Tuy rằng Cố Chính Tắc rất khó hầu hạ, nhưng dù sao cũng là kim chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên Cố Khấu để tay lên ngực tự hỏi, kỳ thật cô đối với Cố Chính Tắc là tốt nhiều quá nên thấy sao cũng không đủ.
Hai năm trước, Cố Chính Tắc giúp cô lấy được hợp đồng với công ty quản lý, lấy được thù lao đóng phim. Cô dùng số tiền đó để an táng cha mẹ, bảo vệ Cố Mang đang bị bệnh tình đe dọa, tự mình cũng có được một phần sự nghiệp không tồi.
Tuy rằng Cố Chính Tắc đối với cô cũng không có đặc biệt để bụng, nhưng không để bụng cũng có chỗ tốt của không để bụng, ví dụ như tuy rằng một tay Cố Chính Tắc đã giúp cô thu xếp chuyện phẫu thuật của Cố Mang, tìm được lá gan tương thích để ghép cho cậu nhưng sau đó lại tuyệt nhiên không hỏi đến chuyện của Cố Mang
—— đương nhiên Cố Chính Tắc là bởi vì ngại phiền toái nên mới không hỏi, nhưng như vậy tốt ở chỗ cô chưa bao giờ lo lắng Cố Chính Tắc sẽ nói gì đó với Cố Mang.
Cố Mang khi nghỉ vẫn có thể về nhà ở cùng cô, lúc cô nghỉ ngơi cũng có thể trở về cái ổ của mình, có thể tự do tự tại ăn hàng ngủ nướng.
Bất cứ lúc nào Cố Chính Tắc cũng có thể kết thúc mối quan hệ qua đường này, cứ như vậy an bài lại làm người khác cảm thấy ganh tị, nhưng Cố Khấu không có chí lớn, rất cảm kích anh giơ cao đánh khẽ, thầm mong có một ngày mình có thể toàn thây rút lui.
Cô chậm rì rì gặm xong một mẩu bánh mì phết bơ vàng, món khai vị đã được dọn lên, Cố Khấu ăn luôn nửa phần salad, Cố Chính Tắc đem đổi phần bò bít tết của mình cho cô.
Kim chủ muốn làm đại gia, cô đương nhiên sẽ đến hầu hạ, Cố Khấu tận tâm tận lực mà thay kim chủ cắt bò bít tết thành từng phần nhỏ, lại đưa trả cho anh, cúi đầu ăn phần tôm bóc vỏ của mình.
Đây là nhà ăn ngoài trời nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà thuộc tập đoàn Cố thị, bởi vì còn đang chạy thử nên cũng không mở cửa với khách ngoài, cho nên tương đương với việc anh đã bao hết, Cố Khấu còn tính thả lỏng.
Chỉ là lúc ăn đến món ngọt tráng miệng, đột nhiên có mấy người tới chào hỏi.
Có bốn người tới, Cố Khấu sợ người khác nhận ra nên cúi đầu uống nước trái cây.
Cố Chính Tắc tựa lưng vào ghế ngồi, theo chân bọn họ xã giao vài câu, đối phương đại khái là cấp cao của công ty, rất đúng mực nên không có dò hỏi Cố Khấu, người dẫn đầu chỉ kêu một tiếng “Cố tổng” thì tính là đã chào hỏi xong, một người khác cũng chỉ nói: “Tiểu Cố tổng mời chúng tôi tới thử đồ ăn, không nghĩ tới sẽ may mắn gặp được Cố tổng.”
Lại có một người nói: “Gì vậy sếp lớn, buồn nôn muốn chết, ngày hôm qua lúc cậu chơi game mắng tôi là gà mờ sao không gọi tôi là tiểu Cố tổng đi?”
Cố Chính Tắc có một người em trai, Cố Khấu từng nghe nói qua, đại khái chính là người này.
Cô vốn tưởng rằng em trai của Cố Chính Tắc cũng sẽ là một kẻ không khác gì băng sơn cầm thú, không nghĩ tới lại là người như thế này, trong lúc nhất thời nghĩ đến tính khí gia trưởng của Cố Chính Tắc thì cảm thấy có chút buồn cười.
Không nghĩ tới tiểu Cố tổng kia tư duy cũng rất mau lẹ, vừa chặn họng xong giám đốc Hà, đột nhiên dời hỏa lực, hỏi: “Anh, đây là bạn gái anh sao?”
Cố Khấu trong lòng như bị một cơn bão đạn quét qua: Mị cũng nổi tiếng chứ ít gì a!
Cố Chính Tắc chậm rì rì giơ lên ly rượu vang đỏ, không có ý muốn trả lời.
Vậy thì nữ minh tinh không nổi tiếng đành phải ngẩng đầu, tính toán tùy tiện nói vài câu gì đó để đuổi đám người này đi, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt bốn người, thiếu chút nữa bị nước trái cây không kịp nuốt xuống làm sặc chết
—— Cô căn bản còn chưa kịp xem tiểu Cố tổng vuông tròn méo ra sao, bởi vì cái người nãy giờ vẫn chưa nói chuyện chính là người cô vừa mới gặp hôm nay, Lâm Văn Phi!
Lâm Văn Phi cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại cô ở chỗ này, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, “… Cố Khấu? Vừa rồi không phải em nói muốn bắt kịp chuyến bay về thành phố T sao?”
Lâm Văn Phi thoạt nhìn đáng tin cậy, nhưng chỉ cần nửa câu nói đã đem Cố Khấu bán hết.
Cô bị nước chanh dây làm sặc đến mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói với Cố Chính Tắc một câu “Xin lỗi”, đứng dậy chạy đi toilet, ở trên bồn rửa tay ho sặc sụa, chờ đến khi bình tĩnh trở lại, ngược lại không dám đi ra ngoài.
So với Cố Chính Tắc, cô càng sợ Lâm Văn Phi.
Cố Chính Tắc căn bản không thèm để ý, nhưng Lâm Văn Phi thông minh, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhìn ra cô kỳ lạ. Anh sẽ nghĩ Cố Khấu là người như thế nào?
Cố Khấu muốn chính mình dám làm dám chịu, vẫn luôn cho rằng mình có thể không sợ ánh mắt của người khác, thì ra vẫn làm không được.
Cuối cùng là trợ lý của Cố Chính Tắc tới kêu cô đi ra ngoài, đối phương dùng giọng nhã nhặn hỏi: “Cô Cố có khỏe không? Cố tổng hỏi cô có muốn đi cùng anh ấy hay không.”
Nghĩ cũng biết, nguyên văn lời nói của Cố Chính Tắc đương nhiên không phải như vậy, nhất định là “Kêu cô ta nhanh lên, tôi phải đi rồi”.
Cố Khấu cùng đi ra ngoài, Cố Chính Tắc quả nhiên đang chờ ở cửa thang máy, dáng vẻ rất không kiên nhẫn. Trợ lý đi lên nói: “Cố tổng, vì thời tiết không tốt nên gần đây có chuẩn bị một phòng ở tòa nhà C bên cạnh cho anh.”
Cố Chính Tắc gật gật đầu, đi vào thang máy.
Cố Khấu đứng ở bên cạnh anh, không biết là bởi vì thang máy của tòa nhà cao tầng đi theo trạng thái không trọng lực hay là vì nguyên nhân gì khác mà tim cô như đứng hình ở trong lồng ngực mãi không chịu hoạt động.
Cố Chính Tắc không chút để ý đang thưởng thức nút tay áo bằng ngọc bích của anh, đột nhiên nhắc tới Lâm Văn Phi, “Quen biết?”
————
Cố tổng: Mọi người nghĩ tôi là gì, tôi không ghen a
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~