Kim huých tay tôi cười hớn hở–Hoàng tử của nàng trở về rồi kìa!!
-Ừ, trở về thì sao chứ?
-Cậu sao vậy? Chẳng phải lúc trên đường tới trường nghe tớ nói Ken sang Mĩ mà mặt ngẩn ngơ ra sao.
-Dù gì, tớ với Ken vẫn là người dưng.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi thu dọn lại sách vở rồi ra khỏi lớp vội vã. Tôi cần tránh mặt Ken, tôi sợ trái tim mình sẽ đau với sự thờ ơ của người ấy..
Tôi chạm mặt tên biến thái khi vừa ra khỏi lớp. Trên tay hắn ta là một đống đồ ăn. Hắn cười khì khì rồi chẳng ngại ngùng kéo tay tôi đi. Tôi mặc hắn. Bước đi vô thức.
Nhưng…
Có bàn tay nào đó giữ tôi lại.. Cái nắm tay ấy rất ấm áp và quen lạ…
Tôi quay lại, hắn cũng quay lại..
Tim tôi đánh trật một nhịp…lòng vô cùng hạnh phúc…
Cậu ấy đã kéo tôi lại…về bên cậu ấy…
-Min có chuyện phải đi gấp, anh có thể buông tay Min ra được không?
Tên biến thái vẻ sững sờ sau đó cười khẩy, giữ chặt tay tôi hơn. Hắn nhếch miệng:
-Xin lỗi! Không được!
Tôi ái ngại nhìn xung quanh. Hic, tôi trở thành người nổi tiếng rồi, đứng giữa cửa lớp bị hai anh chàng đẹp trai ”tranh giành” nhau trước ánh mắt toàn sát khí của các học sinh.
Á!
Bỗng dưng tôi bị giật mạnh lao vào vòng tay của một ai đó. Tuy bờ vai có hơi nhức khi bị va chạm nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng.
Là bởi…
Tôi đang trong vòng tay Ken… Tay cậu ấy giữ chặt lấy eo tôi..
Tim tôi đập mạnh, bờ má đỏ dần lên..vô cùng ngượng ngùng..
Mùi bạc hà xộc vào mũi…thơm ngát…
Lần này, tớ đã biết được, cậu chính là người hôm ấy cứu tớ..
Nhưng sao cậu lại tỏ vẻ không biết gì là thế nào? Tại sao cậu lại giấu tớ?
-Tôi đã nói Min có việc phải đi!
Trước cái trừng mắt của Huy Phong, Ken kéo tôi bỏ đi..
Tôi im lặng…
Ngạc nhiên, Ken lôi tôi xuống phòng y tế..
Đẩy tôi ngồi xuống giường, Ken bước vào trong phòng kính làm cái gì đó rồi mấy phút sau quay trở ra. Trên tay là một đống băng và bông.
-Vết thương của cậu chảy máu rồi!
Ken hờ hững hướng mắt về phiá vai tôi rồi lạnh lùng cất lời.
Cuối cùng tôi cũng hiểu việc mà tôi phải đi như Ken nói là việc gì rồi.. Tôi gật nhẹ sau đó ngây người. Những chị y tá đâu hết rồi?
Như hiểu được thắc mắc của tôi, Ken để nhẹ bông băng xuống giường rồi nói nhẹ:
-Các y tá không có trong phòng nên tôi sẽ thay băng cho cậu!
Mặt tôi đỏ bừng..may mà Ken ngồi sau lưng tôi nên không thấy bộ mặt tôi lúc đó.
Tôi đang bị thương ở vai, ở vai đấy! Mà muốn thay băng thì phải cởi áo… Ax, Ken là con trai..sao tôi có thể?
Thế là tim tôi được tập thể dục suốt từ nãy giờ.. Mặt đỏ gay..
-Cậu cởi nút áo ra đi, tôi ngồi đằng sau sẽ không thấy gì đâu!
Tôi làm theo cũng hiểu sao mình lại nghe lời Ken đến vậy. Nhưng có lẽ tôi tin tưởng Ken.. Ken không phải tên háo sắc..
Tách.. Chiếc nút đầu tiên bật ra.. Tôi nín thở.
Tách.
Tách.
Thế là bờ vai tôi trần trụi trước mắt Ken. Mặt tôi giờ đây đỏ lựng hơn cả cà chua. Huhu thế là Ken đã nhìn thấy một ít da thịt của tôi rồi!
-Đừng căng thẳng quá, tôi sẽ không nhìn đằng trước của cậu đâu. Cậu có thể lấy một tay giữ áo trước ngực–giọng Ken đều đều vang lên.
Tôi gật nhẹ!
Bàn tay Ken nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ rồi bôi thuốc lên vết thương. Tôi rên nhẹ. Quả thực rất sót!
Cuối cùng vết thương cũng đã được băng xong. Ken thở hắt ra. Có lẽ Ken cũng căng thẳng giống tôi.
Tôi nhanh chóng cài lại cúc áo. Tôi không dám quay lại nhìn Ken, tôi vẫn còn xấu hổ..dù gì tôi cũng là con gái. Để một tên con trai động chạm vào người cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Tôi và Ken cứ thế ngồi im lặng không ai nói một câu nào. Tôi thì ngượng còn Ken thì sao?
Dường như không khí quá khó thở, Ken cất giọng trước:
-Về lớp thôi!
Tôi uh huh rồi đứng dậy đi theo Ken. Tôi theo sau Ken, chăm chú quan sát cậu ấy. Đã 15 ngày, tôi không gặp Ken, cũng nhớ, cũng dằn vặt, cũng ngơ ngẩn…như một cô gái có người yêu. Dõi theo từng bước chân Ken, tôi cười nhẹ…có lẽ khoảng cách giữa tôi và Ken chỉ là mấy bước chân này. Điều đó làm tôi cảm thấy vui vui!