Miho giật mình, bất giác lùi lại một bước. Trước mặt cô, ẩn trong bóng tối là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, thân hình đầy đặn đẫy đà. Mái tóc nâu dày được uốn xoăn phồng lên, dài ngang lưng. Đôi môi tô son đỏ, mắt được vẽ cẩn thận, mười đầu ngón tay sơn hình hoa hồng, chân mang giày cao gót đỏ. Trông cô gái đó không phải không xinh, rất xinh nữa là đằng khác. Một nét đẹp rực rỡ, sang trọng và có chút phô trương. Tuy vậy, trông cô chẳng có gì đặc biệt so với đám tiểu thư đỏng đảnh ăn chơi ở trường này là mấy. Một vẻ đẹp thường thấy. Không có gì đáng chú ý. Lẫn trong đám đông 70% sẽ bị lu mờ.
“Cô là ai?” – Miho đưa tay quẹt nhanh những giọt nước mắt căm phẫn trên mắt, mau chóng lấy lại vẻ kênh kiệu thường thấy.
“Cô thật là quá lạc hậu mà. Chăm đọc báo để theo kịp người ta đi.” – cô gái đó khẽ đưa tay lên nghịch nghịch mấy lọn tóc xoăn tít như mì gói, vừa nói một cách đầy mỉa mai, khinh thường.
“Học sinh mới đến, chân ướt chân ráo mà dám lên mặt dạy đời chị mày? Mày muốn gây sự hả con ranh??” – Miho nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì giận dữ.
“Bình tĩnh nào bà chị. Lời nói thật thường mất lòng người. Tôi đến đây để mời chị hợp tác, chứ nào dám lên mặt?” – cô gái đó cười khẩy, giọng nói ngọt xớt còn hơn bà bán kẹo kéo mời hàng…
“Tôi học lớp 10A4, tên Mia. Khi nào suy nghĩ thông suốt rồi thì đến tìm tôi.” – nói rồi cô ta ngúng nguẩy bỏ đi dưới sự ngơ ngác của Miho.
“Mia? Em gái Miu á?” – “thú vị rồi đây.”
Nhìn theo bóng dáng yểu điệu lả lướt của Mia đang khuất dần, Miho khẽ cười nhạt. Một con bé lớp 10 ngu ngốc, đỏng đảnh kiêu kì, thua chị gái nó phần nhan sắc, sự nổi tiếng và cả trí thông minh (Miu là học sinh giỏi cấp quốc gia và đạt cả chục danh hiệu trên trời dưới đất đọc vô không hiểu nhưng nghe là đã thấy oách…). Một sự thua thiệt không quá lớn nhưng cũng không nhỏ. Nhưng may mắn thay, một con rối chẳng cần nhan sắc, nổi tiếng hay thông minh gì sất, chỉ cần có đủ quyền lực để có thể lợi dụng là được, và điều đó Mia chẳng thua gì Miu.
**********************************
“Chào các anh!! Em là Hirugashi Mia, hôn thê của anh Jihoo. Em mới chuyển vào đây học chưa đầy 3 tiếng đồng hồ. Xin được các anh giúp đỡ!!!” – Mia trưng ra bộ mặt hết sức ngây thơ trong sáng kiểu “tưởng cô tiên nhưng hoá ra bà điên” làm Jun và Nhật Minh đều ngơ ngác.
“À… ừ… anh là Jun” – Jun dè dặt đưa tay ra bắt lấy bàn tay trắng nõn nà đang ở giữa không trung.
“Nhật Minh”
Xong phần giới thiệu nhanh gọn đến thờ ơ, cả hai chàng trai đều quay ngoắt 180 độ sang Jihoo với ánh mắt “DAFUG IS SHE SAYING???”
Hắn nãy giờ nửa nằm nửa ngồi chân gác lên bàn hết sức thoải mái, không thèm để ý đến sự có mặt hết sức bất ngờ của cô vợ chưa cưới. Đôi mắt nàu nâu coffe lim dim mơ màng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Như chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, hắn quay lại. 2 gương mặt mắt chữ A miệng chữ O làm hắn khẽ nhíu mày khó chịu.
“Nhìn cái gì? Không hơn không kém một bản hợp đồng vô hình giữa hai tập đoàn thôi mà.” – lời hắn nói ra nhẹ tựa lông hồng, gương mặt không có tí cảm xúc làm tim Mia vừa lỡ một nhịp vừa nhói lên. Không hơn không kém một bản hợp đồng vô hình thôi ư?
“Jihoo này! Chiều nay bố em mời anh cùng chủ tịch Jong đến nhà dùng bữa. Em sẽ tự tay xuống bếp nên anh nhớ đến nhé!” – dẹp mọi suy nghĩ sang một bên, Mia cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức tươi tắn và tự nhiên.
Hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Đôi mắt băng lãnh màu coffee mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt. Không biết những lời vừa nãy của Mia có lọt được vài tai hắn chữ nào không nữa… Mia đứng thẳn nhìn hắn với vẻ lãnh đạm và rất quyền uy nhưng hắn chẳng thèm để ý. Trong đôi mắt màu đen bình thường của Mia lợm cợm vài ánh nhìn thất vọng.
Vừa hay tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên giòn tan. Mia nhẹ nhàng cúi đầu chào cả bốn người con trai một lượt rồi quay người bước đi không một lần quay đầu. Jun và Nhật Minh nhìn theo. Cô ta nhìn có vẻ bình thường, nhưng ít nhất trong đôi mắt đen đó là một cái gì đó rất đặc biệt, không giống với mấy đứa con gái bánh bèo vô dụng khác.
Một con người cao cao tại thượng, kiêu kì và quyền uy như cô lại có lúc không biết nói những gì? Từng lời nói cô nói ra như lưỡi dao sắc đã giết chết bao người, đã làm nhiều người sống nhục nhã cho đến hết đời. Một con người với bộ não thiên tài có thể vạch ra cả một kế hoạch hoàn hảo bắt đầu thế chiến thứ III, một con người đủ thủ đoạn, đủ nhẫn tâm và sắc sảo. Một người như cô, khi đứng trước mặt anh lại cảm thấy mình thật quá ư nhỏ bé. Lần đầu tiên cô không dám nhìn thẳng vào mắt một ai đó, lần đầu tiên não bộ của cô không còn đủ sáng suốt để nghĩ xem phải nói gì với anh. Anh là ai mà có thể làm một người như cô thành ra thế này?? Mày thật thảm hại, Mia à!
Có lẽ, đã không còn đường lui nữa rồi. Mà cô cũng chẳng có ý định rút lui. Thứ cô muốn, bằng mọi giá nó sẽ là của cô. Cô như người thợ săn bất bại, chưa từng có con mồi nào chạy thoát khỏi cô. Nếu cái giá phải trả rất lớn, nếu phải giết hết tất cả đàn bà trên thế gian này, cô cũng sẽ làm, nếu điều đó mang anh lại với cô. Anh là của cô, và sẽ mãi là của chỉ mình cô.
*********************************
“Đủ tiền ăn chơi trong hai tháng hoặc hơn. Hoàn thành tốt nhiệm vụ có thể tôi sẽ nói ba hợp tác với công ti các anh.” – Miho đặt nhẹ 5 xấp tiền dày cuôi vào tay một trong năm chàng trai đang đứng trước mặt.
“Ngộ nhỡ cô ta tức lên đánh sập công ti của chúng tôi thì sao?” – một anh lên tiếng. Câu hỏi đặt ra như yêu cầu một sự đảm bảo, chứ không hề có chút lo âu hay sợ hãi gì.
“Yên tâm. Công ti cỏn con nhà mấy người, có cho vàng cũng chưa chắc cô ta sẽ mất công đi đè bẹp.” – Miho cười nhạt tỏ vẻ khinh bỉ.
5 chàng trai này đây đều là công tử của các công ti nhỏ, gia đình cũng thuộc hạng khá giả chứ không nghèo khó gì nhưng trong ngôi trường quí tộc chính hiệu này thì bọn họ chỉ là hạng tép riu nghèo rớt mồng tơi. Cũng chẳng trách được.
“Miu không phải là dạng người thích làm ầm chuyện lên. Cô ta làm gì cũng suy trước tính sau, nếu có lợi mới làm, không hay chấp vặt. Hơn nữa, đằng sau mấy người còn có tôi và Mia, còn sợ gì nữa?”
Chữ “Mia” được thốt ra như một lẽ đương nhiên càng làm tăng thêm sự tin tưởng của đám con trai dành cho Miho.
“Vậy được.”
Cuộc thương lượng trên sân thượng kết thúc. 5 chàng trai bước xuống từng bậc cầu thang, vừa đi vừa bàn tán xôm xao về Miho, Mia và Miu.
Bỗng anh chàng đi đầu tiên khựng lại.
Lẫn trong bóng tối của dãy hành lang, một bóng người cao to đang đứng dựa vào tường, hai tay bỏ vào túi quần, tai đeo headphones.
Bóng người cao lớn ấy nhẹ nhàng rời khỏi mảng tối của dãy hành lang vắng lặng và tiến đến đứng chặn trước mặt của 5 chàng trai đang chôn chân tại chỗ.
Ánh sắng hắt vào gương mặt tuấn tú và hoàn hảo của Han-yu, làm nổi bật mái tóc bạch kim. Sống mũi cao dọc dừa, đôi mắt màu xám khói bí ẩn và sắc lẹm nhìn thẳng vào tên đứng trước.
“…Đụng… đến Miu…” – đôi môi mỏng dần mở ra – “… là chết!”
Đám con trai sững người, tay chân rụng rời, không thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên họ nghe Han-yu nói và “được” anh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật là một niềm vinh dự và hạnh phúc to bự mà!
Chất giọng trầm đều vang lên chắc nịch như một lời cảnh báo và đe doạ. Đôi mắt xám khói bí ẩn kia như cuốn người ta vào vòng xoáy vô định, không cách nào thoát ra.
Han-yu quay người bước đi mà không thèm nói một lời nào nữa. Bỏ lại đằng sau năm tên con trai cũng cao to không kém mặt cắt không còn giọt máu đang đứng chết trân tại chỗ. Một con người bình thương không nói gì, nay chỉ với 5 chữ ngắn gọn, không liền mạch đã làm bọn họ run lên bần bật. Phan Han-yu, một con người bí ẩn và nguy hiểm hệt như vẻ bề ngoài và những lời đồn đại.
“… đụng đến Miu… là chết!”
Gần trưa, nắng thật oi ả. Bầu không khí nóng bức ngột ngạt đến nghẹt thở. Quang cảnh sân trường Flora dưới ánh nắng chói loá của Mặt trời tuy chỉ lác đác vài người nhưng trông cũng thật nhộn nhịp.
Đằng sau trường là một khoảng sân rộng tít tắp, trải dài đến tận chân trời xa xa. Gần trường có sân bóng rổ, bóng chuyền, đá banh, tennis, cầu lông, sân điền kinh, chạy tiếp sức, chạy xe đạp,… Gộp lại là gấp mấy chục lần một cái sân golf. Hơi xa trường là một cánh rừng nhân tạo được trường tạo ra phục vụ cho việc tập huấn quân đội. Cánh rừng trải dài hơn 100 km vuông. Kế đến là hai ngọn núi một bình thường một cao thẳng đứng, cũng là do trường thuê người tạo nên cho việc leo núi, luyện thể hình hay nghiên cứu, quan sát về động thực vật tự nhiên. (Giàu đến thế là cùng =~=)
Trên sân điền kinh, Jihoo đang nằm ngủ giữa trời đất cỏ cây khá là thoải mái trong khi tất thảy mọi người đang chạy như điên như dại. Cũng chẳng trách được, ai bảo hắn được trời phú sức khoẻ bền bỉ dẻo dai hơn người và năng khiếu xuất chúng trong mọi môn thể thao từ đá banh, bóng rổ, tennis, bắn cung, cưỡi ngựa,… (Cả đánh lộn nữa nhé!). Nói về trí thức thì hắn có thể thua vài người, nhưng các môn thể thao thì thua ai cũng là một sự sỉ nhục to lớn đối với hắn.
“Jihoo! Đứng dậy và vận động ngay cho tôi!” – thầy giáo bước đến với vẻ mặt nghiêm nghị, uy quyền.
Hắn lười nhác mở mắt ra ra, liếc nhìn thầy từ trên xuống dưới một lượt rồi lại nhắm mắt, trở mình. Thái độ coi trời bằng vung, cao cao tự tại của hắn, thầy còn lạ gì, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút bực mình. Đúng là hắn ta giỏi thể thao thật đấy, nhưng đậu hay rớt môn này đều là do thầy quyết định.
“Nếu cậu không đứng dậy và chạy ngay cho tôi, tôi sẽ đánh rớt ngay tức khắc!” – giọng thầy ồm ồm vang lên như sấm rền. Hắn khó chịu ngồi dậy. Như vậy thì còn ai ngủ được nữa chứ?
“Thật không may, hôm nay em bị trật chân, e rằng thật sự không thể chạy được.” – giọng hắn phát ra đều đều, khoé miệng hơi nhếch lên có ý châm chọc, nghe qua là đã thấy hắn đang nói dối. Mặc kệ! Nói dối thì đã sao chứ? Bộ ông thầy phán một câu “thầy không tin em” là có thể lôi hắn ra chạy được sao? Lời hắn nói là sự thật tuyệt đối, dù thế nào đi nữa cũng chỉ còn cách nhắm mắt mà tin.
“Bài chạy lần này lấy điểm thi Học Kì luôn. Nếu em không chạy được thì hãy kiếm một bạn có đủ khả năng chạy thế. Điểm của bạn ấy cũng là điểm của em.” – thầy giáo nhìn hắn nói, trong đáy mắt có chút ý cười. Rõ ràng thầy cũng đâu phải dạng vừa.
Hắn rời mắt khỏi thầy và nhìn khắp một lượt sân. Bỗng đập vào mắt hắn, đằng xa kia, tại sân bóng chuyền là hình ảnh một người con gái, mái tóc bạch kim óng ả được buột lên gọn gàng, đôi chân thon dài, đôi mắt xanh ngọc bích to tròn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trên vầng trán cao đã lấm tấm mồ hôi, chảy xuống từng giọt làm ướt chiếc áo thể thao màu trắng. Trên gương mặt lạnh băng xuất hiện một nụ cười lạnh tận sóng lưng.
“Được thôi”
Hắn đứng dậy, thân hình 1 mét 89 che khuất cả thầy. Hắn sải bước nhanh đến sân bóng chuyền, chuyển động có vẻ lười nhác mà nhanh nhẹn, sải chân dài, đi mà như chạy. Ít phút trước đây, hắn mới bị trậc chân cơ đấy…
Hắn đến sân bóng chuyền, kéo tay Miu “bay” về chỗ thầy hắn đang đợi. Hắn lôi cô đi xềnh xệch, cô cũng chẳng buồn rút tay lại hay phản kháng.
“Cô cho em mượn bạn này một xíu nhé!” – hắn quay người lại, ném cho bà cô dạy thể dục lớp Miu một câu rồi quay người bỏ đi thẳng.
“Thưa thầy. Bạn ấy sẽ chạy thay em.”
“Em chắc chứ?” – thầy nhìn vẻ mệt mỏi và cái trán còn lấm tấm mồ hôi của Miu, không tránh được có chút lo lắng – “đường chạy là 5000 mét!”
“Đại ca! Làm sao mà cô ấy chạy nổi! Để tớ chạy thay cho nhé?” – Jun hớt hải chạy đến.
“KHÔNG!” – chất giọng trầm đều vang lên dứt khoát như tiếng sấm rền làm Jun tái mặt, vẻ trẻ con, đùa cợt cũng biến mất theo.
Nhật Minh cũng định khuyên can vài câu, nhưng với tình hình hiện nay thì có lẽ “Im lặng là vàng”, kẻo chuyện bé lại xé ra to.
Hắn cúi xuống sát người cô, hơi thở nam tính của hắn phả vào mặt và mang tai cô làm cô có chút rùng mình.
“Cố gắng chạy cho tốt. Để thành tích của tôi đi xuống là cô không yên đâu.” – chất giọng trầm đều quen thuộc vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát như mệnh lệnh, pha chút hăm doạ. Cô chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, sải bước đến đường chạy.
Mồ hôi trên trán cô gần như đã khô hết. Cô gập người xuống chuẩn bị, và bắt đầu chạy ít giây sau đó. Một cô gái có thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, gương mặt hoàn hào tựa thiên thần, mái tóc bạch kim dài bay phấp phới trong gió như một dải lụa trắng mềm mại.
Đôi chân thon dài sải những bước lớn, thoăn thoắt di chuyển. Chuyển động rất nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng nhanh nhẹn và dứt khoát. Biết nói làm sao nhỉ… Trông phong cách của cô hệt như Jihoo vậy. Rất rất nhiều người tụ lại xem cô chạy. Cô chạy mà nhìn như một thiên thần đang bay. Hết sức nhẹ nhàng, thanh thoát. Tia flash loé lên liên hồi, nhưng vẫn không làm xao lãng Miu.
Trong vòng chưa đầy 40 phút, Miu đã hoàn thành xong bài thi 5000 mét dưới sự thán phục của hàng ngàn con mắt. Jun và Nhật Minh há hốc mồm không nói được gì ngoài chữ “wow!!”. Hắn thì vẫn giữ vẻ thờ ơ và điềm đạm. Không vui mừng, không tức giận, không ngạc nhiên, không gì cả.
Cô đi ngang qua hắn, cũng chẳng thèm liếc nhìn, chỉ quăng lại một câu:
“Không cần cảm ơn. Tôi sẽ ghi lại sổ nợ cho anh.”
Nói rồi, cô đi thẳng. Bỏ lại hắn đứng đó với một nụ cười.
************************************
“Bạn chạy giỏi thật đấy! Thật đáng ngạc nhiên!”
“Sao bạn chạy giỏi vậy?”
Xung quanh Miu trong phòng thay đồ là một đống con gái bu lại. Cô chỉ hờ hững buông vài câu khiêm tốn rồi bỏ đi thay đồ. Cô ngồi lì trong phòng thay đồ riêng cho đến khi bọn họ đi hết. Đúng thật là mệt mà.
“Thay đồ lâu quá đấy.” – giờ này đã trễ lắm rồi. Còn ai nữa nhỉ?
“Cậu chưa về hả Sara?” – thì ra là cô bạn tóc màu carot ngồi cùng bàn.
“Giờ đi đây.” – Sara quăng cho Miu một câu lạt nhách và một bình nước rồi quay người bỏ đi.
Miu nhìn theo bóng dáng cô bạn, mỉm cười. Sara không hề khó gần như vẻ ngoài của cậu ấy. Chỉ là cậu ấy ngại giao tiếp mà thôi, cũng giống như cô vậy. Hai con người lạnh lùng, một cử chỉ quan tâm nhỏ mà cộc cằn của một người cũng đủ làm ấm lòng người còn lại.
“Chào cô em! Trông có vẻ mệt mỏi thế, đi xả stress cùng bọn anh không?” – bỗng, trong góc tối bước ra 5 chàng trai cao to. Một người lên tiếng, giọng đùa cợt.
Miu lướt ngang qua mặt họ, không thèm đoái hoài. Bơ đẹp luôn.
“Khoan đã! Đi đâu vậy?” – một người tiến đến, nắm chặt cánh tay cô, giọng có phần khó chịu.
“Không đi thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ cô bé!” – bây giờ, cô đã bị vây quanh bởi 5 người con trai. Ấy vậy mà, trên gương mặt kia vẫn không có chút gì là sợ hãi.
“Bỏ ra.” – Miu nhẹ nhàng nói. Lời nói nhẹ bẫng như gió thoảng nhưng rất dứt khoát, như một mệnh lệnh.
“Nếu không thì sao?” – cả 5 chàng trai ngày càng tiến sát cô hơn.
Đúng thật là phiền phức.
Miu khẽ vặn nhẹ tay, bẻ gãy cánh tay đôi bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình. Nhanh như cắt quay người lại, đạp thẳng vào bụng tên thứ 2, quay sang húc thẳng vào bụng tên thứ ba bằng một lực không thể xem thường. Hai tên còn lại cũng bị cô chưởng cho nằm lăn quay dưới sàn. Một cô gái đang tập bóng chuyền thì bị kéo qua bắt chạy 5000 mét, và giờ thì vừa knock out hết 5 đứa con trai. Không phải dạng vừa vừa vừa vừa đâu!
Ẩn trong bóng tối, một bóng người cao lơn đang dựa vào tường, im lặng quan sát từ nãy đến giờ. Bỗng xuất hiện trên gương mặt ấy, một nụ cười hài lòng nhẹ. Ngay khi Miu rời đi, người ấy cũng quay người bước. Thấp thoáng trong bóng tối một chiếc quần jeans trắng.
*********************************************
“Khỉ thật! Ê hết cả người!”
“Ai biết được con nhỏ đó có võ chứ! Còn là cao thủ nữa!”
“Biết làm sao ăn nói với Miho giờ?”
Trên một con hẻm vắng lặng, 5 chàng trai khi nãy đang sải bước. Bỗng xuất hiện trước mặt họ và đi ngược hướng với họ, một bóng người cao ráo quen thuộc với chiếc quần jeans trắng.
Cả 5 chàng trai đứng chôn chân tại chỗ, người run lên bần bật vì sợ.
Bóng người cao lớn đó chầm chậm tiến về phía họ, rồi lướt qua luôn, không một cái liếc mắt. Bỗng…
*ĐOÀNG… ĐOÀNG… ĐOÀNG…*
Năm thân hình cao to gục xuống mặt được xuống mặt đường lạnh, máu tuôn xối xả. Không một tiếng hét, không một tiếng kêu cứu, không khí im ắng đến đáng sợ.
Han-yu vẫn bước tiếp như không nghe thấy gì. Tấm lưng to lớn cô độc không một lần quay lại. Như thể, anh đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
“Đụng… đến Miu… là chết!”