Kim Hề nhìn chằm chằm điện thoại bị ngắt máy, bần thần hồi lâu.
Cô cất điện thoại vào, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Hạ Tư Hành đang đứng bên quầy trực của y tá.
Ánh mắt anh tĩnh lặng, rồi anh nhướng mày, sải bước đi về phía cô.
"Sao em đến bệnh viện mà không báo với anh một tiếng?"
Kim Hề vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, "Em tạt ngang đây một tí thôi."
Hạ Tư Hành nhìn số phòng bệnh liền hiểu ra, "Đào Đào khỏe hơn chưa?"
Ánh mắt đang nhìn Hạ Tư Hành lại dời sang phòng bệnh trước mặt, Kim Hề hỏi, "Thay băng đau lắm hả anh?"
"Em nói xem?"
Hạ Tư Hành đứng bên cạnh cô, lộ ra góc nghiêng sắc sảo và xương hàm góc cạnh, anh suy nghĩ một lúc mới nói, "Đầu con bé sưng hết cả lên, bây giờ hễ ấn xuống là sẽ lõm vào, dù có dùng thuốc giảm đau cũng không ích gì."
"Em còn nhớ lúc mình thay băng đau thế nào không?"
Đời này Kim Hề sẽ không bao giờ quên được cảm giác đau đến toát mồ hôi mỗi khi thay băng kia.
"So với cái đau của con bé thì cái đau của em chỉ như muỗi cắn thôi." Hạ Tư Hành nói rõ hơn, "Cho em lăn một vòng trong đống lửa, sau đó lại xát muối lên vết thương của em, hoặc là lấy dao rạch thẳng lên vết thương ấy.
Chính là cái cảm giác đau đớn đó, kéo dài suốt hơn hai tiếng đồng hồ, hơn nữa sau khi thay băng thì vẫn còn đau."
Trên hành lang bỗng chốc chỉ còn lại vài ngọn đèn le lói, bầu không khí dần dần bị sự yên lặng xâm chiếm.
Kim Hề chợt cảm nhận được cơn giá rét của ngày đông, bởi vì ngay lúc này đây, từ lòng bàn chân đến toàn thân cô đều cứng đờ.
Cô nói, "Nhưng cô Vương nói Đào Đào thay băng không bao giờ khóc."
Hạ Tư Hành, "Vì nếu con bé khóc, cô Vương sẽ càng thêm tự trách."
Kim Hề im lặng vài giây, đột ngột quay người lại nói với anh, "Hạ Tư Hành, em thấy khó chịu quá, anh ôm em được không?"
Vừa dứt lời, cô đã vùi vào lòng Hạ Tư Hành, nơi chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng trên người anh, cô hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.
Bất ngờ được ôm ấp, Hạ Tư Hành hơi sững người.
Anh đưa tay xoa đầu cô, "Có chuyện gì thế em?"
Anh không tin chỉ vì chuyện của Đào Đào mà khiến cô buồn đến thế.
"Em vừa gọi cho mẹ." Kim Hề khẽ nói.
"Hai người nói gì?"
"Mẹ không nghe máy, không phải không nhận mà là bà cúp máy ngang."
Kim Hề đứng thẳng người dậy, trước mắt cô là cổ áo khoác màu trắng của anh, cô nhìn chằm chằm vào bông tuyết đang vươn trên đó, khóe môi khẽ cong cong nhưng trong mắt không có chút ý cười.
"Hạ Tư Hành, bà ấy không nhận điện thoại của em."
"Có lẽ dì ấy đang bận."
"Chắc là thế." Cô mấp máy đôi môi, "Ngày mai em không muốn về nhà đâu."
"Không được."
"Em không muốn về nhà thật mà."
Hạ Tư Hành nhìn cô với vẻ phê bình, giọng cũng lạnh xuống, "Kim Hề, Tết đến nơi rồi, ngày thường em muốn gì anh cũng chiều em, nhưng lần này thì không."
"Vì sao lại không được?" Kim Hề ngang bướng ngước lên, bờ môi đỏ mấp máy, càng lúc càng cao giọng, "Em không muốn về nhà đấy, có phải chuyện gì to tát đâu.
Hơn nữa, cái nhà đó vốn không có chỗ cho em!"
Hạ Tư Hành nghiêm mặt, "Kim Hề, anh..."
"...!Anh cũng đứng về phía bọn họ ư?" Kim Hề ngắt lời anh, nhìn anh đăm đăm.
Cô có hơi lớn tiếng nên thu hút sự chú ý của vài bệnh nhân trong phòng bệnh, cũng có y tá nhìn sang với ánh mắt tò mò.
Kim Hề hít sâu một hơi, cố gắng ghìm lại cảm xúc trong lòng, cất giọng lạnh lùng, "Có phải anh thấy em đang kiếm chuyện đúng không? Thấy em ích kỷ đúng không? Thế bọn họ không ích kỷ ư? Em đã bảo với ba mẹ biết bao nhiêu lần rằng em không thích em trai, cũng không thích em gái, dựa vào đâu mà em phải chấp nhận thằng bé?"
"Bọn họ luôn miệng nói thích con gái, vậy thì tại sao còn muốn sinh con trai ở cái tuổi này? Hạ Tư Hành, anh là con trai nên anh muốn làm thượng đế khuyên em tha thứ, khuyên em thông cảm, nhưng em thì không, vì em là con gái."
"Em không muốn chấp nhận một đứa em trai nhỏ hơn em tận hai mươi mốt tuổi, em cũng sẽ không chấp nhận."
Kim Hề càng nói càng kích động, cả người run lên bần bật.
Hạ Tư Hành định kéo cô ôm vào lòng, nhưng vừa đưa tay ra đã bị cô tránh đi.
Vẻ tổn thương hiện rõ trong đôi mắt anh.
Cô quay mặt sang chỗ khác hòng giấu đi ánh mắt hoảng hốt, cố gắng nhẫn nhịn, "Em không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau với anh ở bên ngoài, em cũng không muốn cãi nhau với anh.
Em xin lỗi, vừa nãy là do em không khống chế được cảm xúc, em về trước đây."
...
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nói đúng hơn là Kim Hề đơn phương chiến tranh lạnh.
Đêm đó Hạ Tư Hành có gửi vài tin cho cô, nhưng Kim Hề không trả lời lại, thậm chí còn cài chế độ miễn làm phiền với anh.
Cô không ngủ phòng ngủ chính mà sang nằm bên phòng dành cho khách.
Vì lạ giường nên cô cứ lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, vừa giận mà cũng tự trách bản thân.
Cô không nên nổi cáu với Hạ Tư Hành.
Chuyện này vốn chẳng có liên quan gì tới anh, thế mà cô lại trút giận lên người anh.
Nhưng cô thật sự không thể khống chế được.
Kim Hề từng nghĩ bản thân mình tốt tính, thậm chí có thể nói chưa từng cáu kỉnh với bất kỳ ai.
Cô chưa bao giờ tức giận với người ngoài, người dưng nước lã không thân thiết thì cần gì phải làm to chuyện? Cô đủ lý trí và chín chắn, nhưng chỉ khi ở cạnh người nhà và Hạ Tư Hành cô mới để lộ tính hẹp hòi của mình.
Dù ở trong mắt người khác, chuyện Hạ Tư Hành đi xem mắt là một chuyện không thể nào tha thứ được, nhưng cô lại không hề mảy may lo lắng.
Là vì không thích ư?
Không phải.
Sở dĩ bàng quan là vì cô tin tưởng Hạ Tư Hành.
Cô tin Hạ Tư Hành sẽ không làm chuyện này, tin Hạ Tư Hành là người duy nhất có thể khiến cô tin tưởng.
Cô đã nhiều lần đặt niềm tin vào thế giới này, dù bị pháo làm bỏng vai, cô cũng gắng gượng mỉm cười với bọn nhóc, mua kẹo mời bọn nó, nói rằng mình không sao cả.
Nhưng vào năm ba đại học kia, mọi thứ đều đã thay đổi, nghiêng trời lệch đất.
Năm ấy, cô phải tham gia rất nhiều cuộc thi, chạy đi chạy lại khắp nơi trong nước, thậm chí còn ra nước ngoài thi đấu.
Kỳ nghỉ đông năm ấy, Kim Hề chỉ ở nhà vào giao thừa và mùng một tết, sau bữa cơm ngày mùng một, cô vội vàng quay về trường tập múa.
Sang học kỳ hai, cô bận đến tối tăm mặt mày, ngay cả thời gian về thăm nhà cũng không có.
Đương nhiên, cô cũng đã nhận được quả ngọt tương xứng với sự nỗ lực của mình.
Năm ấy cô trở thành sinh viên đoạt nhiều giải thưởng nhất trong khoa múa, trước khi nghỉ hè, cô còn được mời quay video chiêu sinh cho trường học.
Viện múa Nam Thành có một quy luật ngầm, nếu sinh viên nào được quay video chiêu sinh cho trường thì sẽ được nhận vào vũ đoàn ba lê Nam Thành sau khi tốt nghiệp.
Khi ấy, Kim Hề cực kỳ nổi tiếng trong trường, đi đâu cũng có người chạy đến xin phương thức liên lạc với cô.
"Gió xuân thả sức cho phi ngựa..."
Nhưng "cảnh đẹp Trường An"* chưa kịp ngắm hết thì đã phải kết thúc vào kỳ nghỉ hè khi cô trở về nhà.
* Hai câu thơ trong bài Đăng khoa hậu: Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa (Nguồn: Thơ Đường, NXB Đà Nẵng, 1996) Ý nói Kim Hề chưa kịp tận hưởng niềm vui thì đã có chuyện xảy ra.
Năm ấy cô đã lên năm ba, mới vừa bước vào ngưỡng tuổi 20, nhưng trong tay cô gần như đã có được mọi thứ, gia đình, người yêu, bạn bè đều có đủ.
Cô từng nghĩ cuộc đời mình chỉ cần vẫn mãi êm đềm thế này thì sẽ có thể có được một happy ending.
Song có lẽ ông trời cũng ghen tỵ vì cô quá may mắn, muốn gì được nấy nên đã khiến cho cô trải nghiệm cảm giác lạnh cắt da cắt thịt giữa ngày hè nắng nóng.
Kim Hề đẩy cửa bước vào, nụ cười bất chợt tắt lịm khi bắt gặp cảnh tượng trong phòng khách.
Thẩm Nhã Nguyệt ngồi trên sofa, trên tay còn bế một đứa bé, Kim Nguyên Phong ngồi xổm một bên, đưa tay khều cằm đứa bé kia, "Tiểu Yến à, nhìn ba nè con."
Ba?
"Ba?" Vì quá kinh hãi mà Kim Hề gần như thốt lên không thành tiếng, cô thều thào vài tiếng mới ghìm lại cảm giác khó tin, bình tĩnh hỏi, "Ba, chuyện này là sao?"
Lúc bấy giờ, hai người đang ngồi trong phòng khách mới phát hiện Kim Hề đã về nhà.
Kim Nguyên Phong lật đật đứng dậy, vẫy tay với Kim Hề, "Kim Hề, con mau lại xem này, đây là em trai con, Tiểu Yến - Kim Yến.
Thằng bé giống hệt con hồi bé vậy."
Thẩm Nhã Nguyệt cũng nói, "Kim Hề, mau đến nhìn em trai này."
Bà vừa ra cữ, sắc mặt hồng hào, cười tươi roi rói, "Tiếu Yến ơi, chị về rồi kìa con."
Kim Hề đứng bất động tại chỗ.
Vậy là, lúc cô bôn ba bên ngoài cực khổ tập múa thi đấu, ba mẹ cô lại giấu giếm sinh cho cô một đứa em trai?
Cô cố gắng tiêu hóa sự thật không thể nào thay đổi này, nhưng vẫn không tài nào tiếp thu được.
Thấy Kim Hề vẫn đứng bất động ở đó, Kim Nguyên Phong và Thẩm Nhã Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí vui vẻ trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự yên lặng đáng sợ.
Kim Nguyên Phong đẩy gọng kính, nói, "Kim Hề, là vì thời gian này con bận thi đấu nên ba nghĩ chờ con thi xong sẽ nói với con sau, con không trách ba chứ?"
Thẩm Nhã Nguyệt cũng nói vào, "Mà Kim Hề này, con xem, có thêm một cậu em trai tốt biết bao nhiêu, sau này trong nhà sẽ rộn ràng hơn, lúc con buồn thì em trai sẽ chơi cùng con."
Kim Hề vẫn chưa hoàn hồn.
Cô nhìn chằm chằm ba mẹ trước mắt, ánh mắt quật cường, "Cái gì gọi là lúc con buồn thì em trai có thể chơi cùng con? Mẹ nói xem chơi cùng con thế nào? Nó biết nói ư? Biết đi ư? Nó nhỏ hơn con 21 tuổi chứ không phải là 21 tháng."
Kim Hề nổi giận đùng đùng.
"Đợi thằng bé lớn hơn một tí là có thể chơi cùng con rồi.
Có lẽ bây giờ con sẽ thấy chuyện này quá đột ngột, nhưng Kim Hề à, con cũng biết là mẹ vẫn luôn mong ngóng có một đứa con trai..."
"...!Vậy thì mẹ cũng hẳn phải biết, con không hề muốn có em trai." Từ nhỏ Kim Hề đã được dạy không được ngắt lời người khác, dù đối phương có nói khó nghe cỡ nào, cô cũng sẽ nghe người ta nói hết, sau đó mới phản bác lại.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ngắt lời người khác, mà người đó lại là mẹ của cô.
Kim Hề nhìn trừng trừng Thẩm Nhã Nguyệt, dù đang bị lửa giận thiêu đốt, nhưng cô vẫn tìm những từ ngữ tỉnh táo nhất, cố gắng dùng từ rõ ràng nhất để bày tỏ suy nghĩ hiện tại của mình, "Con không biết mẹ nghĩ gì, nhưng xin mẹ hãy lắng nghe suy nghĩ hiện giờ của con.
Con không về nhà hơn nửa năm trời, lúc về bỗng dưng có thêm một đứa em trai nhỏ hơn mình 21 tuổi? Mẹ, mẹ mang thai mười tháng, mẹ có thể tìm đại một ngày thông báo cho con là được mà? Nhưng suốt mười tháng nay mẹ không hề nói với con dù là nửa chữ."
Trong đầu cô có rất nhiều lời muốn nói.
Thật ra mẹ luôn biết con không thích có em trai đúng không? Thế nên mẹ mới sợ con biết rồi giận.
Vì thế mẹ chọn cách sinh nó ra, để con không còn lý do gì để phản đối, bởi vì dù sao mọi chuyện cũng đã rồi.
Ích kỷ, ti tiện, tham lam.
Trong đầu cô hiện lên vô số từ ngữ khó nghe, nhưng cô không nói một lời.
Vì đó là mẹ của cô, là người mẹ mà cô yêu thương suốt hai mươi mốt năm nay.
Cô không muốn dùng những từ tổn thương ấy để cãi nhau với bà.
Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, "...!Con thấy mình không được tôn trọng, cũng không thể thông cảm với hành động của ba mẹ."
Dứt lời, cô kéo vali xoay người rời đi.
Kim Nguyên Phong vội đuổi theo, "Kim Hề!"
"Con nghe ba giải thích đã."
Kim Hề cúi gầm đầu, khẽ nói, "Ba à, trước đó ba có tận mười tháng để giải thích, sao cứ phải đợi đến bây giờ mới đòi giải thích với con? Bây giờ con không muốn nghe ba giải thích, cũng không muốn nhìn thấy ba."
Kim Nguyên Phong níu tay cô lại, "Kim Hề à, có lẽ bây giờ con thấy không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng con phải biết rằng, ba yêu con, không nói cho con biết là vì sợ làm con phân tâm thi đấu."
"Nếu đó là chuyện khiến con vui thì sao có thể làm con phân tâm?" Kim Hề hỏi ngược lại.
Kim Nguyên Phong ngớ người.
Cô bỗng bật cười thành tiếng, nụ cười có phần khinh miệt và châm chọc, "Ba thấy đó, chính ba cũng biết chuyện này sẽ làm con không vui.
Vì thế ba mới không dám nói cho con biết, không phải sao?"
Hiếm khi Kim Nguyên Phong hoảng loạn và luống cuống như thế, "Kim Hề, chúng ta về nhà nói chuyện được không con?"'
"Con không muốn về nhà." Kim Hề ngước lên, gương mặt đầm đìa nước mắt, giọng cô run rẩy nhưng mang theo vẻ kiên định, lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Con không muốn về nhà."
...
Kim Hề trở mình.
Trong phong tối om om, im lặng đến ngột ngạt.
Dù đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ đến, không hiểu sao nước mắt cô lại tuôn rơi.
Mãi một lúc sau, cô vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng.
Cô ngồi dậy, tựa lên đầu giường ngẩn người, không biết nghĩ đến điều gì mà cô ngồi bật dậy, chạy đến phòng để đồ lấy mấy bộ đồ, nhét đại vào một vali.
Bỏ nhà đi bụi giữa đêm khuya.
Trước cửa nhà Hạ Tư Hành có gắn camera giám sát, được kết nối với điện thoại của anh và cả điện thoại của Kim Hề.
Vì thế, khi Hạ Tư Hành giật mình tỉnh giấc trong ca trực, vừa kiểm tra camera lại phát hiện Kim Hề kéo vali rời đi lúc nửa đêm, đầu anh như muốn nổ tung.
Khi đường chân trời le lói những tia sáng bàng bạc, Đỗ Tiểu Vũ đến giao ca, Hạ Tư Hành mới thay đồ rời khỏi bệnh viện.
Tuy nhiên sắc mặt anh vô cùng khó coi, ngay cả người thần kinh thô như Đỗ Tiểu Vũ cũng nhận ra.
Đỗ Tiểu Vũ, "Hôm qua có bệnh nhân cấp cứu sao?"
Hạ Tư Hành, "Không."
Đỗ Tiểu Vũ, "Vậy sao sắc mặt của bác sĩ Hạ kém thế?"
Anh muốn cười một cái, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Tối qua không có bệnh nhân cấp cứu.
Nhưng mà cô nàng nhà anh ra tín hiệu "ét ô ét", bỏ nhà đi bụi rồi.
Hạ Tư Hành cầm điện thoại, mệt mỏi xoa hàng chân mày, sải bước rời khỏi bệnh viện.
Anh lên xe, không lái về nhà mà rẽ sang một hướng khác - căn hộ của Kim Hề.
Nhập vân tay, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, vừa bước vào đã trông thấy chiếc vali đặt ngay cửa.
Vali mở tung, váy áo bên trong cuộn lại vào nhau như bánh quai chèo, có thể thấy chủ nhân vội vã thế nào khi rời đi, còn chẳng thèm gấp quần áo cho tử tế.
Thậm chí...
Hạ Tư Hành liếc nhìn chiếc quần lót dành cho nam màu xanh lọt thỏm trong đống quần áo nữ kia.
Anh nhướng mày, không nhịn được cười.
Đặt bữa sáng vừa mua trên đường lên bàn, Hạ Tư Hành đi thẳng vào phòng ngủ.
Trên giường, tấm chăn nhấp nhô như một dải núi, xưa nay tướng ngủ của Kim Hề chưa bao giờ gọi là đẹp.
Nửa người gần như rơi ra khỏi giường, cô trở mình một cái, thấy cô sắp rớt xuống giường, Hạ Tư Hành nhanh tay nhanh chân ôm lấy cô.
Gần sáu giờ Kim Hề mới thiếp đi, nhưng vẫn không ngủ sâu giấc.
Tuy giường bên này không khác gì ở nhà Hạ Tư Hành, nhưng cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác có ai đó đang ôm mình.
Kim Hề vô thức giãy dụa, nhưng nơi chóp mũi lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, và cả giọng nói không thể nào quen hơn.
"Sao như con nít thế này?"
Là giọng của Hạ Tư Hành.
Cô cứ ngỡ mình đang mơ, ở trong mơ cô không hề cãi nhau với Hạ Tư Hành, cũng không có cảm giác lúng túng sau khi cãi nhau, cô thẳng thắn đáp trả, giọng điệu nũng nịu, "Em không phải là con nít đâu.".