Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa


Quân Dao vội vàng chạy vào phòng, lúc cô vào, thấy Trương Tuyết Thanh đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào CỐ Tư Bạch, một tay bà ta đang bóp miệng anh, tay còn lại cầm thứ gì đó.
“Me!” Quân Dao không kịp nghĩ nhiều, lập tức kêu lên.
Trương Tuyết Thanh nghe thấy tiếng cô thì giật mình, vội rụt tay lại, bà ta hắng giọng, quay qua.
“Làm gì mà cô hét ầm lên vậy?”
Quân Dao biết vừa rồi mình hơi thất thế, nhưng nhìn cách bà Tuyết Thanh giấu cái gì đó sau lưng, cô biết mình đã làm đúng, nếu chậm một giây thôi có thể đã nguy hiểm cho CỐ Tư Bạch rồi.
“Mẹ đang làm gì đấy ạ?” Quân Dao cố tỏ ra tươi cười, đi vào.
“Cô đi đâu mà không chăm sóc đại thiếu gia?”.

Trương Tuyết Thanh không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại Quân Dao.
“À, con vừa ra ngoài mua ít đồ ăn vặt, con đi vài phút là về ngay, chắc cũng không có chuyện gì đâu ạ?”
Trương Tuyết Thanh lườm Quần Dao, không biết có vô tình hay cố ý móc mỉa mình.
“Tôi đến thăm đại thiếu gia một chút, nếu không có gì thì tôi đi đây”
Nói rồi Trương Tuyết Thanh bỏ đi, mặc kệ ánh nhìn của Quân Dao, dù sao cô cũng chỉ là con dâu hữu danh vô thực, không có chút tiếng nói hay quyền lực trong gia đình này, vì vậy bà ta hoàn toàn không sợ cô.
Đi đến cửa, Trương Tuyết Thanh đột nhiên quay đầu, nhìn Quân Dao bằng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
“Tôi đến thăm Cố đại thiếu gia, cô biết rồi chứ?” Quân Dao gật đầu.
Bà ta quay đầu, tay chạm vào tay nắm cửa, vừa đẩy cửa ra vừa nói.
“Ở nhà này, hằng năm đều có vài kẻ ngu ngốc không biết điều biến mất đấy.”
Một lời đe dọa trắng trợn.

Bà ta lắc hông, rời đi.

Quân Dao từ nãy đến giờ đều căng mình lên tỏ ra không có gì, nhưng thực sự cô sợ chết khiếp rồi.

Nhìn thấy Trương Tuyết Thanh đã rời đi, cô vội vàng chạy ra, khóa trái cửa lại, đập đập tay lên ngực để bình ổn lại trái tim đang đập liên hồi.
“Cảm ơn, may mà em về kịp.”
Một giọng nói cất lên dọa Quân Dao nhảy dựng lên, đến khi định thần lại cô mới biết Cố Tư Bạch đã tỉnh, đang ngồi dựa vào thành giường.

Quân Dao đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, rồi áp sát tai vào cửa, không nghe thấy động tĩnh gì cô mới yên tâm đi về phía Cố Tư Bạch.
“Anh tỉnh rồi” “Bị bà ta bóp miệng như thế làm sao mà ngủ được” “Bà ta định làm gì vậy?” “Có lẽ sắp đến ngày họp gia tộc, bà ta sốt ruột nên
muốn tôi sớm đi chầu ông bà ông vải ấy mà.”
Cố Tư Bạch nói nhẹ nhàng như không làm Quân Dao càng khiếp sợ.

Bà ta trắng trợn đầu độc Cố Tư Bạch, nhưng nếu điều tra, không phải mọi nghi vấn đều dồn cả vào cô sao?
Cô ở bên Cố Tư Bạch 24/7, mà cô cũng có động cơ để hại người.
Bà ta có thể để cho cô tội có nhân tình bên ngoài hoặc gì gì đó, muốn hại chết người chồng thực vật để chiếm đoạt tài sản.
Quần Dao nuốt một ngụm nước bọt, đáy lòng rét lạnh.

Người đàn bà này đúng là quá thâm độc, có thể một lần trừ khử được Cố Tự Bạch, lại có thể dễ dàng đổ tội cho cô, còn bà ta ngang nhiên hưởng phúc.
Nhìn khuôn mặt tái mét của Quân Dao, Cố Tư Bạch lên tiếng an ủi.
“Yên tâm, tôi không chết được đâu.

Lúc đó nếu em.

không về, vạn bất đắc dĩ tôi sẽ phải tỉnh lại, chơi bài ngửa với bọn họ thôi.

Dù sao tôi cũng không thể nằm im cho người ta giết như vậy?
Quân Dao nghe vậy thì thấy yên tâm hơn, nhưng cô vẫn nhắc nhở.
“Đúng vậy, từ nay anh nên cẩn thận hơn, tôi cũng không tùy tiện ra ngoài nữa, sẽ trông chừng anh cần thận.”
Cố Tư Bạch dựa lưng vào tường, gật đầu.

“Tôi đói rồi, em đi lấy gì cho tôi ăn đi.”
“Hả?” Quân Dao hơi ngẩn người khi anh chuyển chủ đề câu chuyện quá đột ngột.

Cô kéo chiếc túi vải,
1
giờ ra.

“Có bim bim, nước ngọt, bò khô xé sợi, hạt dẻ tẩm mật, hạt hướng dương mặn, có cả một lon bia nữa, anh thích ăn gì?”
Mặt Cố Tư Bạch đen như đít nồi.Anh sao lại ăn mấy món ăn vặt con nít đó kia chứ?
Nhưng khả năng tự vả của Cố đại thiếu gia cũng thật lợi hại, chỉ vài phút sau đã thấy Cố đại thiếu gia bị thương nặng mà vẫn xé bò khô ăn, thi thoảng nhấp một ngụm bia.
Từ nhỏ anh đã được rèn giũa trong gia đình quyền thế, không bao giờ ăn mấy thực phẩm linh tinh như thế này.

Nếu là rượu, sẽ là những loại rượu đắt tiền, thưởng thức hương vị nồng nàn, tinh tế của những loại rượu quý.
Anh chưa bao giờ vừa uống bia vừa ăn bò khô, bim bim thế này, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng chân thực.

Giống như cuộc sống trước đây có chút mơ hồ, tựa như được tạo ra từ những cái khuôn có sẵn, không mang hơi thở cuộc đời như thế này.
Thực ra cũng không hẳn đúng hơn mười năm trước, cái hồi anh mới mười bốn tuổi, cũng đã từng có những năm tháng vui vẻ như những đứa trẻ bình thường, tiếc rằng khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi.
Cố Tư Bạch nâng lon bia, uống một ngụm nhỏ, anh nhìn cô gái đang phồng má ăn bim bim như con thỏ nhỏ, hỏi.
“Em không nhận ra tôi sao?”.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui