- ***Con làm gì mà để con bé giận rồi à ( ba anh nói***)
- ***Con vừa đi công tác về có kịp làm gì đâu mà giận cơ chứ***
- ***Mày mà làm cháu dâu ta đi mất thì đừng mong sống yên ổn, ta chấm cô bé này rồi đấy.
Sắp lịch để gia đình hai bên gặp nhau đi ( ông nội anh nói***)
- ***Ba mẹ cô ấy mất vì hỏa hoạn vào năm cô ấy 15 tuổi rồi ạ***
- ***Thật là tội nghiệp con bé, cháu nên bù đắp cho nó đi***
- ***Vâng ạ***.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí vui vẻ đầm ấm nhưng cặp đôi trẻ thì chỉ ngượng ép, Hoàng Thiên gắp thức ăn cho cô nhưng toàn bị cô né làm anh thấy khó chịu.
- ***Hai đứa sắp xếp về đây ở với ta cho vui nhà vui cửa chứ chỉ có 4 thân già này chán chết đi được***
- ***Dạ bà yên tâm, cuối tuần cháu sẽ đưa cô ấy về nhà chơi ạ***
- ***Tối nay hai đứa ở đây nghỉ đi ( mẹ anh nói***)
- ***Dạ thôi mẹ, ngày mai bọn con còn lên công ty nữa, con đã đi công tác gần 1 tuần nên công việc cũng nhiều rồi mẹ***
- ***Ừ vậy thôi***
Ăn cơm xong thì cả nhà ra ngoài phòng khách ngồi còn cô ở trong bếp nhận nhiệm vụ gọt trái cây
- ***Mày còn ở đây làm gì, mau vào phụ con bé ( bà nội anh nói***)
- ***À...dạ vâng***
- ***Nó làm gì cho con bé giận rồi đây chứ đó giờ có như vậy đâu***
- ***Nó thường thì khôn lắm còn yêu vào thì ngu đi thấy rõ ( ba và mẹ bất lực nhìn con trai của mình***)
Ở trong bếp
- **Em yêu cần anh phụ gì không**??
- ........
- **Để anh sắp xếp ra đĩa phụ em nha**
- **Không cần, anh đi ra đi**
Cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt nói với anh, Hoàng Thiên hết cách nhưng không dám bỏ cô ở lại một mình, anh cứ lẽo đẽo đi theo cô như cái đuôi.
Trò chuyện với mọi người một lúc thì cũng ra về, anh đã gọi tài xế đến đưa hai người về để mình ngồi ôm cô
Ở trong xe không khí ngột ngạt đáng sợ, cô nhìn ra ngoài đường với ánh mắt vô hồn, anh thấy cô cách xa mình như vậy thì không cam lòng.
Nhích người sát vào cô rồi đặt đầu mình lên vai cô giả vờ nhắm mắt ngủ.
Cứ thế cả đoạn đường người thì cố diễn cho tròn vai còn người thì tâm trạng hoang mang lo sợ.
Về đến nhà Thiên Thanh một mạch đi lên phòng tắm rửa, Hoàng Thiên cũng nhanh chóng lấy đồ đi đến phòng khác.
Cô xong trước nên lên giường nằm quay lưng lại phía anh.
Hôm nay cô thử thách sự chịu đựng của anh nên mặc chiếc váy lụa hai dây mỏng dính không che đậy nổi cặp ngực của mình.
Anh nhìn thấy mà thầm than trong lòng.
Dẹp qua dục vọng nhẹ nhàng lên giường rồi kéo cô vào lòng mình ôm thì mới chịu đi ngủ.
Bàn tay không an phận cứ mày mò đủ nơi, đánh bạo đặt lên ngực cô nhưng không có phản ứng gì thì anh mới an tâm nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau lúc anh dậy thì thấy cô đã quần áo nghiêm chỉnh đứng ngoài ban công, đi đến vòng tay qua eo cô kéo sát vào người mình.
- ***Anh vào thay đồ đi rồi chúng ta nói chuyện***
- ***Chờ anh tí***
Hơn 15p sau anh đã ra ngoài với trang phục quen thuộc là áo sơ mi quần tây
- ***Em muốn nói gì***
Thiên Thanh không nói gì, chủ đưa sấp ảnh ra trước mặt anh.
Hoàng Thiên thấy nó thì khó hiểu
- ***Ý em là sao***??
- ***Chúng ta yêu nhau là sự tự nguyện của đôi bên nên khi anh hết yêu thì cứ nói thẳng ra một tiếng, em sẽ chấp nhận rời đi chứ tại sao anh lại làm trò này***??
- ***A...nh....anh không hiểu***
- ***Bằng chứng rõ rành rành là anh và Tô Nhị cùng nhau đi vào khách sạn như vậy còn chối, anh nói với em anh đi công tác nhưng đến ngày thứ 3 em nhận được ảnh anh đi với cô ta.
Thì ra anh đi công tác trong khách sạn à***
- ***E..m...em nghe anh nói đã, thật sự là anh đi công tác thật mà, anh không hề lừa dối em.
Còn những tấm hình này anh không biết gì về nó.
Em tin anh đi***
- ***Em chỉ tin vào những gì tận mắt mình thấy được, em nghĩ chúng ta không nên tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Nó đến lúc kết thúc rồi***
- ***Em...anh xin em đấy, cho anh cơ hội chứng mình đi, chỉ hai ngày thôi***
Hoàng Thiên quỳ xuống xin cô, mắt anh phủ một tầng nước khiến tim cô đau nhói, chỉ vậy thôi cũng đủ biết anh yêu cô đến mức nào, đến nỗi mù quáng.
Nếu như bình thường thì anh đã sớm nhận ra rồi nhưng bây giờ đang bị cô gái này dọa cho hồn bay phách lạc thì còn suy nghĩ được gì nữa chứ..