Lợi ích cận biên giảm dần(*)
(*) "Law of diminishing marginal utility" có nêu cụ thể rằng, khi một người tiêu thụ một mặt hàng hoặc sản phẩm, sự hài lòng và lợi ích mà họ có được từ các sản phẩm sẽ giảm đi khi họ tiêu thụ ngày càng nhiều sản phẩm đó.
Mặc dù lỗ hậu bị liếm cũng đã liếm rồi, lau cũng đã lau rồi, nhưng Hạ Triêm vừa mặc quần vào đứng dậy thì nó liền chảy theo khe mông xuống đùi.
Hạ Triêm mím môi, "Giáo sư Từ, tinh dịch của anh chảy ra hết rồi."
Từ Vi Trần cầm giáo án và USB chuẩn bị đi dạy, hôn Hạ Triêm một cái trước khi mở cửa, nói: "Ngoan, tự mình hút lại đi."
Hạ Triêm đi cùng Từ Vi Trần ra khỏi cửa, hạ giọng nói: "Từ Vi Trần, anh dâm thật đấy."
Từ Vi Trần hơi nhướng mày, "Tôi thù dai, lát nữa lên lớp mời ngài chuẩn bị tinh thần trả lời câu hỏi đi nhé."
Vì câu nói này mà nguyên tiết Hạ Triêm không dám ý dâm giáo sư.
Để tránh bị nghi ngờ, Hạ Triêm vào lớp trước, cậu sợ Từ Vi Trần sẽ trực tiếp bắt mình trả lời câu hỏi nên mở sách dốc sức bù đắp kiến thức của tiết trước, Từ Vi Trần bước vào khi nào cậu cũng không hay.
Khi chuông vào học vang lên, cậu mới ngẩng đầu khỏi sách, nhìn về phía bục giảng.
Giáo sư Từ vừa rồi còn chơi cậu đến toát mồ hồi thoáng chốc đã đổi thành dáng vẻ thận trọng với nét mặt nhã nhặn trầm ổn, trên áo sơ mi không có lấy một nếp nhắn, cà vạt cũng thắt được thắt ngay ngắn, chỉ có mình Hạ Triêm biết hàng này mất bao nhiêu thời gian để ủi quần áo trước khi rời văn phòng.
Hạ Triêm đã sàng bị hắn gọi lên bục một mình để nộp điện thoại, ai ngờ Từ Vi Trần bật micro và nói: "Thông báo với các trò, từ hôm nay lớp kinh tế vi mô sẽ không còn điểm danh, cũng không cần nộp điện thoại, mọi người có thể tự do làm những gì mình muốn trong lớp, những trò muốn rời khỏi lớp vui lòng rời đi trong vòng năm phút."
Hạ Triêm tưởng rằng Từ Vi Trần sẽ làm gì khác để chỉnh sinh viên của mình, không ngờ sau khi nói xong hắn liền mở PPT ra chuẩn bị bắt đầu giảng bài, đúng là không điểm danh và không thu điện thoại.
Trong phòng học yên lặng chốc lát rồi bùng lên tiếng bàn luận kịch liệt.
Từ Vi Trần gõ ngón tay lên bảng đen, nói vào micro: "Nhưng tôi nghĩ các trò phải tuân thủ trật tự lớp học cơ bản nhất, nếu như trò nào không có hứng thú với môn học này có thể rời đi từ cửa sau."
Tất nhiên không có ai chán sống đến mức trực tiếp đi ra ngoài, nhưng cũng có mấy người liên tục nhìn về cửa sau, có vẻ muốn đi nhưng không dám.
Từ Vi Trần lại bổ sung một câu: "Sinh viên ra khỏi lớp không bị ghi tên, bất cứ lúc nào cũng có thể vào lại lớp học, đồng thời vẫn sẽ có điểm quá trình cơ bản, cuối kỳ có thể tham gia kiểm tra.
Cảm ơn các trò đã tham gia tích cực trong năm tuần đầu tiên, hẹn gặp trong phòng thi cuối kỳ."
Đại học không giống cấp hai, cấp ba, giới hạn răn đe của giáo viên đối với học sinh chỉ giới hạn ở thi học kỳ và điểm quá trình, giáo sư đã nói như vậy, có vài người gan lớn đã thật sự đi ra ngoài từ cửa sau.
Hạ Triêm cứ liên tục nhìn chằm chằm vào cửa sau, không phải cậu muốn đi mà chỉ không hiểu tại sao Từ Vi Trần lại muốn làm thế.
Bỏ tiết không bị ghi tên còn có điểm quá trình, đây chẳng phải là chờ lớp học biến thành kịch một vai sao?
Từ Vi Trần giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Còn ba phút, sau ba phút ai rời đi sẽ bị ghi tên."
Hạ Triêm trơ mắt nhìn sinh viên trong lớp lục tục rời đi, bản chất con người chính là như vậy, có một số việc một người không dám làm nhưng một đám người thì làm thuận tay hơn hẳn.
Trong ba phút, lớp học hơn một trăm người chỉ còn lại năm mươi mấy người.
Trong số năm mươi mấy người, không biết có bao nhiêu người còn đang quan sát, bao nhiêu người chỉ đơn thuần thưởng thức khuôn mặt của Từ Vi Trần, số người thật sự muốn tham gia lớp học ít ỏi vô cùng.
Từ Vi Trần cuối cùng cười khẽ: "Cảm ơn những trò ở lại đồng ý với sức hấp dẫn cá nhân của tôi, tôi rất vui vì các ngài đã nhận ra sức hấp dẫn của kinh tế học và có thể hiểu sâu hơn các quy luật kinh tế, phân tích bản chất của các hiện tượng kinh tế."
Hạ Triêm nhìn hắn đăm đăm, không hiểu sao lại hơi thấy thương hắn.
Trơ mắt nhìn sinh viên của mình chuồn đi từng đứa một, chắc hẳn trong lòng không hề dễ chịu...!
Từ Vi Trần nói gọi cậu lên trả lời câu hỏi, vậy nên người đầu tiên bị gọi thật sự là cậu.
Bài học chính thức bắt đầu, Từ Vi Trần gọi tên của cậu bằng tiếng Trung rồi lại hỏi cậu bằng tiếng Anh: "Trò Hạ Triêm, please recall the law of diminishing marginal utility that we learned in last week 's class and explain it in a popular way.
" (Hãy nhớ lại mà chúng ta đã học trong lớp tuần trước và giải thích nó theo cách phổ biến.)
Hạ Triêm giật mình đứng lên, hỏi Từ Vi Trần: "Giáo sư, em có thể không dùng tiếng Anh không ạ?"
Những người còn lại trong lớp đồng thanh hít vào hai hơi, hơi thứ nhất là bởi vì Hạ Triêm thế mà không đi, hơi thứ hai là vì cậu không đi thì không đi, mà hình như ở lại để quậy giáo sư.
Từ Vi Trần nhướng mày, "Tùy ngài."
Hạ Triêm không chút cảm xúc đọc thuộc lòng tất cả những kiến thức liên quan về quy luật lợi ích cận biên giảm dần như trí tuệ nhân tạo, sau khi trả lời, Từ Vi Trần không cho cậu ngồi xuống mà chỉ nói: "Trò Hạ Triêm, ngài đọc thuộc lòng rất giỏi."
Hắn nói tiếp: "Tuy nhiên, nghiên cứu về kinh tế học không nên máy móc, tôi có thể trình bày quy luật lợi ích cận biên giảm dần một cách trực quan hơn."
Hạ Triêm cũng bắt chước điệu bộ nhướng mày của hắn, "Vậy mời giáo sư chỉ dẫn cho?"
Từ Vi Trần nhìn sâu vào mắt Hạ Triêm, chậm rãi mở miệng: "Lợi ích cận biên giảm dần cũng có thể giải thích bằng hiện tượng sinh lý, mức độ thỏa mãn khiến tinh thần hưng phấn, nhưng sự lặp đi lặp lại của cùng một kích thích sẽ làm giảm độ hưng phấn."
Hạ Triêm tin chắc là hắn cố ý, hắn cố ý nhấn mạnh "thỏa mãn", "kích thích" và "hưng phấn".
Lão già không biết xấu hổ, lợi dụng giờ học để nói lời cợt nhả, Hạ Triêm không cam lòng bị hắn đùa giỡn, cố tình bới lông tìm vết: "Giáo sư ơi, thầy nói thế trừu tượng quá, em không hiểu ạ."
Từ Vi Trần chậm rãi đi tới trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Lấy một ví dụ dễ hiểu hơn, nếu như tôi qua lại với người cùng lứa lần đầu tiên, tôi sẽ cảm thấy phấn khởi, thế nhưng sau khi liên tục qua lại với những người cùng lứa khác nhau thì mức độ thỏa mãn mà chuyện này mang lại cho tôi sẽ giảm đi."
Giọng nói của Từ Vi Trần ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng chỉ có một mình Hạ Triêm có thể nghe thấy, "Vì vậy, tôi mong chờ sẽ được yêu đương với bạn nhỏ như Hạ Triêm Triêm."
Những người khác ngồi quá xa, không thể nghe rõ cuối cùng Từ Vi Trần nói gì, chỉ cười phá lên trước ví dụ mà giáo sư Từ đề ra.
Hạ Triêm ngồi xuống, suốt nửa tiết sau không nghe lọt tai bất cứ điều gì..