Trương Thị Minh Khuê là một đứa trẻ đáng thương, má cô vì khó sinh mà chết, cha cô cũng từ đó bỏ đi biệt xứ.
Cô lớn lên trong sự yêu thương, săn sóc của bà mình.
Năm cô lên tám tuổi thì bà mất, trong căn nhà tranh xiêu vẹo giờ đây chỉ còn mình cô đơn độc.
Nhà nghèo lại thêm không còn người nương tựa, khó khăn nay lại khó khăn hơn, đây lại là một vùng quê trồng lúa nước nghèo khó, thế nên cô quyết định bán hết tất cả những thứ có giá trị rồi khăn gói bỏ ra xứ khác học làm ăn.
Lúc rời đi chỉ mang theo cái vòng mã não xanh lam của bà để lại cùng với chút tiền ít ỏi.
Một mình đơn thân độc mã nơi xứ người, cô lăn lộn làm đủ mọi việc để có thể duy trì sống.
Từ công việc rửa chén, bưng cơm tới công việc bốc vác nặng nề.
Thậm chí đã có giai đoạn khốn đốn đến nỗi cô phải đi ăn xin nơi đầu đường xó chợ.
Nhưng chưa bao giờ và cũng không bao giờ cô sa chân vào con đường trộm cướp.
Câu "nghèo cho sạch, rách cho thơm" bà dạy cô vẫn luôn ghi nhớ tận đáy lòng.
May sao ông trời không phụ lòng người, trong một lần cô đi bưng trà kiếm thêm ở một quán nước thì được một thương lái buôn lụa nhìn trúng.
Ông - Lâm Tấn Đức là một thương nhân có tiếng trong giới buôn lụa là.
Lúc này ông nghỉ chân tại một quán nước nhỏ thì nhìn thấy một bé gái trên người quần áo lấm lem, đầu tóc thì rối bời nhưng chính vần trán cao rộng cùng với đôi mắt tinh anh kia đã làm ông chú ý.
Sau khi biết được gia cảnh đáng thương của cô ông càng thương cảm và quyết định thu nhận cô làm tùy tùng của mình.
Cô càng lớn càng xinh đẹp lại bộc lộ trí khôn ngoan hơn người, bản tính ngay thẳng và cẩn trọng trước nay chưa từng đổi thay.
Ông thương lái nọ rất thích cô, bắt đầu tin tưởng dạy cô cách coi lụa, quản tiền và còn dành ra ít thời gian dạy cô học chữ nghĩa.
Có bao nhiêu kinh nghiệm ông đều chỉ dạy cho cô hết.
Cô cũng không phụ lòng ông, cố gắng học hỏi từng ngày, dần dần cô thay ông Lâm làm nhiều việc lớn.
Kinh nghiệm ít nhiều đã có, trong một lần bồi ông Lâm uống rượu, cô ngập ngừng ngỏ ý muốn được tách ra tự lập, tự gầy dựng cơ ngơi cho bản thân.
Ông Lâm nghe vậy thì hơi sững người, ông biết cô gái này có chí lớn, lại xuất chúng hơn người nên mới tin tưởng giao cho cô nhiều việc quan trọng để cô quen dần.
Hi vọng sau này cô có thể gả cho con trai ông, cả 2 đứa cùng nhau phát triển cơ nghiệp này của ông.
"Minh Khuê, sao con lại muốn vậy? Ở lại đây không tốt sao con?"
"Ông chủ con rất biết ơn ông đã thu nhận con lúc cơ hàn, cũng rất tin tưởng chỉ dạy con nhiều thứ nhưng mà...!Dù sao bây giờ con đã lớn rồi, con không thể mãi dựa vào ông được"
"Không phải đã nói con đừng gọi ta là ông chủ rồi sao!? Ta sớm đã xem con như con cháu trong nhà.
Huống hồ chi thằng An nó..."
"Thưa ông, cậu An đối với con có ý gì thì con không rõ, nhưng con tuyệt đối chưa bao giờ có ý định trèo cao sẽ được làm dâu nhà hào môn cao quý."
Lâm Bình An chính là con trai duy nhất của ông Lâm, từ khi ông Lâm vừa mang cô về đã rất thích cô, quấn quít không rời khiến cô thật tâm rất khó chịu, chỉ muốn đá cho hắn một cước văng xuống đìa:)
"Ta không phải nói con trèo cao, ta chỉ nói thằng con khờ này của ta thật sự rất thích con.
Con cứ ở lại đây đi, muốn làm gì thì làm, sau này buôn bán vững vàng rồi hãy bàn đến việc khác"
Gì dị chùi, mỗi khi cô cùng ông Lâm ra thuyền đi buôn xa hay bồi tên Lâm Bình An chơi đều bị người ta nói những lời thị phi khó nghe.
Họ nói cô ăn bám nhà giàu lại còn lẳng lơ ve vãn cậu chủ, chính là đĩa đu chân hạc, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cô chính là nghe đến chán rồi nhưng lại không phản bác được vì cô được như ngày hôm nay đều nhờ ông Lâm cả.
Nhưng cô nào có tình cảm với cậu chủ, hắn tự bò đến bên cô đó chứ.
"Không được, à đúng rồi không phải những gia đình giàu có đều quan trọng việc môn đăng hộ đối sao.
Hiện tại thân phận con thế này thì thật không xứng, ông ch...!Thầy cứ để con ra ngoài tự lập, con sẽ tự đứng trên đôi chân của mình, tới lúc ấy sẽ không ai nói con dựa dẫm vào thầy nữa"
"Con..."
Ông Lâm muốn ngăn cản nhưng thật sự không tìm được lí do thấu đáo.
Những lời dị nghị đó sớm đã đến tai ông.
Ông biết đứa nhỏ này có lòng tự tôn cao và cũng rất cứng đầu.
"Được được các người làm phản, làm phản hết rồi"
"Vậy con..."
"Nhưng mà con là thân nữ nhi, mọi bề thế sự đều không thuận tiện, ta rất lo lắng cho con"
Biết ông đã ngầm đồng ý, cô vui mừng khôn xiết, nhưng điều ông vừa nói cũng là điều cô lo ngại nhất.
Ở thời đại này đàn bà con gái làm sao được coi trọng như đàn ông.
Vậy chi bằng làm đàn ông pha-ke đi:)
"Vậy con sẽ làm con trai"
"Ừm...!HẢ!?".