Kim Hề thật sự không biết phải giải thích thế nào với ông cụ về những từ lóng trên mạng này.
Cô liếc nhìn Hạ Tư Hành đang nín cười nãy giờ, bỗng thấy xấu hổ.
Chật vật leo xuống khỏi người anh, cô ném lại một câu, "Em đi tẩy trang đã."
Sau đó cô chạy mất hút vào nhà vệ sinh, bắt đầu giải quyết vấn đề của ông cụ.
"Đúng đúng đúng rồi ạ, hai bọn con từng đi thuyền chung ạ."
"Vỏ dưa đúng là vỏ dưa hấu ấy ạ."
"..."
"..."
Ông cụ lớn tuổi, ngờ ngợ gật đầu rồi cũng không hỏi gì thêm.
Bỗng dưng, ông đổi chủ đề, "Ông thấy có một người trông rất quen, không biết có phải trùng tên trùng họ hay không.
Kỳ Nhiên kia có phải là thằng nhóc ở xóm mình không con?"
Kim Hề, "Đúng là anh ấy ạ."
Ông cụ, "Đúng là nó rồi."
Kim Hề cười.
Ông cụ buồn bã nói, "Lâu rồi không gặp nó, thằng nhóc này đi rồi không thèm trở lại, bình thường ông đối xử với nó tốt biết bao nhiêu, con ăn gì đều có phần của nó.
Ông coi nó có thua gì cháu ruột đâu, thế mà nó vừa đi một cái đã bẵng đi bao năm trời, không thèm gọi cho ông lấy một cuộc điện thoại."
Kim Hề nói, "Anh ấy ở nước ngoài nên bận ạ."
Ông cụ lờ mờ nhận được thông tin từ trong lời cô, "Hai đứa gặp nhau rồi à?"
Kim Hề, "Dạ, tụi con có đi ăn với nhau một bữa."
Sau đó cô nhanh chóng nói tiếp, "Hạ Tư Hành cũng có mặt."
Ông cụ nhướng mày, "Lại còn dẫn A Hành theo, sao, sợ nó biết rồi ghen hả?"
Kim Hề, "Đâu có đâu ông."
Ông cụ Thẩm, "Nhưng ông khá yên tâm với thằng nhóc này, nó chẳng có ý gì với con đâu.
Con nghĩ lại xem, nếu nó có ý với con thì sao hồi xưa lại quen hết cô này đến cô khác ở trước mặt con chứ, đúng không?"
Kim Hề không cách nào phản bác trước lời phân tích đâu ra đấy của ông cụ.
Ông cụ cười rồi lại thở dài, "Nhưng mà đám trẻ bọn con vẫn muốn bay xa, cái xóm nhỏ này không giữ bọn con được rồi."
Đôi mắt đùng đục của ông cụ ánh lên vẻ xa xăm, ông chầm chậm lên tiếng, "Con cái sẽ rời xa ba mẹ, nhưng ba mẹ vẫn luôn ở cạnh con mình."
Vừa nghe ông nói thế, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa nãy vẫn còn cong cong đầy vui vẻ giờ đây lại trở nên mơ màng, luống cuống.
Dường như cô đã hiểu ra được điều gì đó.
...
Kim Hề xuống sân khấu là quay về nhà ngay, cô không tẩy trang, trên người vẫn là đồ diễn chỉ khoác tạm chiếc áo khoác bên ngoài.
Cô nói chuyện với ông cụ xong thì vội vàng tẩy trang, rửa mặt.
Ở bên ngoài, Châu Dương đang đập cửa phòng ngủ của khách la hét om sòm, "Giang Trạch Châu! 7 giờ rồi đấy! Cậu mà không dậy là cơm tối nguội hết, đến lúc đó bị ăn cơm thừa thì ráng mà chịu!"
Dù không phải đang giục cô, nhưng động tác bôi sữa dưỡng thể cũng nhanh hơn ngày thường mấy lần.
Nửa tiếng sau, Kim Hề bước ra.
Ba người đã yên vị trên bàn ăn, bộ đồ ăn bày trước mặt cũng rất ngay ngắn, không hề có dấu vết động chạm.
Thấy cô đến, Châu Dương nịnh nọt chạy tới kéo ghế ra, cung kính đáp, "Mời thiếu phu nhân ngồi ạ."
Kim Hề lạnh nhạt, "Đổi xưng hô đi."
Châu Dương, "Thiếu phu nhân không thích hả? Vậy gọi bà chủ nhé?"
Kim Hề giần giật khóe môi, "Bà cô được không?"
Châu Dương bật cười, "Em đúng là biết cách tìm vai vế cho mình đấy."
Đùa đủ rồi, Kim Hề ngồi xuống bàn.
Mọi người bắt đầu dùng cơm.
Bọn họ nói về chương trình vừa xem, hiển nhiên chủ đề cũng được dẫn dắt đến hot search.
Cả bốn người đều thuộc tuýp hóng drama.
Bình thường đều là Kim Hề kiếm chuyện, hiếm khi Giang Trạch Châu có cơ hội trêu hai người bọn họ, hiển nhiên anh ta sẽ không để vụt mất cơ hội này.
Giang Trạch Châu, "Em thân với Lâm Sơ Nguyệt lắm à?"
Kim Hề nhẹ nhàng đốp lại, "Chắc chắn là không thân bằng anh với Hạ Tư Hành rồi, anh còn mặc quần lót của anh ấy cơ mà."
Giang Trạch Châu nín thinh.
Hạ Tư Hành gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Kim Hề, ngước lên nhìn Giang Trạch Châu, "Tôi đã cho người đánh tiếng với phía ekip chương trình gỡ hot search xuống, sau này các phân đoạn về hai cô ấy cũng sẽ không cắt ghép lung tung nữa." Anh hạ giọng, mang theo ám chỉ, "Chương trình có chủ đề bàn luận là chuyện tốt, nhưng tôi không muốn chương trình sẽ lợi dụng độ hot của cô ấy."
Giang Trạch Châu càng ức hơn.
Châu Dương khó hiểu, "Nhưng chương trình đúng là đang hot nhờ cô ấy mà, phần trình diễn của Kim Hề rất thu hút người xem."
Hạ Tư Hành, "Thế nên tôi mới bảo bên kia không được cắt ghép lung tung, tiết mục vũ đạo chỉ nên thu hút khán giả trên sân khấu, chứ không phải vì mấy chủ đề tình cảm râu ria bên ngoài."
Hiển nhiên Châu Dương không đồng tình với ý kiến của anh, "Cái gì gọi là dựa vào chủ đề tình cảm râu ria bên ngoài?"
Anh ta buông đũa, bắt đầu phổ cập, "Cậu có biết bây giờ người trưởng thành vất vả thế nào không? Đu CP chính là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc sống đầy buồn tẻ này, hơn nữa mọi người đâu phải đu CP thật, bọn họ chỉ thưởng thức cảm giác ngọt ngào khi hai người họ ở cạnh nhau, không khí hường phấn các kiểu mà thôi, chậc..."
Châu Dương như chìm đắm trong suy nghĩ của mình, "Nhưng càng không yêu nhau thật thì mọi người lại càng hăng máu.
Cậu xem, hai người họ đâu phải quan hệ kia, nhưng khi ở cạnh nhau lại có thể bắn ra lửa, kích thích biết mấy!"
Hạ Tư Hành lạnh mặt, "Tôi chẳng thấy kích thích gì."
Châu Dương, "Cậu đúng là vô vị."
Hạ Tư Hành đáp, "Đó là vì cô ấy không phải là bạn gái cậu, nên cậu mới thấy kích thích."
Kim Hề có thể ngửi thấy mùa chua loét trong lời anh.
Trong đầu cô chợt nhớ đến câu nói của Lâm Sơ Nguyệt - Lòng ghen tỵ của đàn ông khó mà đoán nổi.
Thế nên là...
Hạ Tư Hành ghen rồi.
Ghen với một cô gái.
Kim Hề nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa.
Hạ Tư Hành ấn đầu cô xuống, "Em lo ăn đi."
Kim Hề nhếch môi, "Ò."
Cơm nước xong, Châu Dương và Giang Trạch Châu đều có việc nên ra về, Kim Hề và Hạ Tư Hành tiễn bọn họ xuống lầu, tiện đường đi dạo một vòng quanh tiểu khu.
Trời thu đầu tháng mười, cảnh đêm ở khu chung cư đẹp vô ngần.
Trong tiểu khu yên tĩnh, đài phun nước được ánh đèn xanh trong bể vẽ lên những gợn sáng lăn tăn như đang ở đại dương sâu thẳm.
Cơn gió lướt qua, đám lá cây rì rào xào xạc, trong bụi cỏ lác đác vài chiếc lá loang lổ lẫn với mấy tàn hoa rơi rụng, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hoa quế.
Hiếm khi Kim Hề và Hạ Tư Hành rảnh rỗi tản bộ dưới lầu thế này.
Cô hỏi anh, "Anh ghen thật hả?"
Hạ Tư Hành cười khẩy.
Kim Hề lại hỏi, "Lâm Sơ Nguyệt mà anh cũng ghen à?"
Anh đáp, "Chẳng biết hồi xưa ai ghen với Lâm Sơ Nguyệt nữa."
Kim Hề trợn mắt nhìn anh, "Cho xin, hai chuyện này giống nhau sao?"
Hạ Tư Hành, "Không giống, nhưng đọc bình luận của cư dân mạng anh lại thấy bực bội."
Kim Hề mỉm cười.
Gió thu hây hẩy lướt qua, mang theo cơn lạnh se se.
Hạ Tư Hành đưa tay siết chặt eo cô, anh nói, "Nhưng bài múa của em đã thành công lấy lòng anh."
Kim Hề cụp mắt, "Thật ra em không nghĩ anh sẽ xem chương trình này."
Hạ Tư Hành, "Ừ, vốn anh cũng không có ý định xem nó."
Kim Hề nghẹn giọng, "Anh có thích em thật không đó?"
Cô nhỏ giọng làu bàu, "Ngay cả chương trình em tham gia cũng chả thèm xem."
Hạ Tư Hành bất đắc dĩ, "Anh bận mà, mấy ngày nữa có một hội thảo nên phải chuẩn bị khá nhiều tài liệu."
Kim Hề không phải muốn tính sổ với anh, đều là người lớn có cuộc sống riêng của mình.
Yêu đương là dung nhập vào cuộc sống của đối phương, chứ không phải điều khiển cuộc sống của người mình yêu.
"Chương trình đã quay được hai kỳ, còn hai kỳ nữa là xong, kết thúc chương trình em sẽ trở về quỹ đạo vốn có.
Anh A Hành à..." Cô chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Bỗng dưng em lại thấy tham gia chường trình này cũng vui lắm."
"Sao?"
"Cuộc sống hằng ngày của em vốn chỉ gói gọn trong vũ đoàn, nhà, nhà hát.
Thật ra công việc này cũng không khác mấy so với những công việc khác, cuộc sống an ổn bình thản, rất dễ đoán.
"Chương trình này giống như hội thao toàn trường thời đi học vậy, nó có thể giúp em thư giãn một tí, mặc dù mỗi lần có đại hội thể thao thì em toàn nhốt mình trong phòng tập múa..."
Thời học sinh của Kim Hề vốn nhạt nhẽo chẳng mấy thú vị.
Lúc còn ở Giang Thành, tuy không nói ra nhưng cô rất hâm mộ Kỳ Nhiên.
Cuộc sống của anh muôn màu rực rỡ, không buồn không lo, thích làm gì thì làm.
Đến Nam Thành, cô chẳng có bạn bè gì nên rất hâm mộ Hạ Tư Hành có bao nhiêu người vây quanh anh.
Để trở thành một cô gái ngoan, cô đã hy sinh rất nhiều thứ, lúc nào cũng thấy cô đơn.
Hạ Tư Hành xoa đầu cô, "Thường xuyên ra ngoài chơi vẫn tốt hơn."
Kim Hề như nghĩ đến điều gì, mỉm cười, "Giờ tự dưng em thấy mình hồi xưa đúng là con nít, lại còn bảo làm bà xã của anh, không cần làm gì cả, chỉ cần lấy anh làm trung tâm là được.
Giờ nghĩ lại thấy đúng là trẻ con."
Hạ Tư Hành nhàn nhạt nở nụ cười.
Hai người đi dạo một lúc đến công viên cạnh tiểu khu.
Đèn trên quản trường sáng rực, một nhóm bác gái đang múa tập thể, tiếng nhạc rộn ràng nghe rất vui tai.
Kim Hề nhìn một lúc, bỗng đưa tay chỉ sang, "Anh xem kìa, đằng kia có hai cô chú đang khiêu vũ kìa."
Ánh mắt Hạ Tư Hành nương theo hướng cô chỉ.
Cô chú? Hai người bọn họ hẳn là tuổi ông tuổi bà mới đúng.
Hai cụ tóc đã điểm bạc, tình cảm có vẻ thắm thiết, nếu không sẽ không nắm tay khiêu vũ trong trường hợp này.
Kim Hề quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh trong đêm đen, "Hạ Tư Hành này."
Hạ Tư Hành, "Sao em?"
Kim Hề, "Đến khi chúng ta già rồi, liệu anh có chịu khiêu vũ cùng em không?"
Hạ Tư Hành nghĩ đến cảnh tượng ấy, thốt ra một câu cực kỳ sát phong cảnh, "E là không thể rồi."
Kim Hề, "Tại sao chứ?"
Hạ Tư Hành nhìn khung cảnh náo nhiệt xa xa, giọng dịu dàng chầm chậm, "Vì anh thích nhìn em khiêu vũ hơn là khiêu vũ cùng em."
Cả đêm nay khóe môi Kim Hề cứ cong lên liên tục, lần này càng thêm rõ ràng.
"Em cũng không muốn khiêu vũ với anh đâu.
Anh có biết, điệu múa mở màn trong lễ trưởng thành năm 18 tuổi của anh quả thật là điệu khiêu vũ dày vò nhất của em đấy." Kim Hề ăn ngay nói thật, Hạ Tư Hành khéo léo không gì không làm được cũng có khuyết điểm, chính là không biết khiêu vũ.
Nói đúng hơn là, anh không am hiểu khiêu vũ.
Anh có trí nhớ tốt, thuộc nằm lòng từng bước nhảy, nhưng chính vì thế mà khi khiêu vũ cùng anh lại mang cho cô cảm giác mình đang khiêu vũ với một người máy.
Nhưng Kim Hề khi ấy cũng chẳng tốt hơn anh là bao.
Anh quá xuất sắc, quá tuấn tú, gương mặt lạnh lùng xa cách hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Lúc ấy cô nghĩ anh ghét cô nên vẫn luôn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ.
Hạ Tư Hành nhìn cô, bàn tay đang đặt trên lưng cô dời lên trên, véo cằm cô, "Thật à?"
Kim Hề cười không nói thêm.
Bọn họ không nán lại lâu liền quay về.
Ra khỏi công viên, tiếng nhạc ầm ĩ cũng nhỏ dần.
Thay vào đó là tiếng chuông điện thoại của Hạ Tư Hành réo rắt vang lên.
Kim Hề bĩu môi, "Chắc lại là bệnh viện gọi anh về gấp rồi."
Nhưng khi lấy điện thoại ra, trền màn hình lại hiển thị ba chữ Giang Trạch Châu.
Hạ Tư Hành nghe máy, "Sao thế?"
Trong thang máy nên giọng của Giang Trạch Châu vang lên rất rõ, dù không mở loa ngoài nhưng Kim Hề vẫn có thể nghe anh nói, Giang Trạch Châu chần chờ vài giây, sau đó mới bình tĩnh nói, "Chương trình Kim Hề tham gia bỗng có thêm nhà tài trợ, cậu đoán xem là ai?"
Hạ Tư Hành, "Đừng có thừa nước đục thả câu, cậu nói thẳng đi."
Giang Trạch Châu đáp, "Là ba của Kim Hề."
Cánh cửa bằng kim loại phản chiếu vẻ mặt hiện giờ của Kim Hề, bình thản, không mấy bận tâm.
Giang Trạch Châu bên kia điện thoại hỏi, "Cậu suy nghĩ xem nên để cậu tự mình nói với Kim Hề hay để cô ấy nghe tin này từ người khác."
Hạ Tư Hành, "Cô ấy biết rồi.".