Cố Tích

Tôi được điều đến bên cạnh thiếu gia, làm cho hai người hầu của thiếu gia Đông Phong, Tây Phong rất bất mãn, ước chừng là sợ tôi lấy mất chỗ đứng của bọn họ, đương nhiên cũng có thể nguyên nhân là khi tôi cứu thiếu gia bỏ bọn họ chạy lấy người. Tôi cũng bị đổi tên thành Nam Phong, nếu thêm một tên Bắc Phong nữa, là vừa đủ một bàn chơi mạt chược.

Thủ đoạn khi dễ người của tiểu hài tử cũng có hạn, chỉ là xa lánh, nói những lời khó nghe thôi, tôi cũng không so đo với bọn họ. Nếu bọn họ nghĩ tới chuyện động tay động chân, tôi lập tức cho bọn họ chút giáo huấn.

Tôi nhường nhịn khiến cho vú nuôi của thiếu gia rất có cảm tình, bà đối rất chiếu cố tới tôi, không chỉ mắng Đông Phong, Tây Phong, bình thường khi làm điểm tâm cho thiếu gia luôn có phần của tôi. Thiếu gia cũng đối xử với tôi rất tốt, cho nên bọn họ không dám tiếp tục trêu chọc tôi.

Sinh hoạt của thiếu gia đương nhiên có thị nữ chăm lo, mỗi ngày chúng tôi chỉ bồi thiếu gia chơi đùa. Mỗi ngày bồi thiếu gia đọc sách, tuy rằng thiếu gia không muốn đi, nhưng ước chừng phu nhân hiểu rõ việc này quan hệ tới tương lai thiếu gia, cho nên dù hắn khóc lóc om sòm thế nào cũng không đáp ứng hắn.

Chữ phồn thể rất phức tạp, nhưng đối với tôi mà nói thì không thành vấn đề. Mỗi ngày cùng thiếu gia nghe giảng, hắn ngồi trong lớp ngủ, tôi đứng nghe rất nghiêm chỉnh. Nhớ lại kiếp trước tôi cũng ngủ gà ngủ gật trên lớp, không nghĩ đến đứng học lại có hiệu quả tốt thế này. Đương nhiên, chuyện này thiếu gia không biết.

Mỗi ngày sau giờ lên lớp hắn phải làm bài tập nộp lại cho phu tử, cũng để cho tôi viết.

“Thiếu gia, có thể viết ít đi được không?”, tôi vẻ mặt đau khổ cò kè mặc cả.

“Không được”, vẻ mặt thiếu gia lại có vài phần nghiêm giống thầy, “Nếu ngươi viết xong, buổi chiều thiếu gia ta sẽ mang ngươi đi xem điểu.”

“Thật ko”, khuôn mặt tôi mừng rỡ, “Vậy tôi viết. Thiếu gia nói phải giữ lời đấy.”

“Đương nhiên”, khuôn mặt thiếu gia đắc ý.



“Ngươi viết mấy chữ này sai rồi?”, thiếu gia vẽ mấy vòng tròn đỏ trên bài tập của tôi.

“Hả? Sai chỗ nào?”

“Chỗ này thừa nét, chỗ này lại thiếu một nét…”

“Thiếu gia, chữ vcủa thiếu gia đẹp thật đấy, tới lúc nào tôi mới lợi hại được như thiếu gia đây?”, thật ra thì, chữ viết của thiếu gia cũng chỉ tạm được.

“Thiếu gia ta đã khổ luyện nhiều năm rồi, ngươi ấy hả”, thiếu gia lắc đầu, “cũng khó khăn đấy.”

“Tôi viết sai, buổi chiều thiếu gia còn mang tôi đi theo không?”, tôi buồn rười rượi hỏi.

“Ừm…”, thiếu gia trầm ngâm một lát, “Ngươi viết sai, không thể mang ngươi đi, dù sao lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Lần sau mang ngươi đi, xế chiều hôm nay ngươi ở đây tập viết chữ đi.”

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống (nén cười chết mất), mếu máo.

Thiếu gia an ủi vỗ vai tôi, “Lần sau nhất định mang ngươi đi.”



Nguyên tắc cơ bản trong cuộc sống của tôi là diễn kịch, hiện tại thiếu gia trước mặt tôi càng ngày càng giống sư phó, tôi cũng càng ngày đóng kịch càng giỏi, bởi vậy hắn đặc biệt thích tôi. Tính tình hắn cũng không tốt lắm, tôi là hạ nhân duy nhất bên cạnh hắn chưa bị trách mắng, đấy cũng gọi là thành quả. Một nguyên nhân khác là thiếu gia thường mang theo tôi ra ngoài ăn chơi trác táng đánh nhau, trước giờ tôi chưa từng bại trận, làm hắn thấy sĩ diện. Chung quy hắn chỉ cảm thấy tôi tứ chi phát triển, đầu óc không tốt lắm, giống người khờ, cho nên đối xử với tôi tương đối khoan dung. Như vậy càng tốt.

Phu nhân phát hiện có tôi bên cạnh thiếu gia, làm hắn không còn bất mãn với việc đọc sách, nói tin tốt này cho lão gia. Lão gia có ý muốn khích lệ tôi, sau đó tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi lại tăng gấp đôi. Như vậy rất tốt, tôi có thể mua càng nhiều rượu ngon cho sư phó.

Lúc chúng tôi mười hai tuổi, thiếu gia đã hiểu chuyện, có một hôm hắn khổ não tìm tôi nói chuyện, “Nam Phong, đêm qua hình như ta đái dầm.”

Tôi vội vàng khẩn trương nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Bị người khác phát hiện không? Tôi vứt đệm chăn ra ngoài phủ nhé?”

Hắn lắc đầu, “Không nhiều như vậy, đệm chăn cũng không dính, ngươi… Có bị thế ko?”

Tôi dồn sức nín thở cho đỏ mặt, “Tôi… Năm ngoái… Cũng bị thế.”

Hắn nở nụ cười thoải mái, không để trong lòng. Không quá hai ngày, có một nha đầu tới hầu hạ trên giường hắn, tôi rốt cục cũng hiểu “đái dầm” của hắn là chuyện gì.

Từ đó về sau, hắn bớt hứng thú với chuyện chơi bời lêu lổng đánh nhau, bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ nhân, hắn và lão cha đúng là cùng một dạng. Các nha đầu trong phủ như gặp hoạ, trừ bỏ những nha đầu nhỏ tuổi, cùng nha đầu bên cạnh mẫu thân ra, thì kể cả người lão cha hắn từng chạm qua hắn cũng không buông tha.

Lúc lão cha hắn biết lại không hề tức giận, chỉ là cười hề hề nói: “Tiểu tử này có phong thái phong lưu của ta.”

Phản ứng này tôi đúng là không ngờ.

Phu nhân sợ hắn lại gây chuyện sinh sự, ngàn chọn vạn tuyển lấy một cô nương tuyệt sắc, muốn kiềm chế sự phong lưu của hắn. Trong thời gian ngắn coi như đạt được mục đích. Nhưng mà một cô nương xinh đẹp, cũng không bằng một ngàn cô nương xinh bình thường, đây chính là ý tứ của câu “mỗi người mỗi vẻ”. Mặc dù thiếu gia không quên trong phòng có một mỹ nhân, nhưng cũng không ngừng việc ra ngoài mua vui. Nói thế nào, hắn đã nếm qua bao nhiêu vị ngọt, thân phận gia thế hắn lại càng tăng khả năng được nếm thêm nhiều vị ngọt, lại không có ai kiềm chế được hắn, tựa như một con chó động dục, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế.

Sau khi hắn bị bọn bạn xấu tác động, hắn quyết định đi kỹ viện một phen. Nếu để lão gia phu nhân biết, người bị đánh chính là tôi. Ở nhà điên là một chuyện, nhưng đi đến chỗ đó, bọn họ không đồng ý. Làm thế nào ngăn cản hắn đây? Dù sao hắn tràn ngập tò mò với nơi đó, huống hồ hoa nhà không thơm mát bằng hoa dại.

“Thiếu gia…”, tôi do dự mở miệng.

“Sao? Hôm nay thiếu gia ta cũng gọi cho ngươi một cô nương, để ngươi cũng vui vẻ luôn.”

“Tôi không muốn”, tôi kiên quyết lắc đầu

“Ha ha”, hắn nhìn chằm chằm tôi cười ám muội, “Có phải chỗ đó ko dùng được?”

==!!! Vốn là không có để mà dùng…”Tôi nghe tên Bảo An nói, đại thiếu gia nhà hắn nhiễm bệnh hoa liễu ở kỹ viện, nhà bọn họ nói hắn đi học xa nhà, thật ra là phải đi xa để dưỡng bệnh, nghe nói cái đó của hắn bị hỏng, không dám gặp người khác”, Chuyện này cũng có mấy phần thật, Nhị thiếu gia Liễu gia là bạn tốt của thiếu gia, Bảo An là gã sai vặt của hắn, có thân quen với tôi là thật, hắn còn là một tên ưa buôn dưa lê, chuyện gì cũng kể tôi nghe.

Thiếu gia do dự một chút, “Thật không?”

Tôi gật đầu, “Thật, thiếu gia không nhớ sao? Lần trước thiếu gia nói mời Liễu Nhị thiếu gia đi kỹ viện, mặt hắn tái mét, kiếm cớ chuồn đi đấy thôi.”

“Ừ”, thiếu gia ra vẻ sờ ria mép, gật đầu, “Cũng đúng.”

“Tôi nghe nói Liễu đại thiếu gia mới chỉ ngủ với mấy chục cô trên hơn trăm cô ở kỹ viện, mà cũng bị mắc bệnh truyền nhiễm này…”

Mặt thiếu gia cũng tái xanh, “Vậy chúng ta không đi nữa.”

Tôi do dự nói: “Nếu như chỉ uống rượu, chơi trò chơi, có lẽ… sẽ không sao?”

Thiếu gia lắc đầu, sắc mặt hơi biến thành màu đen, “Nhưng không chắc chắn.”

“Hay là đến Thanh quán đi? Các nàng ở đó chưa phải tiếp khách.”

“Hừ”, thiếu gia cười lạnh một tiếng, “Ngươi tưởng các nàng ấy sạch sẽ sao, hôm qua Phương Ninh mới nói ta biết, hắn bỏ ra số tiền lớn để qua đêm với Mẫu Đơn của Thanh quán, kết quả Mẫu Đơn căn bản không phải là trinh nữ. Sau đó hắn mới biết, cái gì mà Thanh quán, chỉ cần nhiều tiền, làm gì có chuyện không tiếp khách.”

Thật ra hôm qua tôi cũng nghe Phương thiếu gia nói, “Vậy làm thế nào đây?”

“Hay là không đi, xế chiều chúng ta đi chơi đâu đó?”

Tiểu tổ tông này rốt cục cũng quyết định không đi kỹ viện, cám ơn trời đất, “Đi săn thú đi, bắt được con hoẵng to, thịt ăn ngon”, tôi cười. Hai năm qua nhờ ơn thiếu gia, tôi rốt cục đã được học cưỡi ngựa.

“Ngươi chỉ biết ăn”, thiếu gia cau mày trừng tôi, rồi lại cười, “Được rồi, cũng lâu không đi săn. Cầm thiệp mời gọi mọi người tới đi.”

“Dạ”, tôi cười hì hì rời đi. Nói là săn thú, thật ra chính là một khu vực săn bắn riêng, nuôi thả một ít dương, lộc, hoẵng. Không hề có mãnh thú. Nếu có mãnh thú, tôi cũng không dám đề nghị.

Săn được con mồi, cả đám sai vặt chúng tôi xử lý nấu nướng, bởi vì tôi đã từng làm việc ở nhà bếp, tài nấu nước không đến nỗi nào, cho nên chủ yếu là tôi nướng. Thiếu gia bọn họ ngồi dưới bóng cây vung quyền uống rượu.

Đang quay nướng con mồi, tự dưng có người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nhìn lại, hoá ra là Liễu Nhị thiếu gia.

Tôi nhìn hắn cười, “Liễu thiếu gia sao lại không chơi nữa?”

“Trò cũ này, chẳng thú vị. Nam Phong, ngươi năm nay bao tuổi?”

“Mười ba.”

“Thật không?”, hắn sờ đầu tôi, “Thiếu gia các ngươi năm nay đính hôn rồi, ngươi định thế nào?”

“Tôi?”, tôi nghiêng đầu, làm bộ như không rõ ý tứ hắn, “Lúc đó tôi đi giúp thiếu gia đón dâu thôi.”

Hắn cười ha hả, “Vậy ngươi có muốn thành thân không?”

“Chuyện này tôi không tự quyết định được.”

“Vậy ngươi có đang thích cô nương nào không?”

Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, “Tôi chỉ là hạ nhân, ai mà thích tôi chứ.”

“Ta thích ngươi.”

“Hả?”, tôi choáng váng, hắn nói cái gì?

“Ngươi có nguyện ý tới nhà ta, về sau luôn đi theo ta không?”

“Hả?”, tôi tiếp tục bộ dạng chậm hiểu, yếu ớt nói: “Liễu công tử, tôi là nam”, Liễu nhị công tử này cũng giống thiếu gia không lúc nào thiếu nữ nhân, sao đột nhiên biến thành đoạn tụ?

“Đương nhiên ta biết rõ ngươi là nam”, hắn cười thân mật chạm lên mũi tôi, “Ngươi không biết sao? Đương kim Hoàng thượng trong hậu cung cũng có nam thị kia kìa”, quả thực là, hiện giờ thịnh hành nam phong, gia đình quý tộc cũng không coi đó là chuyện hổ thẹn.

“Ngươi… Ngươi nói… Là tôi… Tôi…”, lần này tôi thật sự thấy dở khóc dở cười.

“Nếu ngươi nguyện ý, về sau ta sẽ không phụ ngươi”, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rõ ràng là một tiểu hài tử, lại giả bộ như người lớn

Nhẹ nhàng rút tay, tôi lắc đầu, khẽ nói: “Liễu thiếu gia, tôi… vẫn muốn lấy vợ sinh con, nếu như có thể.”

“Hắn đương nhiên muốn lấy vợ sinh con”, giọng nói của thiếu gia bỗng nhiên vọng tới, làm tôi giật cả mình, “Liễu Nhị, ngươi sao lại cùng Nam Phong nói mấy lời lung tung đó.”

Liễu nhị công tử ngượng ngùng cười, đứng dậy rời đi, ánh mắt thiếu gia nhìn tôi có chút kỳ quái.

Từ đó về sau, thái độ thiếu gia đối với tôi có chút kỳ quái, không mang theo tôi ra ngoài, còn thường xuyên nhìn chằm chằm tôi, còn thường thích kéo kéo tay tôi. Tuy rằng tôi có lo lắng thiếu gia đã quyết định thử một chút ham mê đồng tính với tôi, nhưng lo lắng nhất không phải chuyện đó, bởi vì khủng hoảng của tôi tới rồi, tôi đến tuổi dậy thì.

Xem như một dấu hiệu, đặc thù tính nữ của tôi tất cả dần dần hiện ra, khuôn mặt chậm rãi nẩy nở. Kinh nghiệm bản thân cho biết, đã đến lúc trải qua thời kỳ này, thời kỳ đẹp nhất của thiếu nữ, phi thường “chói lọi”. Tôi sợ rằng bí mật rất nhanh sẽ không còn là bí mật


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui