Hiện giờ Tông Hoằng Cửu đã đưa Tông Thụy Thần và đám người của hắn vào bãi săn trước, còn các học sinh bách gia thì phải đứng nghe Đoàn Quân Hạo giảng giải quy tắc, nhất thời không thể di chuyển.
Vừa nghĩ đến chuyện Tông Thụy Thần bị Tông Hoằng Cửu bắt đi, nội thị kia còn đặc biệt chọn một con liệt mã không thể thuần phục, Tông Lạc vừa vội vừa tức, nhưng lại không thể lập tức rời đi, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Nhìn bộ dạng của Tông Hoằng Cửu, rõ ràng đã biết Tông Thụy Thần giả ngu.
Nếu Tiểu Bát không tiếp chiêu này, tiếp tục giả ngu, vậy hôm nay nhất định sẽ bị trọng thương, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Dù sao Tông Hoằng Cửu cũng không phải đứa nhỏ lương thiện gì, hắn làm ác còn đáng sợ hơn cả người lớn.
Nếu Tiểu Bát tiếp chiêu......!chính là đã thừa nhận bản thân nguỵ trang, nhiều năm qua vẫn luôn giả bộ.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Bị Tông Hoằng Cửu phát hiện kỳ thật là chuyện nhỏ, nhưng nếu truyền đến tai Uyên Đế, Uyên Đế muốn truy cứu, không chừng sẽ nhớ lại năm đó thanh tẩy đẫm máu Vinh gia, sau đó tự hỏi vì sao Tông Thụy Thần tuổi còn nhỏ đã biết ngụy trang như thế, dù có tra ra ma ma được Vinh phi phó thác chỉ dạy, ngọn lửa kia sớm muộn cũng sẽ đốt thẳng lên người Tông Thụy Thần.
Rõ ràng lần trước Tông Lạc vất vả lắm mới dời đi lực chú ý của Tông Hoằng Cửu, giờ thì tốt rồi, coi như làm không công.
"Từ hôm nay đến ngày mai, khi mặt trời mọc, là thời gian thi săn nghệ.
Bây giờ...!Trận đấu bắt đầu!"
Đoàn Quân Hạo cầm lấy gậy trống, gõ một hồi trống lớn, báo hiệu bắt đầu cuộc thi.
Các học sinh đã sớm ăn mặc chỉnh tề xoay người lên ngựa, trên lưng đeo ống tên, một thân hồ phục oai vệ hiên ngang, vừa dứt lời liền thúc giục ngựa chạy về phía khu rừng, dưới chân nhấc lên bụi đất vàng.
Sau khi gật đầu tạm biệt Cố Tử Nguyên, Tông Lạc không vội rời đi.
Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, gắt gao nhìn bóng lưng Diệp Lăng Hàn.
Người kia dừng tại chỗ, để cho gã sai vặt giúp hắn buộc lại xà cạp bó chân, trang bị trên người vô cùng tươm tất, chỉnh chu sáng láng.
Vừa nhìn đã biết là bỏ nhiều công sức, muốn đạt được một thứ hạng cao trong săn nghệ, cưỡi ngựa mượn từ Huyền Kỵ quân.
Đợi đến khi Diệp Lăng Hàn rời đi, Tông Lạc mới quay lại nhìn binh lính theo sau mình, quay đầu ngựa, đi về phía sâu trong rừng.
Tông Lạc không nghĩ tới chính là, hắn vừa tiến vào bãi săn, đã có người chủ động tìm tới cửa.
"Cố huynh."
Sau khi nhìn thấy hắn, Công Tôn Du hai mắt sáng lên, vội vàng giục ngựa chạy đến.
Vẻ mặt hắn vẫn kiêu ngạo như trước, chẳng qua khi rơi vào người Tông Lạc, thoáng chốc thu liễm lại, có chút không được tự nhiên.
Công Tôn Du đánh giá thân hình gầy yếu của kiếm khách dưới bạch y, khi nhìn đến đôi môi tái nhợt không huyết sắc chợt cau mày: "Mấy ngày trước Cố huynh không đến Bách gia yến, ta sai người tới hỏi, mới biết Cố huynh bị bệnh nhẹ...!Bây giờ đã khá hơn chưa?"
Nếu không phải thư đồng mà Tông Lạc an bài ở cửa nơi tạm trú bẩm báo Công Tôn Du ngày nào cũng đến, chỉ sợ Tông Lạc đã bị hắn lừa.
"Đa tạ Công Tôn huynh, tốt hơn nhiều rồi."
Bị Công Tôn Du quấn lấy, Tông Lạc trong lòng sốt ruột, nhưng lại không thể biểu lộ ra mặt, chỉ có thể lơ đãng mở miệng ứng phó.
Lúc trước hắn nghĩ không ra nguyên nhân Công Tôn Du mỗi ngày đều đến tìm mình, hiện giờ biết Ngu Bắc Châu cũng trùng sinh, không cần suy nghĩ cũng hiểu được lý do.
Hắn thật sự không có thời gian lãng phí với đồng bọn Ngu Bắc Châu ở đây.
"Nếu không có việc gì, thời gian thi đấu quý báu, ta đi trước."
Tông Lạc gật đầu với hắn, bộ dạng không muốn nói nhiều, kéo dây cương chuẩn bị rời đi.
Công Tôn Du liếc mắt một cái đã nhìn thấu thái độ qua loa của hắn.
Rõ ràng lúc ở Bách gia yến khá nhiệt tình, vì sao lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Cuồng đồ áo vải mím môi.
Nếu người khác không nể mặt hắn như vậy, Công Tôn Du tính tình cao ngạo phỏng chừng đã phất tay áo rời đi ngay lập tức.
Chỉ trừ vị này.
Không chút do dự, hắn ghì chặt ngựa chạy theo: "Cố huynh chờ một chút...!Tam điện hạ!"
Công Tôn Du cố ý hạ thấp giọng, chờ ngựa đến gần rồi mới nói, cho nên âm lượng không lớn, binh lính bên cạnh hai người bọn họ đều không nghe thấy.
Nhưng hắn thật sự đã hô "Tam điện hạ".
Tông Lạc ngừng lại.
Không cần lý do, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vốn tưởng rằng kiếp này, hắn có thể rút kinh nghiệm từ kiếp trước, lật ngược tình thế, thậm chí không tiếc bày mưu tính kế.
Thế nhưng kết quả lại là, túc địch kiếp trước cũng trùng sinh với hắn.
Hơn nữa rất có thể vào cái đêm Cửu Tinh Liên Châu một năm trước đã thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Nói cách khác, trong một năm Tông Lạc chạy trốn, Ngu Bắc Châu có rất nhiều thời gian chiêu binh mãi mã, tận dụng khoảng thời gian này ra tay bố trí.
Cũng vì Tông Lạc dẫn đầu thiết cục, mà lại bại lộ thân phận, trở thành bọ ngựa bắt ve sầu, làm mồi cho chim sẻ núp đằng sau.
Thật trớ trêu!
Tông Lạc chỉ cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước tự mình luận giải đối đầu với nam chính sẽ có kết cục bi thảm gì, kiếp này lại đi vào vết xe đổ? Đùa gì kì vậy!
Hắn đè nén cơn giận: "Để Ngu Bắc Châu thu nhận loại thủ đoạn ấu trĩ này đi."
Chỉ cần thấy mặt Công Tôn Du, Tông Lạc không khỏi nhớ tới...
Kiếp trước, vị mưu sĩ đi theo Ngu Bắc Châu này lạnh lùng đứng trên tường thành, nhìn nội thị dùng thánh chỉ bọc lấy Trạm Lư rồi ném từ trên cao xuống.
Khi đó, Công Tôn Du xoay quanh mấy vị Hoàng tử, sau lưng là vị minh chủ Ngu Bắc Châu do hắn tự mình lựa chọn, ở hoàng thành như cá gặp nước, từng bước thăng chức, đứng hàng Cửu Khanh, sắp đem tâm phúc Tiết Ngự Sử của Tông Lạc ép khỏi vị trí Tam công, có thể nói là xuân phong đắc ý.
Tạm thời không nói đến chuyện này, trước đó, Công Tôn Du cũng không biết đã bao nhiêu lần hóa giải kế hoạch giăng bẫy Ngu Bắc Châu của Tông Lạc.
Hắn còn không ít lần bị Công Tôn Du đeo bám sau lưng, dù có thấy cũng chỉ cười lạnh ba tiếng với nhau.
Đối với tay sai trung thành của nam chính vạn người mê, hắn thực sự không có thiện cảm.
Công Tôn Du nhíu mày: "Ngu Bắc Châu? Ngài đang nói về vị Bắc Ninh Vương đầu óc có vấn đề kia sao? Y thì liên quan gì đến ta chứ?"
Nghe Công Tôn Du trung thành và tận tâm kiếp trước lại chính miệng ghét bỏ chủ cũ đầu óc có vấn đề, Tông Lạc rốt cục cũng ngước mắt lên, dải lụa trước mắt lờ mờ chiếu ra dáng vẻ đối phương.
Hắn bình tĩnh nói: "Nếu không phải Ngu Bắc Châu phái ngươi tới, vì sao ngươi lại gọi ta là Tam điện hạ?"
Bố y cuồng đồ trầm mặc một lúc: "Đây là nguyên nhân hôm nay ta muốn tới tìm ngài."
Chẳng biết từ lúc nào, khu rừng xung quanh đã trở nên yên tĩnh.
Cảnh vệ binh vừa rồi còn đi theo bọn họ nắm lấy dây cương, ánh mắt dại ra, rõ ràng đang ngồi trên ngựa, nhưng lại giống như mắt điếc tai ngơ đối với cuộc trò chuyện của bọn họ.
Khôi thuật m Dương gia!
Tông Lạc đã sớm đề phòng chiêu này, cầm lấy Thất Tinh Long Uyên đặt ngang trước người, bảo đảm có thể rút kiếm ra khỏi vỏ ngay lập tức.
Võ thuật của Công Tôn Du rất tầm thường so với tài thao lược của hắn.
Ít nhất trong mắt đệ tử thân truyền Quỷ Cốc một đánh ba như Tông Lạc.
Nhưng Công Tôn Du dù sao cũng xuất thân từ ẩn sĩ thế gia, ẩn sĩ thế gia là thượng cấp của Âm Dương gia, tất nhiên khôi thuật là sở trường của hắn.
Theo quan điểm của Tông Lạc, Khôi Thuật là một sản phẩm kỳ diệu kết hợp giữa ám thị tâm lý (bao gồm thôi miên) và bối cảnh huyền huyễn độc đáo của thế giới trong sách.
Người thi thuật cao minh chỉ cần tiếp xúc với đối tượng thi thuật, những người ý chí không kiên định sẽ trúng chiêu.
Nghe nói thời kỳ hồng hoang, khôi thuật chân chính hoàn toàn có thể biến người sống thành con rối của người thi thuật.
Chẳng qua lưu truyền đến bây giờ, cho dù ẩn sĩ thế gia bảo tồn khôi thuật, cũng chỉ có tác dụng ám thị tâm lý chuyên sâu.
Có thể tranh giành đoạt trữ cũng không phải kẻ ngốc.
Cho dù gặp phải chủ quân không đỡ được tường giống như Tông Nguyên Vũ, môn khách mưu sĩ cũng không thể chỉ biết ăn cơm ngồi nhìn, dù thế nào cũng phải tìm cách đỡ người lên.
Cho nên suy cho cùng, kiếp trước Công Tôn Du có thể dễ dàng xoay quanh nhiều Hoàng tử như vậy, một phần dựa vào mưu trí bản thân, một phần là nhờ khôi thuật trợ giúp.
Mặc dù không thể thần kỳ như thời cổ đại, nhưng chắc chắn đủ để ám chỉ tâm lý.
Tỷ như bây giờ.
May mắn thay, trong bối cảnh của thời đại này, hầu hết mọi người đều hiếm khi tiếp xúc thân thể, cho dù là bằng hữu thân thiết nhất, cũng ít khi vô duyên vô cớ làm ra hành động như Bùi Khiêm Tuyết hôm qua.
"Bọn họ chỉ là bị ta tạm thời ngăn cản lực chú ý mà thôi, Điện hạ không cần....!Phòng bị như thế."
"Phòng bị?" Tông Lạc cười lạnh: "Nếu thật sự có phòng bị, ngươi căn bản không thể yên ổn đứng ở đây."
Thái độ này......!Khác một trời một vực so với tình báo lúc trước mà Công Tôn Du nhận được.
Ít nhất chuyện mất trí nhớ hoàn toàn không tồn tại.
Công Tôn Du chậm rãi giơ hai tay lên, biểu đạt mình không có ý đồ công kích, đồng thời suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.
Tình báo sai, nhất định không phải do Âm Dương gia bằng mặt không bằng lòng.
Chỉ có một khả năng, đó chính là trận chiến Hàm Cốc Quan từ đầu đến cuối đều do Tam hoàng tử tự mình dàn dựng, mà hắn lại không cẩn thận giẫm vào thế cục, hơn nữa còn chịu tiếng xấu vì Bắc Ninh Vương.
Cách đó không xa, bạch y kiếm khách một tay cầm kiếm, hơi hất cằm lên, cho dù mắt quấn lụa trắng, cũng không giảm đi sát khí lạnh lùng từ trong núi thây biển máu chiến trường bước ra.
Tông Lạc cứ thế hoàn toàn rút đi sự yếu đuối mà hắn cố tình nguỵ trang, trở về phong thái của vị Tam hoàng tử Đại Uyên kinh qua chiến trường chém giết, khiến quân địch nghe tên sợ hãi, danh chấn thiên hạ.
Nếu đã tự tay thiết lập cục diện, khả năng mù mắt là bao nhiêu?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Công Tôn Du chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, máu nóng sôi trào.
Nếu như nói, trước đó hắn chỉ muốn thăm dò Tông Lạc thêm vài lần nữa, sau đó đi gặp các Hoàng tử khác cân nhắc hơn thua, rồi mới đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Thế thì hiện giờ, hắn đã không cần phải lựa chọn nữa.
Bởi vì sự lựa chọn duy nhất đã ở ngay trước mặt.
Hiện giờ chiến hỏa liên miên, quần hùng tranh bá.
Nếu muốn bình thiên hạ, một vị Hoàng tử mất trí nhớ, cho dù kiếm thuật cao siêu hơn nữa, cũng rất khó giành được cơ hội chiến thắng.
Nhưng một Tam hoàng tử Đại Uyên tám phần hoàn hảo không tổn hao gì, muốn danh vọng có danh vọng, muốn lòng dân có lòng dân, vì thiên hạ yêu chúng sinh, phẩm hạnh thực lực mưu kế đều có đủ.
Cho dù không được Uyên Đế coi trọng, Công Tôn Du cũng có lòng tin nâng đỡ hắn trở thành Hoàng đế.
Có minh chủ như vậy, làm sao không thể bình thiên hạ?
Công Tôn Du cả người run rẩy, bỗng nhiên đạp bàn đạp xoay người xuống ngựa, khống chế lòng bàn tay nóng hổi, im lặng cởi phụ kiện của mình, hai tay dâng đồ vật lên đỉnh đầu.
Đó là một khối ngọc bội điêu khắc Thái Cực Bát Quái.
Tông Lạc nhớ rõ thứ này.
Kiếp trước Ngu Bắc Châu sau khi nhận Công Tôn Du, trên người liền có thêm một ngọc bội như vậy, nghe nói đó là lệnh bài ẩn sĩ thế gia dùng để điều động Âm Dương gia, cũng là chứng minh bọn họ đã chọn minh chủ để phụng dưỡng.
Chỉ cần tiếp nhận, là có thể trở thành chủ nhân của Âm Dương gia.
Trong thoáng chốc, vị mưu sĩ áo vải vẫn luôn đi theo Ngu Bắc Châu quỳ một gối xuống, thấp giọng nói: "Truyền nhân đời thứ mười bảy của ẩn sĩ thế gia Công Tôn Du, nguyện nhận Điện hạ làm chủ, phụ tá Điện hạ mưu lược đại sự thiên hạ!".