CHƯƠNG 7:-------------------------------------------------------------
#Lềtí:
Tớ bỏ truyện mấy tuần do bận ạ.
Thực ra truyện của tớ chả có hot gì mà nói thế này đúng không ?
Nhưng tớ tôn trọng những bạn ủng hộ truyện của tớ...
Tớ định sau này viết một chút bi kịch vào truyện chứ thẳng quá cũng... :3 Okiie nhé !
Tớ sẽ chăm chỉ viết a, tầm 2 đến 3 tuần ra 1 chương ( tớ cứ bị lười ) :v
Cảm ơn những bạn độc giả đã luôn ủng hộ truyện của tớ.
-------------------------------------------------------------
Sau những lời nói của anh kia, cô thật không biết làm sao.
Nhưng trường C mà Mạnh Thần nói thật sự cô rất khó đậu vào nha.
Mạnh Thần làm khó cô vậy làm sao cô chịu nổi...
Cái gì cơ chứ ? bắt cô phải vào cùng anh á ?
Anh định bắt cô làm nô lệ dính với anh sao ?
Diệp Linh không tài nào hiểu nổi vì sao anh lại bắt cô thi cùng trường như vậy.
---------------------------------------------------------------
Cuối cùng những ngày thư giãn đã kết thúc, Diệp Linh và Mạnh Thần cùng gia đình rời khỏi bãi biển cát vàng biển xanh kia.
Hai người cùng nhau đi vào những ngày ôn tập.
Lần ôn tập này hai người cũng cùng nhau.
Mạnh Thần cũng dạy cho Diệp Linh những kiến thức mà cô khó hiểu.
Diệp Linh lần này quả thật quyết tâm, ôn tập tối ngày.
Mặc dù chưa quyết định rõ trường nào nhưng ôn tập không thừa.
Cô kém cỏi như vậy cho dù thi trường nào cũng phải cố học nhỡ rớt thì toi.
--------------------------------------------------------------
Mạnh Thần tay chống cằm, chỉ vào dãy số dài trong sách hỏi:
''Công thức này bằng mấy ?''
Diệp Linh suy nghĩ, rồi trả lời:
''bằng 1.''
Mạnh Thần gật đầu, tiếp tục hỏi cô những câu khác.
Họ cứ như vậy cho đến tối.
Diệp Linh tạm biệt Mạnh Thần ra về, Mạnh Thần gật đầu khen cô:
''Có tiến bộ.''
Cô nghe được câu này vui hẳn, cười:
''cảm ơn cậu.''
Anh lại gật đầu hỏi:
''vậy có muốn thi trường C nữa không ?''
Diệp Linh sững lại không ngờ anh lại hỏi vậy. Cô không biết trả lời thế nào chỉ lắc đầu rồi về phòng.
Những ngày tiếp theo, anh và cô không nói chuyện ngoài lề cả hai lạnh tanh, chỉ học và học.
Diệp Linh rồi cũng bỏ việc này qua một bên cứ cố gắng phấn đấu.
Ngoài học thêm với anh, cô còn đi học thêm.
Dù có căng thẳng cũng phải có chịu...
Ngày tháng trôi qua như từng trang giấy viết hết rồi lại sang tờ mới...
Kì thi đại học thảm khốc của bao học sinh đã đến.
Diệp Linh hôm nay dậy sớm. Vốn dĩ vì cô bị mất ngủ do căng thẳng cộng háo hức.
Ăn sáng xong, cô chào bố mẹ đi ra cổng.
Bố Mẹ cô đều chúc cô, đặt niềm tin vào cô nên cô cũng không muốn họ buồn.
Nhất định phải cố gắng.
Diệp Linh gọi cho Vi Vi đến đón, cô không muốn hôm nay bắt Mạnh Thần phải chở nữa.
Về Mạnh Thần, anh cũng chẳng đón cô.
Hai người chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi đến địa điểm thi.
------------------------------------------------------------------------------
Vi Vi cùng cô đứng một góc ở sân trường, não nề chờ đợi thời gian:
''Haizz... rốt cuộc cũng đã đến.''
Diệp Linh nghe vậy liền hỏi:
''đến cái gì ?''
Vi Vi tưởng Diệp Linh giả ngốc nhéo má cô:
''tất nhiên là ngày thi rồi bà cố !'' Vi Vi chợt nhìn ra một chuyện hỏi Diệp Linh: ''À mà ông xã nhà cô đâu để hôm nay nhờ tôi chở thế ?''
Diệp Linh cười như không cười:
''kệ đi !''
Vi Vi trong đầu hiện ra ba chữ : Lại giận nhau.
Trong sân trường không chỉ có Vi Vi và Diệp Linh lo lắng mà đến hơn trăm học sinh cũng lo sợ.
Thời gian cứ trôi dần, tiếng trống báo giờ thi cũng vang lên...
Tiếng trống ấy đủ để làm bao học sinh thót tim...
Nhiều người quá lo lắng cho số phận mình, liệu có từ học sinh thành sinh viên không...
Hoàn toàn dựa vào họ với sự may mắn...
Diệp Linh tạm biệt Vi Vi rồi vào phòng thi có tên mình.
Ngồi đúng bàn, đúng số báo danh.
Tất cả ngày mọi thứ tựa như vụt qua. Lớp học, sân trường im lìm.
Thi thoảng nghe thấy tiếng quạt hay tiếng lạch cạch bút.
Diệp Linh cầm tờ đề, đọc một lượt rồi mỉm cười: Dạng ôn này rồi...
Bên lớp Mạnh Thần và Vi Vi, họ may mắn nên cùng phòng.
Vi Vi cắn bút, bấm bút liên hồi, vò đầu bứt tai nghĩ. Không phải chỉ cô mà nhiều người cũng thế.
Mạnh Thần như không có gì xảy ra điềm tĩnh viết.
----------------------------------------------------------------------------------
Rút cuộc, có làm được tới đâu thì Diệp Linh cũng không thể không bí được.
Cô loay hoay mãi, gục xuống bàn, nhìn xung quang.
Cái cậu con trai ngồi trên cô tên là Mặc Cường Lâm.
Nhìn cậu rất kiêu căng nhưng không ngờ lại tốt bụng.
Cô chỉ nhỡ tay chạm bút vào người cậu ta.
Cậu ta biết cô không làm được, liền giở bài ra, để chéo vừa tầm nhìn cô.
Diệp Linh thấy vậy bất ngờ. Thi ''trọi'' nhau mà cậu ta lại giúp mình.
Cô mỉm cười, phát ra âm gió đủ nghe: Thank ! ( cảm ơn đó mấy bé '' mầm non '' )
Cô cẩn thận chép phần đầu phần sau tự làm nốt.
Cuối cùng cũng làm xong... Vẫn thừa thời gian, cô thật chẳng biết làm gì ngoài trừ nhìn cô, nhìn đồng hồ, nhìn xung quanh rồi lại gục xuống bàn.
Chán ghê...
Dù không biết mình có làm đúng không nhưng cô luôn nghĩ rằng cơ bản phụ thuộc vào may mắn.
Đang ngồi buồn chán, cô bất chợt gặp ánh mắt của cậu bạn Cường Lâm kia.
Cô mỉm cười lặp lại câu cảm ơn cũ dù biết là cậu ta chỉ liếc qua cô.
Gặp người tốt trong phòng thi là tốt rồi, cô rất biết ơn cậu ta.
Cô lướt qua lại bài của mình một lần rồi thở dài...
Thật sự chẳng biết sửa cái gì... Thôi kệ đi a...
Cô nằm dài xuống bàn rồi cứ thế ngủ.
Trống đánh báo hiệu thời gian thu bài làm Diệp Linh bật dậy.
Cô thu bài rồi thoải mái đi ra khỏi phòng thi.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã gặp ngay Mạnh Thần và Vi Vi.
Diệp Linh cùng Vi Vi liên mồm trao đổi hỏi nhau.
Mạnh Thần chỉ đứng bên cạnh nghe, thỉnh thoảng gật một cái.
Diệp Linh vừa nói vừa nhìn xung quanh bất chợ nhìn thấy cậu bạn vừa nãy.
Cô chạy tới, mỉm cười:
''Cảm ơn, cậu đúng là ân nhân của tôi !"
''chỉ sơ ý thôi, đừng hiểu lầm.'' Cường Lâm liếc nhìn cô rồi bỏ đi, gương mặt cậu lạnh tanh.
''cậu tên là gì ? Tôi là Diệp Linh.'' Cô chạy lên trước mặt Cường Lâm cố làm quen.
Cậu bạn nhíu mày, tránh khỏi, miệng nói ba từ vừa đủ cô nghe:
''Mặc Cường Lâm "
Cô gật gật rồi chào Cường Lâm.
Vi Vi thấy Diệp Linh chào hỏi cậu bạn lạ lùng kia vội chạy tới:
''Hắn là ai mà để ông xã cậu sắc mặt khó coi vậy...'' Vi Vi chỉ về phía Mạnh Thần.
Mạnh Thần đang chăm chú nhìn Cường Lâm.
Công nhận nét mặt anh khó coi nhìn như muốn ăn thịt cậu bạn Cường Lâm kia đến nơi.
Diệp Linh nhíu mày hai giây rồi lại tỉnh bơ:
''chả liên quan.''
Nói xong cô kéo Vi Vi đi về bỏ mặc Mạnh Thần ở đằng sau.
Thật tội nghiệp mà...