Có Tiền Quân Cùng Giả Nghèo Quân


Pei là tên của một thương hiệu nước hoa cao cấp nhẹ do Bùi Chẩn thành lập cách đây vài năm.

Nhiều tín đồ nước hoa nước ngoài quen gọi "hàng hiệu = tên nhà thiết kế" nên khi gọi anh ấy, họ sẽ trực tiếp gọi "Pei".

Vừa vặn anh cũng là họ là Bùi, không có sự khác biệt.

Trong không khí yên tĩnh, cậu con lai tây và Bùi Chẩn nhìn nhau, trong không khí tóe ra tia lửa.

Người bình thường không dễ dàng phát ra pháo hoa "thù địch", bọn họ chỉ có thể cảm giác được dòng điện khá mạnh - Hàn Phục vài phút xúc động, tính chiếm hữu nổi lên, lại biến thành bạch tuộc, ôm người càng chặt.

Thanh niên lai kia phớt lờ sự tồn tại của cậu, chỉ nhìn Bùi Chẩn rồi cười như không cười vài cái: "Đã bốn năm rồi, Pei, không ngờ...!cậu vẫn còn sống sao?"
Này, khoan đã, anh ấy vừa nói gì vậy?
Một cơn gió nhẹ cuốn những bông hoa đào lên, Hàn Phục còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhìn kỹ lại,cái gì mà nghe nhầm! Đôi mắt của người thanh niên lai trần trụi tràn đầy khiêu khích, và anh ta nhìn lên đôi chân của Bùi Chẩn đầy ẩn ý!
Nếu nó không bị kéo lại, Hàn Phục ước tính rằng mình bạo K sẽ yếu hơn anh ta mười cen- ti- mét.

Này ngoại quỷ giả! Rõ ràng là chân trái của Bùi Chẩn đã bị gãy và bị thương nặng!
...!
Đôi chân của Bùi Chẩn nếu trời trong gió nhẹ thì không sao.

Nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không thể phát hiện ra một chút chậm chạp nào.

Nhưng trời mưa thì đau kinh khủng.

Cùng một chỗ một tháng, chỉ đổ đúng một trận mưa.

Nhưng có một lần, Hàn Phục trực tiếp bị vắt kiệt sức, không dám nghĩ sẽ trải qua lần thứ hai và thứ ba trong tương lai, mỗi ngày đều cậu đều lén lút treo búp bê cầu nắng ngoài nhà kính.

Nhưng người trước mặt này lại một mặt hả hê?!
Đây không phải là muốn ăn đòn thì là cái gì!

...!
Một bụng tức giận, nắm chặt hai tay, theo Bùi Chẩn thấy, không nghi ngờ gì nữa, nó chứa đầy tình yêu và sự xót xa.

…… Mặc kệ có thực sự là như vậy hay không, nhìn giống là được.

Con người là những sinh vật trái ngược nhau, họ thường nghi ngờ bản thân và cuộc sống, nhưng khi được nuôi dưỡng bởi sự ngọt ngào, họ luôn có thể tạo ra năng lượng mạnh mẽ của phản ứng tổng hợp hạt nhân.

Bùi Chẩn trước kia, từng nổi tiếng vì có thể
Mặc dù tính khí của anh đã giảm đi rất nhiều sau khi già đi và sự sắc bén cũng giảm mạnh, nhưng vẫn thừa để đối phó với thằng con lai này.

Anh bình tĩnh thuận chó săn lông, quay mặt về phía Lý Tư Đặc nở nụ cười ôn hòa: "Ừ, thật sự là đã lâu không gặp.Tôi nhớ tới lần đó gặp cậu ở Pháp, cậu mới mười lăm tuổi, lúc còn đang là một chàng trai nhỏ."
Nói đến đây, anh dừng một chút: “Nhắc mới nhớ, từ đó đến giờ cậu vẫn chưa trưởng thành sao?”
Lý Tư Đặc"..."
"Có vẻ béo.

Mấy năm nay Raspberry nấu cơm không tệ?"
Lý Tư Đặc: "..."
"Cậu phải cẩn thận.

Tôi nghe nói rằng nhiều những người lai sẽ dễ bị hói đầu và béo phì ở tuổi trưởng thành.

Cha cậu có phải còn có một chút huyết thống của Nga? Đừng có làm nổ quả bóng, không thì mất kiểm soát đó.

Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, anh đừng không thích nghe nhé"
Lý Tư Đặc: Cậu nói vớ vẩn!
***
Vài ngày sau, vào sáng sớm.

Một thanh niên lai tây đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean đứng tựa vào cổng đá xanh của trường.

Vì sở hữu gương mặt 360 độ không góc chết nên Lý Tư Đặc gần như nổi tiếng không kém các sao nam hạng 2.


Tỷ lệ soát luôn được anh góp mặt khi quét ảnh mỹ nam trên mạng, nhiều người biết đến anh ta.

Tại thời điểm đó, nhiều học sinh ra vào chạy chậm lại, cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Lý Tư Đặc không quan tâm.

Chỉ thấy trong khoảng trống phía trước, một chiếc Land Rover màu đen từ xa trong bãi đậu xe đang từ từ lái xe đi vào, trong đôi mắt xanh đen của anh lóe lên một tia lạnh lùng.

Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với việc đè bẹp mọi người bất kể ngoại hình hay tài năng.

Thế mà hôm đó, những câu diss của đối phương làm cho anh hụt hẫng, không thể nhin nổi.

Kết quả là trước khi sắp xếp xong từ ngữ để mắng lại là “Đồ lưu manh, vô lại và nhiều lịch sử đen”, đối phương đã chạy xe đi một khoảng xa, chỉ còn nhìn thấy khói?!
Không đời nào! Phải lấy lại danh dự!
...!
Bùi Chẩn phớt lờ con người to lớn ở cửa, kéo tay áo sói nhỏ và đi thẳng vào.

Bị Lý Tư Đặc cười lạnh một tiếng rồi ngăn lại.

"Anh bạn, có phải anh nghĩ rằng chỉ cần nhận một người học việc là có thể thay hình đổi dạng và tẩy trắng?"
Bùi Chẩn: "..."
Lý Tư Đặc: "Để thu lợi mà không từ thủ đoạn, rồi bị Libraby trục xuất vì sử dụng 'thuốc phiện'.

Liệu một kẻ phản bội ngành nghề như cậu có còn đủ tư cách để vào trường dạy điều chế nước hoa không?"
Nói xong một lời, chung quanh liền náo động.

"Thuốc phiện?"
"Có phải là cái vụ ầm ỹ đó không..."
"Có phải Pei không? Tôi đã từng thích nhãn hiệu đó! Chính nhà chế tạo nước hoa đó?"
...!
"Thuốc phiện" trong miệng Lý Tư Đặc là một loại cây có tên là "kê tre", chỉ mọc ở một vài khu vực của Vân Nam.


Năm đó, lần cuối cùng anh đi du lịch cùng Dịch Trường Tình, chính là đi Vân Nam.

Khi ở nhà một người chăn gia súc, anh tình cờ bắt gặp một loại cây nhỏ trông giống như một quả mọng chưa chín.

Vì thích mùi thơm độc đáo của nó nên anh đã đem về nhà trồng và chăm bón, đồng thời thử lọc lấy tinh dầu và làm nước hoa.

Không ngờ rằng một cái cây nhỏ lại mang đến cho anh một tai họa lớn.

Năm đó, nước hoa của Bùi Chẩn được chọn ở vị trí thứ ba trong "Top 10 của năm" của Library, còn sắp được đưa vào "Collection Hall".

Nhưng chỉ qua một đêm, nguyên liệu chính là kê tre đã được phòng thí nghiệm phân tích nghi ngờ có thành phần gây nghiện có hại cho sức khỏe con người.

"Ma túy mới", "thuốc phiện"...!đồn thổi khắp nơi.

Trên thực tế, cho đến nay, phòng thí nghiệm vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Tinh dầu kê tre nhanh chóng bị cộng đồng quốc tế cấm, anh cũng bị dư luận tố cáo là trục lợi và vô lương tâm, sau hàng loạt báo cáo sôi nổi, chỉ trích nặng nề, thương hiệu dưới tên anh bị mất uy tín.

Và năm đó, vị trí thứ 4 trong "Top 10 của năm" là Lý Tư Đặc.

(Ba người đứng đầu đã được chọn vào điện đường.)
Sau khi "Collection Hall" hủy bỏ giải thưởng của Bùi Chẩn, ban đầu Library muốn để tác phẩm của Lý Tư Đặc, nhưng bị cậu ta từ chối.

【Vậy thì khác gì loại không từ thủ đoạn kia, ai thèm đi thế chỗ của hắn chứ?】
...!
Cho đến nay, Bùi Chẩn vẫn quá lười biếng để giải thích những điều không thể chối cãi vào thời điểm đó.

Sau khi trải qua tường đổ và bị người khác ném đá xuống giếng, anh không còn quan tâm đến ánh mắt, tranh luận, mặt dày thêm như có thêm vài lớp vải lót.

Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai chặn đường của Hàn Phục.

Đó là trân bảo của anh, cậu ấy bất luận thế nào cũng sẽ phải trở thành ngôi sao sáng, không ai được phép động vào.

"Cậu," anh quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía thanh niên lai tây, "Nếu muốn nhằm vào tôi, tôi tiếp cậu đến cùng, nhưng không cần liên lụy người không liên quan, đúng không? Cậu ấy chỉ là người điều chế nước hoa lý lịch trong sạch và đã đóng học phí tới lớp, ảnh hưởng đến nhà cậu à? "

Lý Tư Đặc bật cười, "Trong sạch? Đi theo loại khối u ác tính trong ngành như cậu học việc chính là đi đường ngang ngõ tắt! Làm sao cậu ta có thể trong sạch được?"
Bùi Chẩn: "Làm câu thất vọng rồi, cậu ấy không phải là người học việc của tôi."
Lý Tư Đặc: "Há, không dám thừa nhận? Không phải người học việc, thế mà vẫn theo cậu mỗi ngày?!"
"..."
Hàn Phục bước tới, lười biếng dựa vào vai ai đó: "Bởi vì Chẩn Chẩn là bạn trai quan trọng nhất của tôi."
Lý Tư Đặc: "..."
Tất cả mọi người: "..."
“Quạc, quạc” hai con quạ đen bay qua học viện.

Sự im lặng khiến Hàn Phục có chút buồn bực: "Không phải, đây không phải là chuyện dễ nhìn sao? Hai chúng ta rõ ràng là xứng đôi, đúng không?"
Tiện tay, còn kéo theo một thanh niên mặt tròn như bánh bao.

"Này, tôi hỏi cậu, tôi với anh ấy nhìn thế nào cũng là một đôi đúng không?"
Thanh niên: "...!Ừ, ừ?"
"Đã thấy chưa! Người sáng suốt đều có thể nhìn ra!"
"..."
"Tôi, bây giờ là bạn trai của Chẩn Chẩn, về sau sẽ là giám đốc điều hành công ty nước hoa của anh ấy.

Còn anh thì sao, quả bí lùn..."
Cậu ta chọc Lý Tư Đặc không nhẹ cũng không nặng, làm anh loạng choạng: "Nói tiếng Trung đã không lưu loát, còn ở đó nói hươu nói vượn.

Tôi không vì nể tình hữu nghị quốc tế mà không đánh người đâu đấy."
"Nhắc mới nhớ, Chẩn Chẩn à, tiểu quỷ này trước kia là bại tướng dưới tay anh phải không?"
"Có phải anh lo lắng sau này công ty của chúng tôi sẽ vượt mặt Raspberry nên mới sống chết đứng đây chặn không cho tôi vào lớp?"
Lý Tư Đặc: "?!?!"
"Ồ, nói đến Raspberry mấy năm gần đây, nước hoa và đồ trang điểm thật sự là không dùng được, sớm đã bị Belle và Les étoiles vứt bỏ cả chục con phố, tất cả đều dựa vào việc bán quần áo và túi xách đắt tiền để duy trì..."
Lý Tư Đặc: “Cậu! Cậu! Cậu! Chúng ta quyết đấu một trận!”
Bùi Chẩn: "Ặc...!khụ khụ."
Anh luôn cảm thấy rằng dường như việc duy trì tính cách tổng thống cay nghiệt, thờ ơ gần đây ngày càng trở nên khó khăn hơn.
__________
Tác giả có điều muốn nói: Thiết lập của Raspberry tương tự như thương hiệu xa xỉ Burberry.

Tìm kiếm vùng bóng tối tinh thần của thiếu gia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận