Muốn liếm vết thương ở hoa cúc thì bị bắt gặp, nhận ra rằng hành vi ngày hôm qua là giao phối
Âu Kiệt cúp điện thoại, nhớ tới hậu huyệt Tiểu An bị mình chịch tới sưng đỏ, liền tìm thuốc cao cùng tăm bông, chuẩn bị thoa thuốc cho y.
Thừa dịp Tiểu An còn ngủ say liền động thủ, nếu không chờ tới khi Tiểu An tỉnh lại, đừng nói là bôi thuốc, sợ rằng y cũng không cho hắn tới gần một bước. Âu Kiệt ngồi bên giường, đem Tiểu An lật lại, sau đó xốc lên áo T-shirt trên người y, lộ ra cái mông bên dưới trắng trắng nộn nộn.
Tuy rằng hắn có nhiều quần áo, nhưng lúc nào Tiểu An cũng mặc đồ của hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Dù sao khí tức của hắn ít nhiều cũng sẽ lưu lại trên quần áo.
Âu Kiệt banh rộng mông thịt Tiểu An ra, thấy miệng huyệt bên trong quả nhiên bị hắn chịch đến vừa đỏ vừa sưng. Hắn dùng tăm bông dính chút thuốc cao, cẩn thận bôi xung quanh hậu huyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bôi thuốc cho Tiểu An, Âu Kiệt liền vội vã rời đi nơi này, bắt đầu thu dọn căn phòng hỗn độn của mình.
Mãi đến tận ba giờ sáng, Âu Kiệt mới đặt lưng nằm xuống giường. Vậy mà ngủ không được bao lâu liền rời giường đứng lên mở máy vi tính ra tìm kiếm nội dung tương tự như “Làm sao cải thiện quan hệ với mèo của bạn?”. Kỳ phát tình tinh lực tràn đầy, Âu Kiệt cũng không cảm thấy buồn ngủ lắm. Hắn nghiêm túc khiến mình tỉnh ngủ một chút, cảm thấy bước đầu tiên là hòa hoãn quan hệ giữa Tiểu An và hắn tương đối có thể thực hiện được.
Đầu tiên, cho Tiểu An một không gian tự do, không thể để cho y cảm thấy căng thẳng. Điều này rất dễ a, nhưng mà tuy nói là hắn cho Tiểu An không gian tự do, chẳng bằng nói Tiểu An trốn hắn.
Sau đó có thể dùng đồ ăn mà mèo thích để lấy lòng, hắn luôn cảm thấy cái từ ‘lấy lòng’ này có chút lạ. Lông mày Âu tổng nhịn không được giật giật.
Không thì lúc đi mua đồ thì mua cho y chút đồ ăn vặt vậy.
Âu Kiệt thay quần áo ra ngoài, đến siêu thịt mới đột nhiên nhớ tới, hắn đâu có biết mèo thích ăn cái gì đâu?!
Tiểu An mệt lả cả người nên ngủ rất say, một đêm không mộng ngủ thẳng tới khi tỉnh dậy. Tiểu An mở mắt ra, nằm trên chiếc giường mềm mại ngẩn người, nghĩ tới chuyện hôm qua lập tức trở nên căng thẳng từ trên giường nhảy dựng lên, theo bản năng cho rằng Âu Kiệt nằm bên cạnh mình, gào khóc kêu vài tiếng, Tiểu An mới phát hiện Âu Kiệt không có ở đây.
Y xuống giường đi dạo một vòng quanh nhà, phát hiện không có ai ở nhà mới yên lòng lại.
“Meo” Tiểu An ngồi trên ghế sa lon, theo thói quen lè lưỡi liếm tay mình.
Cái mông đau quá nga meo, hơn nữa còn nhớp nhúa, thật chán ghét.
Tiểu An khó chịu cong cái mông ngồi trên ghế sa lon, áo T-shirt bị kéo lên cao, cái mông trắng bóng đối diện cửa vào, y duỗi đầu lưỡi nỗ lực nghĩ liếm đến cúc huyệt bản thân, nhưng sau khi biến thành hình dáng người, vô luận y có cố gắng đến cỡ nào, đều cũng không thể liếm tới cúc huyệt. Tiểu An cong cái mông làm mấy tư thế đều liếm không tới trái lại đem chính y mệt đến ngất ngư.
Bất quá y vẫn không bỏ cuộc, cái mông trái lại càng vểnh lên cao, từ phía sau có thể đem hạ thể của y nhìn không sót một thứ.
Âu Kiệt xoắn xuýt nửa ngày nên mua đồ ăn gì cho mèo, rốt cuộc mua một túi ăn vặt lớn từ siêu thị về nhà, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy cái mông trắng bóng cong cong của Tiểu An đang vểnh lên thật cao, bên trong cúc huyệt còn hé ra hợp lại.
? ? ? ? ? ?
Âu Kiệt ngẩn người, lập tức nhận ra được Tiểu An không phải đang làm chuyện không thể miêu tả được, chỉ là muốn liếm vết thương mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù biết y liếm không tới cái mông của y, Âu Kiệt vẫn nhịn không được nghiêm túc suy nghĩ một chút, có nên mua cho y một cái vòng Elizabeth để mang hay không.
“Meo ngao!!” Tiểu An thấy hắn trở về, đột nhiên giật mình, dùng cả hai tay hai chân từ trên ghế sa lon nhảy xuống, trốn ở phía sau sô pha, còn lộ ra lỗ tai cùng con mắt, cảnh giác nhìn hắn.
Chính là người này meo!! Hôm qua tại sao lại khi dễ y? Hừ thật là đáng sợ, y phải cách xa hắn một chút mới được.
Quả nhiên là đang sợ.
Âu Kiệt bất đắc dĩ nhìn y, hắn đến gần từng bước, Tiểu An liền lui về sau từng bước, chờ hắn ngồi xuống ghế sa lon, Tiểu An đã trốn ở góc tường, phía sau lưng cong lên, chỉ cần Âu Kiệt có cử động nào khác, bất cứ lúc nào cũng liền chuẩn bị chạy trốn.
Âu Kiệt không nhìn tới y, tránh né ánh mắt Tiểu An. Có người nói như vậy có thể để cho mèo nhỏ an tâm một chút.
Hắn mở mấy bao ăn vặt thơm ngon ra, cố ý để hương vị thổi tới đó, Tiểu An ngửi được mùi thơm, bụng liền ùng ục ùng ục kêu lên. Y từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn, bụng đói tới mức kêu lên. Y nhìn Âu Kiệt mở đồ ăn ra đặt ở trên bàn trà một chút, meo meo kêu hai tiếng, không dám di chuyển.
“Đói bụng thì lại đây ăn đi” Âu Kiệt nhàn nhạt nói, động tác trên tay cũng không ngừng, liên tục mở nắp rất nhiều đồ ăn vặt.
“Hô” thơm quá thơm quá, thật muốn ăn nga. Nhưng mà quái thú lại ở bên cạnh đồ ăn, y đi qua sẽ bị bắt được không muốn a, sau khi bị bắt, cái mông sẽ lại đau giống hôm qua.
Tiểu An ủy khuất nhìn đồ ăn một chút, lắc lư qua lại giữa đói bụng cùng mông đau. Hay là chờ cho tới khi quái thú không để ý, y liền nhào qua cướp về? Tiểu An đối với thân thủ của chính mình vẫn có chút tự tin.
Âu Kiệt thấy trên mặt y viết dòng chữ ‘thật muốn ăn nhưng quái thú thật đáng sợ’ thật lớn, biết nếu mình không rời đi, Tiểu An khẳng định không dám tới gần đồ ăn. Hắn bất đắc dĩ đứng lên đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa cho hai người.
A! Quái thú đi rồi!
Tiểu An mừng rỡ, lặng lẽ bò đến cạnh khay trà, sau khi xác nhận Âu Kiệt không có phát hiện, liền đưa tay bắt lấy một bao ăn vặt ăn.
Âu Kiệt trong tay đánh trứng gà, ánh mắt lại liếc sang hướng phòng khách. Tiểu An trốn phía sau bàn trà ăn vụng, còn tưởng là hắn không phát hiện. Rõ ràng lỗ tai cũng không giấu, lộ ở trên mặt bàn trà, lại còn run run. Bánh bích quy lại giòn, ăn vào tới người điếc đều nghe thấy tiếng.
Trên bàn trà bày một khối bánh ngọt vị dâu tây, Âu Kiệt không biết Tiểu An thích gì, mua đồ ăn vặt vừa nhiều vừa lẫn lộn. Tiểu An ăn xong bánh bích quy rau dưa, không dám đứng lên cầm, sợ Âu Kiệt bắt gặp, liền vươn tay mò trên bàn trà, vừa lúc mò tới khối bánh ngọt kia. Tiểu An nghi ngờ thu ngón tay về, tò mò nhìn kem trắng ở trên tay, nhô đầu lưỡi ra liếm liếm.
Đây là cái gì? Mùi vị ngon như vậy y còn chưa thưởng thức qua đâu!
Tiểu An ngạc nhiên đưa tay quết kem liếm, tinh tế thưởng thức vị kem ngọt ngào.
Lưỡi mèo không cảm nhận được vị ngọt, cho nên y trước giờ cũng không biết ngọt là mùi vị gì, hiện tại biến thành người, đầu lưỡi mới lần đầu tiên cảm giác được vị ngọt.
Tiểu An dùng tay cầm lấy khối bánh ngọt, vùi đầu ăn từng ngụm từng ngụm bánh, đem bánh ngọt ăn sạch sẽ, cả khuôn mặt đều dính đầy kem trắng, thoạt nhìn giống như râu mép của ông già Noel.
Ăn thật ngon, không biết còn không meo?
Lòng hiếu kỳ chiến thắng sợ hãi, Tiểu An ngó ngó, muốn nhìn trên bàn trà có còn bánh ngọt hay không, kết quả là đối diện với tầm mắt Âu Kiệt.
Má ơi! Quái thú! Bị phát hiện rồi!
Tiểu An hít một ngụm khí lạnh, thân thể cứng ngắc chậm rãi lui về. Âu Kiệt giống như đã nhìn thấy một con mèo Noel lấy tư thế dò xét xuất hiện, rồi lại rụt trở về.
Phụt.
Ăn đến mức mặt mũi đều là kem, thoạt nhìn rất thích bánh ngọt đi?
Âu Kiệt không nhịn được cười, sau đó căng mặt lại, bắt đầu làm cơm. Tiểu An đợi một lát sau, phát hiện Âu Kiệt không có tới tìm y gây phiền toái, liền to gan lớn mật lộ diện tìm đồ ăn.
Không bắt y sao?
Tiểu An nhìn Âu Kiệt, có chút không giải thích được. Nhưng miệng cũng không dừng lại, vẫn luôn tiếp tục ăn. Chờ y đem toàn bộ đồ ăn vặt nếm qua một lần, Âu Kiệt vẫn không để ý đến y, Tiểu An bỗng nhiên cảm thấy có chút tò mò.
Y lặng lẽ tới gần phòng bếp, muốn nhìn một chút xem Âu Kiệt đang làm gì. Âu Kiệt bất động thanh sắc hạ thấp lửa, đợi Tiểu An tới gần, đột nhiên hỏi: “Ta hỏi này, mi có thể nghe hiểu ta nói gì sao?”
Tiểu An lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Âu Kiệt muốn đi qua bắt y. Y lui từng bước về phía sau, meo meo kêu hai tiếng.
Đây có coi là hiểu hay không?
Âu Kiệt nhìn y một cái, lòng nói Tiểu An cũng quá cảnh giác, cùng hắn bảo trì khoảng cách ba thước, xem ra chỉ cần mình nhúc nhích là y liền nhảy xa ra.
“Chuyện ngày hôm qua, mi biết không?” Tạm thời xem y có thể nghe hiểu đi, Âu Kiệt châm chước mở miệng nói.
Ngày hôm qua? Là đang nói về chuyện khi dễ y sao?
Tiểu An bỗng nhiên nhe răng, hơi khom lưng hung ác hướng Âu Kiệt gầm rừ.
Vậy ra là có thể nghe hiểu a, như vậy cũng tốt.
“Hôm qua là ngày ta phát tình, không cẩn thận làm ra loại chuyện đó với mi, ta rất xin lỗi.” Âu Kiệt nghiêm túc nhìn Tiểu An, nói.
Phát tình?
Con người cũng sẽ phát tình sao?
Quái thú đang xin lỗi y a, hừ hừ, biết mình sai rồi sao? Không không không, không đúng, quái thú đang xem y là tiểu mèo cái sao?! Y rõ ràng là tiểu mèo đực vô cùng anh tuấn tiêu sái có được hay không!!
“Meo! Meo ngao!!” Tiểu An bỗng nhiên tức giận hướng hắn kêu to, giơ quả đấm lên, nhưng vì mặt dính kem nên tuyệt đối không đáng sợ, trái lại còn đáng yêu muốn chết.
Âu Kiệt lần này nhịn không được nữa, trên mặt mỉm cười, bắt lấy tay Tiểu An, lấy khăn ướt bước nhanh tới lau mặt cho y.
Tiểu An né tránh không kịp, bị Âu Kiệt bắt lại, sợ bị hắn đánh, thân thể run rẩy tùy ý để hắn lau mặt cho y.
Đợi đến khi Âu Kiệt lau xong mặt cho y, y liền nhanh chóng tránh ra, vừa mới tìm thấy đường sống trong chỗ chết, cảm giác này khiến Tiểu An khẩn trương tới vẫy vẫy đuôi.
Khuôn mặt Tiểu An bỗng nhiên đỏ lên, y đưa tay che cái mông chạy thật nhanh tới sô pha ngồi xuống.
Y bỗng nhiên mới nhận ra, ngày hôm qua quái thú không phải là khi dễ y cũng không phải là chán ghét y, kia rõ ràng là giao phối a!!
Trời ạ!! Y y y rõ ràng là tiểu mèo đực meo nga?! Quái thú là đang nghĩ cái gì?! Giao phối! Cùng y?! Meo??!!
Khuôn mặt Tiểu An một mảnh đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đều hiện ra sắc đỏ.
Y lại có thể cùng quái thú giao phối?!
Ô.
Âu Kiệt nhìn thoáng qua Tiểu An không biết sao mặt đỏ bừng đang ngồi đàng hoàng trên ghế sa lon, hoàn toàn không nhận ra đối phương đang bổ não cái gì.
Điện thoại Âu Kiệt bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn thử một cái, phát hiện là em gái gọi tới.
“Anh, anh phải nhớ kỹ hạn chế ăn uống của Tiểu An nha, Tiểu An là mèo quất, rất dễ bị mập.” Âu Hân nói. Cô biết anh trai mình là ai, nhìn qua thì như tổng tài mặt lạnh, trên thực tế tính cách như một bà mẹ tốt có được hay không, coi như cơm làm cực ngon đi, còn giống như các bà mẹ thích gọi nhiều người lại ăn. Cô cũng không hy vọng khi về nhà thấy Tiểu An từ mèo quất biến thành heo quất.
“Anh biết rồi” Âu Kiệt nhìn cặn các loại đồ ăn vặt trên bàn trà một chút, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.