Trong phòng ngủ, tôi ngồi dựa vào đầu giường, trên tay là quyển sách phương diện kế hoạch, nhưng một chữ cũng xem không vào.Trong đầu trằn trọc nhiều lần, suy nghĩ lát nữa câu đầu tiên nên nói gì? Nên hỏi thế nào mới không khiến anh nghĩ mình ảo tưởng quá độ.Đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lòng tôi bỗng như treo giữa không trung, cảm xúc khẩn trương làm tôi theo bản năng nắm chặt góc chăn.
Những ý nghĩ sẵn trong đầu cũng quên sạch sẽ ngay tức khắc.Ánh mắt tôi gắt gao nhìn vào cửa phòng, chờ đợi nó được mở ra, lại sợ hãi nó bị mở ra.
Mâu thuẫn, lại thêm rối rắm, tra tấn đến nổi đôi lông mày tôi nhíu chặt lại với nhau.Cánh cửa chuyển động một chút, tay ta vô ý thức nắm chặt lại, trái tim cũng nhảy lên tận cổ họng.Nhưng giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại êm tai.Tôi ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông bắt máy: "Alo, chuyện gì...!Trễ vậy rồi...!Được, giờ tôi qua đó ngay."Cúp điện thoại, cánh cửa vốn dĩ đẩy ra một khe hở giờ lại hoàn toàn đóng kín, tiếp đến là tiếng bước chân ngày càng xa của người đàn ông.
Một phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng ô tô.Cố Tử Ngôn đi rồi!Anh cứ như vậy mà đi mất!Khi tiếng khởi động của xe ô tô truyền đến, tôi giống như một quả bong bóng bị xì hết hơi, lập tức xụi lơ trên giường.Trong trái tim tôi rối như tơ vò, cho dù nghĩ thế nào cũng không hiểu được.Tôi dứt khoát trùm chăn qua khỏi đầu, ngã xuống giường.Nghĩ không thông, vậy thì đi ngủ thôi!Cũng không biết ngủ được bao lâu, không gian im lặng bỗng vang lên tiếng ầm.Tôi hoảng sợ, bò dậy mở đèn trên đầu giường lên, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài một lát rồi xoay người xuống giường, dùng tay mở cửa phòng ra.Cửa phòng vừa mở, dáng người cao ngất quen thuộc ngã xuống, tôi chạy nhanh đến, luống cuống tay chân rốt cuộc cũng tiếp được.Mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, nồng đến nổi tôi nhịn không được mà nhíu mày.Sao anh lại uống nhiều đến vậy? Say đến nổi đứng cũng không vững.Người đàn ông dáng cao chân dài, tôi đỡ anh ấy đứng vững đã là cố hết sức rồi.
Nếu muốn đưa anh lên giường, quả thực là khó như lên trời."Cố Tử Ngôn...!Cố Tử Ngôn?"Tôi thử thăm dò, gọi anh hai tiếng, nhưng người đàn ông này lại không có chút phản ứng nào, xem ra là đã say quá rồi.Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng, gian nan giúp anh di chuyển từng chút lên giường.
Vất vả lắm mới đưa anh đến bên giường, đang chuẩn bị điều chỉnh tư thế quăng anh lên giường.
Ai ngờ người đàn ông này đột nhiên dừng bước, cả người lập tức mất thăng bằng ngã về hướng tôi.Tôi không thể phản kháng, trực tiếp bị anh đè lên.
Chiếc giường mềm mại nháy mắt bị lún một khúc sâu, tôi bị anh đè đến mức thở không nổi.Vất vả lắm mới thoát ra, đưa anh lên giường, cởi giày và áo khoác cho anh.
Về phần áo sơ mi và quần, tha thứ cho tôi vì tôi thật sự không có chút sức lực nào, chỉ có thể để anh như thế.Chỉnh đốn xong xuôi, tôi nương theo ánh đèn đầu giường nhìn dáng vẻ khó chịu nhíu mi của anh.
Hơi do dự một chút, sau đó tôi xoay người xuống lầu nấu canh tỉnh rượu cho anh.Nấu xong canh tỉnh rượu bưng lên, tôi ngồi xổm bên giường, cẩn thận kêu anh dậy: "Cố Tử Ngôn, dậy đi, dậy uống chút canh tỉnh rượu nè, uống xong sẽ không khó chịu nữa.
Cố Tử Ngôn, Cố Tử Ngôn..."Người đàn ông chậm rãi mở mắt, đôi mắt say rượu mông lung lờ đờ nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt chuyên chú kia, giống như nhìn vào tình cảm chân thành của mình, nóng bỏng đến mức khiến tim người khác nhịn không được mà gia tăng nhịp đập."Cố..."Tôi vừa định nói chuyện, anh đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy tôi, dùng hết toàn bộ sức lực, giống như muốn khảm sâu tôi vào trong thân thể anh.Bên tai vang lên tiếng nỉ non thâm tình của người đàn ông: "Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh mà!".