Tối trời mưa to, nước chảy rào rào như thác, áng chừng đến sáng mai mới tạnh được. Tôi lim dim dán mắt vào quyển sách giáo khoa Lịch sử, các chữ cái nhảy nhót trước mặt nhưng chẳng có chữ nào nhảy vào đầu. Nếu không phải chuẩn bị ôn thi giữa kì thì lúc này đây tôi đã được ngủ yên lành rồi. Oáp, buồn ngủ quá đi mất!
Kim nằm dưới sàn, chân gác lên giường. Trên tay là quyển Hóa to tướng, tôi để ý thấy Kim rất chăm chú nhìn mấy phương trình có “dấu sao”, hắc hắc, về khoản Hoá này Kim phải gọi là “cao nhân”. Đỉnh của đỉnh. Còn tôi, cái môn mà tôi có thể chèo chống được là Văn, không hiểu là do tôi hay đọc truyện hay là do tôi giỏi bẩm sinh mà điểm trung bình Văn từ lớp mầm đến học cấp 3 đều cao nhất lớp. Cái tính ưa lãng mạn của tôi chắc cũng bắt đầu từ môn Văn này.
Tôi lấy hai tay kéo căng mi mắt, hai đồng tử dí sát vào mấy mốc thời gian loằng ngoằng loạn hết cả lên. Nói thật, các con số là nỗi kinh hoàng của tôi. Ôi, ước gì tôi có phép màu hoá tất cả chúng thành bánh rồi nhét vào mồm được bữa ăn khuya!(ham ăn!!!)
Ring..ring…
Điện thoại vứt tận cuối giường sáng lên báo tin nhắn. Tôi vơ lấy rồi vội mở. Ừm…số lạ. Của ai đây ta?
“Cô bé cổ tích, chúc ngủ ngon!”
Ax, đang chống mắt lên cho đỡ buồn ngủ thì tự dưng tên hâm nào đó đi chúc ngủ ngon, điên mất. Hai mí mắt tôi đang biểu tình dữ dội đây này, ôi cơn ngủ kéo đến ngày càng nặng. Tôi mà biết tên nào ngồi buồn dỗi hơi thừa tiền gửi tin nhắn này thì tôi sẽ vứt hắn cho cá mập nghiền nát, hừ! (dạo này xem phim kinh dị nhiều nên nhiễm!). Tôi mà thi trượt thì…tôi sẽ nháy máy tên điên cả ngày! Chọc tức tôi hả?
Ơ…
“Cô bé cổ tích?”
Sao nghe quen quen, hình như có ai đó nói câu này rồi thì phải? Ai nhỉ? Các dây thần kinh xém chút nữa bốc khói, hix tôi thừa nhận trí nhớ của tôi khá kém nên tôi học khá dốt mấy môn học thuộc. Lật lại trí óc khác nào đang đọc Lịch sử. Ngày nào, tháng nào, năm nào, phút nào, giờ nào, ở đâu,..vân vân và mây mây!
aaaa…đã đau đầu vì lịch sử thì chớ, giờ lại đến truy tìm tên dỗi hơi. Đầu tôi sắp nổ tung rồi! Không nghĩ nữa, mặc xác hắn, mình có phải là người mất tiền đâu mà phải quan tâm…
Học thôi! Không quan tâm…
Dụi dụi mắt nhiều lần, hình như…
Hic, tôi vừa nhận ra một điều TÔI TỈNH NGỦ RỒI… Đây không phải là tin vui đâu các bạn, giờ đã là 11 giờ đêm rồi, tôi mà đã tỉnh ngủ thì coi như mất ngủ cả đêm!!!. Cái bệnh quái lạ này đến tôi còn chả biết tại sao, nguyên nhân nào dẫn đến! Tất cả là tại cái tin nhắn điên rồ đó aaaaaa…..
-Sao vậy?–Có lẽ thấy tôi tóc tai bù rù (do tức quá vò đầu, híc), mặt mày xám xịt hơn cả mây giông, Kim ngóc đầu lên hỏi quan tâm.
-Hừ, tớ không sao đâu, bỗng nhiên có tên chọc phá nên tớ hơi bức xúc!–tôi vuốt lại tóc rồi nhấc lại quyển sách lẩm bẩm đọc như tụng kinh chỉ thiếu mỗi điều chưa chắp tay và gõ mõ.
Kim chán nản nằm lại chỗ cũ, vẻ mặt trở về trạng thái đăm chiêu như trước. Tự nhiên tôi lại thấy có lỗi kinh khủng khi phá đi sự tập trung của Kim.
Kim chuyển đến sống cùng gia đình tôi cũng đã mấp mé gần một tháng. Do nhà tôi thiết kế đủ ỗi người một phòng nên không có phòng thừa dĩ nhiên Kim phải ở cùng phòng với tôi. Trước kia phòng tôi giống bãi rác của thành phố nhưng giờ đây nó đã trở thành một bãi chiến trường theo đúng nghĩa của nó: ngổn ngang nào là sách nào là vở, cái gầm giường cái vắt vẻo trên kệ, chăn thì kéo lê xuống sàn, thú bông vứt lung tung beng, hic, đó là hậu quả của việc chiến tranh “đập gối ném thú” của tôi và Kim. Nói thật giờ cứ ra khỏi phòng là tôi lại phải khoá chặt cửa và giấu biến chìa khoá, tôi cá mẹ tôi mà thấy cảnh tượng đó thì tôi và Kim chỉ có nước xách vali ra ngoài đường mà ở. -Min này, sáng nay cậu với Ken tay nắm tay đi đâu đấy? Ay ya, mà chàng và nàng thân mật quá đi, ôm ấp nhau giữa bao nhiêu người!–biết ngay Kim sẽ tò mò mà, thể nào cứ một tí Kim lại liếc tôi khó hiểu. Tôi biết tôi đang thân với “chúa tò mò”.
-Xuống phòng y tế thay băng mà cậu nói sến quá đi, cái gì mà chàng với nàng, tay trong tay, ôm ấp nhau!–tôi cảm thấy má tôi phút chốc nóng bừng. Nghĩ lại giây phút Ken siết chặt lấy eo tôi là tôi muốn ôm chằm lấy cậu ấy mãi mãi không buông, nếu có thể tôi sẽ mua keo 502 dán chặt khoảnh khắc đó lại. Ken sẽ bên tôi suốt đời, khà khà! (tự nhận thấy tôi ngày càng biến thái giống tên Huy Phong.)
-Thay băng hả? Ừm…y tá thay cho à?–Kim bật dậy ngay tức khắc, sau đó tặng cho tôi một điệu cười vô cùng gian manh. Haizz, tôi biết cô bạn đang suy nghĩ sai lệch theo một hướng khác, cái đôi mắt một mí híp lại vẻ thăm dò hướng thẳng đến tôi. Mà tôi đâu có dại mà khai ra tất cả, khai ra để cho Kim trêu tôi đến đỏ mặt à.
-Tất nhiên là y tá thay cho rồi, cậu lại suy nghĩ lung tung!
-Thế sao mặt cậu đỏ ửng thế kia? Khai mau, nàng với chàng đã làm gì?
Tôi ngơ ngác sờ lên mặt rồi ngẩn người như con ngố nhìn Kim cười sằng sặc. Híc, hình như…tôi mắc lừa Kim.. Sập bẫy rồi!
-Có tật giật mình, “chuyên gia” Kim đâu phải tầm thường tưởng có thể qua mắt được Kim này sao?–Kim ngừng cười, rồi trèo tót lên giường ngồi đối mặt với tôi. Bộ mặt Kim lúc này chẳng khác nào Bao Công xử án. Vô cùng nghiêm túc và…e hèm..đểu giả.. (tôi thề tôi nói thật!) (>..–). Hay rồi! Giờ đây Mỹ Thanh đã quay sang gay gấn với Huy Phong. Tôi là người thừa trong trận huyết chiến này nên phải biến thôi. Ôi vui quá là vui..
Bye, bye hai người, ở lại mạnh khoẻ, ý quên phải là lành lặn trở về nhé…
Tôi rón rén nhấc chân thật nhẹ…thật nhẹ…sắp được rồi…sắp được rồi… (Lúc này trông tôi có dáng người giống hệt con bọ ngựa >.