Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa


“Được rồi, nhưng anh kể xong em phải đền bù cho anh đấy nhé”.

“Thì em phải nghe xem có giá trị không đã chứ?
Cố Tư Bạch véo má cô, anh nhớ lại những kỉ niệm đã lâu lắc, phủ một tấm bụi mờ của quá khứ, rồi từ từ kể cho cô nghe.

Năm đó Quân Dao mới hơn bốn tuổi, sau khi mẹ cô phát điên, Quân Khải đã đưa cô tới nhà bà ngoại để sống cùng bà.

Kỳ nghỉ hè đó Cố Tư Bạch không muốn ở cùng Trương Tuyết Thanh và Cố Khang Dật, vì vậy đã đến một trong những bất động sản của Cố gia.Anh chọn căn nhà gần biển, mỗi ngày đều đi bộ ra biển lúc sáng sớm và lúc chiều tà.

Khi ấy Cố Tư Bạch đã mười hai tuổi, đã là độ tuổi thiếu niên, vì sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được rèn giũa rất nhiều nên anh trưởng thành hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa.

Mười hai tuổi, độ tuổi bạn bè nghịch ngợm, bày ra đủ trò trêu chọc người khác, Cô Tư Bạch lại sống khá khép kín, anh hầu như không có bạn bè, chỉ làm bạn với sách vở và ngày ngày đi gặp những thầy cô với các chuyên ngành khác nhau giảng dạy cho anh.

Một tháng hè năm mười hai tuổi ấy anh muốn có chút thời gian yên tĩnh nên đã đến căn nhà gần biển, sống cuộc sống một mình, hoàn toàn không cần người giúp việc hay các giáo viên.

Buổi sáng đúng năm giờ ba mươi cậu bé Cố Tự Bạch sẽ tự trở dậy mà không cần báo thức, đây đã là thói quen nhiều năm của cậu.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu sẽ tập võ chừng nửa tiếng, sau đó tắm rửa, tự nấu bữa sáng đơn giản cho mình.

Ăn sáng xong, cậu sẽ đi dạo ngoài biển một chút, cảm nhận ánh nắng rực rỡ của ngày mới.

Sau đó trở về, tự học những thứ cậu thích, tự dọn dẹp nhà cửa, chơi đàn cho mình nghe.

Tựa như cậu thiếu niên Cố Tư Bạch đang xây cho mình một bức tường thành, không muốn gần gũi với mọi người, cậu tự tạo cho mình một thế giới riêng biệt.

Nhưng cũng trong mùa hè ấy, lần đầu tiên có người bước chân vào thế giới của cậu.

Đó chính là cô nhóc ngây thơ, đáng yêu Quân Dao.

Khi ấy Quần Dao còn nhỏ xíu, hai má phúng phính đáng yêu, đôi mắt to tròn, đen láy, hữu thần.

Cô bé chuyển đến nhà bà ngoại ngay bên cạnh nhà của Cố Tư Bạch.

Ngày đầu tiên đến, cô bé đã ném máy bay rơi vào sân nhà Cố Tư Bạch.Vì quá lùn, cô nhóc chỉ có thể kêu loạn lên ngoài cổng.

Âm thanh ầm ĩ ấy làm Cố Tư Bạch đang tỉa cây trong sân giật mình chạy ra.

Cậu thiếu niên Cố Tư Bạch nhíu mày nhìn cô nhóc bé tí, lùn tịt đang khua chân múa tay ngoài Cổng, sau đó nhặt chiếc máy bay trả lại cho cô nhóc.

“Cảm ơn anh!” Cô bé Quân Dao híp mắt cười, hai má bánh bao hồng hồng, vô cùng đáng yêu.

Sau đó mỗi lần bà ngoại đi chợ hoặc có việc đi ra ngoài sẽ nhờ Cố Tư Bạch trông Quân Dao giúp.

Vốn Cố Tư Bạch không thích người lạ, dĩ nhiên càng không thích trông trẻ con, nhưng cô nhóc Quân Dao rất ngoan, không quấy khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, cũng không đòi cậu phải chơi cùng.

Cô bé có thể tự chơi búp bê, đồ chơi của mình mà không làm phiền đến việc Cố Tư Bạch đọc sách.

Cậu còn dẫn cô bé đi dạo trên biển.

Bà chân bé tí, mũm mĩm của Quân Dao in trên nền cát mịn, tạo thành hàng dài dấu chân nhỏ xinh, mềm mại phá tan bức tường bằng của cậu thiếu niên Cố Tư Bạch.

Chẳng mấy chốc một tháng hè đã hết, Cố Tư Bạch khóa cửa, trở về Cố gia.

Nhưng sống trong căn biệt thự rộng lớn mà lạnh lẽo, người làm thì đều đi nhẹ nói khẽ, Trương Tuyết Thanh chỉ quan tâm tới Cố Khang Dật, còn cha của cậu quá bận rộn với công việc, cậu lại trở về thế giới cô độc trước kia của mình.

Trước đây cậu cảm thấy thế giới đó thoải mái biết bao, cậu chưa từng cảm thấy cô đơn hay khó chịu.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy cuộc sống như này thật tẻ nhạt, những cuốn sách, kiến thức thật khô cứng, chán ngắt.

Ở Cố gia ba ngày mà CỐ Tư Bạch cảm giác thời gian trôi quá lâu.
“Được rồi, nhưng anh kể xong em phải đền bù cho anh đấy nhé”.

“Thì em phải nghe xem có giá trị không đã chứ?
Cố Tư Bạch véo má cô, anh nhớ lại những kỉ niệm đã lâu lắc, phủ một tấm bụi mờ của quá khứ, rồi từ từ kể cho cô nghe.

Năm đó Quân Dao mới hơn bốn tuổi, sau khi mẹ cô phát điên, Quân Khải đã đưa cô tới nhà bà ngoại để sống cùng bà.

Kỳ nghỉ hè đó Cố Tư Bạch không muốn ở cùng Trương Tuyết Thanh và Cố Khang Dật, vì vậy đã đến một trong những bất động sản của Cố gia.Anh chọn căn nhà gần biển, mỗi ngày đều đi bộ ra biển lúc sáng sớm và lúc chiều tà.

Khi ấy Cố Tư Bạch đã mười hai tuổi, đã là độ tuổi thiếu niên, vì sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được rèn giũa rất nhiều nên anh trưởng thành hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa.

Mười hai tuổi, độ tuổi bạn bè nghịch ngợm, bày ra đủ trò trêu chọc người khác, Cô Tư Bạch lại sống khá khép kín, anh hầu như không có bạn bè, chỉ làm bạn với sách vở và ngày ngày đi gặp những thầy cô với các chuyên ngành khác nhau giảng dạy cho anh.

Một tháng hè năm mười hai tuổi ấy anh muốn có chút thời gian yên tĩnh nên đã đến căn nhà gần biển, sống cuộc sống một mình, hoàn toàn không cần người giúp việc hay các giáo viên.

Buổi sáng đúng năm giờ ba mươi cậu bé Cố Tự Bạch sẽ tự trở dậy mà không cần báo thức, đây đã là thói quen nhiều năm của cậu.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu sẽ tập võ chừng nửa tiếng, sau đó tắm rửa, tự nấu bữa sáng đơn giản cho mình.

Ăn sáng xong, cậu sẽ đi dạo ngoài biển một chút, cảm nhận ánh nắng rực rỡ của ngày mới.

Sau đó trở về, tự học những thứ cậu thích, tự dọn dẹp nhà cửa, chơi đàn cho mình nghe.

Tựa như cậu thiếu niên Cố Tư Bạch đang xây cho mình một bức tường thành, không muốn gần gũi với mọi người, cậu tự tạo cho mình một thế giới riêng biệt.

Nhưng cũng trong mùa hè ấy, lần đầu tiên có người bước chân vào thế giới của cậu.

Đó chính là cô nhóc ngây thơ, đáng yêu Quân Dao.

Khi ấy Quần Dao còn nhỏ xíu, hai má phúng phính đáng yêu, đôi mắt to tròn, đen láy, hữu thần.

Cô bé chuyển đến nhà bà ngoại ngay bên cạnh nhà của Cố Tư Bạch.

Ngày đầu tiên đến, cô bé đã ném máy bay rơi vào sân nhà Cố Tư Bạch.Vì quá lùn, cô nhóc chỉ có thể kêu loạn lên ngoài cổng.

Âm thanh ầm ĩ ấy làm Cố Tư Bạch đang tỉa cây trong sân giật mình chạy ra.

Cậu thiếu niên Cố Tư Bạch nhíu mày nhìn cô nhóc bé tí, lùn tịt đang khua chân múa tay ngoài Cổng, sau đó nhặt chiếc máy bay trả lại cho cô nhóc.

“Cảm ơn anh!” Cô bé Quân Dao híp mắt cười, hai má bánh bao hồng hồng, vô cùng đáng yêu.

Sau đó mỗi lần bà ngoại đi chợ hoặc có việc đi ra ngoài sẽ nhờ Cố Tư Bạch trông Quân Dao giúp.

Vốn Cố Tư Bạch không thích người lạ, dĩ nhiên càng không thích trông trẻ con, nhưng cô nhóc Quân Dao rất ngoan, không quấy khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, cũng không đòi cậu phải chơi cùng.

Cô bé có thể tự chơi búp bê, đồ chơi của mình mà không làm phiền đến việc Cố Tư Bạch đọc sách.

Cậu còn dẫn cô bé đi dạo trên biển.

Bà chân bé tí, mũm mĩm của Quân Dao in trên nền cát mịn, tạo thành hàng dài dấu chân nhỏ xinh, mềm mại phá tan bức tường bằng của cậu thiếu niên Cố Tư Bạch.

Chẳng mấy chốc một tháng hè đã hết, Cố Tư Bạch khóa cửa, trở về Cố gia.

Nhưng sống trong căn biệt thự rộng lớn mà lạnh lẽo, người làm thì đều đi nhẹ nói khẽ, Trương Tuyết Thanh chỉ quan tâm tới Cố Khang Dật, còn cha của cậu quá bận rộn với công việc, cậu lại trở về thế giới cô độc trước kia của mình.

Trước đây cậu cảm thấy thế giới đó thoải mái biết bao, cậu chưa từng cảm thấy cô đơn hay khó chịu.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy cuộc sống như này thật tẻ nhạt, những cuốn sách, kiến thức thật khô cứng, chán ngắt.

Ở Cố gia ba ngày mà CỐ Tư Bạch cảm giác thời gian trôi quá lâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui