Đến giờ Kim Hề cũng chẳng hiểu ra làm sao, từ chủ đề "Trò cười trong buổi lễ cầu hôn của hai ông ba" thoắt cái bỗng trở thành "Chừng nào hai đứa kết hôn".
"Kim Hề mới hai mươi ba thôi, cứ từ từ ạ." Gặp chuyện thì vẫn để Hạ Tư Hành ra mặt là tốt nhất, "Bọn con bây giờ còn trẻ, công việc là quan trọng nhất, đợi công việc Kim Hề ổn định rồi bọn con sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn sau."
"Nghĩ đến chuyện kết hôn? Chẳng lẽ bây giờ con chỉ muốn yêu đương với con bé chứ không muốn cưới con bé hay sao?" Hạ Thành nghiêm khắc túm lấy lỗ hỗng trong lời anh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, Kim Hề bắt đầu cảm thấy Hạ Thành nói rất đúng.
Thế là cô cũng quay sang nhìn Hạ Tư Hành.
Ý cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt anh, "Nếu em đồng ý, chúng ta có thể đăng ký kết hôn ngay hôm nay."
Áp lực bỗng chốc đổ dồn sang cô.
May là Vu Tố kịp thời lên tiếng, "Trước khi kết hôn còn phải cầu hôn nữa, ở đâu ra vụ con bảo đăng ký là đăng ký ngay được? Hạ Tư Hành, đừng có nghĩ yêu Kim Hề lâu rồi con bé nhất định sẽ gả cho con.
Cái gì nên có thì đều phải có, biết không hả? Kết hôn chứ có phải chuyện gì mà làm qua loa vậy?"
Kim Hề khe khẽ gật đầu, "Đúng vậy."
Tuy nói thế, nhưng đến lúc ăn cơm, Vu Tố rất tự nhiên đề cập đến các mục cưới xin.
Ví như lễ hỏi, nhà tân hôn, ngày lành tháng tốt, nếu không nhờ Hạ Tư Hành ngăn lại kịp thời, có lẽ bà đã nghĩ đến tên con của hai người luôn rồi.
Ăn cơm xong, Kim Hề bị Thẩm Nguyệt gọi vào phòng.
Từ lần cãi nhau ở bệnh viện lần trước, hai người chưa từng chạm mặt nhau,
Cửa vừa đóng, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ trong phòng khách như bị phong kín ở bên ngoài, trong không khí hiện tại lại mang theo cảm giác gượng gạo khó nói.
Thẩm Nhã Nguyệt mấp máy đôi môi, lên tiếng trước, "Kim Hề, mẹ xin lỗi con."
Kim Hề khẽ giật mình, mất tự nhiên quay đầu sang.
Thẩm Nhã Nguyệt nói, "Mẹ biết mẹ giấu con sinh em trai khiến con không vui.
Mẹ cứ nghĩ con sẽ từ từ tiếp nhận thằng bé, vì dù sao chúng ta cũng là người một nhà.
Nhưng đến giờ mẹ mới nhận ra rằng, mọi thứ đều do mẹ ảo tưởng.
Con luôn là một cô bé hiểu chuyện, từ nhỏ mẹ bảo con làm gì con đều nghe lời làm theo, rồi dần dà mẹ cũng quên mất con chỉ là một đứa trẻ."
"Trẻ con khóc nhè sẽ có kẹo ăn, cũng vì con không khóc không quấy, nên mẹ nghĩ rằng chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa con sẽ tiếp nhận sự thật này, dù gì thì con vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện."
"Con không muốn hiểu chuyện, từ trước đến giờ đều thế." Kim Hề nói, "Nhưng mẹ luôn nói rằng ba đi làm rất vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình, tiền kiếm được đều cho con học múa, mua cái này cái kia cho con, nếu con không chăm chỉ học múa, không học giỏi thì mọi sự vất vả của ba đều phí công."
Cô hít sâu một hơi, "Xưa nay mẹ luôn dồn hết áp lực lên người con, mẹ vốn chưa từng nghĩ đến lúc ấy con mới bao tuổi."
Cổ họng Thẩm Nhã Nguyệt nghẹn lại, lồng ngực như có tảng đá chặn ngang, khiến bà không sao thở nổi.
Kim Hề rũ mi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, cô bình thản đáp, "Mẹ không cần phải xin lỗi con đâu.
Lần đầu tiên làm mẹ nên có nhiều chỗ mẹ thiếu sót, con cũng là lần đầu tiên làm con gái nên cũng thiếu kinh nghiệm.
Nếu xin lỗi thì phải là con xin lỗi mẹ mới đúng."
Thẩm Nhã Nguyệt, "Kim Hề, con đừng nói thế..."
Kim Hề ngắt lời bà, "Mẹ nghe con nói hết đã.
Từ nhỏ con đã ích kỉ, ông bà ngoại đều biết điều đó.
Thế nên ông ngoại mua bữa sáng cho mọi người đều giống nhau, chỉ có phần của con là món con thích nhất.
Con cứ tưởng mẹ sẽ hiểu, bởi vì dù sao thì mẹ cũng là con gái của ông, là mẹ của con, nhưng con sai rồi."
"Con không trách mẹ đâu, tình cảm mỗi người mỗi khác, có người chỉ chứa được một người ở trong lòng, nhưng cũng có người chứa được rất nhiều người.
Giữa con và mẹ là mẹ chọn con, sau này con sẽ báo đáp mẹ, đến khi mẹ già con sẽ báo hiếu mẹ."
"Còn giữa con và Hạ Tư Hành là lựa chọn lẫn nhau."
"Con thích anh ấy, là bởi vì trong mắt anh ấy chỉ có mỗi mình con, ngoại trừ con ra thì chẳng có ai cả."
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Thẩm Nhã Nguyệt nhìn cô, rõ ràng là con gái ruột của mình, là miếng thịt trên người mình.
Đến giờ bà vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc hạ sinh Kim Hề, khi ấy con bé chỉ nhỏ xíu xiu, còn không lớn bằng cùi chỏ của bà, bà cẩn thận ôm con bé vào lòng, sợ mạnh tay quá sẽ làm con đau.
Chẳng biết từ khi nào, con bé đã trưởng thành, chững chạc đến mức này, tựa như có thể gánh vác mọi thứ một mình.
Nhưng những điều này lại không do người mẹ là bà đây dạy dỗ.
Đôi mắt Thẩm Nhã Nguyệt như bị một lớp sương mờ vây kín, nước mắt rưng rưng, bà quay mặt đi, len lén đưa tay gạt đi nước mắt.
...
Gia đình hai bên không nán lại lâu đã rời đi.
Trong nhà khôi phục lại sự vắng vẻ, Kim Hề như vừa đánh một trận, cả người mệt lã nằm lăn ra sàn nhà phòng tập.
Hàng mi khẽ rũ xuống, vẻ mặt trở nên ảm đạm chìm trong tranh sáng tranh tối.
Hạ Tư Hành không quấy rầy, nhường cho cô một không gian riêng.
Ekip chương trình không cho cô có cơ hội lãng phí thời gian, một cuộc điện thoại bàn về nội dung ghi hình tiếp theo được gọi đến.
Không biết sao mà từ khi ghi hình đến giờ, chương trình liên tục gặp chuyện không may, nhà sản xuất và tổ đạo diễn phải họp liên tục.
Vì chuyện hôm qua khiến lịch ghi hình kì thứ ba bị kéo dài thời hạn.
Ekip chương trình phải sửa lại nội dung trong đêm, quyết định sẽ ghi hình vòng thứ ba và vòng chung kết cùng một lúc.
Quay xong vòng thứ ba, nghỉ ngơi nửa ngày sẽ tiến vào vòng chung kết ngay.
Vì thế tất cả các thí sinh đều phải chuẩn bị cho mình hai bài múa.
Nhưng có một điều tàn khốc chính là, có người chuẩn bị hai bài múa, nhưng lại bị loại ở vòng thứ ba, không còn cơ hội lên sân khấu.
Nói chuyện với ekip chương trình xong, Kim Hề bắt đầu chuẩn bị cho bài múa vòng chung kết.
Nhưng cô vừa mở Wechat lên, vô số tin nhắn chưa đọc ào ạt hiện ra.
Cô tiện tay bấm vào một tin, vừa khéo là tin nhắn của Lâm Sơ Nguyệt.
Lâm Sơ Nguyệt, [Lại lên hot search nữa rồi.]
Lâm Sơ Nguyệt, [Từ đầu tôi không nên đồng ý với Hạ Tư Hành lập nhóm biểu diễn với cô.]
Lâm Sơ Nguyệt, [Eo tôi bây giờ muốn gãy luôn rồi.]
Lâm Sơ Nguyệt, [Nhắn Mạnh Ninh giúp tôi một tiếng, đừng có đọc tổng giám đốc bá đạo nữa, cũng đừng đọc thể loại sự quyến rũ của đồng phục gì cả, đọc vườn trường thầm mến kết BE đi, đừng nói là lên giường, combo 3 món ôm hôn vuốt ve cũng chẳng có luôn.]
Lướt lên trên một tí, là ảnh cap màn hình hot search trên Weibo do Lâm Sơ Nguyệt gửi đến.
Kỳ đầu tiên, cô và Lâm Sơ Nguyệt đối mặt nhìn nhau cũng lên hot search.
Kỳ thứ hai, là sân khấu hợp tác của hai người, khán giả chẳng cần tìm hint, trái lại như chuột sa hũ nếp, ăn đường đến quên cả lối về.
Đội quân shipper đến rồi.
Kim Hề vào Weibo của mình, bình luận bên dưới đều là -- Chị bé ơi, cho người ta một cơ hội đi.
E là Weibo của Lâm Sơ Nguyệt cũng bùng nổ luôn rồi.
Nghĩ thế, Kim Hề bèn vào Weibo của Lâm Sơ Nguyệt.
Bất ngờ chính là, một tiếng trước Lâm Sơ Nguyệt đã đăng một bài viết.
[Lâm Sơ Nguyệt V: Không có cơ hội đâu, tôi thích đàn ông.]
Cô cứ tưởng bình luận bên dưới fan sẽ bày tỏ sự thất vọng, nhưng không ngờ mọi người đều vui vẻ bàn luận rôm rả.
[Ừ, ừ, ừ, tôi thích đàn ông, nhưng tôi cũng thích em @ Kim Hề.]
[Tôi thích đàn ông, nhưng em là ngoại lệ.
@ Kim Hề.]
[Ờm, chính là cái kiểu đó đó.
Hai người rõ ràng không phải là mộtt đôi, cũng không có khả năng yêu nhau, nhưng cảm giác mập mờ giữa bọn họ lại khiến mị quắn quéo.]
[Cô ấy mà thích nữ thật có khi tôi lại chẳng chèo thuyền này đâu!]
[...!Mị cũng thế.]
[+1]
[+ số căn cước.]
[...]
[...]
...
Kim Hề đang định đăng Weibo làm sáng tỏ, nhưng sau khi đọc bình luận bên Lâm Sơ Nguyệt, cô lại thấy không cần thiết nữa.
Cư dân mạng vẫn rất tỉnh táo, bọn họ không thật sự mong hai cô yêu nhau, chỉ thấy hai người bọn cô ở cạnh nhau khá vui vẻ mà thôi.
...
Kỳ thứ ba được quay vào cuối tháng mười một.
Trước đó, Kim Hề có hai tuần để chuẩn bị.
Kim Hề bận rộn chuyện ghi hình chương trình gần nửa tháng trời, chẳng mấy chốc cũng đã đến ngày ấy.
Đề phòng xảy ra sự kiện lần trước, bảo vệ trong đài truyền hình được tăng cường gấp đôi, mỗi chỗ ra vào của mỗi tầng lầu đều được xếp hai bảo vệ canh gác.
Thậm chí người ra vào cũng phải được kiểm tra kỹ càng, xem có mang vật phẩm nguy hiểm gì không.
Mạnh Ninh bực bội mắng, "Mình cầm đồ ăn mà anh ta lại bảo đó không phải đồ ăn mà là khí độc."
Kim Hề, "Cậu mang món gì vào thế?"
Mạnh Ninh, "Bún ốc."
Kim Hề hết nói nổi.
Chỉ còn nửa tiếng nửa là đến giờ ghi hình, hai người tám chuyện trong phòng trang điểm một lúc, sau đó có nhân viên đến nhắc nhở, "Sắp ghi hình rồi, hay Mạnh Ninh đi trước nhé?"
Mạnh Ninh, "Ok, tôi lên sân khấu đây."
Cô nàng xách váy đi về phía sân khấu, từ nơi sáng rực ánh đèn đến một góc sân khấu mờ tối.
Có người đi lướt qua cô.
Cô hoảng hốt xoay người, nhưng chỉ thấy bóng lưng của người nọ, vai rộng eo hẹp, âu phục cao cấp làm nổi bật thân hình cao ráo lạnh lùng của anh, chỉ là một bóng lưng nhưng lại toát ra khí lạnh người sống chớ đến gần.
Hình như cô nàng đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Ngay sau đó, có người gọi cô nàng, "Mạnh Ninh, chuẩn bị đi."
Mạnh Ninh vội dời mắt, đáp lại, "Đến ngay."
Đoàn diễn tấu đã chuẩn bị sẵn sàng, không lâu sau, trong tai nghe truyền đến giọng của đạo diễn, "Kỳ thứ ba của I Dance Therefore I Am bắt đầu đếm ngược."
"10, 9, 8..."
"7..."
"..."
"3..."
"2..."
"1..."
Sân khấu sáng bừng, từ trạng thái đêm tối thoắt cái đã chuyển sang ban ngày.
Ánh đèn rực sáng, MC Phó Vân Gián đứng giữa sân khấu giới thiệu màn dạo đầu.
Vòng thi thứ ba chính thức bắt đầu.
Thời gian ghi hình tầm hai tiếng, Kim Hề là người cuối cùng ra sân, nhưng không biết vì sao mà hôm nay cô lại xảy ra sơ xuất.
Tuy chỉ là một lỗi nho nhỏ khán giả không nhận ra, nhưng ban giám khảo đều phát hiện được.
Màn trình diễn gần như là hoàn hảo, duy chỉ có lỗi nhỏ kia khiến cô cảm thấy bất an khi nghe công bố kết quả.
Kết quả cũng tuân theo quy tắc, không một giám khảo nào lưu tình.
Thí sinh được dự đoán là quán quân - Kim Hề cầm vị trí thứ tư, cũng chính là cái tên cuối cùng được vào vòng chung kết.
Vòng thi thứ ba kết thúc tại đây.
Mọi người được nghỉ ngơi sáu tiếng, sau đó lại tiếp tục ghi hình vòng chung kết.
Kim Hề quay lại phòng trang điểm, mệt rã rời ngả người lên ghế.
Thành tích này quả thật không như mong đợi, nhưng cô xứng đáng.
Ai bảo cô mắc lỗi làm gì.
Mới được mấy phút, cửa phòng lại được mở ra, mấy ngón tay mảnh khảnh len lẻn ló vào thăm dò tình hình.
Trên tay người ấy còn cầm theo một hộp bánh ga tô.
Ngay sau đó, giọng Mạnh Ninh vang lên, "Lúc mình buồn sẽ ăn bánh gato, cậu muốn ăn với mình không?"
Vừa dứt lời, Mạnh Ninh ló đầu ra khỏi cửa, gương mặt vương nét baby nở nụ cười đầy chân thành.
Kim Hề khẽ cười, "Được chứ."
Mạnh Ninh bước vào, đóng cửa lại, lúc Kim Hề ăn bánh thì cô nàng ngồi bên cạnh an ủi, "Không sao đâu, ai mà chẳng mắc lỗi, cậu đừng để chuyện này trong lòng.
Đều đã qua cả rồi, đừng nghĩ nữa, bây giờ mình phải tập trung cho vòng chung kết.
Lúc nãy thất bại rồi, lát nữa chúng ta không được xảy ra sơ sót nữa, đúng không nào?"
Kim Hề, "Đúng."
Không ngờ cô lại đáp lại nhanh thế, bao lời an ủi chuẩn bị từ tước của Mạnh Ninh bị kẹt lại, không có đất dụng võ.
Bánh gato nhanh chóng vơi đi, Kim Hề không nghỉ ngơi mà vội vàng đi tập bài thi vòng chung kết.
Tập luyện xong, đi ăn cơm, còn nửa tiếng là đến giờ ghi hình, cửa phòng trang điểm lại bị người đẩy ra.
Cô tưởng là nhân viên nên không quay người lại, mải cúi đầu nghịch điện thoại.
Bất chợt, cần cổ nóng lên, bên tai có cảm giác ươn ướt.
Kim Hề vô thức kêu lên, nhưng lại bị người ta bịt miệng lại.
Bên tai vang lên giọng nói trầm khàn quen thuộc.
"...!Là anh đây."
Thần kinh căng cứng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Sao anh không lên tiếng gì hết thế?"
Hạ Tư Hành cau mày, "Anh gõ cửa rồi."
Kim Hề, "Em tưởng là staff."
Anh vây trước người cô, cúi mắt đánh giá chiếc váy cô chuẩn bị cho vòng chung kết.
Chiếc váy dài màu đỏ làm bật lên làn da trắng như tuyết của cô.
Lớp trang điểm đậm hơn ngày thường, trang điểm mắt cầu kỳ càng khiến đôi mắt vốn xinh đẹp nay càng thêm quyến rũ.
Để ý ánh mắt của anh, Kim Hề đứng dậy, xoay một vòng, "Đẹp không anh?"
Quả táo Adam của Hạ Tư Hành khẽ dịch chuyển, "Đẹp lắm."
Ánh mắt anh như đầm sâu không đáy, giọng khàn khàn, "Đẹp đến độ anh chỉ muốn xé nát nó thôi.".