, hắn vừa lau vết máu bên khóe môi, vừa cười lạnh hung hăng nói:

 
“Là tao không muốn, không phải cô ấy không thể. Mong ngóng con tao làm gì? Đẻ cái thứ tai hại ấy ra để tranh sủng với tao hay là làm bố các người?”
 
Có lẽ bị chấn động bởi lời nói không chút khí chất danh môn kia, câu nói “làm bố các người” trong một đêm đã lưu truyền khắp giới.
 
Tối đó, Hoắc tổng hơn ba mươi tuổi mặt mày ủ uê suốt đêm quỳ ván giặt đồ ngoài cửa phòng ngủ.
 
Có điều trải qua trận bạo phát ấy, cách nhìn của mọi người về chuyện này đã hoàn toàn thay đổi. Nếu đổi lại là người khác nói ra câu này, hiệu quả tất sẽ kinh người, thậm chí là khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng nếu từ miệng Hoắc đại thiếu gia nói ra, mọi người đã quá quen rồi.
 
Đều là những người trải đời, ai mà không biết Hoắc đại thiếu gia vì muốn lừa cô vợ ‘bỏ trốn’ ra nước ngoài một năm rưỡi trở về mà bồi dưỡng hẳn một đoàn đội từ paparazi, nhiếp ảnh, người mẫu hợp tác tạo tin đồn, cho tới chỉnh ảnh, soạn tiêu đề báo, đăng tin,v...v... Sau đó còn vì cho vợ một cái chính danh mà trong buổi tiệc tổ chức tại Hoắc gia, hắn chấp nhận ăn một cái tát, bóp nát ly rượu, hèn mọn gục xuống bên chân vợ?
 
Một kẻ điên từ đầu tới đuôi như vậy, có làm ra chuyện gì bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
 
Nhưng sự thật đã chứng minh, xác suất khoa học là thứ không thể xem thường, cho dù khả năng chỉ có 1%.
 
Hôn nhân bước vào năm thứ chín, 1% ấy không hề báo trước mà ập tới.
 
Năm đó cùng vào thời điểm Tần Khả chuẩn bị được thăng chức, cuối năm bận như con quay, cả ngày cô phải vùi đầu vào đống luận văn, cho nên khi cơ thể xuất hiện tình trạng mệt mỏi, cô chỉ cho là do mình làm việc quá sức.
 
Cho đến khi cô phát hiện mình bắt đầu có hiện tượng buồn nôn.
 
Tần Khả không phải người không có trách nhiệm với bản thân, dù công việc bận rộn, cô vẫn đảm bảo ít nhất ăn đủ ba bữa một ngày để không ảnh hưởng đến dạ dày, vì thế không thể có chuyện mới một tháng ngắn ngủi dạ dày đã sinh bệnh.
 
Nghĩ vậy, cô bèn lấy di động xem lịch, tính thời gian đến kỳ của mình.
 
——
 
Đã chậm hơn một tuần.
 
“...”
 
Tần Khả đứng dậy, chống tay lên thành bồn rửa mặt thiết kế tinh xảo, nhìn người phụ nữ trong tấm gương đối diện, giọt nước lăn trên khuôn mặt thanh tú.
 
Mệt mỏi, buồn nôn, kinh nguyệt chậm...
 
Mỗi dấu hiệu tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng khi đặt chung một chỗ thì thật sự không bình thường.
 
Tần Khả thở dài, cảm thấy có chút đau đầu.
 
Có điều cô không hốt hoảng, chỉ gọi điện kêu quản gia mới trong nhà sắp xếp một buổi kiểm tra sức khỏe. Hoắc Cảnh Ngôn đã bị Hoắc Tuấn điều qua thị trường nước ngoài, đến giờ Tần Khả vẫn không hiểu rốt cuộc trong vụ này về công về tư yếu tố nào nhiều hơn.
 
Mặc dù không báo trước với quản gia, nhưng sau khi đội bác sĩ tư gia tới, kết quả của cuộc kiểm tra này rất nhanh đã có.
 
Người phụ trách đội bác sĩ tư gia đứng trong thư phòng của Tần Khả, vẻ mặt lo sợ bất an.
 
“Tần tiểu thư, cô đã mang thai... ba tuần rồi.”
 
Dù nhìn các chỉ số có thể thấy Tần Khả và đứa bé trong bụng cô hiện tại mới chỉ nhỉnh hơn quả trứng thụ tinh chút đỉnh đều rất khỏe mạnh, nhưng bác sĩ vẫn dè dặt như phải báo cái thai nằm ngoài tử cung.
 
Nguyên nhân tất nhiên là vì bọn họ từ rất lâu đã biết vị gia chủ còn trẻ mà đầu óc đã không bình thường của Hoắc gia hiện tại có suy nghĩ ra sao đối với vấn đề con nối dõi.
 
Tần Khả day day ấn đường, “Tôi biết rồi.”
 
Bác sĩ lại dè dặt hỏi: “Chuyện này, có cần chúng tôi báo cho Hoắc tổng...”
 
“Không cần, chuyện này để tôi tự nói là được rồi. Mọi người về đi.”
 
Tần Khả vừa nói xong, thấy mặt mày bác sĩ nọ nhẹ nhõm hẳn đi, giống như vừa sống sót sau tai nạn.
 
Tần Khả thấy hơi buồn cười.
 
Đợi nhóm bác sĩ tư gia rời đi, Tần Khả ngồi một mình trong thư phòng, trong lòng cảm thấy vừa kỳ diệu lại vừa rối rắm. Cô vô thức đưa tay lên xoa bụng.
 
Mới ba tuần, tất nhiên chưa có cảm giác gì, nhưng khi biết nơi này có thêm một sinh mệnh nhỏ bé, cảm giác ấy vẫn rất lạ kỳ.
 
Suy nghĩ một lúc, Tần Khả cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
 
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
 
“Tần tiểu thư?”
 
Là một giọng nam, trợ lý đặc biệt của Hoắc Tuấn ở công ty.
 
Xưng hô “Tần tiểu thư” là Hoắc Tuấn yêu cầu những người xung quanh phải gọi. Theo như hắn nói, hắn càng thích cách gọi “phu nhân của Hoắc Tuấn”, hay “bạn đời của Hoắc Tuấn” hơn, nhưng hắn biết, thay vì những cách gọi phụ thuộc vào Hoắc gia, Tần Khả nên có một xưng hộ thể hiện sự tôn trọng đối với cá nhân cô hơn.
 
Lâu dần, người hầu và cấp dưới ở công ty hiểu rõ tình hình Hoắc gia đều gọi Tần Khả là “Tần tiểu thư”.
 
Tần Khả khẽ nhúc nhích đầu ngón tay.
 
“Hoắc tổng của các cậu có ở công ty không?”
 
“Có ạ, Hoắc tổng đang họp, tôi có thể chuyển điện thoại cho ngài ấy.”
 
——
 
Tần Khả là ngoại lệ duy nhất của Hoắc Tuấn, chỉ cần là điện thoại Tần Khả gọi đến, cho dù là hội nghị quan trọng thì cũng phải nhường đường. Trợ lý không biết điều này đã sớm bị đuổi việc.
 
Tần Khả: “Không cần. ... Lát tôi sẽ tới công ty một chuyến, đợi anh ấy họp xong sẽ nói với anh ấy sau, không cần quấy rầy anh ấy họp.”
 
“Vâng, thưa Tần tiểu thư.”
 
Tài xế Hoắc gia chở Tần Khả tới trước tòa nhà tổng công ty nơi Hoắc Tuấn đang ở.
 
Trợ lý đặc biệt của Hoắc Tuấn đã xuống lầu đợi trước quầy lễ tân từ sớm. Nhân viên công ty đều quen mặt trợ lý đặc biệt của Hoắc tổng, thấy anh ta đứng ngoài quầy lễ tân thì vô cùng tò mò.
 
“Trông như đang chờ đón ai ấy nhỉ.”
 
“Trợ lý đặc biệt của Hoắc tổng cũng không khác Hoắc tổng đích thân xuống đón là bao, đối tác hợp tác nào mà có thân phận ghê gớm thế?”
 
“Không nghĩ ra... Đợt dự án lớn giữa năm cũng đâu rầm rộ đến mức này?”
 
“Phải đó, lạ ghê nha, chẳng lẽ công ty dạo này có hoạt động lớn gì?”
 
“... Ôi đừng mà, đã cuối năm rồi, vốn đã mệt như chó, giờ mà còn đè thêm dự án đuổi tiến độ, dù có thêm tiền thưởng thì tôi cũng chẳng còn mạng mà tiêu nữa.”
 
“Tôi cũng thế.”
 
“Ấy ấy, anh ấy đi ra rồi kìa...”
 
Chỉ cần là nhân viên có lý do dừng trong đại sảnh, một cách lộ liễu hoặc âm thầm, mọi người gần như đều sẽ nhìn theo hướng đặc trợ rời đi.
 
Theo tầm mắt mọi người, một cô gái thoạt nhìn mới hơn hai mươi mấy tuổi, khí chất xen lẫn thiếu nữ và phụ nữ xuất hiện trước cửa lớn công ty.
 
Cô mặc áo khoác dạ dài màu trắng gạo, phối với áo len đen thuần cao cổ cùng quần jeans xanh thẫm hơi loe gấu, dưới chân đi đôi giày đế thấp, dáng người thanh mảnh xinh đẹp. Tóc không làm gì cầu kỳ, chỉ buộc đuôi ngựa đơn giản thoải mái, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn từ khí chất khó đoán được tuổi khác, nhưng nhìn phong cách ăn mặc cũng đủ biết chắc chắn không phải office lady quanh năm ngồi văn phòng.
 
Gương mặt xinh đẹp không chút tì vết khiến mọi người ngỡ ngàng.
 
“Tần tiểu thư.”
 
Đặc trợ cung kính mời cô đi hướng thang máy chuyên dụng.
 
Quần chúng vây xem trộm càng kinh ngạc hơn.
 
“Cô gái này rốt cuộc là ai, trông không giống đối tác?”
 
“Nhìn phong cách ăn mặc với mặt mũi, trông giống sinh viên mới tốt nghiệp vài năm hơn... nhưng khí chất thì không giống lắm, lạ thật.”
 
“Mọi người có nghe thấy xưng hô của đặc trợ Tôn vừa rồi không?”
 
“Hử?”
 
“Tôi nghe thấy, hình như gọi là Tần tiểu thư.”
 
“Tần... tôi nghĩ tới một người, có liên quan đến Hoắc tổng.”
 
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi cũng nhớ ra rồi.”
 
“Ôi điên mất, tôi phải báo vào nhóm chat phòng chúng tôi, Hoắc tổng kết hôn chín năm, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy phu nhân nhà ngài ấy.”
 
“Ý mọi người là cô gái vừa nãy chính là vợ Hoắc tổng trong lời đồn?! Trẻ trẻ trẻ quá đi!”
 
“Tuổi tác chắc cũng không trẻ lắm đâu, hình như hai bảy hai tám rồi thì phải? Nhưng mà người trông trẻ thật.”
 
“Oa, tôi đã muốn diện kiến vị phu nhân đã thuần phục Hoắc tổng từ lâu rồi... Sự tích về cô ấy đúng là đã nghe nhiều lắm rồi.”
 
“Ai mà không muốn... Tôi nghe nói hai người họ quen nhau từ cấp ba cơ, Hoắc tổng hồi đó vì cô ấy mà điên cuồng đến mức mạng cũng chẳng thiết.”
 
“Thông tin chẳng nhanh nhạy chút nào cô bé ạ, không phải hồi đó, mà bây giờ vẫn vậy. Chắc bé chưa nghe nói, hai năm trước, Hoắc tổng vì muốn khích vợ về nước mà làm ra chuyện gì phải không? Nào, tới đây, để chị phổ cập cho, rồi bé sẽ biết vì sao điều đầu tiên được dạy khi vào công ty là phải tránh xa vị Hoắc tổng điên cuồng kia ra...”
 
“...”
 
Cả công ty vì sự xuất hiện của Tần Khả mà dậy sóng. Còn Tần Khả lúc này đã theo đặc trợ của Hoắc Tuấn ngồi thang máy chuyên dụng lên tới tầng hội nghị.
 
Ra khỏi thang máy là tới tầng Hoắc Tuấn dùng để làm việc, tất cả nhân viên đều được đặc trợ Tôn đánh tiếng trước, ai đi qua cũng đều chủ động lên tiếng chào Tần Khả.
 
Đặc trợ Tôn dẫn Tần Khả tới khu nghỉ bên cạnh phòng họp.
 
“Tần tiểu thư, cuộc họp của Hoắc tổng vẫn chưa kết thúc, tôi theo lời dặn của cô không vào quấy rầy ngài ấy. Cô ngồi đây đợi một lát, để tôi vào thông báo.”
 
“Không cần đâu.” Tần Khả mỉm cười, “Tôi ở đây đợi là được rồi.”
 
Đặc trợ hơi do dự.
 
——
 
Làm đặc trợ của Hoắc Tuấn, hơn nữa còn là công việc mà ít ai kiên trì được hai năm, anh ta hiểu rất rõ nguyên tắc trọng tâm cân bằng giữa công việc và cuộc sống của Hoắc Tuấn, tất cả mọi việc luôn lấy Tần Khả làm trọng.
 
Thế nhưng lúc này anh ta lại rơi vào hai lựa chọn khó khăn, bất kể làm thế nào cũng sẽ vi phạm nguyên tắc quan trọng nhất của Hoắc tổng.
 
Đặc trợ có cảm giác bản thân đang chạm phải rào cản của công việc kiếm cơm, phút chốc trán đã túa đầy mồ hôi.
 
Tần Khả nhận ly cà phê nhân viên lễ tân chuẩn bị cho mình, khẽ nói cảm ơn, quay đầu lại thì thấy anh chàng đặc trợ vẫn đứng im cạnh sopha, ánh mắt rối rắm không biết phải làm gì.
 
Tần Khả suy nghĩ một chốc đã hiểu ra nguyên nhân.
 
Cô nhàn nhạt cười một cái: “Không sao đâu, có chuyện gì anh cứ nói là yêu cầu của tôi.”
 
“...”
 
Đặc trợ nghe lời này thì như được đại xá, gật đầu với Tần Khả.
 
“Vậy nếu Tần tiểu thư có yêu cầu gì thì cứ kêu người nói với tôi một tiếng, tôi xin phép đi làm việc.”
 
“Ừ.”
 
Tần Khả tới hôm nay thật không đúng dịp, cuộc họp hôm nay có ý nghĩa tổng kết cuối năm, các bộ phận báo cáo tốn khá nhiều thời gian, đến khi tất cả kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi phòng họp thì sắc trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất đã sẩm tối.
 
Cả tầng này là khu làm việc của Hoắc Tuấn, dù đã ra khỏi phòng họp cũng không ai dám nói chuyện lớn tiếng, một số người chỉ hạ giọng xuống thật thấp mà trao đổi với nhau đôi ba câu, còn phần lớn mọi người đều im lặng.
 
Đến khi đi tới khúc ngoặc trên hành lang, cả tầm nhìn được mở rộng, không gian lớn trống trải lác đác vài người, bắt mắt nhất chính là người đang đang chống tay lên tay đỡ sopha ở khu nghỉ chợp mắt.
 
Nhóm người đi trước không hẹn mà cùng dừng bước.
 
Có người nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Đây là nhân viên bộ phận nào... sao lại chạy lên đây ngủ thế này? Tưởng tình tình Hoắc tổng dạo này tốt lắm hay sao?”
 
“Không phải người của bộ phận tôi.”
 
“Tôi cũng không quen. Hình như chưa gặp bao giờ.”
 
“Tuổi còn rất trẻ. Thực tập sinh hả?”
 
“Thực tập sinh sao lên tới đây được?”
 
“Mặc kệ là nhân viên bộ phận nào, trước hết cứ gọi dậy đi đã, kẻo lát Hoắc tổng ra lại giận điên lên, đến lúc đó anh nào cũng chẳng được yên.”
 
“Cũng đúng. Để tôi đi.”
 
Nói rồi, một người phụ nữ tuổi tác ngoài bốn mươi thoạt nhìn rất dày dạn kinh nghiệm bước ra, giẫm trên đôi giày cao gót nhẹ đi qua khu nghỉ.
 
Người nọ cúi xuống, dáng vẻ khi ngủ cùng ấn đường mệt mỏi khẽ nhíu lại của cô gái này khiến tấm lòng người mẹ của cô trỗi dậy, bàn tay cô cũng vô thức nhẹ đi.
 
“Cô gì ơi, cô gì ơi...?”
 
Tần Khả mơ màng mở mắt.
 
Ánh sáng hắt từ đèn thủy tinh trên trần nhà và mặt sàn sứ trắng như tuyết khiến trước mắt Tần Khả trắng lóa một mảnh. Cô khựng người mất một lúc, lý trí mới chậm rãi trở lại.
 
“Sao cô lại nằm đây ngủ? Cô là nhân viên bộ phận nào? Sao lại lên tầng này?”
 
“... Hả.”
 
Tần Khả day day huyệt thái dương choáng váng.
 
Thời kỳ mang thai quả nhiên là việc vô cùng cực nhọc, bằng không với khả năng tự chủ của mình, cho dù mệt mỏi hơn đi nữa cô cũng sẽ không ngủ ở nơi như thế này.
 
Tần Khả đứng dậy, “Tôi...”
 
Không đợi cô nói hết câu đã nghe thấy trong số mấy người đứng lác nhác cách cô không xa, có người lên tiếng nói với người từ phía sau đi tới:
 
“... Hoắc tổng.”
 
“Mọi người đứng đây làm gì?”
 
Giọng nói quen thuộc từ xa tiến lại gần, nhưng trong đó lại mang chút lạnh lùng nghiêm túc vô cùng lạ lẫm đối với Tần Khả.
 
Tần Khả ngẩn người, trong lòng chợt bừng tỉnh.
 
Đây quả thực là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của Hoắc Tuấn. Cô đã quen thấy dáng vẻ không hề giống người lớn của hắn khi ở nhà, ngược lại ấu trĩ đến nỗi chẳng khác nào lớn ngược, bây giờ nghe được giọng hắn khi làm việc, trong lòng chợt cảm thấy vừa buồn cười vừa phức tạp.
 
Mới chớp mắt, cô đã bên hắn nhiều năm như vậy.
 
Đứa nhỏ này, có lẽ cũng đã tới lúc.
 
“... Cô gì ơi?”
 
Tiếng người bên cạnh khẽ giọng gọi lần nữa khiến Tần Khả sực tỉnh lại, cô thầm tự cười giễu chính mình tự nhiên lại nghĩ nhiều như vậy, xem ra mang thai thật sự dễ đa sầu đa cảm.
 
Nghĩ rồi, Tần Khả quay sang mỉm cười nhẹ với người đối diện.
 
“Cảm ơn chị. Nhưng mà em không phải nhân viên công ty, em lên đây tìm người.”
 
“Tìm người sao lại tìm lên tận đây, khu làm việc của tầng này là của...”
 
Người nọ giật mình, chợt hiểu ra: “Em tới tìm Hoắc tổng?”
 
“Vâng.”
 
Tần Khả gật đầu, tầm mắt lướt qua cô, nhìn qua nhóm người đang đứng cách đó không xa.
 
Cùng lúc, Hoắc Tuấn từ hành lang dài đi ra.
 
Có lẽ nhờ tâm linh tương thông sau bao năm chung sống bên nhau, Hoắc Tuấn sau khi đi qua đám người, vừa ngước mắt, ánh mắt hai người ngay lập tức chạm nhau.
 
Hoắc Tuấn sững người, ngay sau đó liền hoàn hồn, vội vã bước lên trước: “Tần Tần?”
 
Xưng hô thân thiết ấy khiến những người chuẩn bị dời đi và vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đồng loạt sững sờ.
 
Vài giây sau, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt quét qua phía Tần Khả, ai cũng mang vẻ tò mò cùng đánh giá.
 
Hoắc Tuấn giận dữ cau mày: “Vì sao không ai báo cho anh biết em tới công ty?... Có phải em đã đợi rất lâu rồi không?”
 
“Là em không cho đặc trợ quấy rầy anh họp.”
 
Tần Khả thoáng ngập ngừng, nhàn nhạt liếc nhìn sau lưng Hoắc Tuấn một cái, rồi thu lại tầm mắt. Cô khẽ nói: “Em có chuyện muốn nói với anh, nhưng ở đây không tiện lắm, chúng ta vào phòng làm việc của anh nói nhé.”
 
“Ừ.”
 
Hoắc Tuấn đồng ý, cơ thể theo bản năng bao lấy Tần Khả vào lòng.
 
Hai người rời đi, những người sau lưng vẻ mặt phức tạp, bên tai còn loáng thoáng truyền tới tiếng nói:
 
“Lần sau không được như vậy nữa, có việc gì cứ bảo anh, để anh về nhà là được...”
 
Đợi bóng hai người khuất khỏi tầm mắt, mấy người mới hai mặt nhìn nhau, rồi lục tục tiến vào thang máy.
 
“Mở rộng tầm mắt.”
 
“Phải, lúc sinh thời được chứng kiến Hoắc tổng nối chuyện dịu dàng như vậy.”
 
“Lần đầu gặp phu nhân Hoắc gia, trông trẻ trung đơn thuần hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Có điều trước không hiểu vì sao mọi người gọi đùa cô ấy là Tô Đát Kỷ của nhà họ Hoắc, hôm nay được gặp, rốt cuộc cũng hiểu rồi.”
 
“Ha ha ha, nhìn Hoắc tổng sau khi thấy cô ấy thì không dời mắt giây nào, lời này nói quả thực không sai.”
 
“...”
 
*
 
Trong phòng làm việc của Hoắc Tuấn.
 
Người đàn ông cứng ngắc cứng tại chỗ, mãi nửa ngày sau mới mở miệng, gian nan tìm về giọng nói của chính mình: “... Em nói gì cơ?”
 
So với Hoắc Tuấn, thời gian Tần Khả tiếp nhận thông tin này ngắn hơn nhiều. Cô bình tĩnh lặp lại lần nữa, ngữ điệu ổn định không phập phồng.
 
“Em có thai rồi.”
 
Cả ánh mắt và thân người Hoắc Tuấn đều đờ ra như rô bốt: “Ai...”
 
“Nếu anh dám hỏi là của ai, từ nay về sau anh cứ ngủ dưới sàn đi.”
 
Hoắc Tuấn rốt cuộc cũng hoàn hồn, khuôn mặt tuấn mỹ vì quá mức kinh ngạc cùng các loại cảm xúc ảo não giận dữ đan xen mà hơi nhăn nhúm: “Lần nào anh cũng... sao có thể?”
 
Tần Khả hơi mệt, dựa người lên lưng ghế sopha, giọng nói nặng nề mệt mỏi: “Em đã sớm nói với anh rồi. Hiệu quả tránh thai của thứ kia không phải một trăm phần trăm.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn mặt xanh lét, không nói gì.
 
Tần Khả quan sát phản ứng của hắn, qua một lúc, dường như không nhịn được cười, cô khẽ hỏi: “Anh thật sự ghét con vậy sao?”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày trầm mặc rất lâu. Hắn đi tới bên cạnh Tần Khả ngồi xuống, ôm cô từ phía sau vào lòng, tâm tình phức tạp, thấp giọng nói: “Anh chỉ không muốn có người làm phân tán lực chú ý của em dành cho anh, nếu có con... em nhất định sẽ không còn yêu anh như trước nữa.”
 
Tần Khả sửng sốt, không khỏi mỉm cười.
 
“Con là con, anh là anh, con với anh đâu giống nhau. Chẳng lẽ cái này em không phân biệt được sao?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn chỉ càng siết chặt vòng tay, ôm chặt cô, không nói lời nào.
 
Tần Khả do dự giây lát, khẽ nói: “Nếu anh thật sự không muốn đứa bé, vậy chúng ta bỏ nó đi.”
 
Vừa dứt lời, Tần Khả cảm nhận được người đang ôm mình thoáng cứng đờ.
 
Lát sau, cô nghe người sau lưng buồn bực nói: “Nhưng nếu làm vậy sẽ không tốt cho cơ thể em.”
 
Tần Khả nghĩ một lát: “Thực ra về mặt lý thuyết, mười tháng dựng dục và sinh sản đều sẽ gây thương tổn cho cơ thể.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn nghe vậy càng ủ rũ, hắn vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm, tựa hồ hơi rầu rĩ không vui: “Xin lỗi, Tần Tần, là lỗi của anh...”
 
Tần Khả càng không nhịn cười được.
 
“Anh có lỗi gì cơ? Chẳng lẽ cái áo mưa không thực hiện tốt chức trách kia là giám sát sinh sản của anh?”
 
Hoắc Tuấn hiển nhiên không có tâm trạng đùa giỡn với cô.
 
Sự im lặng trong phòng không biết kéo dài bao lâu, Tần Khả mới nghe Hoắc Tuấn khàn khàn giọng hỏi: “Tần Tần, em thì sao?”
 
“Hử? Em làm sao?”
 
“Đứa bé này, em muốn giữ lại không?” Hoắc Tuấn khẽ thở dài bên tai cô, “Hồi đó Hoắc Cảnh Ngôn nói với anh, bảo anh nên hỏi ý kiến em. Có muốn làm mẹ hay không đều là quyền lọi của em, em có quyền tự đưa ra lựa chọn. ... Anh ta nói đúng, chỉ tại anh trước giờ ích kỷ không muốn cho em cơ hội này.”
 
Rất lâu sau khi Hoắc Tuấn nói xong, Tần Khả mới khẽ động đậy. Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm mình ra, quay người lại, mặt đối mặt với Hoắc Tuấn.
 
“Vốn em nghĩ sao cũng được. Có hay không có con, đối với em dường như cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm, cuộc đời em sẽ không vì có sự tồn tại của đứa bé hay không mà thay đổi.”
 
“Nhưng giờ đã khác sao?”
 
“... Ừm.”
 
Tần Khả tựa hồ hơi ngượng ngùng, cô cười khẽ: “Kỳ lạ lắm, Hoắc Tuấn.” Cô kéo bàn tay hắn đặt lên bụng mình, “Khi em nghĩ đến ở đây có một sinh mệnh mới đang lớn lên từng ngày, nghĩ đến trong người nó chảy chung dòng máu của em và anh, nghĩ đến nếu sau này nó lớn lên, sẽ giống anh một nửa, giống em một nửa... Đây là lần đầu tiên em tưởng tượng đến điều này. Mà trong tưởng tượng ấy, tất cả những hỉ nộ ái ố chưa trải qua ấy đều là một loại tồn tại tựa như kỳ tích.”
 
Ngừng một lát, Tần Khả nghiêm túc nhìn vào mắt Hoắc Tuấn.
 
“Anh thật sự không mong ngóng nó ra đời chút nào sao? Nếu là thật, vậy chúng ta sẽ bỏ nó, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa; nhưng nếu anh cũng mong ngóng giống em, vậy chúng ta hãy sinh nó ra nhé? Anh không muốn nhìn xem dáng vẻ con ra sao, giống ai hơn ư?”
 
“...”
 
Đôi đồng tử trong mắt Hoắc Tuấn run lên nhè nhẹ, lát sau hắn bật cười, tiếng cười khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ.
 
Hoắc Tuấn cúi người ôm chặt người con gái trước mặt, ghé vào tai cô cười khổ: “Em đang chơi xấu, Tần Tần...”
 
“... Sao lại là em chơi xấu?” Tần Khả vô tội chớp mắt, “Em chỉ chuyển quyền lựa chọn cho anh thôi mà?”
 
Hoắc Tuấn dán lên tai cô, khẽ thở dài: “Em đã nói đến vậy rồi, làm sao anh nỡ... nhẫn tâm nói với em rằng anh không hề có cảm giác mong đợi như em, sau đó bỏ đứa bé mà em mong ngóng ấy đi?”
 
Tần Khả rũ mắt cười.
 
“Người chơi xấu là anh mới đúng? Em không tin anh không hề mong đợi chút nào, bây giờ lại đem suy nghĩ muốn sinh nó ra đùn đẩy hết lên đầu em.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn không nói gì.
 
Hắn ôm Tần Khả, hai người yên lặng dựa vào nhau. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tần Khả gần như sắp ngủ gật trong lòng hắn, cô chợt nghe thấy bên tai vang lên giọng nói tựa như từ nơi xa xôi vọng tới:
 
“Tần Tần, em nói xem... nó sẽ là con trai hay con gái?”
 
“Không biết nữa.”  Tần Khả lặng lẽ cong khóe môi, “Anh hy vọng nó là con trai hay con gái?”
 
“Ừm, con gái đi.”
 
“... Vì sao?”
 
“Nếu là một thằng nhóc, rất có thể nó sẽ giống anh. Nghĩ đến việc sau này sẽ có thêm một tên nhóc khiến anh phải ghen ghét, anh lại cảm thấy bực bội trong lòng.”
 
“...”
 
Tần Khả khẽ cười.
 
“Ừ, vậy như anh mong muốn, nó sẽ là con gái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui