Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa


Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hai người mặc đồ đen kia vừa đến nơi thì cung kính cúi đầu, lên tiếng, “Tiểu thư, chúng ta về thôi.”
Cô gái nhỏ run rẩy, ra sức lắc đầu, “Không, tôi không đi, các người cút đi!”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô gái, Quân Dao nắm tay cô ấy, hỏi, “Bọn họ là ai? Bọn họ giam giữ em bất hợp pháp à?”
Cô gái kia hai mắt rưng rưng, run rẩy nhìn Quân Dao, “Em thực sự không quen bọn họ, chị đừng để bọn họ bắt em đi, cứu em với!”
“Được rồi, không sao đâu.” Quân Dao Vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô gái, an ủi, sau đó quay qua nói với hai người kia, “Cô ấy nói không quen hai vị, nếu hai vị cứ cố cưỡng ép đưa người đi, tôi sẽ báo cảnh sát”
Hai người đó đánh mắt nhìn nhau, rồi lên tiếng, “Tiểu thư, cô không về sẽ khiến ngài ấy nổi giận đó.”
Nghe thấy thế, cô gái đó càng run lên dữ dội, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Còn ép nữa tôi sẽ chết cho các người xem!”.

“Em muốn chết?” Một giọng nói trầm khàn mạnh mẽ vang lên.

Vừa nghe thấy lời kia, cô gái nhỏ càng run rẩy, bám chặt lấy Quân Dao.

Một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ, bức người xuất hiện.Anh ta cao chừng một mét tám lăm, mặc một bộ vest đen, sống mũi thẳng, mắt ưng, nhìn đẹp trai nhưng khí chất quá đáng sợ, Quân Dao nhìn thấy người này bất giác cũng cảm giác lạnh sống lưng.

“Kiều Kiều, tôi cho phép em bỏ đi sao?”.

Cô gái nhỏ kia sợ đến mức không nói nên lời.

“Tiểu thư, vợ chồng chúng tôi cãi nhau, phiền cố tránh ra để tôi đưa cô ấy về.” Người đàn ông quay qua nói với Quân Dao.

Lúc nhìn rõ cô, ánh mắt anh ta tối thẫm, sâu không thấy đáy.

Quân Dao thoáng rùng mình, có cảm giác như mình đã gặp người này ở đâu rồi.

Khi anh ta tiến tới gần, cô có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhân nhạt vây quay.

“Hoắc tổng” Quân Dao vô thức bật ra một tiếng gọi.

Con ngươi đen láy của người đàn ông ánh lên một tia giễu cợt, hắn ta cúi thấp người, ghé vào tai cô thì thầm,“Thế nào, người phụ nữ của Cố Tư Bạch lại có hứng thú với tôi?”
Nói rồi hắn cúi người, mạnh mẽ xốc cô gái kia lên, vác lên vai.

Cô gái hai mắt ngấn lệ, nhìn Quân Dao cầu cứu.

Nhưng Quân Dao như đột nhiên hóa đá.

Bởi giọng nói này… chính là kẻ đó…
Quân Dao hoảng hốt quay người sang, nói với Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, là hắn ta… hắn ta…”
“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” Tiểu Hoa vội lay lay tay Quân Dao.

“Chúng ta về thôi.” Cô vội vàng nói.

“Thiếu phu nhân, chúng ta còn phải đi thăm cha cô mà, hôm nay ông ấy chuyển nhà đi thành phố khác.”
Lúc này Quân Dao mới sực nhớ ra, đúng vậy, hôm nay cô đi thăm Quân Khải, ngày mai Quân Khải, Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh sẽ rời khỏi thành phố này, không làm phiền bọn họ nữa.

Nhưng bây giờ cô có chuyện gấp phải nói với Tư Bạch.

Suy nghĩ vài giây, cuối cùng Quân Dao mở túi xách, lấy điện thoại ra bấm số Cố Tư Bạch.

Một lát sau phía bên kia đã bắt máy.

“Alô, Tư Bạch à.”
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hai người mặc đồ đen kia vừa đến nơi thì cung kính cúi đầu, lên tiếng, “Tiểu thư, chúng ta về thôi.”
Cô gái nhỏ run rẩy, ra sức lắc đầu, “Không, tôi không đi, các người cút đi!”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô gái, Quân Dao nắm tay cô ấy, hỏi, “Bọn họ là ai? Bọn họ giam giữ em bất hợp pháp à?”
Cô gái kia hai mắt rưng rưng, run rẩy nhìn Quân Dao, “Em thực sự không quen bọn họ, chị đừng để bọn họ bắt em đi, cứu em với!”
“Được rồi, không sao đâu.” Quân Dao Vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô gái, an ủi, sau đó quay qua nói với hai người kia, “Cô ấy nói không quen hai vị, nếu hai vị cứ cố cưỡng ép đưa người đi, tôi sẽ báo cảnh sát”
Hai người đó đánh mắt nhìn nhau, rồi lên tiếng, “Tiểu thư, cô không về sẽ khiến ngài ấy nổi giận đó.”
Nghe thấy thế, cô gái đó càng run lên dữ dội, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Còn ép nữa tôi sẽ chết cho các người xem!”.

“Em muốn chết?” Một giọng nói trầm khàn mạnh mẽ vang lên.

Vừa nghe thấy lời kia, cô gái nhỏ càng run rẩy, bám chặt lấy Quân Dao.

Một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ, bức người xuất hiện.Anh ta cao chừng một mét tám lăm, mặc một bộ vest đen, sống mũi thẳng, mắt ưng, nhìn đẹp trai nhưng khí chất quá đáng sợ, Quân Dao nhìn thấy người này bất giác cũng cảm giác lạnh sống lưng.

“Kiều Kiều, tôi cho phép em bỏ đi sao?”.

Cô gái nhỏ kia sợ đến mức không nói nên lời.

“Tiểu thư, vợ chồng chúng tôi cãi nhau, phiền cố tránh ra để tôi đưa cô ấy về.” Người đàn ông quay qua nói với Quân Dao.

Lúc nhìn rõ cô, ánh mắt anh ta tối thẫm, sâu không thấy đáy.

Quân Dao thoáng rùng mình, có cảm giác như mình đã gặp người này ở đâu rồi.

Khi anh ta tiến tới gần, cô có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhân nhạt vây quay.

“Hoắc tổng” Quân Dao vô thức bật ra một tiếng gọi.

Con ngươi đen láy của người đàn ông ánh lên một tia giễu cợt, hắn ta cúi thấp người, ghé vào tai cô thì thầm,“Thế nào, người phụ nữ của Cố Tư Bạch lại có hứng thú với tôi?”
Nói rồi hắn cúi người, mạnh mẽ xốc cô gái kia lên, vác lên vai.

Cô gái hai mắt ngấn lệ, nhìn Quân Dao cầu cứu.

Nhưng Quân Dao như đột nhiên hóa đá.

Bởi giọng nói này… chính là kẻ đó…
Quân Dao hoảng hốt quay người sang, nói với Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, là hắn ta… hắn ta…”
“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” Tiểu Hoa vội lay lay tay Quân Dao.

“Chúng ta về thôi.” Cô vội vàng nói.

“Thiếu phu nhân, chúng ta còn phải đi thăm cha cô mà, hôm nay ông ấy chuyển nhà đi thành phố khác.”
Lúc này Quân Dao mới sực nhớ ra, đúng vậy, hôm nay cô đi thăm Quân Khải, ngày mai Quân Khải, Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh sẽ rời khỏi thành phố này, không làm phiền bọn họ nữa.

Nhưng bây giờ cô có chuyện gấp phải nói với Tư Bạch.

Suy nghĩ vài giây, cuối cùng Quân Dao mở túi xách, lấy điện thoại ra bấm số Cố Tư Bạch.

Một lát sau phía bên kia đã bắt máy.

“Alô, Tư Bạch à.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui