Tôi căm phẫn nhìn bà ta, cố nén giận: "Bà đã giao hẹn với tôi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn gả cho Cố Tử Ngôn thì sẽ đưa bà ngoại về với tôi.
Bây giờ tôi đã kết hôn với Cố Tử Ngôn, nói cho tôi biết, bà ngoại tôi đang ở đâu?"Lâm Nhược Hàm cười khẩy xen vào: "Cô coi chúng tôi là đồ ngu à? Muốn chúng tôi trả lại bà ngoại cho cô cho qua chuyện à, biết đâu cô lại cắn trả lại chúng tôi trước mặt Cố Tử Ngôn thì sao? Con đĩ này, mày cũng biết suy tính lắm.”Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đội ơn các người, hiện giờ không có chuyện Cố Tử Ngôn tin lời tôi.
Tôi chỉ muốn về với bà ngoại, còn những thứ đó tôi chưa từng nghĩ tới."“Chưa từng nghĩ tới?” Lâm Nhược Hàm chế nhạo: “Mày cho rằng chúng tao sẽ tin sao? Ba mẹ, con điếm này lắm mưu mô gian xảo, đừng để bị cô ta lừa.”Lâm Tiêu gật đầu, xem tôi như rác rưởi nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy ghê tởm: "Bà cụ nhà cô sẽ không đi đâu hết.
Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi còn có thể đối xử tốt với bà ấy.
Bằng không ...!khi tôi còn kiên nhẫn thì cút ngay."“Rốt cuộc các người còn muốn thế nào nữa đây?” Tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa: “Đừng có khinh người quá đáng, có tin nếu bị bức đến đường cùng thì tôi sẽ phơi bày tất cả mọi chuyện không.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu như vậy là đủ để báo thù cho mẹ tôi, bà ngoại cũng có thể yên ổn mà nhắm mắt.”Tôi thừa biết họ ghét bỏ tôi, muốn chà đạp tôi dưới chân như bùn đất.
Trước mặt họ, tôi đã nhiều lần cúi mình chịu thiệt, rồi bị dồn vào ngõ cụt, tôi còn nghĩ chỉ cần đáp ứng yêu cầu của họ thì họ sẽ trả lại bà ngoại cho tôi.Nhưng bây giờ tôi mới nhìn thấu, những con người này không hề có trái tim, bọn họ ích kỷ chỉ biết đến vinh quang phú quý, còn sống chết của người khác thì có liên quan gì đến họ?Cho dù người kia có chung dòng máu, là con gái ruột của bà ta.Chân trần chẳng sợ mang giày, những lời đe dọa của tôi rõ ràng đã chọc giận đến đám súc vật mất nhân tính này.Lâm Nhược Hàm là người đầu tiên xông tới, giơ tay định tát tôi: "Đồ khốn kiếp, mày dám uy hiếp chúng tao."Tôi bắt được cổ tay cô ta: "Nói cho tôi biết bà ngoại đang ở đâu, nếu không tôi sẽ cho cả thế giới biết những việc các người đã làm!""Mày ..." Cổ tay bị tôi giữ chặt, Lâm Nhược Hàm thẹn quá hóa giận, dùng sức hất tôi ra.Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô ta đẩy lui về sau hai bước, chân vô tình vấp phải cái bình hoa, mất thăng bằng ngã ngửa ra đằng sau.Tôi hoảng sợ muốn đưa tay níu lấy, nhưng trước mặt không có gì để tôi bám vào, ngoại trừ Lâm Nhiên Sam với điệu cười nham hiểm.Thà đợi phép màu xuất hiện còn hơn trông mong cô ta cứu tôi.Cơ mà phép màu lại không xảy đến với tôi.Ngay khi tôi tuyệt vọng cuộn mình hết mức có thể, cố gắng bảo vệ đứa bé trong bụng thì một bàn tay từ đâu tới vững vàng đỡ lấy eo tôi.Cả người tôi được nâng lên mạnh mẽ, xoay tròn một vòng rồi nhào vào trong lồng ngực rắn chắc ấm áp.Nhịp tim ổn định và tấm lưng dày rộng mang lại cảm giác cực kì an toàn.Tôi còn chưa kịp định thần lại đã nằm trong lồng ngực người nọ rồi, chợt nghe thấy giọng nói nửa vui mừng nửa sợ sệt của Lâm Nhược Hàm: "Cố Tử Ngôn, sao anh lại tới đây?"Nghe thấy cái tên này, tôi giật mình sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên.Trước mắt tôi là gương mặt đẹp trai hoàn mỹ đến kinh ngạc lòng người.Trái tim tôi bỗng lỡ một nhịp!.