Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa


“May quá!” 
Bà ta vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đúng là thiếu phu nhân là họ Cố, càng không ngờ lại dễ nói chuyện như thế.

Bà ta trèo lên xe, bảo vệ sĩ đưa về, về phải dạy dỗ tên đàn ông khốn ở nhà nữa, phải cho ông ta biết dám đi mèo mỡ bên ngoài sẽ phải lãnh hậu quả thế nào. 
Còn về phía ba người nhà Quận Dao, sau khi lên xe, Quân Dao cũng đã hiểu hoàn cảnh này có cũng chỉ giúp được đến thế, thở dài nói. 
“Bố, bây giờ bố ở đâu?” 
“Bố...” Ông Khải lúng túng, “Không quan trọng, Con yên tâm”. 
“Vậy con sẽ mua một căn nhà khác cho bố, nhưng con sẽ để tài sản thuộc Cố thị, như thế cũng sẽ không ai dám bán, có muốn bán cũng không bán được, như vậy bố cũng yên tâm ở.” 
Quân Khải rưng rưng khóe mắt, “Cảm ơn con.” 
“Không có gì mà bố, bố cũng đừng đi làm vất vả nữa, hàng tháng con sẽ gửi chút tiền để bố chi tiêu.”
Quân Dao đưa mắt nhìn qua Quân Tú Anh, thấy cô ta vẫn cúi đầu, tóc tai bù xù, “Còn cô, tôi sẽ chỉ giúp một lần này thôi, cô nên tìm việc mà làm, đừng ăn bám đàn ông nữa.

Tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc quản lý cửa hàng thời trang nhỏ, làm việc chăm chỉ sẽ không sợ gì cả”. 

Quân Tú Anh đột nhiên ngẩng phắt đầu, ánh mắt vằn tia máu, căm hận trừng Quân Dao. 
“Chị im đi!” 
“Chị im đi, chị có tư cách gì nói tôi, chị là đồ khốn!”
Cô ta điên cuồng hét lên. 
“Tú Anh con nói cái gì đấy?”
Ông Khải quát lên. 
“Con nói cái gì? Chị ta cướp mọi thứ của con, đáng lẽ cái chức Cố thiếu phu nhân phải là của con.

Chị ta bây giờ phải ở trong tù mới đúng.

Có phải bố thiên vị chị ta nên mới cố tình nói Cố Tư Bạch là người thực vật để gả chị ta đi thay con đúng không? Đều tại bố nên con mới khốn khổ thế này!”. 
Quân Tú Anh dường như đã phát điên, cô ta không ngừng gào hét trong xe.


Quân Dao nhíu mày nhìn cô ta nổi điên. 
Nhưng ông Khải không nhẫn nhịn nổi nữa, ông giơ tay tát một cái vào mặt cô ta, khiến Quân Tú Anh bị đau mà sửng sốt trừng mắt nhìn bố mình. 
“Con có thôi ngay không? Là ai gây tai nạn? Là Con! Dao Dao vì con mà phải ngồi tù ba năm, chị chưa tính toán với con con còn dám lớn lối.

Bây giờ con bị người ta đánh ghen ngoài đường, Dao Dao thay con giải quyết.

Con đừng nghĩ bố chiều con thì có thể lớn lối gây sự.

Lúc bố đau ốm thập tử nhất sinh con ở đâu?” 
Quân Khải tức giận đến mức cả người run rẩy, phải ôm lấy ngực mình để ngăn Cơn xúc động mạnh.

Quân Tú Anh bị mắng thì ngơ ngẩn cả người, trừng mắt nhìn cha mình. 
“Bố đánh con.

Từ bé đến giờ bố luôn coi con là trân châu ngọc bảo nâng niu trong tay mà bây giờ bố lại vì bảo vệ chị ta mà đánh con.

Mau dừng xe, thả tôi xuống!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận