Có Thời Hạn


Trước ngày bắt đầu kì học mới, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng thuận lợi được xuất viện.

Cậu còn nhờ cả lớp ký tên lên cái chân đang bó thạch cao của mình, sau đó chống gậy tập tễnh tới trường học.
Ngày khai giảng đầu tiên, cô Chu gọi Sầm Bắc Đình lên văn phòng.

Sầm Bắc Đình đã quá quen thuộc với văn phòng của giáo viên, sau khi bước vào cũng không xem bản thân là người ngoài.

Vừa vào cửa đặt cây nạng xuống cậu đã đi tìm bình nước nóng, tráng qua bình giữ nhiệt của cô Chu rồi bỏ thêm vài quả cẩu kỷ cùng long nhãn, sau đó nhảy lò cò đến trước mặt cô Chu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo.
Cô Chu cũng đã quen với việc Sầm Bắc Đình làm trò trước mặt mình, tên nhóc này trước mặt cô thì giả vờ là học sinh ngoan, vừa quay đầu đi lập tức lộ nguyên hình, đem toàn bộ những lời khuyên bảo tận tình của cô truyền từ tai này sang tai khác.
Cô Chu cầm lấy chén trà uống một ngụm, thở dài nói: "Quên đi, em cũng đã lớn như vậy rồi, tất cả những lời cô muốn nói chắc hẳn trong lòng em đã hiểu rất rõ ràng".
"Em hiểu rõ mà" Sầm Bắc Đình chân chó nói.
Cô Chu dừng lại một chút, sau đó do dự nói: "Sầm Bắc Đình, hôm nay mẹ em đến tìm cô".
Sầm Bắc Đình đột nhiên nở nụ cười, thiếu niên tuấn mỹ như được bao phủ bởi tầng hào quang, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ như tô đậm nét anh tuấn nhưng có phần cô đơn của cậu.

Mặt cậu trở nên sắc bén, góc cạnh rõ ràng, cả người tràn ngập lực công kích, khóe môi theo thói quen nhếch lên, trên gương mặt vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng ý cười kia dường như không chạm đến đáy mắt.
"Ồ, mẹ em tới à, vậy bà ấy nói gì với cô?" Sầm Bắc Đình lười nhác hỏi.
"Không có gì cả" ngón tay cô Chu vô thức gõ lên mặt bàn.
Trong ngăn kéo bên tay trái có hai thẻ mua sắm Chu Phương Di đưa cho cô Chu, mỗi phiếu trị giá hai ngàn, hai thẻ này cộng vào chính là bằng tiền lương một tháng của cô.
Thời điểm đến gặp cô Chu, Chu Phương Di mặc chiếc váy màu đen, đi một đôi giày rất cao, nhìn qua khoảng hơn 40 tuổi nhưng vì được bảo dưỡng tốt mà làn da trắng nõn không nhìn thấy được một tia nếp nhăn.

Đi theo Chu Phương Di còn có một nam thư ký trẻ tuổi luôn đứng phía sau bà.

Vừa ngồi xuống, còn chưa nói được câu nào bà đã nở nụ cười có ý với cô Chu.
Nhìn Chu Phương Di, cô Chu đã biết gương mặt cười của Sầm Bắc Đình từ đâu mà có, người khác sẽ không bao giờ đánh những người hay cười, nhìn Chu Phương Di cười như vậy, ai cũng thấy mềm lòng.

Tuy rằng trên mặt Chu Phương Di mang theo ý cười, nhưng lời nói ra không có một câu dư thừa, đối với thành tích của Sầm Bắc Đình bà không quan tâm đến những môn khác, duy chỉ có tiếng Anh, bà hy vọng tiếng Anh của Sầm Bắc Đình có thể tiến bộ lên, tốt nhất là trong vòng hai tháng.

"Mấy tháng nữa tôi muốn đưa Sầm Bắc Đình sang Canada sinh sống, tất cả thủ tục đều đã làm xong hết rồi" Chu Phương Di nói tiếp: "Đứa nhỏ này nhà tôi, từ bé đã luôn đối nghịch với người mẹ này, tôi bảo nó đi hướng đông, nó lại muốn đi hướng tây, giống hệt ba nó.


Hiện tại thằng bé đã lớn như vậy rồi vẫn không chịu hiểu chuyện, vì vậy tôi muốn nhờ cô giáo quan tâm đến đứa bé nhà tôi nhiều hơn, không biết thành tích thi cuối kỳ vừa rồi của thằng bé như thế nào?"
Cô Chu xấu hổ đưa phiếu điểm của Sầm Bắc Đình cho Chu Phương Di xem.

Thành tích của Sầm Bắc Đình vẫn như cũ, toán học cùng vật lý luôn đạt điểm tuyệt đối, chỉ có duy nhất tiếng Anh là điểm hai chữ số, cố gắng kéo lê ở cuối bảng điểm giống như cố tình phản nghịch xen vào.
Ý cười trên mặt Chu Phương Di cứng đờ, bà trầm mặc không nói tiếng nào rút ra từ trong túi xách cao cấp một phong bì thật dày đưa cho cô Chu.
Cô Chu là một cô giáo trẻ tuổi, trước đây cũng từng được phụ huynh đến tặng quà, nhưng không có ai vừa đến lần đầu đã đưa số lượng lớn như vậy.

Cô Chu hoảng sợ vội vàng từ chối, Chu Phương Di cười không nói gì, tuỳ tiện cất lại phong bì tiền vào túi, đến khoá cũng lười không thèm kéo.
"Vậy cô Chu nhận giỏ trái cây này nhé" Chu Phương Di vẫy tay, thư ký cầm lên một giỏ trái cây, bên trong có đầy táo với cam.
Cô Chu cảm thấy nếu mình vẫn từ chối thì cũng không hay nên đành nhận giỏ hoa quả đặt xuống bàn, nhưng cô không ngờ phía dưới giỏ vẫn để hai phiếu mua sắm hai ngàn tệ kia.
Vì vậy trước kia cô không muốn quản, bây giờ lại không thể không quản.
Cô Chu thở dài tận tình khuyên bảo Sầm Bắc Đình: "Tấm lòng cha mẹ là đáng thương nhất trên đời, mẹ em thật sự rất lo lắng nếu tiếng Anh của em không tốt sẽ không theo kịp chương trình học ở bên kia".
Sầm Bắc Đình trả lời vô cùng thành khẩn: "Em có học, nhưng mà đầu óc không tốt, học không vào được".
Cô Chu tức giận nói: "Em nói đầu óc em không tốt? Đầu óc không tốt mà đạt điểm tuyệt đối bài thi khoa học tự nhiên? Em cho rằng cô là đồ ngốc à?"
Sầm Bắc Đình nghiêm túc nói: "Cô Chu, cô đang nói gì vậy? Em có lừa ai bao giờ đâu?"
"Cô lại thấy em chính là đang nói dối cô, cô đúng là bị em lừa như đồ ngốc mà" Cô Chu chán nản, hung dữ trừng mắt nhìn Sầm Bắc Đình vài lần, sau đó nhẹ giọng nói "Em đừng nói mình học không vào, đầu óc không tốt, tất cả đều là lấy cớ hết.

Thật ra giai đoạn học tập ở trung học, kiến thức chưa đến mức vượt quá trí thông minh của các em.

Mẹ em đã nói với cô rồi, vấn đề nghiêm trọng nhất của em hiện tại là cảm xúc đối nghịch quá lớn".

"Ha ha", Sầm Bắc Đình bật cười: "Cô Chu, cô đang nói gì vậy, cái này không đúng chút nào.

Em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng kết quả chính là như vậy, em cũng không có cách nào khác.

Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước".

Đi tới cửa, Sầm Bắc Đình đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu, nở nụ cười châm biếm nói với Chu Bạch Vi: "Nếu lần sau mẹ em lại đến, cô có thể thông báo với em một tiếng được không? Số lần em gặp mặt bà ấy có khi còn ít hơn so với đến lớp gặp cô".

Nói xong, cậu không đợi cô Chu kịp phản ứng đã bước chân ra ngoài.

Gió đêm thổi bay nhưng lớp lá ngô đồng rụng dưới sân trường, những chiếc lá cọ vàng xoay tròn trong gió tạo thành vòng xoáy nhỏ ngoài cửa sổ.

Sầm Bắc Đình đẩy cửa ra, đang muốn nhấc chân đi ra ngoài thì thấy Hứa Hân đứng trước cửa, biểu tình trên mặt cô có chút sững sờ.
Sầm Bắc Đình rõ ràng sửng sốt trong giây lát, đứng bất động tại chỗ.

Tóc của cậu rất cứng, mỗi một sợi như có cá tính riêng, một búi tóc bay trong gió giống như cỏ dại mọc trên phiến sân chơi, không ai có được sức sống mãnh liệt như vậy.
"Cậu đứng ở đây làm gì?" Sầm Bắc Đình nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt cậu lập tức nở nụ như thường ngày.
Nhìn mặt đoán ý người khác là một cách tự bảo vệ bản thân, lúc Hứa Hân năm tuổi đã từng có thời gian phải đi ở nhờ nhà của bà ngoại, sống chung cùng cậu mợ, từ nhỏ cô đã thông minh, mới năm tuổi đã học được cách phân biệt ai nói thật, ai nói dối, thế nào là lời châm chọc, lời nào là chỉ cây dâu mắng cây hòe (*)
(*) Chỉ cây dâu mắng cây hòe (指桑罵槐): là một trong 36 kế trong binh pháp Tôn Tử, còn có cách nói khác là chỉ chó mắng mèo, hiểu nghĩ theo lời Hứa Hân là nói người này nhưng thực chất là đang mắng người khác.
Ví dụ như lúc cậu mợ khen cô ăn cơm giỏi, thực chất là chỉ trích cô ăn chực cơm nhà bọn họ, sau đó sẽ mặc cô ăn cơm trắng mà múc một thìa trứng hấp cho em họ; hay lúc họ ngạc nhiên vì cô lớn lên rất nhanh, thực ra là đang ám chỉ nói Lý Nguyệt Hoa và Hứa Chu nhanh mang tiền đến, bọn họ sẽ không tự bỏ tiền túi để mua đồng phục mới cho cô...
Hứa Hân nhạy bén nghe được cô Chu lưỡng lự muốn nói rồi lại thôi, lúc này quanh người Sầm Bắc Đình cũng bao phủ một tầng u ám, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Sầm Bắc Đình sắp phải đi xa.
Trên thực tế, Hứa Hân không phải chưa từng nghĩ đến việc chia xa, cô trưởng thành sớm hơn so với bạn bè cùng trang lứa, vì vậy Hứa Hân hiểu rõ hơn ai hết, chia xa là việc tất yếu không thể tránh khỏi trong độ tuổi của bọn họ.

Bọn họ sẽ phải thi đại học, tốt nghiệp rồi đến những thành phố khác nhau, giống cánh bồ công anh phân tán khắp nơi trên thế giới này.

Chỉ là lúc đó cô đã quá xem thường suy nghĩ của mình, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng Sầm Bắc Đình là đi du học vài năm rồi sẽ trở về.

Cho nên lúc Sầm Bắc Đình thông báo với cả lớp ở tiệm nướng nhà Lý Hiểu Hầu rằng cậu phải di dân sang Canada sinh sống, cô không ngờ mình sẽ buồn như vậy.
Sầm Bắc Đình hơi ngạc nhiên, dừng lại nửa giây nói: "Cậu đứng ở đây làm gì vậy?"
Hứa Hân làm bộ không có chuyện gì hỏi cậu: "Cậu có đi cầu thang được không?" Cô đỡ lấy cây nạng của Sầm Bắc Đình.
"Vẫn đi được" Sầm Bắc Đình nói: "Hay cậu đỡ tôi đi?" Cậu mở hai tay ra, ôm lấy bả vai Hứa Hân.
Hứa Hân đỡ người Sầm Bắc Đình, giúp cậu leo hết cầu thang.

Nói là đỡ cậu, nhưng trên thực tế Sầm Bắc Đình không đặt một chút sức nặng cơ thể nào lên người Hứa Hân, cậu dùng nửa người khỏe mạnh còn lại nhảy lên bậc thang, rất nhanh đã nhảy đến bậc cuối cùng.
"Cậu đi chậm một chút".

Hứa Hân nói.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười trầm thấp.


Hứa Hân ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì," Sầm Bắc Đình lắc đầu, cậu nhìn Hứa Hân: "Tôi thật là thảm.

Tôi vì cậu mà bị người ta đánh gãy một cái xương sườn cùng một cái chân.

Cậu định báo đáp tôi thế nào đây?"
Hứa Hân hỏi lại: "Cậu muốn như thế nào?"
Sầm Bắc Đình nói: "Làm bạn gái tôi đi."
Hứa Hân tức giận trừng mắt, cô thật sự không chịu nổi chuyện gì Sầm Bắc Đình cũng mang ra đùa giỡn được, cô cố ý đẩy Sầm Bắc Đình một cái: "Cậu đừng đùa!"
Sầm Bắc Đình chớp mắt, nở nụ cười.
Tay cậu chống trên nạng, nhẹ nhàng nói: "Tốt, tốt"
Hứa Hân cự tuyệt khiến cậu nhẹ nhàng thở ra.
Sầm Bắc Đình nghĩ rằng sau khi mình rời đi có thể để lại điều gì đó, để lại một chút kỷ niệm giống như cách cậu đã từng tồn tại ở đây.

Hứa Hân không biết lúc nói những lời này, cậu phải hạ bao nhiêu quyết tâm.

Cậu lấy hết lòng tự trọng cùng dũng khí của mình, cậu biết Hứa Hân chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cậu vẫn muốn dùng tinh thần hiệp sĩ Đôn ki hô tê để nói cho cả thế giới biết tâm ý của mình, sau đó lại dùng sự hài hước che giấu vẻ chột dạ của bản thân.
"Có cần tôi đỡ cậu không?" Sầm Bắc Đình lại cợt nhả nói.
"Tôi có phải bệnh nhân đâu!"
"Ai da, đừng đánh, ai, tôi vẫn còn đau đấy!"
*
Tuổi thiếu niên không phải ai cũng luôn tuân thủ đúng theo những ước định của bản thân, ngược lại, họ hay thay đổi, nổi loạn và không có lập trường quá cao.
Bụng Lý Nguyệt Hoa lớn dần, vì để che dấu chứng cứ chưa kết hôn đã có bầu, nên Lý Nguyệt Hoa cùng Ngô Kiến Quân chỉ tổ chức một hôn lễ qua loa vào cuối tháng.
Hứa Hân và Ngô Nhạc Nhiễm bị chọn làm phù dâu, đến ngày tổ chức lễ cưới, hai người các cô sẽ mặc bộ váy trắng giống nhau, sau đó cầm theo lẵng hoa đứng ở phía sau làm người chứng kiến nghi lễ "Chú rể hiện tại có thể hôn cô dâu".
Trước đó mấy ngày, thời tiết vẫn không tốt, có thể là do mùa mưa đến sớm, mấy ngày không có ánh mặt trời khiến quần áo phơi trên ban công không thể khô được, mà có phơi khô thì cũng có mùi ẩm mốc khó chịu.
Đứa bé trong bụng Lý Nguyệt Hoa mới bốn tháng đã khá lớn, bác sĩ sau khi kiểm tra nói tư thế thai nhi hướng về phía trước cho nên bụng mới lớn như vậy.
Vì để bảo vệ thai nhi nữ, bác sĩ không được phép tiết lộ giới tính thai nhi.

Nhưng Ngô Kiến Quân thật sự mong có con trai nên đã tìm một phòng khám tư nhân, lén lút đút lót một chút tiền để bác sĩ làm siêu âm giới tính cho bọn họ, bác sĩ nhìn hình ảnh siêu âm nói, đứa bé phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, sau này lớn sẽ rất giống bố.

Đây là cách nói lóng, lớn lên sẽ giống bố có nghĩa là đó là một bé trai.

Chuyện này khiến Ngô Kiến Quân vô cùng vui mừng, ông ta muốn đưa Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Hân đến căn nhà lớn mà ông ta đang ở.
Nhưng vợ trước của ông ta không chịu từ bỏ, người phụ nữ điên này mang theo dáng vẻ đầu bù tóc rối chạy đến trước cổng nhà Ngô Kiến Quân mắng: "Chỉ cần ông dám mang con đàn bà kia vào nhà, tôi sẽ treo cổ ở đây, sau đó đầu thai vào làm con trai ông!"

Ngô Kiến Quân không sợ vợ trước sẽ treo cổ, nhưng ông ta thật sự sợ vợ trước sẽ đầu thai vào làm con trai mình, ông ta không dám ra ngoài, nói với Lý Nguyệt Hoa cố gắng nhẫn nhịn một chút, đợi con trai được sinh ra rồi sẽ tốt, lúc đó gạo nấu thành cơm, không ai có thể uy hiếp được bọn họ nữa.

Trong lòng Lý Nguyệt Hoa đã hận muốn chết, nhưng một ngày Ngô Kiến Quân chưa gật đầu đồng ý, bà cũng chỉ có thể gật đầu chịu đựng.
Buổi tối ngày thứ sáu, Hứa Hân từ trường học về đến nhà.

Cô nghe thấy âm thanh rên rỉ truyền ra từ trong phòng, Lý Nguyệt Hoa không biết làm thế nào lại ngã trên mặt đất đang thống khổ ôm bụng, nhìn thấy Hứa Hân về vội kêu lên: "Mau, mau gọi điện thoại, mau gọi cho Ngô Kiến Quân".
Đầu óc Hứa Hân trống rỗng, thậm chí cả người không rét mà run.

Ngày thường cô cùng Lý Nguyệt Hoa cãi qua cãi lại, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Lý Nguyệt Hoa là người thân duy nhất của mình còn tồn tại trên thế giới này.

Cô vội ấn số điện thoại, nhưng cuộc gọi đầu tiên không phải gọi cho Ngô Kiến Quân, mà gọi cho cấp cứu 120.

Lý Nguyệt Hoa được đưa tới bệnh viện.

Bác sĩ đang khám cho bà.

Nửa giờ sau, Ngô Kiến Quân mới hoang mang lo sợ chạy tới, vừa bắt được bác sĩ, chuyện đầu tiên ông ta hỏi chính là--- con trai tôi thế nào?
Y tá trưởng nói: "Các vị không cần quá lo lăng, không có chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng về sau vẫn phải cẩn thận một chút, các tháng tiếp theo thai nhi ngày càng phát triển, bụng thai phụ sẽ ngày càng lớn hơn gây khó khăn trong việc di chuyển..."
Ngô Kiến Quân nhẹ nhàng thở ra: "Tốt quá, tốt quá, tôi đã biết, đã biết......"
Hứa Hân trước sau không đi vào phòng bệnh, cô đứng ngoài cửa cách một lớp kính trong suốt nhìn vào bên trong.

Cô thấy Ngô Kiến Quân đang xoa bụng cho Lý Nguyệt Hoa.

Thời điểm đối diện với Ngô Kiến Quân, Lý Nguyệt Hoa luôn vô cùng ôn hòa, đặc biệt lúc bà mang thai, bụng ngày càng lớn không chỉ làm da dẻ ngày càng mượt mà còn khiến tính cách cũng bớt khắc nghiệt hơn trước.

Đột nhiên Lý Nguyệt Hoa nói gì đó với Ngô Kiến Quân, ông ta lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó cúi người xuống, cẩn thận dán lỗ tai lên bụng Lý Nguyệt Hoa.
Hai người họ vẫn an tĩnh mà duy trì tư thế này, sau đó đột nhiên Ngô Kiến Quân nở nụ cười, ôm lấy eo Lý Nguyệt Hoa, Lý Nguyệt Hoa cũng đang cười, lần này Hứa Hân thấy nụ cười đó là thật lòng.

Cô không khỏi thầm nghĩ, thời điểm Lý Nguyệt Hoa mang thai mình, có phải cũng mang bộ dáng này không?
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Bắc Đình: Tôi thật sự không nói giỡn mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận