Có Thời Hạn


Đến khi Hứa Hân mở mắt lần nữa, trong phòng ngủ đã tràn ngập ánh trăng, mà chỗ cô đang nằm lại là chỗ Sầm Bắc Đình ngủ ban nãy.
Đại não Hứa Hân ngừng vài giây, quanh quẩn trước mũi cô lúc này là mùi bột giặt hương chanh thơm mát.

Hứa Hân cử động thân thể, ánh mắt dừng lại ở món đồ chơi đầy linh kiện đặt trên bàn sách của Sầm Bắc Đình, đó là một bộ mô hình lắp ráp ước chừng cao bằng thân người, dưới ánh trăng đầy vẻ uy phong lẫm liệt.

Hứa Hân giật mình hoàn toàn tỉnh táo, cô bò ra khỏi giường tìm giày của mình.
Trong phòng khách, Sầm Bắc Đình đang đeo tai nghe bừng bừng khí thể chơi game trên TV được treo trên tường.
"Chết tiệt!" Lý Hiểu Hầu kêu to: "Sầm Bắc Đình, cậu đánh chết tôi rồi!"
"Tiễn đồng đội về trời là một truyền thống tốt đẹp".

Sầm Bắc Đình khí phách nói: "Đầu của cậu, chỉ có tôi được lấy"
Lý Hiểu Hầu: "......"
Sầm Bắc Đình nghe thấy động tĩnh ở phía sau, một tay cậu tháo tai nghe quanh cổ, một tay ném di động lên mặt đất, trên màn hình TV vẫn đang hiện hai chữ "Thắng lợi".
"Cậu ngủ có ngon không?" Sầm Bắc Đình cười vui vẻ hỏi cô.
Hứa Hân bĩu môi, lại gãi đầu xấu hổ hỏi Sầm Bắc Đình: "Tôi ngủ quên, vì sao cậu không gọi tôi dậy?".
Sau khi uống thuốc, tinh thần Sầm Bắc Đình tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn.

Bên trong cậu vẫn mặc áo ba lỗ màu trắng, khoác ngoài thêm một cái áo màu xám, dưới chân mặc một chiếc quần vận động cùng màu.

Thoạt nhìn cậu lúc này không giống một người mới ốm dậy.
Hai tay cậu vòng qua sau đầu, lưng tựa lên ghế sô pha: "Tôi thấy cậu ngủ rất say".
Thật ra cậu ngủ cũng không lâu, chỉ nhắm mắt chốc lát, thời điểm tỉnh lại thấy Hứa Hân đang tựa người vào đầu giường ngủ, lông mi vừa dày vừa dài như chiếc quạt ba tiêu nhỏ, hô hấp nhè nhẹ lướt qua lỗ tai cậu.
Cậu sợ đến mức suýt nhảy sập giường, trong lòng còn khinh bỉ bản thân không biết xấu hổ nằm mơ lung tung.

Cậu sửng sốt nửa ngày mới cảm thấy mặt đất lành lạnh.

Cậu tiến tới ôm lấy Hứa Hân một chút lại lập tức buông lỏng tay, so với cậu tưởng tượng Hứa Hân nhẹ hơn rất nhiều, giống một lá cây không có tí gân cốt nào.


Tay cậu không cẩn thận đụng phải xương quai xanh của cô, nơi đó có cái gì vừa nảy lên, dường như cậu cảm giác được mạch máu đang đập liên hồi dưới lòng bàn tay mình.

Đại não cậu trống rỗng không biết bản thân đang làm gì, cậu không dám dùng sức quá mạnh, chỉ có thể kéo thân thể nặng như chì cẩn thận đặt cô xuống chỗ mình vừa nằm.

Sắp xếp ổn thỏa xong Sầm Bắc Đình liền quay đầu chạy.

Trong lòng cậu dám chắc chỉ cần bản thân ở lại chỗ này nhiều hơn một giây thật sự sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Sầm Bắc Đình đứng lên, vừa lê dép đi về phòng bếp vừa hỏi Hứa Hân: "Cậu muốn ăn gì không?"
"Tôi không ăn đâu".

Hứa Hân từ chối.
Cậu mở tủ lạnh, khom lưng xuống tìm kiếm: "Ăn mì thịt bò đi."
Trong phòng bếp truyền ra tiếng xé bao bì, Sầm Bắc Đình ló đầu ra nói: "A, tôi mở ra mất rồi..."
Hứa Hân: "......"
Mì thịt bò được nhập khẩu từ Nhật Bản, hình ảnh bên ngoài bao bì so với vật thật giống nhau như đúc.

Nước dùng hầm từ thịt bò được làm đông thành một khối chỉ cần bỏ lại vào nồi đun sôi vài phút, rất nhanh mùi hương từ nước cốt đã lan tỏa khắp phòng.

Sầm Bắc Đình ăn mì gói cũng phải chú ý đến cách bày biện.

Cậu tỉ mỉ trang trí thêm vài lát cà chua, một hai lá rau xanh, một quả trứng gà cùng vài miếng giăm bông.
Nhìn Sầm Bắc Đình ở trong phòng bếp bận bịu như con quay, Hứa Hân liền ra sô pha nhàm chán ngồi đợi.
Cô thấy màn hình laptop đang đặt trên bàn trà của Sầm Bắc Đinh sáng lên, một chuỗi code chi chit các con số cùng chữ cái nhảy lên loạn xạ giống như trình tự code lập trình máy tính.

Cô thử đọc mấy dòng nhưng cũng chỉ hiểu được duy nhất một từ đơn "loop".
Lúc này, Sầm Bắc Đình bê hai bát mì lớn ra khỏi phòng bếp.


Cậu cẩn thận đặt một bát trước mặt cô còn không quên nhét thêm một đôi đũa.
Cách một bàn uống trà, Sầm Bắc Đình ngồi xếp bằng, phồng mồm nuốt xuống một đũa mì to trong miệng, thích ý đến nỗi kêu lên: "Thật thoải mái"
Cậu nâng cằm nói: "Mau ăn đi, sao cậu còn chưa ăn nữa"
Hứa Hân dùng đũa hơi đâm nhẹ lên mặt bát mì, trong lòng thầm oán giận, Sầm Bắc Đình là muốn biến cô thành heo sao? Làm cho cô một bát lớn như vậy.
Miệng nhỏ của Hứa Hân vừa ăn vừa hỏi Sầm Bắc Đình: "Cậu còn sốt không?"
Sầm Bắc Đình nói: "Không còn sốt nữa."
Nói xong cậu đưa mặt về phía trước, ý bảo Hứa Hân thử sờ trán cậu.
Hứa Hân suýt nữa bị sặc, vừa rồi cô muốn sờ, Sầm Bắc Đình nhất quyết không cho, bây giờ cậu thoải mái chủ động như vậy ngược lại khiến Hứa Hân có chút ngượng ngùng, cô trốn ra sau không sờ trán cậu: "Hạ sốt là tốt rồi", sau đó cúi đầu ăn mì.
Máy tính Sầm Bắc Đình vang lên âm thanh "tinh tinh" nhắc nhở, Sầm Bắc Đình buông đũa, tay đặt lên bàn phím gõ điêu luyện.
Hứa Hân liếc mắt nhìn một cái thầm nghĩ lúc còn sống mà nhìn được Sầm Bắc Đình đánh chữ tiếng Anh đúng là việc hiếm lạ.
"Cậu đang làm gì vậy?" Hứa Hân hỏi
"Tôi đang đào Bitcoin."
Hứa Hân lần đầu nghe thấy thuật ngữ này, có chút hiếu kỳ: ""Bitcoin là cái gì?"
Sầm Bắc Đình nói: "Là một loại tiền ảo nhưng có thể đổi thành tiền thật"
Hứa Hân càng cảm thấy hứng thú: "Đào nó như thế nào?"
Sầm Bắc Đình giải thích: "Chính là dùng máy tính để giải quyết các thuật toán, đề càng khó thì đến lúc giải ra càng đào được nhiều bitcoin.

GPU(*) nói chung là dễ đào, thuật toán của GPU cũng tốt hơn so với CPU(**).
(*)GPU (Graphics Processing Unit) có nghĩa là bộ xử lý các tác vụ có liên quan tới đồ họa.

GPU được xem là một bộ xử lý chuyên dùng để giải quyết những vấn đề liên quan tới khả năng hiển thị hình học của máy tính.

Bộ phận này đảm bảo các tác vụ liên quan tới hình ảnh hay hình khối.
(**)CPU (Central Processing Unit) là cơ quan đầu não đóng vai trò phân tích và xử lý dữ liệu được truyền tải tới máy tính thông qua định dạng các tệp lệnh.
(Nguồn:tinhte.vn)
Hứa Hân nghe không hiểu, nhưng Sầm Bắc Đình vẫn hào hứng chia sẻ với cô: "Không thể đặt card đồ họa quá cao, sử dụng vượt quá 70% sẽ bị cháy phần mềm".
Đào Bitcoin thật sự rất khó.


Dựa theo tốc độ bình thường cùng số lượng thuật toán trong Bitcoin, nếu giữ một máy tính chạy trong 24 giờ liên tục không tắt thì phải mất đến 3 tháng mới đào được một đồng Bitcoin.
(*)1 Bitcoin (BTC) = 44.814,60 USD
Hứa Hân hỏi: "Mỗi ngày cậu đều ngủ gật trên lớp có phải vì buổi tối ở nhà làm cái này?"
"Thực ra không phải", Sầm Bắc Đình vừa nói chuyện, tay lại gõ ra một chuỗi số, cậu ngáp một cái: "Tôi ngủ gật trên lớp là vì buổi tối thức chơi game quá muộn".
Hứa Hân: "......" Thôi bỏ đi.
Sầm Bắc Đình hỏi cô: "Cậu có muốn không? Nếu muốn tôi cho cậu mấy đồng."
Hứa Hân lập tức từ chối: "Không cần đâu."
Sầm Bắc Đình thử lôi kéo cô: "Thật sự không cần sao? Về sau sẽ rất có giá trị đấy."
Hứa Hân lắc đầu: "Tôi cũng không biết sử dụng cái này."
"Được thôi." Sầm Bắc Đình không miễn cưỡng, tiếp tục gõ trên bàn phím máy tính.
Ăn xong mì sợi, Hứa Hân giảng qua cho Sầm Bắc Đình các kiến thức trong vở ghi.
Bên ngoài mưa cũng đã tạnh, Hứa Hân chuẩn bị về nhà.
Sầm Bắc Đình theo cô ra cửa, đi tới tủ giày lấy xuống một đôi muốn đi vào chân, Hứa Hân thấy vậy vội nói: "Cậu thay giày làm gì? Tôi tự về một mình được".
Sầm Bắc Đình không chịu, ngược lại trách cứ cô: "Làm sao có thể để cô gái nhỏ như cậu về nhà một mình được?"
Cậu thay giày xong, quay người lại khoá cửa cẩn thận.
Lúc này thang máy đến, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục sang trọng bước ra, bà có chút kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Hứa Hân cùng Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân cũng ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, sau đó cô nghe thấy Sầm Bắc Đình nói: "Mẹ, sao mẹ lại trở về?"
Người phụ nữ trung niên nhìn Hứa Hân, gật đầu với cô coi như chào hỏi rồi quay lại nói chuyện với Sầm Bắc Đình: "Trong nhà có bạn học tới chơi sao?"
Bề ngoài của Sầm Bắc Đình thật sự rất giống Chu Phương Di.

Chu Phương Di có dáng người cao ráo, tinh tế, làn da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, mặc dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn duy trì được nét nữ tính ưu nhã.

Bất luận là ở hoàn cảnh nào bà cũng duy trì cách ăn mặc khéo léo, cao quý.

Lúc này Chu Phương Di đang đi một đôi giày cao gót trong suốt, tóc búi cao được cố định chỉnh tề, trên vai khoác một chiếc khăn choàng Ấn Độ, hai tay ôm ở trước ngực.
"Đúng vậy." Sầm Bắc Đình nói: "Là bạn học cùng lớp."
"Chào cháu." Bà bắt tay với Hứa Hân.
Hứa Hân cũng nắm lại một chút, tay người phụ nữ rất mềm mại, ngày thường chắc phải chăm sóc rất kỹ càng.
Người phụ nữ nói với Sầm Bắc Đình: "Mẹ nghe dì nói con bị bệnh?"
Sầm Bắc Đình trả lời qua loa: "Bị cảm một chút, nhưng đã khỏi rồi."
Hứa Hân nghe hai mẹ con Sầm Bắc Đình nói chuyện không có một chút thân mật, ngược lại có phần xa cách.


Cô nghĩ mình không nên ở lại quá lâu, liền cúi chào mẹ Sầm Bắc Đình, vội vàng bước vào thang máy ra về.
*
Lúc Sầm Bắc Đình còn nhỏ, mỗi lần Chu Phương Di dẫn cậu ra ngoài, những người khác nhìn thấy đều muốn tiến lại âu yếm, bởi vì tiểu hài tử thật sự rất đẹp, bộ dáng phấn điêu ngọc trác giống một cục bột nếp nhỏ.

Bọn họ đều nói, đứa bé này rất giống Chu Phương Di như từ một khuôn đúc ra.
Chu Phương Di cùng Sầm Hòa Chính kết hôn đã được hai mươi năm, ba năm đầu tiên vẫn là một đôi vợ chồng gắn bó keo sơn, một người làm nhân viên nhà nước, người kia kinh doanh một tiệm trang phục nhỏ.

Khó khăn duy nhất của hai vợ chồng trừ bỏ tiền lương hằng tháng ít ỏi không đủ để mua nhà phải vay mượn bên nhà mẹ đẻ của Chu Phương Di thì cuộc sống gia đình đều trải qua rất tốt.
Sau đó Sầm Bắc Đình được sinh ra.
Bọn họ đều nói Sầm Bắc Đình là phúc tinh, bởi vì sau khi cậu sinh ra, sự nghiệp của Sầm Hòa Chính cùng Chu Phương Di đồng thời thăng tiến.

Sầm Hòa Chính đầu tư vào hướng phát triển hạ tầng đô thị, từ một nhân viên nhỏ không nổi bật nhảy lên chức thị trưởng; Chu Phương Di bắt lấy thời cơ Internet phát triển mạnh mẽ, đưa sản phẩm của cửa hàng mình quảng cáo trên mạng, hiện tại đã trở thành hãng quần áo nội địa số một số hai trong nước.
Nhưng theo đó tình cảm giữa Sầm Hòa Chính cùng Chu Phương Di cũng ngày càng rạn nứt, bọn họ ở cạnh nhau không lúc nào là không khắc khẩu, Chu Phương Di mắng Sầm Hòa Chính là nam nhân ăn cơm mềm, nhu nhược, vì muốn thăng quan tiến chức mà mỗi ngày không ngại nịnh bợ người khác; Sầm Hòa Chính mắng Chu Phương Di là đồ phụ nữ hư vinh, bản thân chỉ bán được vài món đồ nhưng lại cho rằng mình kinh doanh rất giỏi.
Khi Sầm Bắc Đình còn nhỏ, bọn họ còn biết tiết chế, ít nhất còn biết đóng cửa phòng rồi mới cãi nhau, không muốn để Sầm Bắc Đình nghe thấy.
Nhưng khi Sầm Bắc Đình lớn hơn một chút, bọn họ không tiết chế lại nữa, bởi vì bọn họ lười tránh mà cũng tránh không nổi.
Hai người họ cãi nhau, đánh nhau, đập phá đồ đạc trong nhà đến nát bươm, bọn họ không ngừng tranh nhau từ bất động sản, xe hơi đến một tờ giấy thỏa thuận ly hôn cũng tranh nhau ai ký trước.
Về sau Sầm Bắc Đình ở cùng Chu Phương Di.

Con cái đều là miếng thịt rơi xuống từ người mẹ, Chu Phương Di lại cùng Sầm Hòa Chính tranh giành quyền nuôi con.
"Con có nghiêm túc học tiếng Anh không?" Chu Phương Di nói: "Cô giáo con nói với mẹ thành tích thi lần này vẫn thấp như cũ"
Sầm Bắc Đình bất cần nói: "Do đầu óc không tốt"
"Đầu óc không tốt?" Chu Phương Di đã có chút tức giận, "Có phải con cố ý chống lại mẹ không?"
Cậu đi lướt qua vai Chu Phương Di, bà lạnh nhạt nói: "Bắc Đình, con tưởng rằng con không đi thi thì mẹ sẽ không có biện pháp sao? Hộ chiếu cùng thị thực của con tất cả đều đã làm xong.

Tháng sau tham gia thi lại sát hạch tiếng Anh, lần này nhất định phải đi, đã nghe rõ chưa?"
Chu Phương Di luôn như vậy, bề ngoài nhìn có vẻ mềm mại nhưng thực chất là một người phụ nữ cứng rắn đến không nói lý, những chuyện bà đã quyết không ai có thể thay đổi, có lẽ vì vậy sự nghiệp của bà mới phát triển lớn đến thế, trên thương trường mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.
"Đi Canada du học, tất cả thủ tục mẹ đều đã chuẩn bị tốt cho con.

Lần tới thi tiếng Anh nhất định phải thi qua, nghe rõ chưa?"
Sầm Bắc Đình dừng bước chân, "Con nghe rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui