Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện


Chương 29: Thật sự là người đêm đó ư
Lúc Tô Mạn Mạn đến phòng bệnh, cô nhìn thấy Cố Đình Phong đang tựa vào giường bệnh.

2
Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của anh, giúp anh toả ra một tầng sáng màu vàng.

Mọi người nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Vậy người đàn ông vốn đã đẹp, giờ lại còn rất nghiêm túc...!
"Mợ, cô đến rồi."Cổ Minh Chính thấy Tô Mạn Mạn đến thì vội lên tiếng.

Tô Mạn Mạn bước vào.

Trên cánh tay trái Cố Đình Phong vẫn còn cây kim truyền nước, nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, dường như ánh mắt nghi ngờ vài không vui kia đang hỏi sao cô lại tới đây.

Tô Mạn Mạn nhếch môi, đi qua thẳng tay cướp lấy đống tài liệu trên tay Cố Đình Phong.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô lạnh lùng hỏi.

Cố Minh Chính nói: "Còn không phải vì...!gần đây Tổng giám đốc Cố quá liều mạng, gom hết công việc cả tuần xử lý trong ba ngày, không chịu ăn cơm, thức đêm tăng ca, mệt mỏi thì uống cà phê, cho nên."
Cố Minh Chính giải thích xong, thấy ánh mắt lạnh lùng như thời tiết mùa động của Cố Đình Phong thì vội vàng tạm biệt đi ra ngoài.

Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.


Cố Đình Phong chưa bao giờ bị người khác quản lý như thế, gương mặt anh tối sầm, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn: "Trả lại cho tôi."
Tô Mạn Mạn không để ý tới anh, cô cầm tờ kết quả khám bệnh trong hồ sơ bệnh án được đặt trên bàn lên, em trai nằm viện hai năm, tuy bản thân không phải bác sĩ nhưng vẫn hiểu rất nhiều chuyện.

Dạ dày anh đã xuất huyết rồi mà còn làm hại thân thể của mình như thế!
VietWriter.vn
"Cố Đình Phong, anh có biết bụng rỗng
uống cà phê sẽ khiến dạ dày tổn thương hay không?"
"Liên quan gì đến cô."
Tô Mạn Mạn nghẹn họng.

Nhận được cuộc gọi của anh cả, cô gấp rút chạy đến, thế mà con người này lại nói liên quan gì đến cô?
Cô còn tưởng rằng, mấy ngày nay bọn họ đã chung sống hài hoà với nhau...!
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là người đã ngủ chung một giường.

"Cố Đình Phong, chẳng lẽ sản nghiệp lớn như tập đoàn nhà họ Cố cần anh liều mạng như thế sao? Anh hoàn thành lượng công việc của một tuần trong ba ngày, có phải là anh muốn từ bỏ mạng sống của mình không? Còn nữa, bốn ngày còn lại anh muốn làm gì?"
Tô Mạn Mạn chưa suy nghĩ gì cả mà đã thốt lên.

Nói xong, cô mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều, lo nhiều chuyện
hơn.

Nhất thời gương mặt cô đỏ lên, nói gì cũng không đúng.

"Để dành cho Đường Tiểu Diễm."
Lời người đàn ông nói ra như một liều thuốc mạnh.

Khiến đầu óc Tô Mạn Mạn lập tức choáng váng, vành mắt cô đỏ lên.

Hốc mắt cũng chua xót vô cùng.

Vì muốn tạo ra một cuộc hẹn hoàn mỹ cho Đường Tiểu Diễm, người đàn ông này không tiếc dồn công việc của bảy ngày thành ba ngày, dù dạ dày của mình có xuất huyết thì vẫn kiên trì làm việc ngay trên giường bệnh...!
Tô Mạn Mạn chợt phát hiện, dường như bản thân cũng không hiểu anh lắm.

Cô vốn cho rằng Cố Đình Phong giống với đại đa số các cậu ấm ăn chơi trác táng, chỉ đùa giỡn một chút với phụ nữ trong ngành giải trí thôi.

KO)
Nhưng qua một tháng nay, tài nguyên của Đường Tiểu Diễm rõ ràng là tốt hơn lúc trước nhiều.

Cả người cô ta như tỏa sáng.

Ánh mắt của người đàn ông có một chút dịu dàng: "Trả hợp đồng lại cho tôi."
"Tôi không trả"
"Tô Mạn Mạn." Cố Đình Phong gằn giọng.


Tô Mạn Mạn cũng không chịu lép vế, xé nát hợp đồng ngay trước mặt Cố Đình Phong, sau đó bưng cháo trắng đến trước mặt Cố Đình Phong.

Tô Mạn Mạn nói: "Ăn cơm."
"Tô Mạn Mạn! Cô có biết đống tài liệu đó quan trọng như thế nào không? Cô không đền nổi đâu".

"Vậy chờ anh khỏe lại, dù anh có muốn cưa gái thì cũng phải có cái mạng mới làm được."
Tô Mạn Mạn ném tài liệu đã bị cô xé vào thùng rác chẳng chút lưu luyến, bình thường loại tài liệu như thế này sẽ có bản sao.

Cô không tin bây giờ Củ Đình Phong không ký vào tài liệu thì sẽ xảy ra chuyện.

Khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn hất lên, bưng bát lên đích thân bón cơm.

Trên trán Cố Đình Phong nổi gân xanh.

"Ăn nhanh lên, tôi không muốn làm goá phụ đâu."
Dạ dày lại bắt đầu hơi đau, đúng thật là mấy ngày nay Cố Đình Phong không ăn uống đàng hoàng, vẫn luôn dựa vào cà phê để duy trì sự sống.

Cho dù là lúc trước anh tập thể hình quanh năm thì cũng không chịu được.

Đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp môi.

Vừa nuốt xuống ngụm cháo này, Tô Mạn Mạn lại tiếp tục múc muỗng tiếp theo đưa lên.

Cứ như vậy gần nửa chén cháo đã bị ăn sạch.

Dáng vẻ quật cường của cô, không chịu thua, kiên định, và cả mùi hương lúc lại gần, cũng rất giống với người phụ nữ đêm đó...!
Vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc với cô?
Lông mày Cố Đình Phong gần nhíu lại.

Anh khàn giọng: "Tô Mạn Mạn..."

"Có chuyện gì?"
Đôi mắt đen nhánh của Cố Đình Phong sâu thẳm như đầm nước, cơ thể cứng còng: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vì sao cô lại xuất hiện ở khách
sạn?"
"Tôi."
Đáy mắt cô gái đã hiện lên vẻ khổ sở, cô cắn môi, chẳng thốt lên được chữ nào.

Trong sự truy hỏi của Cố Đình Phong, cô run rẩy nói: "Tôi bị người thân thiết nhất lên kế hoạch hãm hại, cho nên hôm đó..."
Cố Đình Phong ngừng thở, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng Tô Mạn Mạn chỉ cười khổ, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, quật cường cắn môi không chịu nói thêm.

Thấy vẻ bối rối và đau khổ trong mắt cô gái, trong lòng Cổ Đình Phong như nghẹt thở.

"Tô Mạn Mạn, có phải là cô bị đàn ông bắt nạt không?"
Người đàn ông trả hỏi khiến cô xấu hổ vô cùng, nhịp tim của Tô Mạn Mạn lập tức rối loạn, tim cô đập rộn lên, sợ hãi lắc đầu: "Không đúng không đúng, xin anh đừng hỏi nữa!"
"Tô Mạn Mạn!"
Đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Minh Chính thò đầu vào: "Tổng giám đốc, hai người..."
Tô Mạn Mạn nắm được cơ hội này, lập tức đẩy Cố Đình Phong chất vấn căng thẳng cô ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.

Cố Đình Phong cảm nhận được độ ẩm trên đầu ngón tay, ánh mắt đột ngột tối sầm.

"Tổng giám đốc, chuyện gì thế? Hình như mợ khóc rồi."
Ánh mắt sắc bén của Cố Đình Phong quét qua đây, giọng nói bình tĩnh: "Cố Minh Chính, bây giờ cậu làm liền cho tôi một chuyện, tìm người đi điều tra, trong hôm chúng ta vào thành phố, tôi muốn biết hết từng hành động của Tô Mạn Mạn trong cả ngày hôm đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận