5.
Gả đi Dưới ánh đèn thư phòng, Thẩm Cấu duyệt danh sách nữ tử mồ côi được nhận công quỹ trao tặng chuẩn bị đồ cưới tháng sau, bất đồ nghiêng đầu hỏi Hương Duyên Tử: “Năm nay cô bao tuổi?”
Hương Duyên Tử khá lúng túng, hồi lâu sau mới đáp: “Hăm ba.”
Thẩm Cấu ôn hòa cười với nàng: “Vậy ta cũng xếp cô vào danh sách này nhé? Ngoài tiền tặng ra, ta chuẩn bị thêm ít của hồi môn cho cô nữa…”
Lời đề nghị dịu dàng của chàng tựa lưỡi dao sắc lẹm cứa vào trái tim không chút phòng bị của nàng, Hương Duyên Tử chỉ muốn quăng mình vào đêm mưa thu ngoài cửa sổ, như vậy sẽ khỏi phải cố nén hai giọt lệ mấp mé bờ mi như muốn tuôn trào kia nữa.
“Tôi, cưới ai?” Lát sau, nàng đờ đẫn hỏi.
“Ta cho rằng cô đã có ý trung nhân.” Thẩm Cấu vẫn giữ nguyên nét cười nhàn nhạt, nói, “Chẳng hạn như vị đã tặng cô cây trâm nọ.”
Vậy mà chàng lại biết chuyện tặng trâm, phải chăng đó là lí do chàng muốn gả nàng đi?
Hương Duyên Tử lạnh lùng nhếch mép: “Huynh ấy đích xác là người tốt.”
“Y đã có phu nhân, cô xuất giá sang đấy chỉ có thể làm thiếp.”
“Tôi không ngại.”
“Vậy ngày mai ta sẽ mời y tới bàn bạc, chọn một ngày lành…”
“Không cần chọn ngày, nếu huynh ấy đồng ý thì ngay ngày mai tôi sẽ theo huynh ấy về.”
Chàng không giữ nàng lại, hôm sau quả thật cho vời Chu Nguyên tới, nói rõ chuyện Hương Duyên Tử.
Chu Nguyên cả kinh, hết lời chối từ, Thẩm Cấu cương quyết, sai người chuẩn bị kiệu và nữ trang đưa Hương Duyên Tử vào phủ Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy việc đã đến nước này, đành phải đón Hương Duyên Tử vào dinh thự của mình bên Tây Hồ.
Đó là một khu vườn đắp núi khơi dòng, cây hoa tươi tốt.
Hương Duyên Tử đi dạo trong vườn, chỉ thấy đá hồ tinh xảo, ở giữa có thác nước, có hành lang nối với Khúc Viện (*), rất nhiều cảnh đẹp để thăm thú.
Đẹp nhất là bờ vịnh đón triều dâng trong vườn, trước mắt sóng biếc nghìn trùng, nhìn gần có ao sen ngàn cánh, dõi xa có liễu rủ trắng đê, người đi bên bờ đứng lại, chỉ cảm thấy toàn bộ Tây Hồ đều là của nhà mình.
(*) Một công trình thắng cảnh ven Tây Hồ.
Chu Nguyên gặp lại Hương Duyên Tử, hai người đều có phần gượng gạo, đôi bên chào hỏi lẫn nhau rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Hương Duyên Tử sợ y ngủ lại, bèn ám chỉ trước rằng mình khó chịu trong người.
Chu Nguyên lập tức hiểu ý, nói đêm nay ngủ ở tiền viện, không quấy nhiễu nương tử nghỉ ngơi, rồi vội vã cáo từ.
Bữa tối, Chu Nguyên sai thị nữ mang sơn hào hải vị tới bày đầy bàn, trong đó có món cuối cùng là cua hồ mùa này, hấp lên đỏ au, nom rất bắt mắt.
Nhưng ngay từ đầu khi mới tri Hàng Châu, Thẩm Cấu đã ban hành luật lệ, để gây trồng thủy sản Tây Hồ, trong vòng ba năm cấm bắt rùa cá trong hồ, cua cũng nằm trong danh sách đó.
Hương Duyên Tử sinh lòng ngờ vực đối với chuyện này, hỏi thị nữ vì sao lại có cua, thị nữ đáp: “Mấy con cua này tự bò vào rào giậu sân chúng ta, chủ bạc nói bọn nó tự chui đầu vào lưới, là trời ban, có thể bắt về ăn.”
Đáp xong, thị nữ khuyên Hương Duyên Tử thưởng thức.
Hương Duyên Tử uyển chuyển khước từ, nói mình không ăn được những món tính hàn, bảo cô ta mang xuống, trả lại cho Chu Nguyên.
Hôm sau, Chu Nguyên dẫn Hương Duyên Tử quay lại châu phủ bái tạ Thẩm Cấu.
Thẩm Cấu nghênh đón từ xa, cười rạng rỡ chắp tay với Chu Nguyên, hỏi: “Tối qua ăn cua có ngon không?”
Hương Duyên Tử đã sớm biết Thẩm Cấu có rất nhiều tai mắt nghe ngóng tin tức hang cùng ngõ hẻm cho chàng, giúp chàng hiểu biết tường tận chuyện liên quan đến án xử để có thể nhanh chóng đưa ra phán quyết, nhưng không ngờ tình báo của chàng lại trải rộng đến thế, đến Chu Nguyên ăn vụng cua trong nhà cũng lập tức biết được, bảo sao chuyện trâm ngọc chẳng qua được mắt chàng.
Mà đó giờ, chuyện Chu Nguyên tặng trâm ngọc vẫn khiến Hương Duyên Tử cảm thấy khó hiểu.
Câu “Có lẽ kiếp trước lỡ làng” của y như có ý với nàng, nhưng mấy ngày nay vào vườn, nàng lại chẳng hề cảm nhận được tình ái mộ trong lời nói cử chỉ của Chu Nguyên.
Sau khi bị Thẩm Cấu vạch trần chuyện ăn cua, Chu Nguyên càng như chim sợ cành cong, đối với Hương Duyên Tử chỉ hết lòng cung phụng cẩm y ngọc thực chứ không còn đến gặp nàng.
Nhất định y cho rằng là nàng mật báo rồi, Hương Duyên Tử nghĩ, song cũng chẳng để tâm, trên thực tế, nàng rất hài lòng với hiện trạng y lạnh nhạt với mình.
Chỉ có điều, nghĩ đến Thẩm Cấu, trong lòng khó tránh khỏi phiền não.
Người này đã mấy bận chi phối vận mệnh nàng, làm nàng rối rắm khổ não, có oán có giận, nhưng sau cũng chẳng hận cho nổi.
Lúc rảnh rỗi, Hương Duyên Tử tán gẫu với thị nữ, biết được ngoài phu nhân đang ở quê nhà sông Tiền Đường ra, Chu Nguyên còn có năm vị thiếp thất, chia ra sống ở dinh thự của y ở Tây Khê, Long Tỉnh, Tiêu Sơn, Mãn Giác Lũng, Phượng Hoàng Sơn, “Nhưng nương tử đẹp như thiên tiên, chủ bạc hiển nhiên thích hơn cả, thế nên mới để nương tử sống trong lâm viên Tây Hồ đẹp nhất.” Thị nữ không quên tâng bốc Hương Duyên Tử.
Hương Duyên Tử hé cười, không đáp, trong đầu nghĩ Chu Nguyên chỉ là một chủ bạc tòng cửu phẩm nho nhỏ, sao có thể xây được dinh thự ở toàn những nơi phong cảnh tuyệt sắc như vậy.
Có một ngày, nhị nương tử của Chu Nguyên phát thiếp mời chúng tỷ muội tới lâm viên ở Tây Khê của mình thưởng cúc.
Hương Duyên Tử nhận lời mời đi, xuống kiệu trước cửa vườn, thấy một nương tử khác ngồi xe bò cũng vừa mới tới.
Sau khi dừng xe, thằng bé đánh xe mau mắn nhảy xuống, quỳ gối khom người mời vị nương tử châu ngọc quanh thân đạp lên lưng nó xuống xe.
Hương Duyên Tử cảm thấy thằng bé ấy như từng thấy ở đâu, nhìn kĩ hơn, nhận ra đó là thiếu niên trộm trâm ở chùa Linh Ẩn bữa trước, thiếu niên kia vừa chạm mặt nàng đã lập tức xoay người cúi đầu, tránh ra xa.
Hương Duyên Tử càng thêm nghi ngờ, lưu tâm hỏi thị nữ vị nương tử và thằng bé sai vặt kia là ai.
Thị nữ đáp: “Là ngũ nương tử ở Mãn Giác Lũng, thằng bé đó là Lý Lộc Nhi hầu hạ vị ấy.”
“Lý Lộc Nhi là người mới tìm tới gần đây à?” Hương Duyên Tử hỏi.
“Không ạ.” Thị nữ nói, “Cậu ta được chủ bạc mua về lúc nạp ngũ nương tử, tính ra cũng được ba năm rồi.”
Hương Duyên Tử đẩy hộp gấm đựng ngọc trâm tới trước mặt Thẩm Cấu: “Thế nên, Chu Nguyên thiết kế ‘tình cờ gặp gỡ’, tặng tôi cái này là để hối lộ tôi.”
Thẩm Cấu cười không nói, lát sau mới bảo: “Khi cô có chút quyền lực sẽ phát hiện ra mình ‘tình cờ gặp gỡ’ người bên cạnh càng lúc càng nhiều, các loại quà cáp quý trọng cũng sẽ đến tay cô qua đủ kiểu đường ngõ không lường tới được.”
Hương Duyên Tử gật đầu: “Y vốn định mua chuộc tôi làm tai mắt cho y, nói cho y biết chiều hướng của ngài, nhưng chẳng ngờ bị ngài đoán ra, thuận thế đưa tôi vào nhà y, khiến y trở tay không kịp, tiến thoái lưỡng nan.”
“Chẳng khác nào y tự đào hố chôn mình.” Thẩm Cấu nói, “Chắc hẳn những gì cô chứng kiến mấy ngày nay có thể bổ sung thêm cho tội tham ô của y chứ?”
Hương Duyên Tử không đáp, chàng mở hộp gấm lấy mẩu giấy nhắn ra, đọc thành tiếng chữ viết trong đó: “Có lẽ kiếp trước lỡ làng, gặp nhau chớ hỏi nhân quả, trâm cài tóc mây, chẳng vấn tơ xanh, nhàn khêu son phấn, đều được.”
Nở nụ cười khinh miệt, chàng nhấc bút nối tiếp câu trong giấy: “Vốn là kiếp này phạm sai, gặp nhau mới có nhân quả, ngọc đẹp mài trâm, nếm cua Tây Hồ, kim ốc tàng kiều, ha ha.”