Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ?

Chap 3
**********
Ôi cha mẹ ơi! Nhìn chúng kia! Học sinh kiểu gì mà ăn mặc như phơi thân. Tôi không phản bác cách ăn mặc thậm chí cũng không nói là không đồng tính vừa xu hướng của chính thế hệ mình nhưng… ai đời đến trường đến lớp lại ăn mặc cái kiểu như 2 mảnh thế kia. Đi ra ngoài đường tôi chỉ cầu mong ọi người đừng có kêu đấy là người cùng thế hệ với tôi. Mất mặt lắm! Tôi chả dám chơi với mấy bạn cùng thế hệ kiểu này đâu. Nói không phải phản bác thế hệ của chính mình nhưng nhìn thế này thảm nào các cụ gần nhà tôi cứ nhìn thấy tôi là chỉ chỉ nói nói đến là ngứa tai. Mà không nói mới là lạ! Nhìn cái bọn này xong thì bao nhiêu điều tốt đẹp, hoàn mĩ, bao nhiêu tính cách cao thượng mà thời xưa các cụ mọc mãi cũng chả ra mất xừ nó hết rồi. Nghĩ thôi chứ mình cũng chưa giám nói. Nói ra chúng nó lại xông vào oánh cho lòi con ngươi mất thôi. Quên mải nghĩ, tôi quay sang nhìn con cháu. Trời! Nhát thế cháu ơi! Nhìn mặt nó cắt không ra 1 giọt máu.
- Hey! Sao thế?
- Cô ơi! Cái cái… con nó vừa vào… học cùng lớp mình à?- Con bé lắp bắp

Rõ hâm. Không học cùng lớp mình thì nó vào đây làm gì. Cái con này vừa đần vừa ngu khó tả. À? Có khi nó vào xử lý đứa nào cũng nên. Nó đi đông thế kia cơ mà. Mới vào năm học. Chưa kịp khai giảng mà đã kéo xô vào lớp thế này chắc nó không muốn bị làm sao đấy chứ? Đứa lạ mặt cùng đám bạn nó đi thẳng vào lớp. Chúng ngồi bu vào 1 chỗ ngay cuối lớp bàn tán xôn xao. Oai chà! Kinh! Bạn này gấu quá nhể! Đào Anh lay tay tôi.
- Cô ơi! Chúng nó học lớp mình thật à?- Nghe cái giọng có vẻ nó khá lo lắng.
- Chắc thế con ạ! Cô cũng không biết run quá!- Tại mày mà cô cũng bị run lây
- Thế là chết rồi!- Con bé thở dài, 2 tay buông ra khỏi cánh tay tôi
- Sao?- Tôi quay lại ngạc nhiên hỏi.

- Bọn nó là dân gấu đấy!
- Mày hâm à! Chắc chỉ là dân ** thôi! Chứ gấu cái gì! Dân ** bây giờ mới nhiều chứ chất thì ít lắm chả có để mà lọt được vào cái lớp khỉ ho cò gáy này đâu!- Tôi trấn an nó nhưng cũng có khi là trấn an cả tôi nữa, nghe nó nói mà tôi giật hết cả lùi.
- Không! Chưa có cái gì con chắc bằng cái này! Con thề cha chết mẹ què với cô! 100% dân gấu!
- Hahaha…!-Tôi chợt bật cười thành tiếng. Chắc sợ quá hóa điên sừ nó rồi.
Vừa cười xong, cái đám không chắc là bạn nhìn sang phía chúng tôi. Chết cha rồi! lại tại cái mồm mà hại cái thân! Tôi đã thề là cố gắng không giống Đào Anh- con có cái mồm tơn hớt vậy mà giờ tôi lại có 1 điệu cười vô cùng khả ố để rước họa vào thân. Chúng nó tiến lại mỗi lúc 1 gần hơn, mắt con đi đầu nhìn chăm chăm vào Đào Anh. Trong khi đó con Đào Anh quay đi người có run lên nhưng không bần bật mà chỉ đủ để tôi cảm thấy. Thấy nó run run, tôi cũng run run thế có nản không cơ chứ. Con nhỏ đứng đầu ngó nghiêng chúng tôi. Tôi không biết có nên chào hay không, chào thì sợ mở lời chúng nó lại ức chế thần kinh kêu mình hâm, chả lien quan mà không chào thì chúng nó lại kêu mày khinh tao à mà không chào. Đấy cái lý của chúng nó đấy vô lý và ngang như cua nhưng ai cũng phải chấp nhận. Thôi! Chết vinh còn hơn sống nhục chào xong rồi chết còn hơn chết vì không biết trên dưới. Tôi mở lời trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận