Nhờ họa được phúc, ngay ngày hôm sau Lý Nguyệt Hoa xuất viện, Ngô Kiến Quân đã đón hai mẹ con họ đến ở nhà lớn.
Cũng trong ngày hôm ấy, Ngô Nhạc Nhiễm đập vỡ cái đèn giá trị mười ba vạn tệ mà Ngô Kiến Quân thích nhất.
Cô ấy đứng chân trần trên đống thủy tinh vỡ, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn: "Nếu ba dám đưa người phụ nữ kia vào nhà, con sẽ độc chết con trai ba".
Ngô Kiến Quân chán nản lắc đầu, chỉ tay vào Ngô Nhạc Nhiễm tức giận gầm lên, "Con thật giống mẹ con, đều có bệnh tâm thần".
Những lời này của Ngô Kiến Quân cứa vào lòng cô ấy còn đau hơn thủy tinh cắt.
Vì tránh cho Ngô Nhạc Nhiễm cùng Hứa Hân xảy ra xung đột, Ngô Kiến Quân sắp xếp cho hai người ở hai căn phòng tách biệt nhau.
Một người ở lầu một, một người ở lầu hai.
Phòng của Hứa Hân ở hướng bắc, có hơi ngược sáng nhưng lại rất lớn, trong phòng có một chiếc giường đôi, bàn trang điểm, một căn phòng lớn để quần áo cùng nhà vệ sinh riêng.
Trên bàn học, Hứa Hân đặt một quyển lịch, mỗi ngày trôi qua sẽ gạch một cái, chỉ cần tới ngày thi xong đại học cũng chính là ngày cô có thể rời khỏi đây.
*
Chân Sầm Bắc Đình đã hoàn toàn bình phục, lớp thạch cao bó trên chân cũng được tháo ra.
Nhưng sau đó cậu nghỉ học liên tiếp ba ngày.
Đến ngày thứ tư, cậu trở về trường học mời cả lớp đến tiệm nướng nhà Lý Hiểu Hầu ăn mừng cậu bình phục.
Mọi người đều vui vẻ đồng ý.
"Chuyện lần này của Sầm ca có thể gọi là gì nhỉ?" Lý Hiểu Hầu nói: "A, chính là đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Trên bàn mọi người đang ăn uống khí thế ngất trời, bỗng nhiên Sầm Bắc Đình đặt đôi đũa xuống rồi cầm cốc nước của mình lên, sau đó cậu giơ cao cái cốc, dùng đũa gõ vào miệng cốc, cười nói "Tôi muốn thông báo cho mọi người một chuyện".
"Chuyện gì?" Lý Hiểu Hầu dùng đũa gắp lên một miếng thịt bò viên bỏ vào trong miệng.
"Ai da, chuyện gì mà làm nghiêm túc đến vậy".
Sầm Bắc Đình cười cười, cậu nặng nề đặt cốc nước thủy tinh lên mép bàn, ngón tay để trên bàn đã nắm chặt đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là ngày mai tôi phải đi Canada".
*
Trên bàn ăn chớp mắt yên tĩnh lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Sầm Bắc Đình.
Cách đó không xa, một bàn hét thật to phục vụ thêm đồ ăn, giọng gọi bà chủ thật sự rất lớn.
Lý Hiểu Hầu ngẩn ra, dường như không thể nào tiếp nhận được sự thật này "Ồ, cậu đi Canada chơi sao? Khi nào thì trở về?"
"Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không thể quay về", Sầm Bắc Đình cầm đôi đũa lên, cười nhạo một tiếng "Ba mẹ tôi quyết định ly hôn rồi, tôi ở cùng với mẹ, bà ấy muốn di dân sang Canada, đến cả ba mới cũng tìm xong cho tôi rồi, mẹ nó, tất cả đều chuẩn bị xong hết rồi..."
Lý Hiểu Hầu trầm mặc, "Sầm Bắc Đình!" Cậu ta đột nhiên gầm lên rồi đứng bật dậy.
Đèn treo trên bàn ăn khá thấp, Lý Hiểu Hầu đứng dậy đột ngột đụng vào đèn khiến nó rung lắc, ánh sáng chiếu xuống cũng lúc sáng lúc mờ.
Hốc mắt Lý Hiểu Hầu đỏ bừng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Sầm Bắc Đình, "Vì sao cậu không nói sớm cho tôi biết! Vì sao bây giờ mới chịu nói?"
Hứa Hân cúi đầu, tay sờ miệng ly thủy tinh.
Trong lòng cô yên lặng tính toán, Sầm Bắc Đình ba ngày vừa rồi không đến trường học, hơn nữa còn có ngày chủ nhật cuối tuần, khoảng thời gian này cũng đủ để cậu hoàn tất thủ tục chuyển trường.
Đối với hồ sơ nhập học bên Canada, dựa vào tài lực nhà Sầm Bắc Đình, những thủ tục rườm rà đó có thể được thực hiện mà không cần sự tham gia của cậu.
Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là xin nghỉ để đi làm thị thực và tham gia cuộc phỏng vấn qua video.
Sầm Bắc Đình ngẩn người nghe những lời nói của Lý Hiểu Hầu, nhưng mí mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn cong hình trăng lưỡi liềm.
Cậu không quen có những cảm xúc buồn bã như vậy, những cảm xúc này khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Sầm Bắc Đình lại nở nụ cười, cợt nhả nói: "Cậu làm sao vậy, mặc dù tôi phải đi sang Canada, nhưng cũng không phải sẽ không trở lại mà, đừng phản ứng như sắp sinh ly tử biệt đến nơi như vậy chứ, được rồi, được rồi..."
"Sầm Bắc Đình, cậu thật không có lương tâm!" Lý Hiểu Hầu bắt lấy cổ áo Sầm Bắc Đình khóc nấc lên "Sao cậu có thể làm như vậy? Nói đi liền đi? Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu lâu rồi! Về sau ai chơi bóng với tôi đây?"
Hai người họ là bạn bè đã quen biết nhau bao nhiêu năm, từ lúc còn mặc quần thủng đũng đến hiện tại.
Mặc dù thông tin liên lạc bây giờ đã rất phát triển, nhưng hai người bọn họ cách nhau cả nửa địa cầu, tình cảm chắc chắn không thể giống lúc trước ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lâu dần lòng người cũng cảm thấy xa lạ.
Lý Hiểu Hầu vừa khóc, mọi người cũng bật khóc theo, ngay cả Thôi Tuệ Lợi cũng với lấy khăn giấy lau nước mũi trên mặt.
Hứa Hân cùng Sầm Bắc Đình không hợp tính nhau, mỗi ngày đều cãi qua cãi lại, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai sẽ không nhìn thấy Sầm Bắc Đình nữa, mũi cô cũng bắt đầu thấy chua xót.
"Mấy giờ ngày mai cậu lên máy bay?"
"7 rưỡi sáng"
"7 rưỡi đã vào học mất rồi, mọi người không đi tiễn cậu được".
"Khụ," Sầm Bắc Đình xua tay nói: "Tiễn cái gì mà tiễn, các cậu muốn trốn học thì cứ nói thẳng".
Nếu là ngày thường, Sầm Bắc Đình nói những câu xấu tính như vậy, Thôi Tuệ Lợi đã sớm vỗ bàn mắng cậu, nhưng hiện tại cô ấy không có một chút tâm trạng tức giận nào.
"Sầm Bắc Đình", Thôi Tuệ Lợi khóc nức nở: "Tiếng Anh của cậu kém như vậy, sang Canada làm sao mà sống được?"
Sầm Bắc Đình liếc mắt nhìn cô ấy, cả người lùi lại phía sau, dùng hai tay bảo vệ trước ngực như thể sợ Thôi Tuệ Lợi sẽ bôi nước mũi trên mặt lên người mình, cậu tỏ vẻ không quan tâm, cà lơ phất phơ nói: "Ở Canada có nhiều người Hoa mà".
"Nhưng họ đâu có nói tiếng Trung".
"Thôi Tuệ Lợi, sao hôm nay cậu lại kì lạ như vậy? Cậu không sợ mấy kỹ sư phát triển phần mềm phiên dịch sẽ đến đánh chết cậu sao? Bây giờ còn ai yêu cầu ngoại ngữ cao siêu nữa, ra ngoài cầm theo cái điện thoại di động là được rồi"
Thôi Tuệ Lợi lại nói: "Di động mà hết pin thì phải làm thế nào?"
"Thì sạc đầy pin....!Ôi trời, cậu đừng khóc nữa".
Sầm Bắc Đình bất lực, cậu bĩu môi nhìn Bối Bác Nghệ: "Tôi mặc kệ đấy"
Bối Bác Nghệ không nói chuyện.
Lời này vừa nói ra, mọi người lại dở khóc dở cười.
*
Vừa khóc vừa cười một trận, cuối cùng cuộc vui vẫn phải kết thúc.
Đèn đã bật sáng dọc theo con phố, ánh đèn vàng hai bên đường vô cùng ấm áp.
Sầm Bắc Đình đi cùng đường với Hứa Hân, những người khác đi ngược đường với họ, mọi người đứng trước cửa tiệm thịt nướng tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng trở về nhà mình.
Sầm Bắc Đình lấy xe đạp, đi về cùng Hứa Hân.
Trên đầu xe của Sầm Bắc Đình không biết từ lúc nào đã gắn thêm một cái giỏ, hai quyển sách lớn đựng trong túi giấy của Hứa Hân được đặt trong đó, mà bản thân cậu ngoại trừ quyển từ điển để trong giỏ xe, tất cả đồ dùng đều ném vào cái túi đeo ở trên vai.
Trên đường đi không có một ai, chỉ có hai người họ bước đi trên vỉa hè chật hẹp, bóng hai người bị đèn đường kéo dài trên mặt đất.
Hứa Hân đi rất chậm, Sầm Bắc Đình vô tình đi lướt qua cô, cậu lập tức nhận ra, bước chân dừng lại quay đầu nhìn Hứa Hân.
Hứa Hân cũng dừng lại, cô thấy con đường về nhà này sao lại ngắn như vậy, mới đi vài bước đã sắp đến nơi rồi.
Cô hỏi Sầm Bắc Đình: "Từ nơi này đến Canada là bao xa?"
"Tôi vẫn chưa đến đó".
Hai tay Sầm Bắc Đình ôm ở sau đầu, nói: "Ngồi máy bay chắc khoảng 12 tiếng đồng hồ".
"Chênh lệch giờ là bao lâu?"
"Cũng là 12 tiếng"
Hứa Hân hỏi: "Vậy là sớm hơn hay muộn hơn ở đây?"
Lúc này Sầm Bắc Đình không nói chuyện nữa, cậu không nhịn được mà bật cười: "Cậu đang đổi cách thử tôi đấy à?'
Hứa Hân không để ý đến lời trêu chọc của cậu, cô nhấp môi: "Vậy cậu, còn trở về không?"
Sầm Bắc Đình vẫn cười, đặc biệt là đôi mắt khiến người ta yêu thích kia.
Cậu nhìn Hứa Hân, đôi mắt tỏa ra sự ôn nhu ấm áp khiến cô cảm giác có lẽ bản thân sẽ không thể nhìn được từ ánh mắt của bất cứ ai khác.
Cậu không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Làm ơn đi, một đám người các cậu sao ai cũng làm như sắp sinh ly tử biệt vậy.
Tôi chỉ là đi đến quốc gia khác sinh sống, không phải là đi chết mà".
Hứa Hân không nói lời nào, cô đã có chút không chịu nổi, hốc mắt nóng lên, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Cô thật sự không hiểu, vì sao có nhiều người lại có thể nói lời từ biệt dễ dàng như vậy.
Cô nghĩ tới rất nhiều người, rất nhiều chuyện, trong đó có người khiến cô đau lòng nhất là Hứa Chu.
Ngày đó, ba Hứa giống như mọi ngày đi ra ngoài làm việc, trước khi đi ông còn vỗ đầu cô, nói ở nhà phải ngoãn ngoãn, ba ba cuối tuần sẽ trở về.
Sau đó cô nhìn ông ra khỏi cửa, ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, tấm lưng gầy gò của ông được nắng chiếu lên tựa như dát vàng, cả người ông dần biến mất sau cánh cửa.
Mỗi lần hồi tưởng về đoạn ký ức đó, Hứa Hân đều cảm thấy vận mệnh con người dường như là do ý trời sắp đặt.
Từ ngày hôm đó đến nay chỉ còn cách hôn lễ của Lý Nguyệt Hoa đúng một tuần, ngắn ngủi mới có hai năm trôi qua, nhưng có nhiều chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Hứa Hân thật sự không muốn khóc, vừa rồi nhìn Lý Hiểu Hầu cùng Thôi Tuệ Lợi khóc đến nước mắt chảy ròng ròng, một giọt nước mắt Hứa Hân cũng chưa rơi xuống.
Nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Sầm Bắc Đình đang đứng đối diện cô, áo khoác đồng phục màu lam nhạt mở rộng, cậu nhẹ nhàng đỡ lấy thân xe đạp, nghiêng đầu nhìn cô cười, nước mắt cô lập tức trào ra.
Hứa Hân chậm rãi ngồi xổm xuống đất, cô biết bản thân mình hiện tại thật buồn cười, đặc biệt là khi cô đã qua cái tuổi được phép ồn ào, khóc nháo trên đường phố.
Cô mím môi, dùng mu bàn tay che mặt, che khuất đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.
"Cậu, cậu......" Sầm Bắc Đình lập tức luống cuống, "Ôi, cậu đừng khóc mà!"
Cậu dứt khoát ném xe đạp sang một bên, cong nửa người xuống muốn vươn tay về phía cô, nhưng hai tay mới đưa ra được nửa chừng thì dừng.
Cậu muốn chạm vào Hứa Hân, muốn vuốt ve đuôi tóc của cô, nhưng cậu nghĩ đến lời từ chối trước đó của Hứa Hân, vì vậy lại chán nản thu tay về, để thõng ở hai bên chân.
"Cậu đừng khóc mà" cậu giống như đang thương lượng nói: "Tôi sợ nhất là con gái khóc đấy".
Hứa Hân bẹp bẹp miệng, cậu lại lừa người, vừa rồi Thôi Tuệ Lợi khóc lợi hại như vậy cậu vẫn còn nõi giỡn, rõ ràng một chút cũng không sợ!
"Chỉ qua một thời gian ngắn thôi tôi sẽ trở về, thật đấy" vì để Hứa Hân ngừng khóc, Sầm Bắc Đình bắt đầu nói láo, cậu nhẹ nhàng lừa gạt Hứa Hân, thiếu chút nữa cũng lừa chính bản thân mình "Tôi chuyển trường qua Canada học ở đó một năm lớp 12 thôi, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ trở về đăng ký thi đại học trong nước, cậu muốn thi vào Bắc Đại đúng không? Tôi cũng thi Bắc Đại, chúng ta sẽ trở thành đồng học, đừng khóc nữa, được không?".
Hứa Hân dùng mu bàn tay lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn cậu, cô vẫn khóc thút tha thút thít, nức nở nói: "Cậu, cậu không thi đỗ được...."
Sầm Bắc Đình: "......"
Cậu nói: "Hiện tại tôi thi không đỗ, nhưng đến lúc đó tôi mang quốc tịch nước ngoài, như vậy là đủ điểm rồi".
Hứa Hân lại nói: "Nhưng tôi không muốn thi vào Bắc Đại".
Sầm Bắc Đình ôn nhu hỏi: "Vậy cậu muốn thi vào đâu?"
Hứa Hân: "Tôi muốn thi vào Thanh Hoa."
Sầm Bắc Đình: "Được, được, được, Thanh Hoa thì Thanh Hoa."
Cậu lục lọi trong túi một hồi, cuối cùng cũng lấy ra được nửa bịch giấy ăn Khai Phong.
Cậu hết sức cẩn thận dùng giấy ăn lau mặt cho Hứa Hân, nhưng lúc đưa giấy ăn lên mặt Hứa Hân, cậu vẫn khiến chóp mũi cô đỏ ửng.
Sầm Bắc Đình lau sạch nước mắt trên mặt cho Hứa Hân.
"Tôi nhất định sẽ quay về", cậu lẩm bẩm tự nhủ, "Các cậu đều ở đây, nhà của tôi cũng ở nơi này, nếu tôi không trở lại thì còn có thể đi nơi nào được chứ?"
Nghe những lời này, Hứa Hân càng khóc to hơn, cô khóc đến mức không kịp thở, "Cậu, cậu phải làm thế nào bây giờ? Cậu cái gì cũng không....!Tiếng Anh của cậu còn tệ như vậy, đến sống ở Vancouver một chữ cũng không đọc rõ, cậu ở bên ngoài, muốn ăn cơm thì phải làm thế nào...."
"Tôi sẽ không chết đói được, cậu nhìn tôi lớn lên cường tráng như vậy" cánh tay đang vỗ vai Hứa Hân dần ngừng lại, cậu nhỏ giọng lầm bầm, dùng âm thanh nhẹ nhất mà cậu nghĩ rằng Hứa Hân sẽ không nghe thấy, cậu nói "Làm sao bây giờ, thật ra tôi cũng không muốn đi..."
Dần dần có nhiều người đi tới, bọn họ kỳ quái đánh giá hai người đang ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc.
Đây là bị làm sao, còn ngồi trên đường lớn khóc thành như vậy.
Sầm Bắc Đình xấu hổ cười trừ với bọn họ, giải thích: "Không có vệc gì, không có việc gì, tâm trạng cô ấy đang không tốt lắm..."
"Bạn gái cậu à?"
"Đúng vậy, đúng vậy".
"Cấp ba đừng nên yêu sớm nha".
"Chúng tôi học ở W Trung đấy".
"Ồ".
Hứa Hân khóc một hồi lâu cuối cùng cũng thấy đủ, cô lấy tờ giấy ăn cuối cùng trong ngực Sầm Bắc Đình lau khô nước mũi cùng nước mắt.
"Cậu có thể đi không?" Sầm Bắc Đình hỏi.
"Được".
Sầm Bắc Đình đỡ Hứa Hân đứng dậy, sau đó tiếp tục đẩy xe về phía trước, bọn họ đi mãi cuối cùng cũng đến ngã rẽ.
"Hứa Hân." Sầm Bắc Đình đột nhiên mở miệng.
"Ừ?" Chóp mũi Hứa Hân vẫn hồng như cũ, đôi mắt cô đỏ bừng quay sang nhìn cậu.
Sầm Bắc Đình cười nhẹ: "Không có gì."
Hứa Hân khàn giọng hỏi lại: "Cậu còn muốn nói cái gì sao?"
Ngay lúc này, Sầm Bắc Đình dừng lại thật lâu.
Cậu lại nhớ đến câu chuyện về con sói và cậu bé chăn cừu, cậu bé ấy nói dối ba lần liên tiếp là sói đến, cuối cùng khi sói đến thật thì không còn một ai tin lời cậu nữa.
Nhưng kể cả có nói thật ba lần, người không muốn tin vẫn sẽ không tin.
Tận mắt chứng kiến kết cục của ba mẹ sau cuộc giằng co kéo dài nhiều năm, Sầm Bắc Đình trưởng thành hơn không ít, sự xúc động cùng lỗ mãng của thiếu niên bị thay thế bởi lý trí và sự thận trọng.
Vì vậy câu nói kia cậu quyết định không nói ra.
Thật sự.
Tôi nói thật đấy.
"Không có gì", Sầm Bắc Đình gật đầu cười với cô, cậu ngồi lên xe đạp, một chân chống trên mặt đất, nghiêng đầu nói "Hứa Hân, tôi đi đây"..