Chap này tặng cho @CandyMilk7 nhé ;)
********************************
Đầu cô ong ong như có cả đám ong vò vẽ đang bay vù vù trong trỏng. Ánh nắng mặt trời chói lọi chiếu thẳng vào mắt khiến mắt cô tối sầm lại, chẳng thấy được gì nhiều. Một ngày mới bắt đầu thật thảm hại.
Và điều thảm hại hơn nữa là hình như cô tăng cân lên thì phải. Đống thịt bên eo trái của cô rũ xuống đè lên khớp xương khiến nó nhức nhối vô cùng.
Cô khó chịu ngồi dậy, vẫn chưa ý thức được tình hình của mình.
“Chào buổi sáng, hàng khuyến mãi.” – bỗng một âm thanh trầm lạnh quen thuộc xộc thẳng vào tai cô, rung lớp màng nhĩ và truyền tín hiệu đến bộ não vẫn chưa hoạt động tốt.
“Chào.” – cô nhẹ nhàng lê thân hình nặng trịch xuống giường. Hình như hôm nay giường hơi cứng và hơi cao thì phải. Nằm đau hết cả lưng.
Cô giật mình khi chân mình chạm nền đất lạnh. Hơn ai hết, do hóa chất không đáng kể đang nằm trong người nên cô hoàn toàn dị ứng với cái lạnh, và cái lạnh cũng không phải là xấu hoàn toàn – khi nó vừa giúp cô trở nên tỉnh táo hơn.
Đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng cô vẫn đủ độ sáng suốt để nhận ra…
ĐÔI DÉP TRONG NHÀ CỦA CÔ ĐÃ BỊ LẤY MẤT!
Vâng. Bây giờ cô cảm thấy thật sự, thật sự thảm hại và vô cùng mệt mỏi. Đôi dép là thứ rất thiết yếu để giữ ấm cho cơ thể của cô. Ừ thì đúng hơn là bàn chân của cô, nhưng đó cũng đồng thời là nơi khó để giữ ấm nhất. Lạnh đầu thì có mũ, hay khăn, hay bất cứ thứ gì có thể trùm lên được. Lạnh mình thì quấn đại cái gì vô hay lấy tay ôm cơ thể cũng được. Nhưng lạnh chân thì chỉ có… DÉP.
Đó là một định lí không bao giờ thay đổi.
Trừ khi nào người ta sáng chế ra một cái gì đó có thể bọc lấy chân nhưng không phải là dép hay giày, đương nhiên là có thể giữ ấm.
Cô thở dài thấy rõ. Một hơi rất dài. Dài đủ để có thể khẳng định đó là hành động thở dài hiếm thấy ở một con người thích che đậy cảm xúc thật và lấy cảm xúc giả đánh lừa người khác làm thú vui tao nhã.
Vâng, rất tao nhã.
Hắn dù không cố ý nhưng cơ miệng vẫn giựt ngược lên tạo nên một nụ cười khi bắt gặp được cái thở dài-không-biết-là-có-cố-ý-không của cô.
“Sao vậy?” – hắn bỏ chiếc Ipad trắng lên bàn, chồm người tới ôm cô vào lòng. Cơ thể cô mềm mại và thơm lừng mùi hoa Anh túc – hay xạ hương, cái tên mà người ta đã đặt cho dòng sữa tắm mùi Anh túc hắn tặng cho cô. Phải. Cô đã chịu tắm chai sữa mà hắn nghĩ cô sẽ không bao giờ đụng đến. Cô cực ghét những thứ nhơ bẩn của xã hội, và Anh túc là cội nguồn của tất cả thứ đó.
Và giờ thì sao nào?
“Đôi dép…” – cô định nói, nhưng sau hơn 5 phút đồng hồ não ngưng hoạt động và chất xám chưa kịp đổi lại màu thì giờ cô đã bình thường trở lại. Vâng, và lợi hại như bình thường.
“Anh làm cái gì ở đây?” – cô ho khan một tiếng, cố lấy lại chất giọng lịch sự nhưng xa cách để che giấu sự xấu hổ của mình. Cô hoàn toàn không biết hắn ở đây, và cũng hoàn toàn không nhớ trong khoảng thời gian cô bị chậm-phát-triền thì đã để hở bao nhiêu nét mặt ngu ngốc rồi. Thua. Thua thảm hại.
“Ý em là tôi đang làm gì ở phòng tôi?” – hắn giờ đã không thèm kìm lại nụ cười của mình nữa, mặc dù biết là cô ghét cay ghét đắng. Nhưng sự thật thì mỗi khi cô khó chịu cô sẽ trở nên cáu kỉnh, và mỗi khi cô cáu kỉnh là khi cô dễ thương nhất – khi cô không còn lạnh lùng xa cách đối với hắn nữa.
“Nếu đây là phòng anh thì tôi đang làm gì ở đây?” – cô hỏi. Giọng nói đã bắt đầu khó chịu hơn, đồng thời làm hắn vui hơn. Như hai số liệu tỉ lệ thuận.
“Tối hôm qua em đã xâm nhập bất hợp pháp vào nhà tôi. Cướp không gian trong phòng và giường tôi.” – Hắn thả cô ra khi thấy cô bắt đầu phản kháng với cái ôm của hắn. Con mèo nhỏ hết ngái ngủ mất rồi – “nhưng tôi sẽ không kiện em đâu.”
“Không sao. Cứ kiện nếu anh muốn. Tới tòa sẵn tiện nộp luôn đơn tố cáo bắt cóc người qua đêm giùm tôi.” – cô nheo mắt, hất mạnh tay hắn ra và bước vào phòng tắm. – “tôi muốn khi bước ra, anh phải ở dưới nhà, trước bàn ăn và có một bộ đồ để sẵn trên giường cho tôi.”
“Kiểu như vợ chồng nhưng hoán đổi giới tính ấy hả?” – hắn mỉm cười, giọng trêu đùa.
“Nếu vậy thì anh có trách nhiệm phải nấu đồ ăn sáng cho em đấy.” – Cô cũng mỉm cười, đáp lại sự trêu chọc của hắn.
“Rất sẵn lòng, thưa nữ hoàng.” – Hắn đứng dậy, bước đến vớ đại một chiếc áo và vừa đi vừa mặc.
“Đừng quên đồ của tôi đấy.” – Cô nhún vai, bước vào nhà tắm.
Hắn đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn cô khoảng 2 giây như sự chắc chắn và quay người bước đi. Cánh cửa đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Không thể không thừa nhận, hắn bỏ thật nhiều công sức ra để chơi trò chơi quái quỉ này. Cô tự hỏi, nếu không có sự ràng buộc của trò chơi, hắn đối với cô có như thế này không nữa.
Thật là đau đầu.
À… quên…
“JI À! DÉP ĐI TRONG NHÀ NỮA NHÉ!” – đó là lần đầu tiên, Hirugashi Miu từ tốn nhẹ nhàng lại có thể cho phép cổ họng phát ra âm thanh to đến như thế. Có nhớ lần tôi kể chuyện Amer đứng dưới hét vọng lên nhưng Miu lại lấy điện thoại gọi xuống không ? Vâng, đây là một chuyện động trời còn hơn việc Justin Bieber tuyên bố ngừng hát, hay Lady Gaga xuất hiện trong một lễ trao giải gi đó với một bộ đồ-đi-đường-của-dân-Việt-Nam, không lộ một cọng lông.
Từ khi gặp hắn, cô trở nên quyền lực thấy rõ. Một cảm giác cũng không đến nỗi tệ. Hắn cũng không đến nỗi tệ. Mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ.
Ở dưới nhà dưới, hắn đang đeo tạp dề, một tay cầm chảo một tay cầm đũa không khác gì thì đấu Master Chef. Có lẽ hôm nay hắn sẽ nấu món gì đó thật ngọt, ngọt ơi là ngọt luôn. Hàng khuyến mãi tối hôm qua uống hơi nhiều rượu rồi, và cô ấy cũng hơi ốm. Hơn nữa món ăn sẽ ảnh hưởng đến con người – bằng một cách nào đó, như thông qua đường ruột chẳng hạn – và con người này sẽ ảnh hưởng đến một con người khác.
Đương nhiên hắn không ngu ngốc đến nỗi vứt hết hũ đường vào món hắn đang nấu, nhưng bằng một cách không thần kì cho lắm thì hũ đường cũng sạch bách khi hắn kết thúc nấu ăn.