“Vì cậu đau nên mình cũng sẽ đau cùng cậu.”
8 giờ tối…
Tôi cùng anh Kat đi dạo trên đường. Vẫn giữ thói quen cũ, tôi cùng anh vi vu trên làn đường lát nhựa xám ngắt cùng nhảy cùng ngân nga mấy bài hát quen thuộc. Tôi hát còn anh yên lặng lắng nghe. Tiếng gió nhẹ nhàng lướt theo lời hát.
I believe I can love.
You give me your loving care
I believe in what we are
I don't know where I would be without you stayinh with me
Sometimes, I'm lost in misery
You will take me all the way, I'm not afraid
Oh, you and me, hand in hand to every where amazing be my friend oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need.
You are the only one.
-Anh thấy thế nào, em hát hay chứ?
-Cũng tạm!
Xì, biết ngay mà, anh Kat chẳng bao giờ khen tôi lấy một câu. Anh trai gì mà…chán!
-Min ơi khát không anh đi mua nước?
-Cũng khát, anh đi mua đi.
-Ừ, đứng đây đợi anh nhé!
-Okei!
Nói xong anh Kat chạy về phía cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Còn ngoái đầu vẫy vẫy tôi.
Đột nhiên hôm nay anh Kat tốt bụng đột xuất đi mua nước mời tôi. Chẳng lẽ tối nay có bão cấp 13?
Qua lớp kính cửa hàng tạp hoá tôi thấy anh chạy lòng vòng quanh mấy kệ nước giải khát, hình như còn đang phân vân nên chọn loại nào hợp 3 tiêu chí ngon-bổ-rẻ mới mua. Hic, ông ấy là người kém cá chọn canh… Lấy bừa cho tôi chai C2 là được rồi lại vừa đủ 3 tiêu chí bất di bất dịch của ông ấy!
Bụp, bụp!
-Thằng nhãi mày được lắm!
Phía cuối đường vang lên tiếng va chạm của kim loại, tiếng người chửi nhau, có cả tiếng bùm bụp như đánh nhau.
Đánh nhau?
Chân tay tôi bủn rủn tưởng tượng ra cảnh máu me. Tôi sợ máu, rất sợ…
Anh Kat ơi cứu em!
Mặt tôi tái mép, tay chân cứng đờ. Bất động. Bậm chặt môi đến bật máu, quá khứ nào đó lại ùa về… Máu, lênh láng máu… Tiếng súng giằng xé không gian…
Ngồi sụp xuống, tôi cố gắng hớp lấy vài ngụm không khí, tim tôi đang đập chậm lại…
Tiếng xé gió của thanh kim loại thật ghê rợn.
-Chúng mày dám đánh lén tao!
Tôi ngừng bặm môi, ngước mặt về cuối con đường. Nơi đó có hơi thở của người con trai tôi thích…
Giọng nói đó không thể nhầm lẫn được..
Gió cứ đẩy tôi về tiến phía trước, tôi bước đến thật gần, thật gần..
Tối om…
Những vật bằng kim loại lóe sáng một góc.
Tiếng rên..
Tiếng thở hồng hộc…
Đâu đó có mùi bạc hà hoà lẫn mùi máu…
Tiếng kim loại va chạm im bặt…thay thế đó là giọng nói ồm ồm hống hách của kẻ thắng trận:
-Thằng ranh, mày có đánh được nữa không, coi chừng mày đã không đủ sức lết về rồi..
-Lũ khốn, mày biết tay tao..
Tiếng xé gió lần nữa lại vang lên… Gió rít mạnh qua kẽ lá, bầu trời nổi đầy giông tố… Tiếng sét rạch ngang trời…
Dáng người xiêu vẹo đổ xuống…
Thêm một người nữa…
Từ từ…bóng người cuối cùng cũng đổ xuống…
Tiếng sét một lần nữa rạch rách lớp không khí tanh nồng..
Ở đó…
Còn một bóng người đứng vững giữa đống ngổn ngang toàn người là người…
Cái dáng ấy tôi đã kịp nhận ra…
Tim to co lại đau đớn…
Trên bóng dáng ấy thấm đầy máu…
Không hiểu sao bước chân tôi lại tiến về bóng dáng ấy..
Tôi muốn chạm vào người đó, muốn xoa dịu vết thương xé da xé thịt ấy, muốn ôm người ấy cho bớt cô đơn…
Rất gần rồi, tớ có thể chạm vào cậu một lần nữa…
Á!
Có cái gì đó nhói lên sau lưng tôi, rát đau…
Tôi tưởng chừng muốn gục ngã…
Mùi tanh của máu sực lên mũi tôi…hình như đó là mùi máu của tôi…
Trước khi gục xuống, tôi đã nhìn thấy bóng dáng đó kịp quay lại…
-Thằng khốn, mày dám đâm cô ấy…
-Min à, cậu đừng ngủ…tôi sẽ cứu cậu…sao cậu lại dại dột tiến về phía này chứ? Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu…sẽ không sao đâu…
-Min…
Min…
Min…
Vì cậu đau nên mình cũng sẽ đau cùng cậu…
Mình thật muốn gần cậu…như lúc này…
Cậu có biết không?