Cổ Thi Diễm Hậu

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao chống đầu tựa trên bàn, cả đêm cũng không an tâm đi ngủ được. Mưa rơi thâu đêm, tới tận sáng sớm cũng chưa tạnh. Chân trời đã bắt đầu hiện ra, bầu trời vẫn bị che bởi lớp mây xám xít, tiếng mưa rơi khiến cho người ta càng phiền lòng. Suốt cả đêm, bóng dáng Nhuận Ngọc và Vũ Quân luân phiên xuất hiện trước mặt Đồng Dao, khiến cho cô càng thêm buồn bực…

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nặng nề, Mặc tướng quân mặc áo choàng đi tới, toàn thân ướt sũng, giống như rãnh nước, Đồng Dao không khỏi nhíu mày.

Tuy Mặc tướng quân mặt không có một chút biểu tình, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi đã nói lên tất cả. Hắn đứng ở bên cạnh, mím chặt môi không nói lời nào.

“Giờ là thời điểm quan trọng, Mặc tướng quân phải chú ý sức khoẻ, không cần phải làm việc thâu đêm như vậy.”

Mặc tướng quân hơi nâng tầm mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu: “Cảm tạ thất công chúa quan tâm, nhưng thần có lời này muốn nói với thất công chúa.”

“Việc gì…Mặc tướng quân cứ nói thẳng.”

Mặc tướng quân hạ người nói: “Trong hai viện, đêm qua đã chết mất sáu phần.”

Cả người Đồng Dao ớn lạnh, run lên. Làm đủ mọi cách ngăn ngừa cùng tiêu độc khử trùng, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, chỉ trong một đêm, đã chết hơn một nửa, điều này đối với Đồng Dao mà nói là một sự đả kích rất lớn—— còn có thể có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này…

“Đã mang thi thể đi thiêu huỷ chưa?”

Mặc tướng quân híp mắt, ngẩng đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng binh lính của chúng ta gần như đã vào hết viện thứ ba rồi.”

Đồng Dao ngẩn người, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

“Sáng nay lại đưa tới một nhóm người bệnh.”

“Như thế nào......” Giọng nói của Đồng Dao đã có phần run rẩy, “ Viện chứa có đủ không?”

“Không! Không thiếu, người chết nhiều hơn người mới tới.”

Đồng Dao chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, khối không khí lạnh lan dần từ đầu xuống dưới, xuống tới chân tay! Đây là bệnh gì? Tốc độ lây nhiễm của bệnh đã vượt qua tưởng tượng, chắc lẽ tất cả mọi việc làm đều là vô ích sao? Đất nước Cúc Lương hùng mạnh sẽ bị diệt vong sao?

Trong đầu lại nhớ tới những lời giáo sư từng nói: nền văn minh cổ đại biến mất trong chiều dài lịch sử, chỉ trong một đêm đã bị huỷ diệt hoàn toàn, không lưu lại dấu vết.

Lịch sử là không thể thay đổi? nước Cúc Lương sẽ bị diệt vong? Vậy Vũ Quân sẽ chết… Chính cô cũng sẽ chết…Sắc mặt Đồng Dao trắng bệch, cơ thể cũng lảo đảo. Quay đầu nhìn Mặc tướng quân, thấy hắn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

“Mặc tướng quân, có phải hay không… Còn có chuyện gì khác?”

“Thực ra cũng không phải việc gì lớn, chỉ là những người bệnh thần trí bất thường, gây chuyện khiêu khích nhau. Nửa đêm hôm qua, trong viện thứ nhất, đột nhiên có người lên cơn điên, nói rằng thần linh bảo mộng cho hắn, nói chỉ cần nuốt mủ của những người bệnh là có thể khỏi bệnh.”

“Cái gì?!” Đồng Dao kêu to lên, “Nuốt mủ?”

“Phải, có vài bệnh nhân nguy kịch, mất khả năng chống cự, liền bị những người khác moi bọc mủ. Trong viện thứ nhất đã bắt đầu ăn mủ….”

“Đủ rồi!” Đồng Dao vội vàng dùng tay che miệng lại, không muốn nôn ra, những người này xem ra họ điên thật rồi…

“Thất công chúa.”

“Ta không sao”, Đồng Dao cố gắng ép chính mình phải chặn cơn buồn nôn lại, ngăn dạ dày đang cuộn lên, “ Những người bệnh bị tấn công, họ thế nào?”

“Đã chết, chỉ còn một người, nhưng hơi thở rất yếu. Chắc hẳn cũng nhanh…”

“Những người nuốt mủ thì sao?”

“Đã chết tới sáu phần.”

Đồng Dao sửng sốt, ăn mủ, tỉ lệ tử vong cũng giống như không ăn. Điều này không phải không có ý nghĩa, có khả năng cao là bệnh này truyền qua máu?

“Mặc tướng quân, hôm nay có bao nhiêu người bệnh mới?”

“Ba trăm người.”

Chỉ có ba trăm người… Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong mắt Đồng Dao xẹt qua một tia sáng, có chút vui mừng. Ba trăm người, so với con số người bệnh ngày hôm qua, cũng có giảm bớt. Vậy xem ra việc khử trùng toàn bộ thành và dùng thuốc diệt chuột cũng có hiệu quả. Khả năng chữa khỏi hoàn toàn bệnh này là rất thấp, vì vậy cần tăng cường phòng chống bệnh. Trong ba trăm người này, nói không chừng đã có rất nhiều người nhiễm bệnh, nhưng có điều thể trạng, vẫn còn khỏe, đang trong thời kỳ ủ bệnh mà thôi…

“Mặc tướng quân, truyền lời của ta, không cho phép để chuyện nuốt mủ tiếp tục xảy ra, những người trái lệnh lập tức giết! Tiếp tục khử độc nước trong thành, diệt tất cả sâu bọ rắn chuột côn trùng, mỗi hộ gia đình phải mắc màn, để chống muỗi. Còn nữa, quản lý nghiêm ngặt những người đã nhiễm bệnh, tuyệt đối không thể để họ chạy ra ngoài, nếu có người trốn, giết!” Đồng Dao nheo mắt lại, “ Những người bệnh đã chết lập tức thiêu huỷ sau đó chôn sâu, tiếp tục làm tốt công tác tiêu độc!”

“Tuân lệnh”

“Còn nữa, ngươi tuyệt đối không được trực tiếp tiếp xúc với người bệnh, hiểu chưa?”

Mặc tướng quân sửng sốt, khẽ gật đầu, bước ra ngoài.

Suốt ba ngày ba đêm, Đồng Dao luôn ở trong tình trạng khẩn trương cao độ. Cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, bệnh ôn dịch lại như những khuôn mặt đáng sợ, quấy nhiễu khiến cô không tài nào ngủ được.

Những lúc đó, lại nhớ đôi mắt Vũ Quân, nhớ đến đôi mắt nâu chan chứa bi thương kia, trong lòng đau đớn vô cùng. Bỗng nhiên cảm thấy rất muốn gặp hắn, ôm hắn, ôm thật chặt…

“Thất công chúa.”

“Vào đi.” Đồng Dao day hai huyệt thái dương.

“ Người có thư.”

“Đem tới đây.”

Người hầu cúi đầu, trình lên một bản đất sét, Đồng Dao liếc mắt nhìn hắn, trong lòng ấm lên, một cảm giác vui vẻ ấm áp nhen lên trong lòng cô.

Vũ Quân… Là thư của Vũ Quân!

Cuối cùng cũng thấy nụ cười trên gương mặt Đồng Dao, cô cảm thấy vô cùng vui mừng, vài ngày mệt mỏi thoáng chốc đã tan biến. Cô nhanh chóng mở ra xem, nhìn thấy những nét chữ thanh tú quen thuộc, trong lòng xúc động vô cùng.

Tuy cô học khảo cổ, nhưng đối với văn tự cổ đại khả năng đọc hiểu vẫn rất thấp. Nhưng nháy mắt cũng đã tới thời đại này được hơn một năm, không đọc được nhiều, nhưng Đồng Dao ít nhiều đã có thể hiểu qua được nội dung… Cô nghĩ thầm, nếu có thể trở về hiện đại, sẽ giàu to!

Mạch suy nghĩ lan man, cô vội vàng lắc đầu, đọc thư của Vũ Quân.

Đồng Dao, nàng có khoẻ không? Ta ở phủ thừa tướng thật sự rất thanh nhàn, nhưng không có lúc nào không thôi lo lắng cho nàng, mấy ngày ngắn ngủi, đối với ta như đã qua mấy năm dài đằng đẵng. Lúc ta và nàng chia tay. Ngày đó, vì sao nàng không quay đầu nhìn ta lấy một lần, chỉ lần nàng liếc mắt nhìn ta, ta sẽ ở lại bên cạnh nàng.. Nhưng Vũ Quân biết, nàng cũng không đồng ý như vậy, cho nên ta không gọi nàng…

Đồng Dao, nhất định phải chăm sóc tốt chính mình, ngàn vạn lần đừng để chuyện gì xảy ra, ta luôn ở bên cạnh nàng. Mỗi ngày mỗi đêm, nằm mơ cũng đều chờ để gặp nàng, muốn tới tìm nàng… Nhớ nàng…

Đồng Dao nắm chặt bản đất sét trước ngực, trên đó dường như còn có hương bạc hà của Vũ Quân. Tại cái thời khắc hỗn loạn này, không có gì có thể khiến cô thấy thoải mái hơn lá thư này.

“Thất công chúa!” Mặc tướng quân giống như gió chạy vọt tới.

Đồng Dao vội vàng giấu thư của Vũ Quân vào trong ngực, trong lòng vẫn ấm áp.

“Thất công chúa!”

“Đã xảy ra chuyện gì khiến Mặc tướng quân kích động như vậy/”

“Chuyện này… Thật không hiểu như thế nào!” Đầu Mặc tướng quân đổ đầy mồ hôi, đôi mắt sáng lên, cau mày, nhưng vẻ mặt tỏ ra rất hưng phấn, “Thất công chúa có nhớ những người đã nuốt mủ để chữa bệnh này?”

“Ta nhớ. Làm sao vậy? Lại có người làm như vậy sao?” Đồng Dao nghĩ tới dạ dày lại bắt đầu khó chịu.

“Không, không phải! Người có nhớ những người bị tấn công/”

“Không phải đều chết hết rồi sao?”

“Phải, đều đã chết. Chỉ còn một người sống, chỉ còn chút hơi thở.”

“Dự đoán cũng không sống được bao lâu.”

“Không!”

Đồng Dao sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn Mặc tướng quân.

“Thần vốn tưởng rằng người này chắc chắn phải chết, cũng không cho người coi chừng. Nhưng, hôm nay khi thần đi tuần tra, lại đột nhiên phát hiện người này đang đứng ở bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn xung quanh, miệng vết thương trên người đã đóng vảy, tuy nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, như là bị doạ ma, nhưng tinh thần tỉnh táo, dường như đã khỏi hẳn…”

“Cái gì! Khỏi hẳn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui