Giản Xuân Triều miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn về phía Giản Vân Đào xin giúp đỡ: "Anh..."
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng che chở bụng hắn, ôm hắn vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Anh ấy trông em cả ngày rồi, để tôi giúp em ăn, được không?"
La Lâm Dương nhìn sắc mặt Giản Xuân Triều vẫn còn tái nhợt, cào tim cào phổi nói: "Đàn anh, anh mau ăn một chút đi, Phương thiếu cũng...."
Phương Minh Chấp hơi ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ một cái, La Lâm Dương liền yên lặng, nhưng vẫn nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện gì anh cũng không cho nói ra."
Giản Xuân Triều vẫn hơi choáng, lại thấy Phương Minh Chấp với La Lâm Dương có vẻ khá thân quen, hơi ngẩng đầu hỏi La Lâm Dương: "Cũng làm sao?"
Có Giản Xuân Triều chống lưng, La Lâm Dương mạnh dạn hơn, chỉ vào tay trái của Phương Minh Chấp: "Cũng bị thương.
Anh ấy mới đánh nhau xong, tay vẫn còn sưng.
Em bảo anh ấy bôi thuốc trước cũng không chịu, nhất định phải quay lại thăm anh, thật ra em mang cơm cho anh cũng có gì không ổn đâu, anh nhìn tay anh ấy xem."
Tay trái Phương Minh Chấp cầm chén canh, mũ bàn tay hướng xuống dưới căn bản không nhìn thấy vết thương.
Giản Xuân Triều cũng không muốn hỏi, coi như chưa nghe thấy gì.
Trái phải không ai chịu giúp Giản Xuân Triều, La Lâm Dương hay Giản Vân Đào đều ngoài sáng trong tối giúp Phương Minh Chấp.
Giản Xuân Triều có chút nhụt trí, cứng người không nói lời nào.
Phương Minh Chấp múc một muỗng canh, đưa đến bên miếng Giản Xuân Triều: "Ăn một chút thôi, lát nữa nguội mất."
Giản Xuân Triều không nhúc nhích, Phương Minh Chấp hơi lo lắng, buông muỗng, sờ sờ chán hắn: "Em vẫn không thoải mái sao? Có cần gọi bác sĩ đến đây hay không?"
Giản Vân Đào nhìn không nổi nữa, lấy chén canh từ tay Phương Minh Chấp: "Để tôi, lúc nó ốm thường hay cáu kỉnh."
Giản Xuân Triều mở mắt, trông mong nhìn Giản Vân Đào.
Phương Minh Chấp không tiếp tục kiên trì nữa, ở bên cạnh nhìn Giản Vân Đào bón cơm cho Giản Xuân Triều.
Giản Vân Đào bón cơm liên tục, mỗi muỗng đều đầy ắp, Giản Xuân Triều ăn đến mức hai má phình phình, nhìn như sắp nghẹn.
Phương Minh Chấp ngăn cản Giản Vân Đào dùng cách nhồi thức ăn cho heo, lại cẩn thận bảo vệ Giản Xuân Triều, ngẩng đầu nói với Giản Vân Đào: "Chắc là anh mệt rồi.
Để tôi làm cho."
Giản Vân Đào chính xác là ngại phiền toái, lầm bầm: "Tôi làm không phải khá tốt sao?" Rốt cuộc vẫn cầm chén đẩy cho Phương Minh Chấp.
Nước sốt cà chua vừa đủ, thịt cá cũng tươi mềm, nội tâm Giản Xuân Triều rất thích nhưng hắn không thích Phương Minh Chấp chăm sóc mình.
Nhưng ăn hai muỗng, Giản Xuân Triều hoàn toàn bỏ qua, lười quan tâm ai đút mình ăn, nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Phương Minh Chấp lại cực kỳ kiên nhẫn, từng muỗng từng muỗng nhỏ đem nước canh với thịt cá cùng cơm bón cho hắn.
Thấy Giản Xuân Triều ăn quá chậm, Phương Minh Chấp buông chén, nhỏ giọng hỏi: "Em không muốn ăn à?"
Giản Xuân Triều nhẹ nhàng "Ừm", lại thêm một câu: "Cảm ơn anh."
Phương Minh Chấp không nói gì, xem hắn như bảo vật mà ôm lấy, lại đem chăn trên eo hắn kéo lên.
Trai thẳng như Giản Vân Đào với La Lâm Dương ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ nhẹ đều đều, một nam bác sĩ gầy gầy đi vào, vừa đi vừa sờ mũi: "Minh Chấp, cậu cho em dâu tôi ăn cái gì ngon đấy? Thật thơm!"
Phương Minh Chấp không trả lời, người kia cũng không thèm để ý, đi tới khom lưng nhìn Giản Xuân Triều: "Cảm giác thế nào? Bụng dưới còn đau không?"
Giản Xuân Triều nhớ người này, họ Tôn, là bạn của Phương Minh Chấp, kiếp trước không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng người này vẫn luôn đối xử tốt với hắn.
Chỉ là sau này người này mắc sự cố lúc chữa bệnh, lúc đó tin tức về anh ta nhiều đến mức che trời lấp biển, cuối cùng tự kết thúc sự sống trong tù.
Sau khi ăn xong, tâm tình của Giản Xuân Triều tốt hơn nhiều, ngồi thẳng người, trả lời: "Không đau, chỉ hơi choáng đầu."
Bác sĩ cầm bệnh án ở cuối giường hắn lên xem, vừa xem vừa nói: "Thật ra cũng bình thường.
Nhưng vẫn phải quan sát cho chắc chắn, không chồng cậu sẽ lột da tôi mất.
Bác sĩ, y tá ở bệnh viện này đều vô cùng sợ hãi kể lại lúc ấy Phương Minh Chấp ôm cậu chạy vào, máu chảy khắp người cùng sát khi như muốn....."
"Tôn Vĩ." Phương Minh Chấp nhẹ giọng ngắt lời người kia, thanh âm gió êm sóng lặng, nhưng cánh tay ôm Giản Xuân Triều lại theo bản năng nắm thật chặt, giới thiệu với Giản Xuân Triều: "Bắc sĩ điều trị cho em."
Tôn Vĩ nhận ra Phương Minh Chấp đang lo lắng, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đúng vậy, trước mắt tôi là bác sĩ phụ trách của cậu, tôi với Phương Minh Chấp học cùng đại học, tôi học y còn cậu ta học thương mại.
Lúc ấy ở đại học bọn tôi, cậu ta được gọi là gì gì, haiz..
không biết hình dung như thế nào nữa.
Khi đó tôi còn cảm thấy cậu ta chướng mắt, sau coi như không đánh không quen nhau đi.
Đến bây giờ cũng coi như là có giao tình.
Chỗ khác không dám nói chứ ở khoa sản này không ai hơn tôi đâu.
Minh Chấp giao cậu cho tôi, cậu yên tâm, chỉ cần cậu nghe tôi, đứa nhỏ này chắc chắn khoẻ mạnh."
Tôn Vĩ nói xong chuyện của mình, liếc Giản Xuân Triều một cái liền trở về vấn đề chính: "Sáng nay Minh Chấp có nói với tôi cậu có dùng thuốc tránh thai? Có thể miêu tả tỉ mỉ một chút loại thuốc gì không?"
Giản Xuân Triều căn bản không muốn giữ đứa nhỏ này, nói linh tinh: "Cụ thể thì không nhớ rõ, nhưng tiệm thuốc nói tránh thai rất hiệu quả, không tổn thương đến thân thể."
Tôn Vĩ không khỏi cười nhạo một tiếng: "Đàn ông dùng thuốc tránh thai vẫn chưa quen, làm gì có thuốc nào không hại thân thể? Tác dụng tốt thì tác dụng phụ lại càng mạnh.
Lúc uống thuốc xong có phản ứng gì không?"
Nghe anh ta nói vậy Giản Xuân Triều liền nghĩ tới, kiếp trước mỗi lần hắn uống thuốc tránh thai đều sẽ choáng váng mệt mỏi, lần này lại hoàn toàn không để ý tới.
Giản Xuân Triều ý thức được chỉ số thông mình của mình giảm sút, ngại giải thích, chỉ thẹn thùng lắc đầu.
Tôn Vĩ còn cho rằng hắn lo lắng cho đứa nhỏ, an ủi: "Không sao, tuy rằng lần này xuất hiện triệu chứng sinh non, nhưng chủ yếu xuất phát từ tâm trạng không ổn định cùng bị nhiễm lạnh, không liên quan vì tới thuốc tránh thai, hơn nữa bây giờ các chỉ số cũng ổn định rồi.
Thời gian mang thai nhất định phải chú ý duy trì trạng thái vui vẻ.
Ăn, mặc, đi lại mọi thứ tôi đều nói với Minh Chấp rồi, cậu đừng nhọc lòng, để cậu ta hầu hạ cậu." Anh ta nghĩ một chút lại nói: "Ngày mai cậu có thể xuất viện, về nhà nên nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, ít đi lại, không được kích thích.
Phương Minh Chấp nói dạ dày cậu không tốt, ăn cơm xong xoa bụng theo chiều kim đồng hồ 5 phút, nhất định không được để bị cảm lạnh hay bỏ ăn.
Sau một tuần lại đến bệnh viện kiểm tra, hoặc tôi cũng có thể đến tận nhà khám cho cậu."
Hiển nhiên là Tôn Vĩ không biết gì về hôn nhân của nhà giàu, giống như dặn dò một đôi vợ chồng bình thường, lải nhải một đống.
Giản Xuân Triều nghe xong, trong lòng chua xót, những việc cần chú ý trong thời gian mang thai, hắn đều biết rõ ràng.
Chính là hắn với đứa nhỏ này không có duyên phận, chỉ muốn nhân lúc nó không lưu lại quá nhiều dấu vết ở thế giới này, dẹp bỏ.
Nhưng hắn không thể làm trò trước mặt La Lâm Dương với Giản Vân Đào, nói thẳng mình căn bản không muốn giữ đứa nhỏ này, ít nhiều hắn vẫn còn sợ Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp có chấp niệm đáng sợ với đứa nhỏ này, làm Giản Xuân Triều chỉ dám đối với lời nói của Tôn Vĩ gật gật đầu.
Phương Minh Chấp ở phía sau như thở dài nhẹ nhõm, tay đặt vào bụng dưới của Giản Xuân Triều, quay đầu hỏi hắn: "Hiện tái còn khó chịu không?"
Giản Xuân Triều không được tự nhiên lắc đầu, trước mặt Tôn Vĩ cũng không kháng cự quá nhiều.
Tôn Vĩ nhìn tay Phương Minh Chấp, hơi chau mày: "Tay cậu bị làm sao thế? Đập vào đâu? Tới chỗ tôi tôi lấy thuốc cho cậu."
Phương Minh Chấp muốn từ chối, Tôn Vĩ lại nghiêm túc nhìn y, lặp lại một lần: "Phải xử lý vết thương trên tay cậu."
Giản Xuân Triều sợ Phương Minh Chấp nhất định phải xoa bụng mình, nhanh chóng nói: "Anh đi bôi thuốc đi, tôi tự xoa bụng được."
Phương Minh Chấp do dự một chút, theo Tôn Vĩ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, biểu cảm của Tôn Vĩ đã cứng lại: "Minh Chấp, tôi hơn cậu vài tuổi, cậu nói thật cho tôi, chuyện này rốt cuộc như thế nào? Cậu có con là chuyện tốt, cậu lại còn muốn tôi giữ bí mật.
Tôi thấy qua nhiều cặp vợ chồng rồi, tôi có thể thấy người kia nhà cậu căn bản không thích đưa nhỏ này.
Cậu ta không muốn giữ lại sao?"
Phương Minh Chấp nhìn về phía xa xa nơi hành lang, bình tĩnh nói: "Không có, em ấy yêu nó."
Tôn Vĩ vẫn muốn nói: "Nếu là người khác tôi sẽ không nói, vì cố sức cũng không lấy được lòng, nhưng cậu từng cứu mạng tôi, tôi không nói ra trong lòng sẽ không thoải mái.
Với tình hình hiện tại nếu cậu không để ý dù chỉ một chút, sau này khó nói.
Cậu định làm gì với đưa nhỏ này?"
Phương Minh Chấp cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân: "Tôi."
Tôn Vĩ thở dài: "Tôi có thể đảm bảo toàn bộ bệnh viện ở Bắc Kinh này sẽ không giúp cậu ta phá thai, nhưng có rất nhiều người muốn phá thai mà bí quá hoá liều, cậu nhất định phải cẩn thận một chút."
Phương Minh Chấp nghe thấy câu nói này, theo bản năng sờ khoá đồng hồ, nét mặt lại vẫn bình tĩnh không một gợn sóng.
Tôn Vĩ cau mày trừng mắt nhìn y: "Từ lúc đi học cậu đã có cái tật xấu này rồi, cái gì cũng không hiện trên mặt.
Lạnh lùng vô cùng, nhưng sao cậu có thể sống như vậy được? Trong lòng sốt ruột cũng không thể hiện ra, sớm muộn cũng có ngày nghẹn chết."
Phương Minh Chấp nhìn về hướng phòng bệnh, vươn tay trái ra: "Phiền anh bôi thuốc giúp tôi, để em ấy còn nghỉ ngơi."
Tôn Vĩ hận rèn sắt không thành thép, thở dài: "Cậu đấy, sao phải khổ.
Có phải vì lão già kia...."
"Đừng nói nữa." Phương Minh Chấp nhẹ giọng nhưng lại không bỏ qua.
Tôn Vĩ ngậm miệng, hung hăng liếc y, vừa khử trùng vừa lảm nhảm: "Tay cậu làm sao đây? Đánh người?"
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng gật đầu.
Tôn Vĩ cũng không hỏi vì chuyện gì, trực tiếp hỏi: "Không đánh chết người ta chứ?"
Phương Minh Chấp ngẩng đầu, không nói một lời nhìn người kia.
Tôn Vĩ bị y nhìn đến dùng óc gáy, nhưng vẫn nhịn: "Tôi nói này Minh Chấp, cậu mỗi ngày ở trên tin tức đều hoàn mỹ đến không chân thật, sao lại ngấm ngầm làm chuyện như vậy, cậu đối với vị kia nhà cậu không phải cũng vậy chứ? Haizz, thà như vậy cũng được, cậu đừng cười giả tạo với người khác đến như vậy, quá kinh khủng.
Nếu đổi lại là tôi, thà đối với cái đầu gỗ còn hơn....!A a a, cậu đừng dùng sức, tuột băng bây giờ!"
- ----
Lúc Phương Minh Chấp trở lại phòng bệnh, La Lâm Dương với Giản Vân Đào đã về.
Tinh thần của Giản Xuân Triều cũng tốt hơn rất nhiều, vừa mới tắt điện thoại an ủi của Chu Thước, đang dựa trên giường bệnh, đọc sách.
Phương Minh Chấp đi tới ngồi bên cạnh hắn, Giản Xuân Triều ngước mắt, nói: "Tôi không sao rồi, anh về đi."
Phương Minh Chấp sờ tay hắn, nửa ngày mới nói một câu: "Em lạnh không?"
Giản Xuân Triều lắc đầu: "Nơi này không có chỗ ngủ, hôm qua anh cũng không được nghỉ ngơi tốt đúng không? Tôi không cần người chăm sóc."
Phương Minh Chấp không nghe hắn nói, nhỏ giọng: "Tay tôi đau."
"Hả?" Giản Xuân Triều không hiểu y có ý gì, nhíu mày ngẩng lên.
"Tay tôi đau, muốn ở lại bệnh viện." Phương Minh Chấp giơ tay trái mình lên cho Giản Xuân Triều xem.
Giản Xuân Triều không rõ lý do, chớp chớp mắt gian nan nói: "Tay anh bị thương càng cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa, cũng không cần phải nằm viện nhỉ?"
Phương Minh Chấp buông tay, nhìn chằm chằm lòng bàn tay rỗng tuếch, nửa ngày không chịu nói chuyện.
Giản Xuân Triều không biết làm gì, trực tiếp coi y như không khí, lại nghe thấy y nói: "Tôi đau lòng, đừng đuổi tôi đi được không?".