Thế là từ đó cô giữ họ, đổi tên thành Tuệ Minh, cắt đi mái tóc đen dài đã nuôi chục năm qua, kinh doanh buôn bán dưới thân phận của một nam nhân.
Mới đầu ông Lâm ngăn cản rất quyết liệt nhưng cũng không lay chuyển được cô nên cũng đành chấp thuận.
Bởi vì cô muốn tự lập nên không muốn nhận sự giúp đỡ gì từ ông cả, ông Lâm cũng hết cách với cô nhóc này, trước khi cô thật sự ra đi ông chỉ nhét vào tay cô "ít" vốn, khi cô từ chối thì ông bảo cứ nhận đi khi nào ăn nên làm ra rồi trả ông gấp đôi cũng không muộn:)
Sự nghiệp của Tuệ Minh phất lên như diều gặp gió, thoáng chốc lại 5 năm nữa trôi qua.
Lúc này Tuệ Minh đã là chủ một xưởng buôn lớn, có của ăn của để chẳng thua kém ai nhưng không vì vậy mà cô gái tuổi đôi mươi trở nên hóng hách.
Cô vẫn như cũ cư xử nho nhã, lễ độ với mọi người và rất mực biết ơn người chủ, người thầy đầu tiên của mình.
Về sau cô có thuê thêm nhiều thầy dạy về thư pháp và thư từ, chữ nghĩa.
Cô cố gắng nhiều như vậy thật sự không phải để xứng đôi vừa lứa với Lâm Bình An mà là chính vì cô.
Cô không yêu anh ta mặc dù anh ta không hề có mặt xấu, rất nho nhã và anh tuấn.
Chỉ là tình cảm đối với người anh lớn này không phải là tình cảm trai gái.
So với anh ta tình sâu nghĩa nặng thì cô chỉ xem anh ta như anh trai mà thôi.
Cuộc sống đã ổn định, mấy năm gần đây Tuệ Minh đã nuôi lại tóc, tuy chưa dài được như xưa nhưng cũng đã xuống vai một tí, nhìn rất khác biệt so với con gái má đỏ tóc dài thời ấy nhưng rất cuốn hút.
Xinh đẹp theo cách khác biệt, gia cảnh tốt lại thêm đang trong tuổi xuân phơi phới nên con đường tình duyên của Tuệ Minh tựa hồ không tệ lắm.
Điều này khiến ông Lâm rất lo lắng và nóng lòng mong cho cô và Lâm Bình An nhanh chóng nên duyên vợ chồng.
Mấy năm nay gần như lần nào có dịp hội ngộ là ông Lâm lại nói chuyện này, cô đã nhiều lần từ chối và khẳng định mình không có tình cảm gì với tên Lâm Bình An kia nhưng ông Lâm vẫn nghĩ là do cô e ngại quá khứ trước kia nên cứ lải nhải với cô chuyện này mãi! Mệt:.