Tên xạo ke này.
Tông Lạc mặt lạnh.
Sáng sớm nói luyện binh hắn còn tin một chút, nhưng lúc này mặt trời đã lên ba xào, y mới chạy tới nói vậy, chẳng phải nói dóc mà không có tâm sao?
Hơn nữa, trước đó không lâu Ngu Bắc Châu mới ngồi trên tường của phủ Hoàng tử vỗ tay chúc mừng, chân sau đã đuổi theo hắn tới ngoại ô, Tông Lạc cho dù có ngốc cũng biết y đang kiếm chuyện.
Đôi khi Tông Lạc thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của y.
Kiếp này cùng hắn trùng sinh, Ngu Bắc Châu đã mất đi sự sắc bén ngông cuồng, mưu mô quỷ quyệt trong kiếp trước, thay vào đó, y giống như một hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, ngay cả màu sắc cũng trở nên đen tối không rõ ràng.
Dựa theo lời nói của Ngu Bắc Châu, nếu có thể tìm được tiên pháp, vậy thì kiếp trước nhất định y đã thành công trong việc đạt được tham vọng đứng đầu thiên hạ, giống như phần kết trong văn án .
Người ta thường nói, người hiểu mình nhất luôn là kẻ thù, và ngược lại.
Nhưng đây là lần đầu tiên, Tông Lạc nhận ra mình không hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Ngu Bắc Châu.
Ở trong trí nhớ của hắn, Ngu Bắc Châu luôn tham vọng, hiếu thắng và tàn nhẫn.
Cảm giác có được quyền lực rất dễ gây nghiện, càng không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng Ngu Bắc Châu không chỉ từ bỏ quyền lực, mà đời này dường như y cũng không có ý định xen vào đoạt trữ.
Đương nhiên, chỉ có chuyện đối đầu với hắn là y vô cùng siêng năng không biết mệt thôi.
Quân doanh Huyền Kỵ vô cùng yên tĩnh, không ít binh sĩ tỏ ra bực bội.
Quân binh không thể nghe lọt mấy lời xạo sự kia, Bắc Ninh Vương rõ ràng mang theo quân Thiên Cơ tinh nhuệ tới đây làm loạn, bọn họ làm sao nhịn được?
Hơn nữa bắt nguồn từ việc hai vị tướng lĩnh thường xuyên đối đầu, dẫn đến binh lính cấp dưới cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp của họ.
Lần trước ở Nam Lương, Huyền Kỵ mặc dù không thể tấn công ngay, nhưng chiến thuật nước ấm nấu ếch cũng rất hiệu quả, không ngờ cuối cùng lại bị Ngu Bắc Châu dẫn theo quân Thiên Cơ chiếm lợi.
Mối thù này đã quá sâu, bây giờ Huyền Kỵ nhìn thấy quân Thiên Cơ đều hận không thể nhổ nước bọt.
Mục Nguyên Long vô thức nhìn về phía Tông Lạc, giống như mọi lần.
Cả doanh trại đang chờ chỉ thị của Điện hạ.
Tông Lạc trở tay tra kiếm vào bao kiếm của Mục Nguyên Long, lấy cây cung từ giá treo vũ khí bên cạnh, rút ra một mũi tên lông vũ màu trắng, giương cung đặt tiễn, làm như không để ý đặt cung ngang trước ngực mình, nhắm vào Ngu Bắc Châu bắn một mũi tên đáp lễ.
Mũi tên xé gió, thẳng tắp lướt qua sườn mặt của hồng y Tướng quân, rơi vào mái tóc đen tán loạn, để lại một vệt máu quanh co chói mắt.
Tông Lạc ghim thù, vết cắn trên cổ hắn đến giờ vẫn còn đau.
Huống chi trước đó, hắn còn bị Ngu Bắc Châu cắt đứt mấy sợi tóc.
"Ài, bắn lệch rồi!" Tông Lạc nhại theo Ngu Bắc Châu, chậm rãi thu hồi cung, lộ ra một nụ cười lạnh: "Ngại quá, bản hoàng tử hiện giờ không thấy đường, nhất thời nhắm không chuẩn, làm phiền sư đệ.
Sư đệ chắc là không trách ta chứ?"
Giữa hai bên cách xa như vậy, Tông Lạc ngay cả nhắm cũng không cần nhắm, kỹ năng có thể sánh ngang Uyên Đế, người đã dễ dàng bắn hạ quả Phúc Trạch trên cây vạn tuế trong Thanh Tự.
Huống chi, hiện giờ hắn không thể nhìn thấy, chỉ dựa vào âm thanh để phân biệt vị trí mà đã làm được đến trình độ này, quả thực khiến cho người ta thán phục.
Trong quân doanh Huyền Kỵ, bầu không khí ngưng trọng vừa rồi đột ngột tiêu tan.
Mọi người đều thấp giọng trầm trồ khen ngợi.
So với bọn họ, Thiên Cơ quân vẫn trầm mặc trang nghiêm, im lặng như tượng.
Chủ tướng khác nhau, đương nhiên cách thức và thói quen dẫn binh cũng khác nhau.
Bên Tông Lạc dù sao người cũng không nhiều, thuộc loại tự do, các kỵ binh dưới trướng đều thân thiết với nhau, bình thường có chuyện cũng không để bụng, đánh nhau một trận là xong.
Còn Thiên Cơ quân của Ngu Bắc Châu lại thuộc về một thái cực khác.
Thiên Cơ quân kỷ luật nghiêm khắc, không khí áp lực, hiệu suất cao hơn quân đội bình thường gấp mấy lần, là kiểu quân đội điển hình của Đại Uyên.
Thấy thế, nụ cười trên mặt Ngu Bắc Châu lại càng sâu hơn.
Y nhẹ nhàng giơ tay, từ trong áo lông trắng trên vai lấy ra mũi tên, giống như tình nhân nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đầu mũi tên một cách thích thú, tùy ý để cho ngón tay nhuộm đầy sắc đỏ không thua kém gì y phục trên người.
"Bản vương sao dám trách tội sư huynh?"
Ngu Bắc Châu thấp giọng nói, âm thanh mang theo mùi vị mê hoặc lòng người: "Tam điện hạ trở về, hẳn là chuyện vui lớn.
Sư đệ mừng còn không kịp, làm sao trách tội được."
"Tốt nhất là như thế."
Tông Lạc hừ lạnh: "Nếu là thao luyện, vậy làm phiền Vương gia cách xa một chút, tiễn khách!"
Hắn vừa ra lệnh, Huyền Kỵ lập tức tiến lên, "Rầm - -" một tiếng đóng cửa doanh trại, nhân tiện kéo Chiếu Dạ Bạch vào.
Đây chính là đóng cửa đuổi khách.
"Điện hạ, chẳng lẽ cứ như vậy......?"
Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Mục Nguyên Long vẫn rất khó chịu.
Nhớ lại lúc Điện hạ còn chưa khôi phục trí nhớ, Bắc Ninh Vương công khai tặng ngọc ở cửa thành, hắn tự khắc hiểu đó là sự sỉ nhục dành kẻ thù cũ.
Nếu chỉ ức hiếp mình hắn, Mục Nguyên Long cho dù tức giận, cũng luôn dặn lòng sẽ không hành động theo cảm tính, dù sao Huyền Kỵ sau khi Điện hạ rời đi cũng không còn được như trước, Bắc Ninh Vương lại được ưu ái trọng dụng, nếu như chạm trán, bảo đảm sẽ gây ảnh hưởng toàn quân.
Nhưng mà bây giờ lại còn ức hiếp lên đầu Điện hạ, bảo hắn làm sao chịu nổi!
"Không có gì đâu." Bạch y Hoàng tử lắc đầu, bí hiểm nói: "Hắn sắp gặp xui xẻo rồi."
Hai ngày nữa, chính là mười lăm tháng chạp.
Ngôn Tình Sắc
Tông Lạc trong lòng đã sớm đánh dấu ngày này là ngày chịu nạn định mệnh của Ngu Bắc Châu, thiếu điều mỗi ngày nôn nao xé lịch.
Trận chiến ở cổng thành, trêu chọc tại Bách gia yến, giao phong trong Đại vu từ, liều chết bên vách núi, thăm dò trong hồ thuốc......!Từng chuyện từng chuyện, Tông Lạc đều ghim chặt trong lòng, chờ hai ngày nữa cùng Ngu Bắc Châu tính sổ.
Là do sau khi trùng sinh Ngu Bắc Châu cứ không ngừng chọc giận hắn, nếu không Tông Lạc cũng lười mở bàn tay vàng xuyên sách của mình ra.
Tuy nhiên, hắn mang thù tất báo, nếu thật sự mở ra nội dung cốt truyện, nhất định sẽ khiến Ngu Bắc Châu vĩnh viễn khó quên.
Thấy Điện hạ tự tin, Mục Nguyên Long lập tức yên lòng, sự ngưỡng mộ giống như nước sông cuồn cuộn.
Không hổ là Điện hạ, biết bày mưu tính kế, nói Bắc Ninh Vương gặp xui xẻo thì Bắc Ninh Vương nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Chợt nhìn thấy thuộc hạ ngày xưa của mình, Tông Lạc cũng có rất nhiều lời muốn nói với họ.
Nếu như mọi việc tiến triển thuận lợi, đợi đến khi hắn khôi phục trí nhớ thị lực và thân phận, là có thể chính thức chấp chưởng quân đoàn này.
Kiếp trước sau khi hắc hóa, Diệp Lăng Hàn trở thành tay sai trung thành của Ngu Bắc Châu, Ngu Bắc Châu đã hứa với hắn sau khi cướp đoạt cơ nghiệp Đại Uyên, sẽ tấn công Vệ Quốc.
Cho nên mãi đến khi Tông Lạc tự sát dưới Hoàng thành, Đại Uyên vẫn chưa thật sự nhất thống đại hoang.
Đời này có lẽ, hắn sẽ có cơ hội tận mắt nhìn thấy.
Đúng lúc này, đột nhiên có một binh sĩ vội vàng chạy tới, thấp giọng thông báo: "Điện hạ, Ngũ hoàng tử đang ở bên ngoài quân doanh cầu kiến."
Tông Nguyên Vũ?
Tông Lạc giả vờ do dự một chút, lắc đầu: "Ta không nhớ rõ Ngũ hoàng đệ, thay ta từ chối đi."
Ngoại trừ Tiểu Bát, Tông Nguyên Vũ coi như là người có mối quan hệ gần gũi với hắn nhất trong mấy hoàng đệ.
Tiếc thay, Tông Lạc nhớ kỹ bài học kiếp trước, ngoại trừ thân binh của mình, hắn không tin tưởng ai khác.
Trước khi hắn tìm được điểm đột phá, hắn không định những vị hoàng đệ đang sốt ruột này.
......
Bên ngoài doanh trướng, Tông Nguyên Vũ cưỡi ngựa, có chút bồn chồn.
Hắn nhìn quân doanh màu đen cao cao trước mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Trước đó, hắn đã hoài nghi chính là Tam hoàng huynh, không ngờ đúng là sự thật.
Hôm qua sau khi từ Thanh Tự trở về phủ, toàn bộ môn khách trong phủ đều nhận được tin tức này, suốt đêm thảo luận đối sách.
"Tam hoàng tử trở về? Hoàn toàn là thật."
"Nhìn bộ dạng bây giờ, không có gì đáng sợ, cho dù có Bùi thừa tướng và Tiết lão, cũng không thể phong một người mù làm Thái tử."
"Khó mà nói lắm, mọi việc đều có thể xảy ra.
Thánh chỉ trong cung đã được phát đi, không biết có thể chữa lành hay không."
Trước đây khi Tông Lạc còn sống, rất nhiều môn khách trong phủ hắn coi Tam hoàng tử là đại địch.
Suy cho cùng, vẫn là do có binh quyền.
Mặc dù không được sủng ái, nhưng lại nắm giữ binh quyền, hơn nữa Huyền Kỵ đóng quân ở ngoại thành, không giống Định Bắc quân phủ Ngũ hoàng tử, phải điều binh từ xa, chờ chạy tới nơi thì mọi thứ đã nguội.
Cho nên năm ngoái, sau khi nghe tin Tam hoàng tử qua đời ở Hàm Cốc Quan, các môn khách đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tam hoàng tử trở về vào lúc này, thật sự khiến người ta không ngờ tới."
"Không chỉ có Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử sắp đặt cũng sâu xa, chúng ta lúc trước đã quên mất hắn."
"Tứ hoàng tử? Dựa vào xuất thân của hắn, chi bằng lo Lục hoàng tử trước đã."
......
Ánh nến trong phòng khách lay động, kéo dài cái bóng mỗi người, làm nổi bật tiếng nói chuyện ồn ào, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Tông Nguyên Vũ ngồi trên ghế chủ tọa, đôi mắt trống rỗng, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.
Bộ dạng này của chúa công, môn khách cũng nhìn quen rồi.
Bọn họ đều là mưu sĩ từ phủ Định Bắc Hầu tới, mọi việc chỉ cần xin chỉ thị của lão tướng quân.
Công bằng mà nói, Tông Nguyên Vũ không giỏi mưu kế, đầu óc cứng nhắc, võ nghệ cũng bình thường, thật sự không phải là người khiến cho môn khách trung thành.
Không gánh nổi đại nghiệp của mẫu tộc.
Nhưng dù Tông Nguyên Vũ không làm gì, những người này cũng sẽ giúp hắn lo liệu mọi chuyện, hắn căn bản không cần lo lắng.
Hắn chỉ cần đi theo con đường đã được sắp xếp và không cản trở là được.
Tông Nguyên Vũ đang thất thần bỗng nhiên nhớ chuyện hồi nhỏ của mình.
Hắn từ nhỏ đã thích học võ, mỗi ngày đến Thượng thư phòng đều mang theo thoại bản, mộng tưởng có ngày trở thành đại hiệp võ lâm, tung hoành thiên hạ.
Hàng ngày xem thoại bản trong lớp, Thiếu Phó cũng không dám rầy hắn.
Các đời Hoàng tử Đại Uyên, văn võ song toàn không nhiều lắm, thiên về một môn lại khá nhiều.
Đặc biệt là sau khi Tông Nguyên Vũ thể hiện niềm đam mê mãnh liệt của mình đối với võ học, hắn đã dành cả ngày trên sân tập.
Mẫu phi cùng võ thuật giáo tập đều khen hắn thiên phú hơn người, ngày sau nhất định có thể trở thành một Đại tướng quân giống như phụ hoàng của hắn.
Trước hết làm vua, sau đó làm tướng, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Tông Nguyên Vũ chưa từng nói với bất kỳ ai, thật ra hắn không muốn làm vua, cũng không muốn làm tướng.
Nhưng mà sau khi lớn lên hiểu chuyện, những chuyện nhỏ tuổi này chỉ khiến hắn buồn cười.
Sinh ra ở vị trí này, Tông Nguyên Vũ không có nhiều sự lựa chọn.
Cho dù hắn học theo hồi nhỏ, bỏ nhà ra đi không trở lại, xem như chắp tay trao tặng ngôi vị Hoàng đế cho Tông Vĩnh Liễu, khi Tông Vĩnh Liễu đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đào ba thước đất tìm hoàng huynh này ra giết, tuyệt đối sẽ không buông tha.
Phủ Định Bắc Hầu từ trên xuống dưới có rất nhiều người, mẫu phi của hắn lại ở trong cung, chỉ cần sơ suất là sẽ có thể vạn kiếp bất phục.
Tông Nguyên Vũ không còn nhỏ nữa, cho dù hắn có cứng đầu tới đâu, cũng không thể vô trách nhiệm.
Cho nên Tông Nguyên Vũ cam tâm tình nguyện tham gia đoạt trữ.
Hắn không giống lão Lục lão Tứ nhẫn tâm quyết đoán, có thể lợi dụng mội thứ xung quanh để đạt được mục đích.
Trong lòng Tông Nguyên Vũ vẫn còn tình nghĩa thủ túc.
Đặc biệt là đối với Tam hoàng huynh.
Tông Nguyên Vũ vô cùng hâm mộ Tam hoàng huynh, tập võ đánh giặc đều lợi hại, đã vậy còn không giấu diếm, ngoại trừ kiếm thuật Quỷ Cốc không truyền ra ngoài, những thứ còn lại đều dạy cho hắn.
Chỉ là bản thân hắn không phải kiểu người cầm binh ra trận, nhìn thấy quân địch đông đảo sẽ mềm nhũn tay chân.
Năm ngoái sau khi tin tức từ Hàm Cốc Quan truyền đến, Tông Nguyên Vũ cảm thấy giống như tiếng sét giữa trời quang, thậm chí hắn còn bí mật phái binh đi tìm.
Tựa như lúc này, hắn vui mừng vì Tam hoàng huynh trở về, nhưng lại vô cùng khổ sở.
Hoàng thất không có tình cha con, không có tình thủ túc.
Đã bước vào con đường đoạt trữ, thì nhất định phải đối nghịch với tất cả các Hoàng tử khác.
Trong phòng khách, đám môn khách vẫn còn đang tranh luận.
"Đủ rồi."
Hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế chính.
Tiếng thảo luận trong phòng thoáng chốc ngưng bật.
Tông Nguyên Vũ xoa môi vài cái, trầm mặc hồi lâu, ủ rũ nói: "Các ngươi thảo luận tiếp đi, bản hoàng tử có chút mệt mỏi."
"Cung tiễn chúa công."
Các môn khách nhao nhao cúi đầu hành lễ, sau đó lại bắt đầu tranh luận.
Có đề nghị nhân cơ hội lôi kéo Tam hoàng tử, có đề nghị yên lặng theo dõi diễn biến, còn có 'họa thủy đông dẫn'*.
Bất kể hiện giờ cãi nhau kịch liệt tới đâu, thì đến ngày mai, bọn họ cũng sẽ đưa ra một kế hoạch khả thi, sau đó chỉ cần làm theo là được.
Cách một cánh cửa, Tông Nguyên Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn dụi dụi mắt, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, trở về phòng liền chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, hắn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, có người thấp giọng khuyên hắn: "Điện hạ bớt giận......!Xin Điện hạ hãy bớt giận."
Tông Nguyên Vũ mông lung ngẩng đầu, khắp căn phòng tràn ngập bóng người nặng nề.
Trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ tan, xung quanh một mớ hỗn độn.
Đó là món đồ sứ yêu thích của hắn.
Dưới ghế chủ tọa, các môn khách quỳ rạp xuống đất: "Bây giờ Tam hoàng tử nhận được tin tức, hiện đã rời khỏi biên quan, nếu để Tam hoàng tử dẫn theo Huyền Kỵ trở về, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"
"Đây là thời cơ tốt để chặn giết giữa chừng, thần biết Điện hạ nhớ chuyện cũ, nhưng chuyện này trọng đại, nếu không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
Trước khi Bệ hạ tỉnh lại, kính xin Điện hạ sớm đưa ra quyết định!"
Đỉnh đầu đen tối của bọn họ trải dài trên mặt đất, giống như một ngọn núi chật chội, khiến hắn không thể nào chịu nổi.
Tôn Nguyên Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Hắn run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh.
—-----
Chú thích:
*Hoạ thuỷ đông dẫn: có nghĩa là sử dụng một số thủ đoạn nhất định để bản thân không phải chịu tổn thất và để người khác gánh chịu tổn thất thay mình..