Kịch bản dùng để thử vai là một đoạn trích ngắn, chỉ có hai cảnh diễn, lật sơ qua thì dễ dàng biết được đây là một câu chuyện cũ được lột tả vô cùng tốt, nhân vật được khắc họa rất tỉ mỉ xuất sắc, nhất định là tác phẩm của một biên kịch tài ba.
Mấy năm nay Cố Khấu vẫn hay tham gia một ít các tác phẩm điện ảnh với quy mô chế tác nhỏ, một vài bộ đặc sắc còn được chiếu mạng ở vài nước khác. Tuy rằng nhờ phúc của Cố Chính Tắc nên những nhân vật của cô cũng không phải dạng vai thứ 18 gì nhưng không gian phát triển lại rất hạn hẹp. Thế nên cơ hội lần này không thể nghi ngờ chính là bánh bao nhân thịt thơm ngon từ trên trời rơi xuống, nếu diễn tốt có thể một bước lên được diễn viên tuyến số 2, diễn không tốt thì cũng thu hút được không ít người theo dõi.
Nói tóm lại, diễn được bộ phim này thì cô không còn là một nghệ sĩ nhỏ vô danh nữa rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn lại hai cảnh diễn đó thêm một lần, nghĩ rồi lại nghĩ, lưu luyến không rời nói với Dương Diệu Nghi: “Chị Diệu Nghi, phiền chị nói với đạo diễn quay thử hôm nay, nếu em diễn không đạt được yêu cầu của bọn họ, thì… thì có thể nhường lại vai này cho người khác.”
Dương Diệu Nghi vô cùng kinh ngạc, “Cơ hội tốt như vậy, công ty nguyện ý đẩy cho em, vì lý do gì mà em lại không cần?”
Trong lòng Cố Khấu rất rõ ràng, mặt sau của “Công ty nguyện ý” chính là ý tứ của Cố Chính Tắc. Cô không biết gần đây mình đã làm gì vừa lòng của Cố Chính Tắc, nhưng tóm lại chuyện này là danh không chính ngôn không thuận, cô vẫn luôn rất chán ghét bản thân mình là một nữ diễn viên bị người ta bao dưỡng, càng chán ghét chính mình có khả sẽ vì những tiện lợi mà cái thân phận này mang đến để rồi vô tình làm hủy đi những tác phẩm ưu tú.
Cô không nói thêm gì, chỉ nói: “Bởi vì em rất thích kịch bản này nên nếu diễn không tốt, em sẽ rất áy náy.”
Chuyện này cũng không phải nằm ngoài dự liệu của Dương Diệu Nghi nhưng cô lại nhìn chằm chằm cô ấy, cảm thấy cô gái này đúng là rất ấu trĩ. Cô chỉ trả lời qua loa một tiếng.
Nửa tiếng sau, Dương Diệu Nghi nhận điện thoại của bên nhà làm phim xong thì đưa Cố Khấu đi thử vai.
Cố Khấu không phải là chưa từng đi thử vai, nhưng lần này lại khẩn trương giống trẻ sơ sinh mới lọt lòng mẹ, hít sâu một hơi, cô đẩy cửa đi vào liền cúi chào, lúc ngẩng đầu thì lập tức hoảng hốt, còn tưởng rằng mình quay trở lại thời cấp ba.
Gương mặt đã từng gặp vô số lần ở trong trường học kia cứ lướt qua lướt lại trong đầu cô, một cái tên suýt nữa cô đã buộc miệng nói ra, cuối cùng cũng chỉ gọi một tiếng: “... Đàn anh?”
Mấy nhân viên công tác phụ trách buổi thử vai hôm nay đều cười, trong số đó, vị phó đạo diễn nói: “Lâm Văn Phi liệu sự như thần, vừa rồi cậu ấy còn nói Cố Khấu mà gặp cậu ấy khẳng định sẽ không phản ứng kịp.”
Lâm Văn Phi cười nói: “Đừng hù dọa cô ấy mà.”
Cố Khấu nhớ rõ năm lớp 10 cô là lớp phó ban văn nghệ, sau khi tan học còn phải ở lại trang trí bảng tin trên sân thể dục của trường.
Khi đó vóc dáng của cô rất thấp, đem chồng hai cái ghế lên mới với tới, chân đứng trên ghế lắc tới lắc lui mà vẽ bảng.
Đám con trai trong đội bóng rổ đều là lớp 11, đương nhiên rất thích khi dễ con gái, có người nhân lúc đi ngang qua cố ý chạm vào chân ghế, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch, cũng có người cố ý quăng bóng qua chỗ cô, tóm lại cách thức trêu chọc rất đa dạng.
Khi đó có một đàn anh đi ngang qua, thuận tay giúp cô giữ ghế, cười mắng đồng đội: “Rất nguy hiểm, mọi người đừng hù dọa cô ấy.”
Sau này Cố Khấu mới biết được người đó chính là Lâm Văn Phi.
Thành tích của Lâm Văn Phi rất tốt, năm ngoái người này nhẹ nhàng vượt qua bốn người để úp rổ thành công, rất thích chơi bóng rổ, mê chơi âm nhạc, thích nhiếp ảnh, còn thích ngắm sao, sở thích trải dài đến mức người khác nghi ngờ có khi nào một ngày của anh ta có 72 giờ hay không.
Tuy rằng Cố Khấu cùng tham gia chung nhóm kịch với anh ta nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy nhân vật gây sóng gió này.
Sau này Lâm Văn Phi được cử đi học ở đại học P nên không cần phải tham dự kỳ thi đại học, càng không quay lại trường nữa. Khi đó Cố Khấu rất thích anh, vừa chán nản vừa tràn ngập hy vọng, hăng hái dùi mài kinh sử, thầm thề rằng cô cũng phải học đại học P, cuối tuần nào cũng ở cửa hàng tiện lợi K bên cạnh trường làm bài tập.
Có một lần cô giải không được một đề toán, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một ngón tay, chỉ vào trong đề toán, “Dùng sai công thức rồi.”
Cố Khấu không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh, “Đàn anh?”